← Ch.363 | Ch.365 → |
Minh Vệ chạy trốn, Hắc Ám quy tắc rút sạch để lộ ra ánh nắng mặt trời đã lâu chưa xuất hiện chiếu rọi xuống khiến vùng đất Hắc Ám đột ngột trở nên sáng sủa đầy tươi mát, có lẽ chỉ cần một quãng thời gian nữa nơi đây sẽ từ một vùng đất chết trở thành địa phương ngập tràn sự sống.
Đây là một chuyện tốt.
Thế nhưng chuyện tốt đó càng làm tăng thêm sự khó chịu trong lòng Lâm Phong, bởi vì tình trạng của Thái Phiêu Phiêu rất xấu, nhìn sơ qua Lâm Phong liền biết ngay linh căn của nàng đã bị người khác rút mất, tu vi tiêu tán không còn, thân thể càng suy yếu đến tận cùng.
Nhan sắc của nàng theo đó cũng tàn phai, từ một nữ nhân xinh đẹp Thái Phiêu Phiêu bây giờ chỉ còn lại vẻ tiêu điều xơ xác đầy thương cảm.
Điều duy nhất may mắn là Thái Phiêu Phiêu vẫn còn sống, tuy nhiên sinh mệnh lực lẫn linh hồn lực của nàng rất chập chờn có thể tắt ngúm bất cứ lúc nào.
Lâm Phong nhẹ nhàng ôm Thái Phiêu Phiêu ngồi xuống truyền cho nàng Hỗn Độn Chi Khí hòng giúp nàng khôi phục.
Được truyền Hỗn Độn Chi Khí khôi phục phần nào, Thái Phiêu Phiêu yếu ớt mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt ngày đêm hằng muốn gặp lại nàng không khỏi khẽ run rẩy muốn đưa tay lên sờ xem có phải sự thật hay không, đáng tiếc sức khỏe không cho phép, Thái Phiêu Phiêu chỉ có thể hơi mấp máy môi tự hỏi:
-Ta... ta... đang... nằm... mơ... sao???
-Nếu... đây là mơ.... Ta nguyện... không tỉnh lại....
Giờ phút này, Thái Phiêu Phiêu rất muốn khóc òa lên để giải bày sự cô độc, gần trăm năm bị chôn vùi trong Hắc Ám nàng rất khổ sở, nhưng nàng đã không đủ sức để khóc.
Thậm chí chỉ để không muốn bỏ lỡ khoảnh khắc "nằm mơ", Thái Phiêu Phiêu bất chấp suy yếu không chớp mắt một cái nào nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, nàng... rất sợ hình ảnh Lâm Phong biến mất, để rồi nàng lại phải một mình chìm vào bóng tối tuyệt vọng.
Cảnh tượng này làm Lâm Phong cực kì đau lòng, hắn không biết Thái Phiêu Phiêu bị người bắt tới bao lâu nhưng hắn dám chắc Thái Phiêu Phiêu đã phải chịu dày vò tột độ, nàng vốn là người lạnh lùng ít khi bày tỏ cảm xúc lại có lúc lộ ra vẻ mặt yếu đuối này đã chứng tỏ hết thảy.
Lâm Phong nắm lấy bàn tay gầy guộc của Thái Phiêu Phiêu áp lên mặt mình nói:
-Ta thật sự ở đây, ngươi không nằm mơ.
Cảm giác được hơi ấm từ bàn tay truyền về, Thái Phiêu Phiêu hơi sững sờ, nhưng rất nhanh nàng liền giãy dụa muốn rút tay về thống khổ nói:
-Đừng... đừng nhìn ta...
Đúng vậy, ai cũng muốn có một giấc mơ đẹp, bất quá không phải trong tất cả trường hợp đều muốn giấc mơ trở thành sự thật, điển hình là Thái Phiêu Phiêu rất không muốn bị Lâm Phong nhìn thấy dung mạo xấu xí của mình lúc này, hơn nữa nàng không nghĩ bản thân có thể qua khỏi.
