← Ch.185 | Ch.187 → |
Ngồi buồn một lát, Mạc Vấn ra khỏi trướng gọi Bồ Hùng đến, lệnh cho gã ra ngoài chọn mua giấy vàng về vẽ bùa, nếu như muốn vẽ năm ngàn tấm phù chú, tuyệt không phải chỉ ngày một ngày hai là xong, cần bắt tay vào vẽ ngay cho kịp hoàn thành trước khi quân Yên đến.
Buổi chiều giờ Thân, Bồ Hùng trở về, bởi vì trước đó đã được Mạc Vấn dặn dò, nên gã mua giấy vàng tất cả đều được cất trong rương gỗ, do vậy người ngoài chỉ biết Bồ Hùng mang cái rương vào trong trướng, chứ không thể biết trong rương gỗ cất giữ món gì.
"Chân nhân, có cần gọi người đến hỗ trợ không?" Bồ Hùng hỏi.
"Chuyện này không thể truyền ra ngoài, biết tìm đâu ra người đáng tin bây giờ?" Mạc Vấn lắc đầu nói nói.
"Trong quân có không ít binh sĩ bị câm điếc, có thể gọi họ tới giúp." Bồ Hùng đề nghị.
"Người câm điếc làm sao đánh giặc được?" Mạc Vấn nghi ngờ hỏi.
"Triều đình có lệnh, chỉ cần không mù hoặc không tàn phế thì đều phải bắt đi nhập ngũ, binh sĩ câm điếc nhưng mắt vẫn nhìn được, có thể nhìn người khác hành động mà làm theo." Bồ Hùng nói.
"Đi đi." Mạc Vấn trầm ngâm chốc lát rồi gật đầu một cái, chỉ riêng việc cắt năm ngàn tấm phù chú thôi đã vô cùng tốn thời gian rồi, không thể nào một mình làm được.
Lát sau, Bồ Hùng cho gọi hai mươi binh sĩ câm điếc vào doanh trướng, Mạc Vấn tự mình cắt một tấm phù chú mọi người nhìn trước, cả đám hiểu ý, mỗi người tìm một cái bàn ngồi cắt. Mạc Vấn giữ lại mấy người để mài mực, hắn cầm bút vẽ liên tục, không hề ngừng nghỉ một giây nào.
Vẽ phù chú cần tĩnh tâm ngưng thần, một tấm phù vung tay một cái là xong, vẽ mười tấm vẫn dễ như trở bàn tay, nhưng khi vẽ đến trăm tờ hắn liền cảm giác cổ tay hơi nhức rồi, lúc tới hai trăm tấm Mạc Vấn bắt đầu âm thầm kêu khổ, năm ngàn tấm phù chú thực sự quá nhiều, vẽ xong đống đó chắc hắn mệt chết mất.
Do thấy quá mệt nhọc nên hắn chợt nảy ra ý nghĩ nhở người khác làm hộ, suy nghĩ hồi lâu cuối cùng hắn lại gạt bỏ ý tưởng này. Nếu để người ngoài viết thay thì mình không thể đóng dấu pháp ấn. Nếu tùy tiện đúc pháp ấn khác sẽ lại là bất kính lừa gạt thần linh.
Chạng vạng tối, quân đội từ Ung quận đến nơi, bên ngoài lều một lần nữa huyên náo, trong tiếng huyên náo một gã đàn ông cao lớn cả người mặc áo giáp xông vào trong trướng, đảo mắt nhìn quanh xong ánh mắt y dán ở trên người Mạc Vấn đang ngồi ở ghế chủ vị.
"Chinh Đông tướng quân Đồ Lỗ tham kiến Quốc Sư." Gã đàn ông trung niên kia hơi giơ tay lên chắp tay với Mạc Vấn.
Mạc Vấn nghe vậy không trả lời, người này mắt sâu râu dài, hẳn là người Hồ không thể nghi ngờ. Ỷ vào chức vụ của mình mà vào không báo trước, thần thái kiêu căng, thiếu kính trọng lễ phép.
"Quốc Sư đang làm gì thế?" Đồ Lỗ giơ tay lên chỉ đám binh sĩ đang cắt lá phù trong màn.
"Tình hình chiến sự thế nào rồi? Quân Yên hiện đang ở đâu?" Mạc Vấn cúi đầu tiếp tục vẽ phù chú.
"Đã đến Hoàng Thổ Lĩnh rồi." Đồ Lỗ giơ tay chỉ hướng đông.
"Hoàng Thổ Lĩnh cách nơi này bao nhiêu dặm đường?" Mạc Vấn hỏi.
"Quốc sư chẳng biết chút gì về chiến sự tiền tuyến cả, làm sao có thể chỉ huy ba quân?" Đồ Lỗ ngẩng đầu liếc xéo, vẻ mặt cực kỳ vô lễ.
