← Ch.240 | Ch.242 → |
Đột nhiên, loại cảm giác này biến mất không chút dấu vết. Lâm Vân sững sờ, trong lòng tự nhủ chuyện gì xảy ra? Tại sao đột nhiên biến mất? Chẳng lẽ sinh cơ của mình không mạnh? Lẽ ra tâm hồn và sinh cơ của mình mạnh hơn những người bình thường kia không biết bao nhiêu lần, mới chính là đối tượng mà kẻ kia cần chứ?
Tại sao không tiến hành ám toán với mình nữa chứ? Như vậy mình ngược lại không dễ tiếp tục tịm phương vị rồi. Tuy nhiên dựa theo phương hướng dần mạnh lên vừa rồi đối với mình thì ắt hẳn là ở bên này.
Lâm Vân cẩn thận từ từ tìm kiếm về hướng này. Tuy trời đã tối, nhưng ở đây không có cây cối lớn che khuất, ở vùng hoang dã này, Lâm Vân vẫn dựa vào mục quang siêu cường của mình nhìn một cách rõ ràng.
Một bức tượng nhỏ dưới chân gây nên sự chú ý của Lâm Vân. Tượng đá này trông như đã có từ rất lâu, rất có khả năng là tượng Bồ Tát mà dân chúng trong thôn thờ phụng từ rất sớm trong quan đạo. Nếu ở đây nhìn thấy tượng đá, vậy thì di chỉ trước đây của quan đạo sẽ ở gần đây thôi. Nói rõ rằng nơi mình tìm kiếm hẳn là không sai.
Lâm Vân thấy sắp tìm thấy quan đạo, tâm tình càng thêm kích động. Tiếp tục tìm ký chung quanh, quả nhiên Lâm Vân lại tìm thấy một hương đài đã nát không còn nguyên hình dáng, mười mấy viên gạch xanh đã không còn nhìn rõ màu vốn có. Xem ra đạo quan ở ngay đây rồi. Lâm Vân lập tức sử dụng lửa tím để đốt toàn bộ cỏ khô gần đây, tuy nhiên rất nhanh hắn đã thay đổi chủ ý, đó là lấy ra một cái bật lửa.
Đúng lúc Lâm Vân châm lửa để đốt toàn bộ có khô chung quanh đó, bỗng nhiên tâm thần quặn lên một cơn đau, cái bật lửa rơi xuống đất. Lâm Vân trong lòng tự nhủ không ổn, Người không lộ mặt kia dường như nhìn rất rõ các động tác của mình. Không ngờ nhất cử nhất động của mình đều bị gã lén theo dõi.
Không kịp để đi quản chuyện khác, Lâm Vân tinh lực bộc phát, vận hành một Chu Thiên, ép hoàn toàn khí tức âm lãnh đã đột nhiên xâm nhập vào cơ thể này ra khỏi người, rồi dùng tinh lực để tiêu trừ.
Vốn Lâm Vân sử dụng Tinh Hỏa thiêu hủy là thích hợp nhất, nhưng ở nơi này, mình rõ ràng là đang bị người ta theo dõi. Nếu không có một chút thủ đoạn bảo vệ tánh mạng, mọi thứ của mình bị kẻ đang lén theo dõi này biết được, như vậy sẽ cực kỳ không ổn.
Lâm Vân hiện tại đã khẳng định người này tuyệt đối không phải là người của cổ võ thế gia gì đó, hoặc là tu luyện giả tu luyện cổ võ truyền thừa. Đối với cổ võ ở đây, Lâm Vân biết tuyệt đối không thể tu luyện đến cảnh giới vô hình để theo dõi người khác.
Nói như vậy ở đây người ám toán mình và người theo dõi mình, thậm chí khiến cho toàn bộ Thập Bát Lý trở thành đồng hoang, đều là do một người có thể vô hình theo dõi người khác làm nên sao?
Dùng cái gì mới có thể làm cho mình nhìn không thấy gã, còn gã lại có thể được nắm giữ hành tung của mình? Thần thức, ngoài thần thức ra, Lâm Vân quả thực nghĩ không ra thứ gì ở đây vừa có thể theo dõi mình, lại còn có thể tập kích mình nữa. Nếu nói là cameras thì đúng là nực cười. Cho dù người này dùng cameras có thể nhìn thấy mình, tuyệt đối cũng không thể tiến hành đánh lén mình được.