Trước lúc nhắm mắt xuôi tay được nhìn thấy người mình yêu là một sự an ủi, nhưng đồng thời cũng là một sự tiếc nuối khôn nguôi.
Lâm Phong biết hết suy nghĩ của Thái Phiêu Phiêu nghiêm mặt nói:
-Nằm yên, đừng nháo.
Một mặt không có sức giãy dụa, một mặt luôn nghe lời Lâm Phong vô điều kiện, Thái Phiêu Phiêu rốt cuộc cũng chịu ngoan ngoãn nằm im, nhưng nàng vẫn yếu ớt tự giễu:
-Ta... ta xấu lắm... phải không?
Lâm Phong lắc đầu nói:
-Không xấu, trong mắt ta ngươi vẫn là người đẹp nhất, thành thục nhất trong những người ta từng gặp.
Nhận được lời khen, trong lòng Thái Phiêu Phiêu nổi lên một cỗ vui sướng đã lâu chưa từng có, trên khuôn mặt trắng bợt bỗng nhiều hơn một chút ửng hồng nói:
-Dẻo miệng.
Có điều... xen lẫn bên trong tâm tình vui vẻ là một sự hụt hẫng không hề nhỏ, Thái Phiêu Phiêu hiểu rất rõ tình trạng của bản thân, Hỗn Độn Chi Khí của Lâm Phong chỉ giúp nàng khôi phục nhất thời chứ không giúp nàng trở về như cũ được, căn cơ sinh mệnh của nàng... gần như đã bị hủy hoàn toàn.
Không có nền móng tốt, làm sao xây được nhà?
Nếu không phải từng phục dụng Vũ Trụ Chân Tủy sợ rằng nàng đã không đủ sức gắng gượng tới hôm nay.
Lâm Phong cũng hiểu điều này, nhưng ngoài Hỗn Độn Chi Khí ra Lâm Phong còn rất nhiều thứ khác, đợi Thái Phiêu Phiêu khỏe một chút rồi tụ họp với Tuyết, Phượng thì Lâm Phong có nắm chắc giúp Thái Phiêu Phiêu quay về nguyên trạng.
Lâm Phong cười cười trấn an:
-Yên tâm đi, có ta ở đây ngươi không chết được, ngươi chỉ cần nghỉ ngơi tốt, mọi việc cứ để ta lo.
Biết Lâm Phong không bao giờ nói giỡn chuyện sống chết, Thái Phiêu Phiêu lập tức xóa tan phiền muộn nói:
-Ngươi kể cho ta nghe thời gian qua ngươi trải qua những gì có được không?
Quá trình trị liệu không cần phải tập trung quá nhiều, Lâm Phong đồng ý luôn:
-Được thôi.
Cứ như thế, một ngày sau, bước đầu tiên trị liệu cho Thái Phiêu Phiêu đã hoàn tất, câu chuyện của Lâm Phong cũng được kể gần xong.
Vẫn trong tư thế ôm Thái Phiêu Phiêu trong lòng, Lâm Phong kết thúc câu chuyện:
-Mười mấy năm qua ta cho người loan tin tìm ngươi nhưng không nhận được tin tức gì, ta còn tưởng ngươi đề phòng không chịu ra mặt, không ngờ ngươi lại gặp nạn không thể ra mặt. Bất quá Cự Điểu Sơn Lâm không phải nơi tốt để trốn, ngươi đến đây tìm cái gì sao?
Lúc này Thái Phiêu Phiêu đã khởi sắc hơn, nhưng nhìn chung vẫn khá yếu chậm rãi trả lời:
-Sau khi ngươi làm lớn chuyện ta và cha ta đúng là có ý định trốn, nhưng trước đó hai người chúng ta quyết định chia ra đi tới Mộ Dung gia và Lâm gia xem tình hình thế nào, ai biết vừa đến nơi đã bị người chú ý đuổi giết nên ta không có cách nào khác phải tìm đến Ám Dạ Thác, còn cha ta thì không rõ tung tích.