Mạc Vấn dừng vẽ phù lại, ngẩng đầu nhìn người này. Người này sở dĩ vô lễ như vậy có ba nguyên nhân, một là ỷ vào mình thân phận cao quý không coi ai ra gì. Hai là, y vốn đóng quân ở Ung quận, là chủ tướng ba quân, hai vị tướng quân giữ Hoàng quận cùng Bạch quận đều bị nằm dưới quyền y, hắn đến đoạt đi quân quyền của người này, cho nên trong lòng y không vui. Ba là, người này có người quen ở trong triều, nếu không phủ Thái Úy sẽ không lệnh cho hai quân Triệu ở hai quận ngăn cản quân Yên, để cho y ung dung rút lui.
"Tướng quân đi đường vất vả rồi, lần này toàn thân rút về quả thực không dễ, mời đến nơi hạ trại trước, ngày mai mang theo tướng tá từ Ngũ phẩm trở lên tới báo cáo công việc, bần đạo sẽ luận công ban thưởng." Mạc Vấn trầm ngâm một lát rồi lên tiếng.
Đồ Lỗ thấy Mạc Vấn thái độ mềm mỏng như vậy, hài lòng chắp tay với Mạc Vấn rồi xoay người bước nhanh ra ngoài.
Đồ Lỗ chưa ra khỏi đại trướng, Thạch Chân liền vén rèm tiến vào, Đồ Lỗ thấy Thạch Chân vội vàng nửa quỳ xuống hành lễ, "Mạt tướng bái kiến Thiên Tuế."
"Cũng may Bổn cung tới sớm, nếu không sáng mai ngươi và đám thuộc hạ sẽ phải đầu lìa khỏi cổ rồi." Thạch Chân cau mày nhìn Đồ Lỗ.
Mạc Vấn cũng không ngẩng đầu lên, Thạch Chân không thể nghi ngờ là đã nghe được tiếng hai người nói chuyện lúc nãy, đoán được suy nghĩ trong lòng hắn.
"Còn không mau quỳ xuống nhận tội với Hộ Quốc Chân Nhân?" Thạch Chân giọng nghiêm nghị.
"Mạt tướng có tội tình gì?" Đồ Lỗ quay đầu nhìn Mạc Vấn một cái, giọng rất không cam lòng.
"Hắn mà muốn giết ngươi thì cũng chẳng cần nể mặt Thái Tử đâu." Thạch Chân thấy Đồ Lỗ không thức thời, hơi tức giận nói.
Mạc Vấn nghe vậy mỉm cười lắc đầu, Thạch Chân nói vậy không thể nghi ngờ là muốn nói cho hắn biết Đồ Lỗ là thân tín của Thái Tử, hy vọng hắn có thể hạ thủ lưu tình, đừng nên trách tội.
"Mạt tướng lỗ mãng, xin Chân nhân lượng thứ." Đồ Lỗ thấy Thạch Chân nổi giận, đành nhẫn nhịn quay lại chắp tay với Mạc Vấn một cái, sau đó cũng không quay đầu lại ra khỏi doanh trướng.
"Các ngươi lui xuống trước đi." Thạch Chân nói với đám binh sĩ đang quỳ sụp xuống đất.
"Không cần, bọn họ không phải điếc thì cũng là người câm." Mạc Vấn giơ tay lên bảo những binh sĩ kia tiếp tục công việc.
"Đồ Lỗ là dòng dõi trực hệ của Thái Tử, mong ngươi nể mặt gã ta ba phần." Thạch Chân bước lại gần Mạc Vấn.
"Vậy thì tha không giết y, ngày mai sai người đưa y trở về Nghiệp Thành, nơi này phải do ta làm chủ, không được có người tranh quyền." Mạc Vấn không ngẩng đầu lên.
Thạch Chân gật đầu đồng ý, bước về phía bàn, "Ngươi đang làm gì đó?"
"Vẽ phù chú ứng phó với yêu thú quỷ binh nước Yên."
Mạc Vấn cũng không giấu giếm nàng.
"Chính sự quan trọng, ta không làm ngươi phân tâm nữa, chuyện quan trọng ở quận cũng không ít, ta đang rất bận rộn, rảnh sẽ đến thăm ngươi, nếu ngươi có yêu cầu gì có thể đến Quận phủ tìm ta." Thạch Chân hướng Mạc Vấn nói.
"Ngươi cũng phải chú ý cẩn thận hơn." Mạc Vấn gật đầu nói, hầu hết thời gian Thạch Chân là vẫn lấy đại cục làm trọng đấy.
"Đúng rồi, ngươi ở đây không có ai hầu hạ, để ta trở về sai hai thị nữ đến cho ngươi." Thạch Chân quay đầu nói.
Mạc Vấn suy nghĩ một chút cũng không cự tuyệt, Thạch Chân bước ra trướng, trở về thành.
