← Ch.242 | Ch.244 → |
Hàn Vũ Tích rất lo lắng, Lâm Vân đã nói mỗi ngày đều sẽ chủ động nhắn tin hoặc gọi điện thoại cho nàng. Nhưng từ ngày đầu tiên, Lâm Vân còn gọi điện nói rằng có việc quan trọng. Đến mấy ngày sau Lâm Vân một mực không gọi điện hoặc gửi qua tin nhắn. Cho dù nàng gọi điện tới cũng không có tín hiệu gì cả. Hôm nay đã là ngày thứ mười, lẽ ra Lâm Vân phải sớm gọi lại cho nàng mới đúng.
Mỗi ngày Hàn Vũ Tích đều không yên lòng tới công ty làm việc. Thời thời khắc khắc suy nghĩ tới Lâm Vân, khiến cho tốc độ tu luyện cũng bị giảm xuống rất nhiều.
- Chị Vũ Tích, sao mấy ngày nay em thấy chị đều tâm thần bất định vậy? Là nghĩ tới anh trai em à?
Bình thường Lâm Hinh đều đi làm và tan tầm với Vũ Tích. Nên thần sắc biến hóa của chị dâu, nàng thấy rất rõ.
- Ừ, chị có chút lo lắng cho anh ấy. Đã lâu như vậy rồi mà anh ấy còn chưa gọi điện thoại trở về.
Hàn Vũ Tích không hề cố kỵ nói ra lo lắng của mình.
- Chị Vũ Tích, chị không cần lo lắng cho anh ấy. Anh của em thường xuyên đi ra ngoài trong thời gian dài. Thậm chí lần trước còn rời đi hai năm cơ mà. Em nghĩ lần này anh ấy sẽ về nhanh thôi, chị cứ yên tâm đi. Tâm sự của anh trai là em rõ nhất, anh ấy coi chị như bảo bối như vậy, sao nỡ bỏ chị một mình trông phòng, hì hì.
Tuy Lâm Hinh cũng rất lo lắng cho anh trai của mình, nhưng nàng vẫn an ủi Hàn Vũ Tích, hy vọng chị dâu mình không cần phải lo lắng.
- Con bé chết tiệt này.
Hàn Vũ Tích muốn đánh Lâm Hinh, Lâm Hinh cười hì hì chạy đi.
Lúc đi tới gara, đột nhiên xuất hiện bốn người nam tử ngoại quốc. Trong lúc Lâm Hinh còn đang trốn tránh Hàn Vũ Tích thì một người đã đánh vào phần gáy của Lâm Hinh, Lâm Hinh liền ngất xỉu.
Một tên khác thì ngăn cản Hàn Vũ Tích lại, trong tay còn cầm súng ngắn.
- Các anh là ai?
Hàn Vũ Tích cảnh giác nhìn mấy tên ngoại quốc, đồng thời lui dần về phía Lâm Hinh.
- Đừng nói nhảm, thành thật hợp tác, đi với chúng tôi một chuyến.
Một tên nam tử hơi gầy dùng tiếng Hán ngọng ngịu nói.
Hàn Vũ Tích không nói lời nào, chỉ tiếp tục lùi về phía sau.
- Lâm Vân là chồng của cô phải không, hiện tại hắn đang ở trong tay chúng tôi. Nếu cô muốn gặp hắn thì đi theo chúng tôi một chuyến.
Một tay da trắng, dùng tiếng Anh thuần thục nói.
- Cái gì?
Hàn Vũ Tích dừng lùi về phía sau. Khó trách Lâm Vân đã lâu như vậy không liên lạc lại với nàng. Anh ấy đã bị những người này bắt rồi. Tuy nhiên mình dựa vào cái gì mà tin những người này nói. Huống hồ, Lâm Vân đã từng dặn qua, không cần phải lo lắng cho hắn. Cho nên tuyệt đối không thể tin đám người này.
Hàn Vũ Tích đang lúc tâm thần bất định, không biết Lâm Vân có thực sự xảy ra chuyện gì hay không, thì chỉ cảm thấy phần gáy tê rần, lập tức ngất xỉu.
Mấy người kéo Hàn Vũ Tích lên xe, lại nhìn Lâm Hinh.
- Muốn mang theo cô ta không?
Nói chuyện là người nam tử hơi gầy.
- Không cần, nhiều người thì mục tiêu lớn. Giải quyết tại chỗ.
Tên nam tử trắng nhất nói.