Nói đến câu cuối trong giọng nói Thái Phiêu Phiêu không hề che giấu cảm xúc lo lắng, mặc kệ hiềm khích với Thái Tiêu Diêu chưa được phá giải nhưng dưới tư cách một người con nàng không thể nói bỏ mặc liền bỏ mặc cha của mình được, chưa kể Thái Tiêu Diêu đã làm rất nhiều chuyện để chuộc lỗi rồi.
Về phần Lâm Phong nghe lời giải thích chỉ biết trầm mặc, hóa ra Thái Phiêu Phiêu nghĩ cho hắn mới lâm vào tình cảnh khốn đốn, ngẫm lại từ trước đến giờ nàng đã làm cho hắn rất nhiều điều chứ không chỉ riêng gì lần này Lâm Phong liền nói:
-Xin lỗi, là ta làm việc không chu toàn để ngươi phải chịu khổ.
Thái Phiêu Phiêu lắc đầu:
-Tất cả đều là lựa chọn của ta, ngươi không có lỗi gì hết.
Tới đây Thái Phiêu Phiêu bỗng tách ra khỏi Lâm Phong, nàng quay người lại mặt đối mặt với Lâm Phong hỏi:
-Ta... có cơ hội không?
Câu hỏi này... không phải để từ bỏ mà chỉ mang ý tứ xác nhận, một ngày vừa qua Thái Phiêu Phiêu có cảm nhận rằng Lâm Phong không ngại tiếp xúc với nàng không phải hắn mở lòng với nàng, ngược lại trái tim Lâm Phong đã phong kín rồi, hắn... không sợ nảy sinh tình cảm khi tiếp xúc trị liệu.
Sự thật cũng là như vậy, Lâm Phong tiếp tục thở dài nói:
-Trái tim của ta không phải làm bằng sắt, những gì ngươi làm đã khiến ta không thể xem ngươi như bằng hữu bình thường, nhưng để tiến tới thêm bước nữa có lẽ rất khó, ít nhất trước khi giải quyết được khúc mắc trong lòng ta sẽ không cho ai cơ hội.
Nghe vậy Thái Phiêu Phiêu rất vui vẻ, nàng chưa từng nghĩ nàng làm việc để Lâm Phong báo đáp nhưng được vẫn tốt hơn a, nàng bỗng cảm thấy những đau khổ phải chịu đều rất đáng giá.
Thái Phiêu Phiêu tươi cười nói:
-Ta hiểu rồi. Tuy ta không biết khúc mắc trong lòng ngươi là gì, cũng không biết khi nào ngươi mới giải quyết được nhưng vẫn câu nói cũ, ta sẽ không bỏ cuộc đâu.
Thấy Thái Phiêu Phiêu cười nói như bình thường Lâm Phong an tâm hơn nhún vai nói ra:
-Quá ưu tú, cũng là một loại phiền não a.
Đây không phải lần đầu tiên thấy Lâm Phong tự luyến, nhưng Thái Phiêu Phiêu vẫn không nhịn được phì cười:
-Rồi rồi, ta biết ngươi ưu tú rồi, không cần khoe khoang.
Thời gian đùa giỡn trôi qua, Lâm Phong một mặt nghiêm túc nói:
-Đi, ta mang ngươi đi đòi nợ.
....................
Lại qua thêm một ngày, tại một địa phương khá âm u hẻo lảnh không người qua lại, Minh Vệ sau gần hai ngày điều chỉnh rốt cuộc thương thế trên người đã khôi phục tám chín phần, lão buồn bực nhìn lên trời nói:
-Không ngờ ở Ngũ Hành Tinh bị phong bế vẫn có thể ra được kẻ biến thái như tiểu tử kia, đây là ông trời tuyệt đường trở thành Tinh Tử của ta a.
Lời còn chưa dứt, một âm thanh quen thuộc bỗng vang lên khiến Minh Vệ giật nảy người:
-Sai, là ông trời tuyệt đường sống của ngươi mới đúng.