Thạch Chân đi rồi, Mạc Vấn đứng dậy đi tới tấm bình phong trước bàn, trên bình phong là tấm bản đồ khu vực Đông Bắc, tìm được Hoàng Thổ Lĩnh, tính toán khoảng cách thì cách Hắc quận chưa đến năm trăm dặm. Nước Yên đa số là kỵ binh, dựa theo tốc độ di chuyển của kỵ binh, chỉ hai ngày sau là sẽ tới được bên ngoài thành Hắc quận.
Phù chú cắt rất nhanh, tới canh hai thì cắt xong, việc còn lại chẳng ai có thể giúp được hắn nữa. Mạc Vấn chỉ có thể cầm bút, cổ tay run lên liên tục vẽ đi vẽ lại, thật là khổ không thể tả. Có điều mặc dù khổ cực vô cùng, hắn cũng không hề than phiền, sách "Đạo Đức Kinh" đã dạy: "Tri nhân giả trí, tự tri giả minh" (Kẻ biết người là người khôn, kẻ tự biết mình là người sáng suốt). Hắn tự biết mình, dù mới chỉ đọc qua binh pháp, hành quân đánh giặc hắn cũng xa không bằng những vị tướng quân thân kinh bách chiến kia, cho nên ban đầu hắn cũng không hề dự định sẽ cùng đối phương so đấu binh pháp. Phải phát huy thế mạnh của mình, đem kỵ binh nước Yên một trận tiêu diệt toàn bộ, sau đó chuyên tâm đối phó yêu thú quỷ binh nước Yên, từng bước một đoạt lại ba quận.
Vào lúc canh ba, bên ngoài thành binh sĩ tản ra canh gác, xung quanh một mảnh tĩnh mịch, có hai thị nữ ngồi kiệu tới, vào trướng xin gặp. Mạc Vấn ngẩng đầu nhìn qua hai người, thấy hai người đều là người Hán, mặt mũi lại hiền lành chất phác, liền để các nàng ở lại.
Thị nữ thấy hắn đang làm việc, liền chủ động tiến lên hỗ trợ, một người đưa lá phù, người khác phụ trách sửa sang lại phù chú Mạc Vấn viết xong. Có hai thị nữ hỗ trợ, tốc độ vẽ viết bùa chú tăng nhanh hẳn lên.
Đến canh tư, Mạc Vấn thấy hai thị nữ đã bắt đầu buồn ngủ, liền lệnh cho hai người vào trong trướng nghỉ ngơi trước, rồi tự mình cầm lấy pháp ấn, bắt đầu đóng dấu.
"Báo!" Ngay lúc Mạc Vấn đang đóng dấu, bên ngoài lều truyền đến tiếng binh sĩ cấp báo.
Mạc Vấn nghe vậy khẽ cau mày, lúc này đã là canh tư rồi, nếu không có chuyện quan trọng binh sĩ tuyệt sẽ không tới quấy rầy, nghĩ vậy hắn liền thu hồi pháp ấn bước ra ngoài trướng, hỏi, "Có chuyện gì thế?"
"Khởi bẩm Chân nhân, Dự Công chúa một mình thúc ngựa phi về hướng đông." Binh sĩ truyền tin quỳ một chân xuống, giơ tay chỉ hướng Đông.
Mạc Vấn nghe vậy trong lòng đột nhiên rùng mình, đưa mắt nhìn phía đông, nhưng cũng không hề thấy bóng dáng Thạch Chân, lại quay sang hỏi binh sĩ, "Đi từ lúc nào?"
"Mới vừa đi qua xong." Binh sĩ truyền tin lại chỉ hướng đông.
Mạc Vấn lại một lần nữa quay ra nhìn, ban đêm hắn có thể nhìn rõ vật giống như ban ngày, có thể trông xa mười mấy dặm, nhưng quá mười mấy dặm trong cũng không hề thấy bóng dáng Thạch Chân.
"Bốn người các ngươi nhận ra người này chứ?" Mạc Vấn quay sang hỏi bốn binh sĩ đang canh gác cạnh đó.
"Bẩm chân nhân, chúng ta nhận ra gã." Cả bốn người đều gật đầu.
Mạc Vấn vốn nghi ngờ đây là cạm bẫy của nước Yên, phái gã binh sĩ này tới dẫn dụ hắn, nghe nghe bốn người nói vậy liền loại bỏ khả năng này, nhưng hồi sáng Thạch Chân đã từng tới, trong Quận phủ còn rất nhiều công vụ cần xử lý, đang nửa đêm tại sao nàng lại một mình phi ngựa? Huống chi nàng ta không thể thấy vật về đêm, đêm tối như vậy e rằng ngay cả con ngựa cũng không thấy rõ đường, nàng làm thế nào mà thúc ngựa đi được?