Người có thần thức? Ngoài tu chân giả ra còn có thể là ai? Không chỉ là tu chân giả, còn là Tu Chân giả tu luyện không hề thấp. Theo Lâm Vân được biết thì Tu Chân giả phải tu luyện đến Trúc Cơ kỳ mới có thể có thần thức. Còn tu luyện giả chí ít phải sau khi có chút thành tựu mới có thể xuất hiện. Mà ở đại lục Thiên Hồng, người có thần thức đã ít lại càng ít.
Chỉ có người cực cá biệt mới có thể xuất hiện thần thức trong Luyện Khí kỳ. Nếu một người đang trong Trúc Cơ kỳ, Lâm Vân khẳng định mình không phải là đối thủ của gã. Không ngờ đến đây lại có thể gặp một người xuất hiện thần thức. Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy?
Tu tinh cũng có thể sinh ra thần thức, đối với tu tinh xem ra nên nói là tinh thức, kỳ thực cũng không khác gì thần thức cả. Nhưng người tu tinh vốn ít, còn nữa một số it người tu tinh muốn tu luyện ra tinh thức gần như không thể.
Bình thường dựa theo phạm vi bình thường của tu tinh mà nói, tu luyện tới cấp ba sao là có thể sinh ra tinh thức, chỉ có điều cực kỳ ít người có thể ở cấp bậc ba sao sinh ra tinh thức.
Lâm Vân trước đây khi tu tinh đã sinh ra tinh thức vào thời điểm ba sao, được vinh dự là thiên tài của tu tinh. Nhưng cho dù thiên tài như vậy, cũng không thể qua được ải năm sao.
Lâm Vân có chút do dự, người này không ngờ là một cao thủ Trúc Cơ kỳ đã có được thần thức. Mình tiến lên đối kháng với kẻ này, chẳng khác gì tự tìm cái chết cả.
Tuy nhiên Lâm Vân rất nhanh đã phản ứng lại, nếu người này là cao thủ Trúc Cơ kỳ, muốn ra giết mình gần như quá ư đơn giản. Phải biết rằng toàn bộ đại lục Thiên Hồng ngày nay, tuy đều tu luyện, nhưng tu luyện giả muốn tu đến Trúc Cơ quả thực hiếm như lông phương và sừng lân. Nếu không cũng sẽ không cố gắng phát triển khoa học kỹ thuật rồi.
Người này nếu giết chính mình rất đơn giản, vậy tại sao không ra mặt giết mình. Lẽ ra với sinh cơ mạnh như của mình đối với người này cực kỳ có lọi và khó gặp nữa. Còn nữa nếu người này có thể hút sinh cơ người để chuyển hóa và tu luyện, gã tại sao không ra mặt và rời khỏi nơi này?
Khiến cho Lâm Vân nghi ngờ nhất chính là, vừa rồi khi mình tìm thấy di chỉ của đạo quan này, liền bị tập kích rất gay gắt. Mà lúc trước đánh lén một phen với mình, về sau không làm gì được mình liền buông tha, rõ ràng là muốn mình rút đi. Thẳng đến thời điểm mình phát hiện di chỉ của đạo quan, mới tập kích mình một lần nữa.
Nghĩ tới đây, Lâm Vân đã đưa ra một dự đoán can đảm. Người này nhất định là bởi vì nguyên nhân nào đó mà nhất thời bị nhốt tại đây. Mình bây giờ có đi hay là không?
Lâm Vân cuối cùng quyết định vẫn qua đó xem một chút. Đã đến đây rồi, nếu như bởi vì khiếp đảm mà bỏ lỡ cơ hội tìm được linh thạch, có lẽ cuộc đời này sẽ không tiến thêm tấc nào nữa. Huống hồ nếu người này thực sự là Tu Chân giả Trúc Cơ kỳ bị nhốt, thì cho dù mình không đi tìm gã, đợi khi gã thoát ra rồi cũng sẽ không buông tha cho mình.
Nghĩ tới đây Lâm Vân không do dự nữa, chân dùng sức bước trên mặt đất. Quả nhiên âm thanh bên dưới có chút trống rỗng, nói rõ nơi này hẳn là có một thiên địa khác. Tuy Lâm Vân có thể trực tiếp đào bới lên, nhưng hắn lại sợ động đến cơ quan, sẽ khiến mặt đất bị sụp xuống, nên vẫn tiếp tục tìm kiếm chung quanh.
