Vay nóng Tima

Truyện:Tàn Bào - Chương 234

Tàn Bào
Trọn bộ 457 chương
Chương 234: Nhân tính bản ác
0.00
(0 votes)


Chương (1-457)

Siêu sale Shopee


Chương 234: Nhân tính bản ác

"Cậu có muốn chạy chạy không được." Trung niên tăng nhân móc trong bọc quần áo một sợi dây thừng đi tới, định trói tay Tả Đăng Phong.

"Có cần vậy không?" Tả Đăng Phong quay đầu nhìn Thiên Thần hòa thượng, ông tôi quay đi, mặc kệ trung niên tăng nhân cột tay hắn.

"Chờ máu tôi ngừng chảy cột có được không? " Tả Đăng Phong chờ trung niên tăng nhân đến gần mới nhận ra sợi dây thừng kia làm bằng gân trâu.

"Cậu giết sư phụ tôi có chờ nương tay hay không?!" Trung niên tăng nhân quát, hai tay đã bắt đầu trói.

"Tôi không giết sư phụ ông, sư phụ ông do Bạch Vân Quan Tất Phùng Xuân giết." Tả Đăng Phong không phản kháng, chỉ lấy tay phải che bàn tay tay trái đang bắt chỉ quyết tụ khí, mặc cho trung niên tăng nhân trói mình.

Trung niên tăng nhân này đệ tử Thiên Hoằng pháp sư, hận Tả Đăng Phong thấu xương, nên trói rất chặt, vận sức rất mạnh, làm hai cánh tay của Tả Đăng Phong bị ghì rất đau, nhưng hắn không rên tiếng nào, chỉ chuyên tâm bắt quyết.

"Sư phụ tôi thân trúng Huyền Âm chân khí, trên người còn có mấy vết súng bắn, một người đã hơn bảy mươi sao cậu có thể nhẫn tâm hạ độc thủ như vậy." Trung niên tăng nhân nói tới đây thì tức giận, lại vung tay, nhưng lần này không đấm, mà tát Tả Đăng Phong một cái.

"Con lừa ngốc chết tiệt, lão tử không giết sư phụ của ông." Một tát này làm Tả Đăng Phong miệng mũi đều đổ máu, hắn nổi trận lôi đình, cổ ngữ nói ‘đánh người không đánh vào mặt’, nhất tát vào mặt một người không có khả năng phản kháng một sự vũ nhục rất lớn.

Trung niên kia tăng nhân thấy Tả Đăng Phong mắng, lại muốn ra tay, nhưng nhìn thấy có nhiều đạo nhân đang từ xa chạy tới nên thu tay lại.

"Vô Lượng Thiên Tôn, Thiên Thần đại sư, đây Hán gian cấu kết trộm tặc đào Chu Lăng phải không?" các đạo nhân hỏi Thiên Thần hòa thượng.

"A Di Đà Phật, người này đúng Tả Đăng Phong." Thiên thần hòa thượng tay tạo thành chữ thập, đáp.

"Vì một đứa con gái Nhật Bản lại chạy tới Thiểm Tây chúng tôi đào lăng mộ tổ tông, loại háo sắc vô sỉ như thế giữ lại làm gì?!" Mấy đạo nhân lập tức tay đấm chân đá, Tả Đăng vốn chẳng biết họ ai, nhưng khi bị đánh thì nghĩ hành động tùy tiện của mình xưa nay quả thực đáng làm cho người phẫn nộ, mặc dù hắn để cho Đằng Khi Anh Tử chạy thoát không phải vì tham luyến gì nhan sắc của cô.

"A Di Đà Phật, lão nạp hiểu lòng căm phẫn của các vị đạo trưởng, nhưng người này sát hại sư huynh của lão nạp, lão nạp muốn đem hắn về Ngũ Đài Sơn để hỏi cho rõ rồi mới quyết định, bây giờ không thể để hắn chết được." Thiên thần hòa thượng bước lên ngăn cản các đạo sĩ.