"Ngươi nhìn thấy rõ người nọ chính là Dự Công chúa?" Mạc Vấn giơ tay lên tỏ ý bảo binh sĩ kia đứng dậy.
"Để đại quân tiện điều động, nên hôm nay ở cửa thành có thắp đuốc chiếu sáng, tiểu nhân nhìn rõ người ra khỏi thành đúng là công chúa Thiên Tuế." Binh sĩ kia nói rất khẳng định.
Mạc Vấn nghe vậy càng nghi ngờ, hô lên với binh sĩ phụ trách canh phòng, "Trông chừng nghiêm ngặt đại trướng, ta đi một lát sẽ trở lại ngay."
"Chân nhân, Dự Công chúa là đi về hướng Đông." Binh sĩ kia thấy Mạc Vấn định đi về phía Tây, vội vàng giơ tay lên chỉ.
Mạc Vấn vốn đang muốn đến Quận phủ xác minh một chút, nghe vậy lại đưa mắt nhìn đằng đông, nếu như người cưỡi ngựa thật sự là Thạch Chân, nếu bây giờ đến Quận phủ thì e sẽ trễ mất.
"Dự Công chúa lúc ra khỏi thành có gì khác thường không?" Mạc Vấn nhìn mãi vẫn không thấy bóng dáng Thạch Chân đâu.
"Dự Công chúa không mặc áo khoác ngoài, cử chỉ đi đứng có phần hơi cứng nhắc." Binh lính trả lời.
Mạc Vấn nghe vậy nhíu mày suy nghĩ, chốc lát sau bỗng nhiên bừng tỉnh, cấp tốc đạp đất bay gấp về hướng đông. Theo như lời binh lính vừa nói, Thạch Chân rất có thể đã bị bắt, mà người bắt giữ nàng rất có thể là Lưu Thiếu Khanh, thuật ẩn thân của Lưu Thiếu Khanh có thể đem cả quần áo giấu đi, sợ là cũng có thể giấu được Thạch Chân cùng con ngựa.
Bởi vì hướng đông là vùng đất bằng phẳng, cho nên Mạc Vấn bay rất nhanh, chỉ một lát sau đã bay qua con sông, nhưng đúng lúc này hắn chợt phát hiện ra ngoài ba mươi dặm phía Đông có một con ngựa xuất hiện, trên ngựa có hai người đang ngồi, không đợi hắn nhìn rõ hình dáng của hai người thì con ngựa kia đã một lần nữa biến mất.
Thấy tình hình đó, Mạc Vấn bất ngờ dừng lại. Hắn lúc trước suy đoán quả nhiên không sai, chính là Lưu Thiếu Khanh bắt giữ Thạch Chân, vừa nãy con ngựa hiện hình là do linh khí của Lưu Thiếu Khanh xuất ra không liên tục mà thành. Gã không giết Thạch Chân mà là mang nàng về phía đông, không thể nghi ngờ là muốn đem Thạch Chân giao cho nước Yên làm con tin. Tình hình như thế nếu cứ tiếp tục đuổi theo, Lưu Thiếu Khanh vô cùng có khả năng sẽ sát hại Thạch Chân, cho nên không thể đuổi theo.
Trầm ngâm chốc lát Mạc Vấn đổi đường đi hướng bắc, dựa theo tu vi của Lưu Thiếu Khanh, vào ban đêm không thể nhìn ra quá ba mươi dặm, nói cách khác Lưu Thiếu Khanh cũng không biết hắn đang theo sau gót, do vậy có thể đi vòng qua phía trước chặn đường gã.
Mạc Vấn bay hết tốc lực về phía bắc mười mấy dặm, sau đó đổi đường rẽ sang đông, sau một nén nhang rời khỏi khu vực bằng phẳng tiến vào vùng núi. Có vật che chắn, Mạc Vấn bắt đầu di chuyển về hướng nam, con ngựa kia của Thạch Chân mặc dù chạy vô cùng nhanh, nhưng chở nhiều người tốc độ ắt phải chậm lại.
Rất nhanh Mạc Vấn đã phát hiện Lưu Thiếu Khanh cùng Thạch Chân ở đắng xa. Lưu Thiếu Khanh tu vi chưa đủ, không thể nào giấu hạch Chân cùng con ngựa trong thời gian dài, lúc này đã hiện thân đi ra.
Nhìn thấy Lưu Thiếu Khanh, Mạc Vấn vẫn không nóng lòng động thủ, mà từ trong rừng cấp tốc phi thêm hai mươi dặm, nấp ở bên đường.
Lưu Thiếu Khanh cứ như âm hồn bất tán, luôn bám theo hắn không bỏ. Chính vì lẽ đó, cũng là để cho tên này biết khó mà lui, hôm nay nhất định phải nặng tay răn đe gã mới được...
← Ch. 185 | Ch. 187 → |