Nếu nơi này là địa chỉ cũ của đạo quan, hơn nữa gã đánh lén mình rất để ý việc mình vào đây, đã nói rõ cơ quan của cửa vào rất có khả năng là ở đây.
Lâm Vân một bên phòng bị người bên dưới này đánh lén, một bên cẩn thận tìm kiếm chung quanh. Tìm rất lâu nhưng vẫn không tìm thấy bất kỳ cơ quan hay cửa vào nào, lẽ nào mình đoán sai rồi, cửa vào không ở đây?
Có phải là bị cỏ che lấp không? Lâm Vân một lần nữa lấy máy lửa ra đốt hết cỏ khô chúng quanh. Đợi sau khi cỏ đã cháy được một khoảng lớn, Lâm Vân vung tay lên, chưởng phong trực tiếp cuốn hết tro tàn của cỏ vừa bị đốt xong.
Dị thường cuối cùng đã xuất hiện, một khoảng đất rộng hai trượng, dưới chiếc đèn mỏ của Lâm Vân hiện ra rất rõ ràng. Nhưng có một chỗ rất nhỏ rõ ràng không có gốc cỏ, chính là nói chỗ này cỏ dại không mọc, mà cỏ chung quanh đã phủ kín chỗ này. Bây giờ Lâm Vân đốt sạch toàn bộ cỏ hoang quanh đó, lập tức liền hiện ra.
Lâm Vân đi đến chỗ không có cỏ mọc, lấy ra một cái dùi sắt, gõ gõ, một âm thanh sắt cũng không phải sắt truyền đến. Không ngờ là một khối gì đó dạng na ná như tấm sắt, màu của nó không khác gì màu bùn đất chung quanh, nếu không chú ý thì thực sự là nhìn không ra được.
Thử nghĩ một chút, nếu quanh đây có cỏ, Lâm Vân không đi đốt, thì muốn tìm thấy chỗ này cũng thật không dễ dàng gì. Đối với những thứ như tấm thép, bây giờ trong lòng Lâm Vân có một loại cự tuyệt, hoặc là nói một loại phòng bị. Hắn đã bị tấm thép ở Tây Lượng giang làm cho sợ rồi, cái này động một chút là cấm túc một hai năm, ai cũng sẽ chịu không nổi.
Tuy nhiên nếu đã phát hiện ra dị thường, thì cũng phải thử xem sao. Lâm Vân dùng dùi sắt vừa nạy ra, rõ ràng không có phản ứng gì, Lâm Vân không thể nạy được nó.
Nạy thêm một lần nữa, vẫn không có bất kỳ phản ứng nào. Tấm này không biết là chất liệu gì, dường như rất dày, nhìn không hết là nó dày bao nhiêu. Hơn nữa chung quanh tấm sắt gần như đều là đá núi rắn chắc. Lâm Vân biết, nếu tấm này nạy không lên, thì mình có đào các hòn đá bên rìa này cũng không có tác dụng gì.
Ở đây hẳn vẫn còn cơ quan gì đó, Lâm Vân tiếp tục tìm kiếm thêm một vòng nữa. Quả nhiên, ở gần tấm này một lần nữa đã bị Lâm Vân phát hiện thêm một cái vòng sắt nhỏ. Nếu không phải Lâm Vân không ngừng dùng dùi sắt gõ trên mặt đất, thì thực sự không phát hiện được vòng sắt vùi dưới mặt đất này.
Vòng sắt này không biết là được chế tạo nên từ sắt gì, rõ ràng là ở dưới mặt đất lâu như vậy, vẫn không bị gỉ. Lâm Vân dùng tay khẽ kéo vòng sắt một chút, bên tai truyền đến tiếng "Lộp bộp", chưa đến ba nhịp thở lại vang lên một lần nữa.
Lâm Vân nhìn tấm nắp đậy không biết được làm từ chất liệu gì mà mình nạy lên được này, rõ ràng không có chút động tĩnh nào. Lâm Vân nghĩ thầm theo như cái vòng sắt mà mình tìm được, nếu là cơ quan thì hẳn là đã mở rồi, nhưng sự thật là nó chẳng có chút động đậy gì.