"Đại sư nói thế sai rồi, Tả Đăng Phong làm việc ác trong địa hạt Thiểm Tây của chúng tôi, đương nhiên phải áp tải tới Thiểm Tây để mọi người cùng định tội, xử phạt theo mức cao nhất của pháp luật." Một đạo sĩ khoảng năm mươi tuổi nói.

"Tôn đạo trưởng nói rất đúng, Tả Đăng Phong đã giết đệ tử của chúng ta, thỉnh đại sư giao người này cho chúng ta, chúng tôi thẩm vấn xong sẽ giao lại cho đại sư mang đi." Một đạo sĩ khác phụ họa.

"Tả Đăng Phong do sư thúc tôi bắt được, dựa vào cái gì phải giao cho các người?" Trung niên tăng nhân cao giọng, đám đạo sĩ Thiểm Tây này đều chưa độ quá Thiên kiếp, Ngũ Đài Sơn đương nhiên không để họ vào mắt.

"Hành Điên, không được lỗ mãng, việc này quan hệ trọng đại, đưa người này xuống núi trước, rồi hẵng tính tiếp." Thiên thần hòa thượng khí tráng uy danh, cao giọng nói.

Mấy câu này Thiên Thần hòa thượng vận linh khí, mấy đạo nhân nhận ra ông tôi muốn dùng vũ lực thì đều kinh sợ, hiện giờ Ngũ Đài Sơn có hơn mười vị cao tăng đang xuôi nam, họ tự biết không phải đối thủ của tăng nhân Ngũ Đài Sơn, nên đành phải gật đầu đồng ý.

"Theo lời Tất chân nhân, người này đã lấy rất nhiều đồ vàng ngọc trong Chu Lăng, cất trong một cái thùng gỗ, đó tổ vật Chu Lăng, tất cả đều tài sản của Thiểm Tây chúng tôi, đại sư có nhìn thấy cái thùng gỗ đó không?" Đầu lĩnh đạo nhân hỏi, lộ ra mục đích của cả bọn, thì ra là một đám đạo sĩ hám tiền.

"A Di Đà Phật, lão nạp chưa từng nhìn thấy." Thiên thần hòa thượng lắc đầu.

"Nhị sư đệ, tam sư đệ, hai người cẩn thận đi tìm đi, tôi với đại sư tra hỏi Tả Đăng Phong." Đầu lĩnh đạo sĩ nói.

Tả Đăng Phong mặt mũi bầm dập, hừ một tiếng lắc đầu, trung niên tăng nhân rất ghét hắn, thấy hắn hừ lạnh thì lại nổi nóng, nắm dây thừng lôi hắn xuống núi.

Đạo sĩ kia thấy Tả Đăng Phong hừ lạnh, đoán ra cái thùng gỗ bảo bối không có ở đây, nên đổi ý, ba người đi theo Thiên Thần hòa thượng xuống núi.

Đường xuống núi Tả Đăng Phong đi rất khó khăn, thực ra hắn đã có thể nhìn thấy mọi vật trong đêm, nhưng hắn không muốn để lộ tu vi đang khôi phục, hơn nữa mặt hắn bị đánh sưng, tầm nhìn bị hạn chế.

Tin Tả Đăng Phong bị bắt truyền ra rất nhanh, người tìm hắn nối gót nhau tới, đến sáng sớm đã có năm sáu chục người văn phong đuổi đến, những người này có tăng nhân Ngũ Đài Sơn, có Bạch Vân Quan Tất Phùng Xuân, có những kẻ tâm tư muốn lấy đồ của hắn, có những người tu hành trong lòng ôm chính nghĩa muốn trừ hại cho dân.