Người vừa lên tiếng, không phải Lâm Phong thì là ai? Âm thanh của Lâm Phong đối với Minh Vệ chính là âm thanh tử thần, lão đánh không lại Lâm Phong.
Bất quá Minh Vệ không có ý tứ chạy trốn, mới hai ngày Lâm Phong liền tìm đến đây một cách chính xác đồng nghĩa Lâm Phong có để lại ấn kí trên người lão mà lão không phát hiện được, có chạy thêm vài ngày cũng không thoát nổi ma trảo của Lâm Phong.
Hơn nữa... Minh Vệ nhìn thấy Thái Phiêu Phiêu được Vũ Ngưng dìu đứng bên cạnh Lâm Phong đã hiểu lí do Lâm Phong đột nhiên nổi điên, hóa ra lão đã vô tình đụng trúng người quen của tiểu tử biến thái, đổi lại là lão cũng sẽ không để đối phương chạy đâu.
Minh Vệ vội vàng xuống nước nói:
-Tiểu hữu, tu chân giới vốn là thế giới mạnh được yếu thua, lão phu không biết nàng là bằng hữu của ngươi mới ra tay hại nàng, nhưng chí ít nàng vẫn còn sống, ngươi cũng đã đánh lão phu một trận trối chết rồi, chuyện này... cứ cho qua đi, ngươi muốn gì lão phu đều chấp thuận.
Với tính cách của Lâm Phong đương nhiên không thể chấp nhận, gần trăm năm Thái Phiêu Phiêu chịu dày vò chỉ bằng một câu cho qua làm sao đủ trả món nợ?
Đừng nói trăm năm, chỉ cần một ngày thôi cũng đủ để Lâm Phong tuyên án tử hình cho Minh Vệ.
Lâm Phong lạnh lùng nói:
-Cho ngươi một cơ hội tự sát.
Thương lượng bất thành, Minh Vệ cắn răng bắt quyết quát lớn:
-Hắc Ám Chi Thần.
Ấn quyết rơi xuống, từ thân thể Minh Vệ bỗng bộc phát ra hắc ám quang mang cực kì mãnh liệt biến phạm vi nghìn trượng thành hắc ám, ẩn trong cỗ hắc ám đó còn có một loại lực lượng lạnh thấu xương đến từ cực băng linh căn của Thái Phiêu Phiêu.
Hắc ám cộng băng hàn, uy thế vô cùng mạnh mẽ.
Lâm Phong khẽ nhíu mày:
-Đây là... dấu hiệu của nhập đạo?
Ở bên cạnh, Thái Phiêu Phiêu bị hắc ám che mắt không nhìn thấy gì nhưng vẫn nghe được hai từ "nhập đạo" lập tức lo lắng nói:
-Hay là... thôi đi, ta không cần báo thù gì cả.
Lâm Phong cười cười:
-Không sao, lão lá bài tẩy ta cũng có, lão chết chắc.
Phía bên kia, Minh Vệ phát hiện Lâm Phong không có ý tứ ngăn cản liền chột dạ, thực ra lão chỉ muốn phô trương thanh thế để Lâm Phong biết khó mà lui chứ không muốn liều mạng với Lâm Phong, bởi vì phương pháp đột phá của lão có vấn đề, di chứng để lại rất lớn.
Bất quá đã phóng lao đành phải theo lao, Minh Vệ lần nữa chuyển đổi ấn quyết, hắc ám đang bành trướng bỗng lấy tốc độ ánh sáng quay trở về, Minh Vệ... triệt để bỏ qua huyết nhục chính thức trở thành Hắc Ám Chi Thân, thành tựu Vấn Đạo.
Cảm nhận được sức mạnh dâng trào, Minh Vệ bỏ qua sợ hãi cười gằn:
-Đây là ngươi tự chuốc lấy, đi chết đi.
← Ch. 363 | Ch. 365 → |