Lẽ nào gần đây còn có cơ quan khác? Lâm Vân nghĩ đến khả năng này, tiếp tục tìm kiếm chung quanh. Quả nhiên trong một chỗ rộng khoảng một trượng, Lâm Vân liên tiếp tìm thấy tám cái vòng sắt thuộc loại này. Thử một chút, thì mỗi một vòng sắt dường như sau khi kéo một cái đều vang lên một tiếng "Cộp cộp", sau đó rất nhanh trở lại như cũ.
Trong phương viên một trượng không ngờ có thể tìm thấy tám vòng sắt, xem ra phương viên một trượng này chính là bên trong của quan đạo cũ rồi. Những vòng sắt này trước đây không biết là bị thứ gì đó che lấp, về sau quan đạo bị sập mới lộ ra trên mặt đất.
Lâm Vân đã đoán được một chút tính khả năng, dùng tốc độ cực nhanh kéo toàn bộ các vòng sắt nghe "Lộp Bộp" một tiếng. Quả nhiên sau khi hắn kéo xong, tấm đậy mà khi nãy nạy mãi không động đậy đó đột nhiên chậm rãi di chuyển sang một bên, giống như một cánh cửa lùa. Sau khi tấm sắt đó mở ra, xuất hiện một thang đá âm u và hun hút. Thang đá này lập tức khiến Lâm Vân nhớ tới thang đá rất dài ở Tây Lương sơn. Một luồng mùi nấm mốc cùng với mùi thôi thối khó chịu phả tới.
Lâm Vân vốn định đợi lát nữa thì xuống, nhưng dường như tấm sắt đó đang có hiện tượng trở ại vị trí cũ. Lâm Vân nghĩ nếu như trở lại vị trí cũ rồi, mình lại kéo cơ quan cũng không có phản ứng, vậy thì không thể vào được. Hắn tin chỉ cần không phải là căn phòng với tấm thép dày mấy mét kia ở Tây Lượng giang, những chỗ bình thường khác mình có thể chạy trốn được.
Nghĩ tới đây, Lâm Vân lúc này không chút do dự nhảy xuống.
Lâm Vân rơi xuống mặt bậc thang, cẩn thận từng bước một đi xuống. Lâm Vân đếm, thang đá tất cả có bốn mươi chín bậc, phần cuối cùng nhất của thang đá là một sân bằng, nhưng không có bất kỳ thứ gì. Lâm Vân trong lòng sững sờ, khoảng sân bằng này là có ý gì?
Tuy nhiên Lâm Vân vừa nghĩ tới đây thì mặt sân đó bên dưới chân hắn đột nhiên biến mất, Lâm Vân thoáng cái đã rơi tuột xuống. Trong lòng hắn cả kinh, hai chân lắc lư đảo mắt lại lui trở về, rơi xuống mặt thang đá.
Nhìn cái sân vừa biến mất đó không ngờ lập tức lại khôi phục lại hoàn toàn.
Một cơ quan quá tuyệt diệu. Lâm Vân nhìn phiến đá khôi phục lại trong nháy mắt, trong lòng tự nhủ phía dưới này không biết là vật gì. Hắn lấy dùi sắt ra đâm vào phiến đá mấy cái, nhưng không hề có chút phản ứng. Vận chuyển tinh lực không ngờ cũng chỉ đâm vào được một chút rất nông rồi lại bị chặn lại. Xem ra cái sân này không phải được làm nên từ một thứ tầm thường đâu. Không muốn tiếp tục phí phạm thời gian, Lâm Vân lấy ra một cái gậy sắt dài khoảng hơn một mét, sau đó lại đứng lên khoảng sân bằng ở chân cầu thang đá. Quả nhiên, cái sân đó lại một lần nữa biến mất. Lâm Vân lần này đã có phòng bị, nên không còn kinh hoảng nữa, tinh lực vận chuyển, tốc độ rơi xuống rõ ràng cũng chậm lại rất nhiều.
Nhưng cho dù có chậm lại, cũng có lúc phải rơi xuống mặt đất. Lâm Vân lo lắng nhất là bên dưới có vật gì đó, nên dùng cây gậy sắt cắm xuống phía dưới, còn thân mình thì nằm trên chiếc gậy sắt.