Tả Đăng Phong cảm thấy rất nhục nhã, ai nhìn hắn đầy khinh bỉ, giận dữ, hoặc cười nhạo, hoặc tham lam, có cả âm tàn, những ánh mắt này Tả Đăng Phong hoàn toàn không đếm xỉa, thứ làm hắn không thể chịu đựng được có một đám đạo nhân pháp thuật thấp kém lại ra vẻ mình căm ghét Hán gian, tới ăn hôi đấm đá hắn, còn có một số ghê tởm hơn, chắc được chia một ít lợi ích gì đó, không tiếc lời cài đủ tội danh lên đầu hắn, vu oan Tả Đăng Phong giết cha họ, cưỡng gian chị em gái họ, kể lể rất chi tiết, sinh động như thật.

Trung Quốc có câu ngạn ngữ ‘tam nhân thành hổ’, một người nói dối người khác không tin, hai người nói dối có thể hình thành chứng cớ, ba người nói dối sẽ trở thành sự thực, cộng với bản tính làm việc của Tả Đăng Phong vốn vừa chính vừa tà, thanh danh không ra sao, nên dưới sự chỉ trích vu oan của nhiều người trở thành kẻ khiến mọi người đều phẫn nộ, không giết thì không thể làm lòng người thỏa mãn.

"Làm Hán gian cho Nhật, đào lăng mộ tổ tông, mày còn người Trung Quốc sao!" Một trung niên đạo nhân hèn mọn bỉ ổi giả bộ chính nghĩa tới đạp hắn một cước, người Trung Quốc rất khoái trò đánh rắn giập đầu, ra vẻ biểu hiện mình đứng về phía chính nghĩa.

"Lão tử giết người Nhật còn nhiều hơn mày." Tả Đăng Phong ngẩng đầu lành lạnh.

Con mắt Tả Đăng Phong sưng vù cơ hồ không còn nhìn thấy gì, nhưng cái tên Tàn Bào vẫn rất có dư uy, đạo nhân hèn mọn kia thấy hắn ngẩng lên vội lùi lại, Tàn Bào là ai, kẻ một chiêu đánh bại cao thủ tuyệt đỉnh thủ tọa Thiếu Lâm Đạt Ma viện, Huyền Âm chân khí quỷ dị có thể đóng băng hồn phách, bao tay Huyền Âm vẫn đang còn trên tay hắn, ai dám không sợ.

"Tất Phùng Xuân, tuy tôi đả thương Thiên Hoằng pháp sư nhưng tôi không giết ông ấy, ông giết Thiên Hoằng pháp sư hãm hại tôi, ông chẳng chỉ muốn bao tay Huyền Âm của tôi, lão tử nói cho ông biết, dù ông có hại tôi chết, đừng hòng lấy được bao tay Huyền Âm." Tả Đăng Phong quát to.

Người có thể gặp rủi ro, nhưng không thể làm mất uy danh, Tả Đăng Phong mấy lần quát to câu ấy, hắn muốn nói cho mọi người biết Tất Phùng Xuân mới kẻ giết người, còn muốn hãm hại hắn vì muốn cướp bao tay Huyền Âm của hắn, dù mọi người không tin hắn bị hãm hại, sẽ nhớ trong lòng Tất Phùng Xuân thích bao tay Huyền Âm, như thế Tất Phùng Xuân sẽ không dám hại chết hắn, ít nhất hiện giờ.

Tả Đăng Phong biết một nửa số người ở đây đến vì bao tay Huyền Âm, nửa còn lại vì bảo tàng Chu Lăng hắn đã mang ra, chỉ có người của Ngũ Đài Sơn thực sự muốn báo thù, xuất phát từ lòng yêu nước nên xuất ra tới hơn mười cao thủ đi lùng hắn, tất cả mọi người đều sẽ để mắt tới bao tay Huyền Âm như âm thầm giám thị Tất Phùng Xuân.