Một trận gió nhẹ rất khó chú ý được úp tới."Không tốt", Lâm Vân lập tức biết được ở đây căn bản chính là một cơ quan, mình trong lúc vô ý đã xông vào. Hắn vội vàng nhảy lên, nhưng không có chỗ để gắng sức, bây giờ không thể nào tiếp tục nhảy lên cầu thang đá ở trên đỉnh đầu được, cho dù có nhảy lên cũng vô dụng, phía trên đã bị bịt kín rồi.
"Răng rắc" một tiếng, chiếc gậy sắt bị một vật gì đó bẻ gãy với tốc độ cực nhanh. Chính vào lúc này, lực lượng rất lớn hút tâm phách và sinh cơ của người khiến Lâm Vân cảm nhận được cực kỳ rõ ràng, Lâm Vân gần như cảm nhận thấy linh hồn của mình đang bị hút đi vậy. Làm gì còn quan tâm đến bên dưới nữa, tinh lực vận chuyển, cuối cùng cũng khống chế được sức hút đáng sợ này, mà cả người hắn cũng đồng thời bị rơi vào thực địa. Không ngờ là một thứ giống như quả cầu tròn, Lâm Vân vội vàng lấy đèn mỏ ra, nhìn bốn chung quanh, phía dưới cực kỳ đơn giản, bên dưới chân mình lại là một vật bằng sắt hình tròn. Lâm Vân lập tức hiểu ra, vật này chính là cơ quan vừa rồi muốn nhốt mình ở bên trong, tuy nhiên dường như chỉ hoạt động một lần, nó đã kẹp lấy gậy sắt rồi, mình xem như vượt qua được một kiếp.
Lâm Vân trong lòng tự nhủ nguy hiểm thật, nếu không dùng gậy sắt, vừa rồi rơi xuống bị vật này kẹp lấy, cộng thêm thằng cha đánh lên bên cạnh, thì mình thực sự rất khó thoát khỏi quả cầu sắt này. Huống hồ lực kẹp của hai nửa quả cầu này thực sự rất lớn, rõ ràng có thể bẻ gãy cả gậy sắt, nếu mình bị kẹp thì làm gì còn cái mạng này chứ?
Nơi đây văn hóa mấy ngàn năm, quả nhiên có rất nhiều thứ ly kỳ cổ quái, bất kể là Tây Lượng giang hay Thập Bát Lý Trang này đều mang vẻ quái dị. Năng nhân dị sĩ ẩn trong bóng tối quá nhiều, tiếp tục coi thường ở đây không có nhân vật tu chân chỉ sẽ mang lại nguy hiểm cho mình.
Một hồi âm thanh khúc kha khúc khích truyền đến, Lâm Vân vội vàng soi đèn mỏ tứ phía. Lúc này vừa nhìn, càng khiến Lâm Vân run rẩy da đầu. Không ngờ hai phiến đá cao mấy chục mét đang dần dần khép lại, bên dưới hai bên phiến đá lớn rõ ràng có một cái hõm hình bán nguyệt. Quá là ác độc, không ngờ đến cả cái hõm này cũng nghĩ đến rồi. Có thể tưởng tượng nếu như phiến đá này khép lại, mình đứng trên quả cầu ở giữa này còn không bị nghiền thành tương hay sao.
Phía sau là vách tường đá không có chỗ có thể trốn, chỉ có thể chạy về phía trước, hi vọng phía trước đừng xuất hiện vấn đề gì thêm. Lâm Vân nhanh chóng lấy đèn mỏ ra soi, không ngờ phát hiện một cửa đá rất lớn và dày đang nhanh chóng rơi xuống, rõ ràng muốn nhốt mình ở trong này, sau đó chèn chết mình.
Tốc độ cửa đá rơi xuống nhanh hơn nhiều so với tốc độ khép lại của hai phiến đá, Lâm Vân đâu còn dám nghĩ nhiều, bộc phát ra tinh lực toàn thân xuyên qua từ một cái khe rất hẹp. Vừa xuyên qua được, thì phiến đá này liền rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng ầm ầm đinh tai nhức óc.
Sau một khắc bên ngoài truyền đến âm thanh hợp lại của hai khối tường đá, làm chấn động cả lòng đất. Lâm Vân nắm chặt nắm tay, trong lòng thầm hận, hắn biết cái cơ quan này tuyệt đối không phải hắn mở ra, ở đây nếu như có cầu thang đá đi xuống, thì sẽ không dùng cái cơ quan này để giết chết người xuống. Có thể khẳng định cơ quan này là do gã thần bí vừa đánh lén mình đó làm ra. Người này nếu có loại cơ quan này, vậy tại sao ban đầu lại ngăn mình xuống? Tuy nhiên rất nhanh Lâm Vân hiểu ra, người này khẳng định bị nhốt ở đây, và cơ quan này là chỗ dựa cuối cùng của gã.
Nhưng không ngờ cơ quan này rõ ràng không thể giữ Lâm Vân ở lại, không biết người này vẫn còn thủ đoạn lợi hại hơn hay không. Lâm Vân nghĩ thầm mình cũng nên thầm phòng bị một chút, một khi không đối được, mình trước tiên phải tìm tốt đường lui.
Lúc này Lâm Vân mới có cơ hội dò xét chỗ mình đang có mặt, nơi đèn mỏ chiếu đến không ngờ là một đại điện. Một đỉnh lô rất lớn được đặt ở giữa đại điện, có vẻ rất là quỷ dị. Bốn chung quanh đại điện đặt rất nhiều giá đỡ, không biết làm từ gì nhưng đến bây giờ vẫn chưa bị mục nát.
Cả đại điện giống như là một chỉnh thể, mùi nấm mốc bốc lên và mùi vị rất quái dị, khắp nơi xương người vứt la liệt, xem ra ở đây người chết không ít. Đại điện này không có chỗ thông với bên ngoài, Lâm Vân lập tức phát hiện ở đây không có chút không khí nào lưu thông.
Lâm Vân đột nhiên chú ý tới góc trái của đại điện, hắn cảm thấy ở đây như có khí tức. Lập tức cẩn thận đi qua, khi đi tới gần thì dùng đèn mỏ soi và nhìn kỹ, quả nhiên góc tường chỗ này không giống lắm so với các chỗ khác.
Cạnh góc tường không ngờ còn cắm một thanh kiếm sắt dụ tích loang lổ. Lâm Vân tiến lên trước, nắm lấy chuôi kiếm và rút ra. Thanh kiếm vừa được rút ra, Lâm Vân lập tức biết được không tốt, mình đã làm một việc cực kỳ ngu xuẩn.
Kiếm sắt cầm trên tay còn chưa xem xét cẩn thận, thì bỗng nhiên một lực lượng trói buộc vô cùng cường đại cùng với tiếng "Rầm rầm" truyền đến, khiến Lâm Vân trước mắt một mảnh mơ hồ.
Lâm Vân trong lòng cả kinh, không chút nghĩ ngợi vận chuyển tinh lực bảo vệ tinh thần của mình trước, hắn sợ người này trong tối đánh lén mình lần nữa.
"Ào ào" bất ngờ rơi xuống một mảnh bọt nước màu trắng, bọt nước này rất dày, giống như nghiêng đổ xuống vậy, rõ ràng đã cho Lâm Vân một loại cảm giác lạnh thấu xương. Vào lúc Lâm Vân còn chưa kịp khôi phục lại động tác, đã rất nhanh làm đông cứng Lâm Vân lại. Bọt nước càng rơi càng nhiều, cuối cùng rõ ràng tạo thành một cái cột băng cự đại, đóng băng cả người Lâm Vân ở bên trong cái cột đó.
Khi Lâm Vân thầm kêu không tốt thì đã bị cái cột băng kỳ quái này nhốt lại. Cái cột hình trụ rất lớn này thoạt nhìn rất quỉ dị. Khi Lâm Vân chưa kịp sử dụng tinh lực phá vỡ cột băng, thì cột băng đã nhốt hắn lại và đồng thời nhanh chóng trượt vào một góc của đại điện và lập tức xuất hiện một vết rạn.
Cột băng vừa trượt vào, trên góc của đại điện tựa như không có xuất hiện vết nứt vậy, mà trở lại với hình dáng ban đầu.
"Khặc khặc". Tuy bị trói chặt trong đó, nhưng hai tiếng "Khặc khặc" vẫn truyền vào đến tai Lâm Vân. Cùng lúc đó Lâm Vân vận chuyển tinh lực để phá cột băng này, nhưng lại phát hiện toàn thân hắn từ trên xuống dưới không thể nhúc nhích.
← Ch. 240 | Ch. 242 → |