Tất Phùng Xuân chẳng buồn nói gì, ông tôi đã hơn 70 tuổi, đấu võ mồm với một hậu bối sẽ làm mất mặt, nên cố ý ra vẻ thâm trầm uy nghiêm, ông tôi người truyền ra tin giả, người báo tin cho Ngũ Đài Sơn, huống hồ bản thân ông tôi tu vi cao thâm, biết sớm muộn gì Ngũ Đài Sơn sẽ đưa bao tay Huyền Âm "Vật quy nguyên chủ", nên ông tôi không cần nóng vội.

Bắt được Tả Đăng Phong, tăng nhân Ngũ Đài Sơn và Tất Phùng Xuân đều đồng ý đưa hắn lên Ngũ Đài Sơn để mọi người định tội, họ đã đồng ý đương nhiên những người khác không thể có dị nghị, nhưng không ai chịu bỏ đi, những người có tinh thần trọng nghĩa và vũ lâm nhân sĩ đều muốn xem kết cục sau cùng của tên Hán gian này ra sao, còn những kẻ nham hiểm lòng mang tư tâm muốn thử thời vận, dù không chiếm được bao tay Huyền Âm, trợ giúp Tất Phùng Xuân tìm lại "đồ mất trộm", thì Tất Phùng Xuân sẽ không để cho họ phải tay không mà về.

Tả Đăng Phong là tù binh, là tội nhân, hắn không có quyền quyết định đến chỗ nào tiếp nhận thẩm vấn, Ngũ Đài Sơn cách đây khoảng một nghìn dặm, các tăng nhân ngày đó đều thi triển khinh thân xuôi nam, bây giờ đi về đương nhiên không thể đi nhanh như vậy, vì trừ tăng nhân Ngũ Đài Sơn, Tất Phùng Xuân và đệ tử của ông ta, chỉ có ba người đã vượt thiên kiếp mới có thể lăng không mà đi, việc công thẩm quan trọng, nhất định phải chờ những người này cùng đi, nên mất khoảng mười ngày mới về tới được Ngũ Đài Sơn.

Mọi người thương nghị xong, tìm một chiếc xe ngựa, trên xe đặt một lồng giam khiến Tả Đăng Phong cảm thấy rất nhục nhã. xe chở tù thì ai có quyền chỉ trỏ, còn tán dương tăng nhân Ngũ Đài Sơn và Tất Phùng Xuân trừ hại cho dân, bắt kẻ hán gian trợ trụ đào trộm phần mộ, đây hiệu quả tăng nhân Ngũ Đài Sơn muốn, Thiên Hoằng pháp sư sư đệ trụ trì Ngũ Đài Sơn, tu vi còn cao hơn trụ trì một bậc, cái chết của ông làm Ngũ Đài Sơn phẫn nộ và hổ thẹn, Ngũ Đài Sơn muốn diễu Tả Đăng Phong khắp phố và công thẩm để lấy lại danh dự.

Hà Nam khu Nhật chiếm, nhưng những người này đều đi bằng đường lớn, gióng trống khua chiêng, diễu võ dương oai, không buồn tránh quân Nhật, mà quỷ tử Nhật Bản không dám tới quấy rầy, nhóm người này đều người tu đạo, họ không chọc vào nổi, trên thực tế chỉ cần người Trung Quốc đoàn kết, quỷ tử Nhật Bản căn bản không dám chọc vào người Trung Quốc, đáng tiếc người Trung Quốc không đoàn kết, bây giờ đoàn kết chỉ tạm thời, nguyên nhân đoàn kết càng không phải vì lòng nhiệt huyết trung nghĩa, mà chỉ vì ích lợi cá nhân.

Tả Đăng Phong ngồi trong tù xa cảm thấy rất sỉ nhục, nhưng điều thực sự làm hắn lo nghĩ không phải sự phỉ nhổ của người đường, mà hắn cần phải khoảng nửa tháng mới có thể khôi phục tới tu vi hai phân âm dương, nhưng với tốc độ này chỉ khoảng mười ngày về tới Ngũ Đài Sơn, thời gian hình như không đủ...


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-457)