Người nam tử da trắng vừa nói xong, một tên da đen lập tức rút súng, chuẩn bị giải quyết Lâm Hinh. Nhưng người da trắng đã cản lại:
- Súng có ống giảm thanh, nhưng nếu không cần dùng thì vẫn không nên dùng.
Lời của y vừa dứt, thì bên ngoài truyền tới tiếng nói, Lam Cực và mấy người Mông Văn đi vào gara.
- Mặc kệ cô ta, chúng ta đi thôi.
Tay da trắng nói xong, lập tức đi lên xe của Lâm Hinh. Sau đó mấy người kia cũng rất nhanh lên xe đi theo đằng sau.
- Là xe của Lâm Hinh, đi đâu mà vội vàng như vậy? Sao trên xe lại là một người nước ngoài?
Mông Văn rất tinh mắt lập tức nhìn ra điểm không đúng.
- Lâm Hinh nằm trên mất đất, không tốt, chị dâu có khả năng bị bọn người kia bắt đi rồi.
Lý Thanh lập tức phản ứng.
- Để tôi đuổi theo.
Lam Cực nói xong, lập tức lái xe đuổi theo.
- Lâm Hinh, em làm sao vậy?
Mông Văn lay tỉnh Lâm Hinh, sau đó lo lắng hỏi.
- Chị Vũ Tích đâu rồi? Có phải chị ấy bị đám người ngoại quốc kia bắt đi rồi không? Phải làm sao bậy giờ?
Lâm Hinh lo lắng đến rơi nước mắt.
- A...
Mông Văn và Lý Thanh đều sững sờ. Nếu Hàn Vũ Tích thực sự bị bắt đi, vậy phải làm sao bây giờ? Không ai ở chỗ này là không biết tầm quan trọng của Hàn Vũ Tích trong lòng Lâm Vân.
- Lập tức gọi điện thoại cho cục cảnh sát thành phố và gia gia của Lâm Hinh. Lý Thanh, cậu lập tức triệu tập toàn bộ đội bảo vệ, đuổi theo chiếc xe kia. Tôi sẽ đi liên lạc với chủ tịch ngay bây giờ.
Mông Văn nói xong, lập tức phân phó người kiểm tra camera giám sát đặt trong nhà ga. Tìm xem bọn chúng vào được bằng cách nào.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, Yên Kinh lại sôi trào. Chỉ trong vòng 30 phút, Yên Kinh đã bị giới nghiêm. Tuy có nhiều người bất mãn, nhưng Lâm lão gia tử còn hơn một tháng nữa mới về hưu. Ai cũng không muốn Lâm Lộ Trọng trước khi về hưu, còn đắc tội với ông ta. Huống hồ nghe nói người bị bắt cóc chính là vợ của Lâm Vân.
Lâm Lộ Trọng lập tức nổi trận lôi đình với công tác an toàn của Yên Kinh. Không ngờ bọn họ lại để lặp đi lặp lại sai lầm này. Thân phận của bốn tên ngoại quốc trong thời gian ngắn đã bị điều tra ra. Bọn chúng là theo bốn quốc gia khác nhau nhập cảnh. Còn có một tên ngoại quốc là quản lý nghiệp vụ của một công ty.
Mặc cho Yên Kinh phong tỏa nghiêm mật như thế nào đi chăng nữa, vẫn không tìm kiếm được bất kỳ dấu vết. Lam Cực chỉ cách chiếc xe của Lâm Hinh vài phút thôi, nhưng lúc đi ra lại rõ ràng không thấy bóng dáng. Một giờ sau thì phát hiện ra chiếc xe của Lâm Hinh bị đốt cháy ở một trạm xăng ngoài thành phố.
Trong chiếc xe bốc cháy không có người nào, chứng tỏ bọn chúng đã thay đổi phương tiện vận chuyển. Chỉ là không biết những người này vì sao lại bắt cóc vợ của Lâm Vân.
Tám tiếng sau, đồng dạng ở khu vực biển gần Bắc Triều Tiên, một con thuyền chở hàng đi tới bến tàu của Hàn Quốc thì dừng lại. Một con thuyền ca nô cũng đi tới. Con thuyền chở hàng liền chuyển một cái thùng gỗ lên chiếc ca nô.
Bên trong chiếc thùng chính là Hàn Vũ Tích đang hôn mê, chỉ có thể hô hấp thông qua một cái lỗ được thiết kế bí mật. Cái thùng được chuyển tới ca nô rồi tàu chở hàng rất nhanh rời đi. Khi chiếc thùng được đặt lên ca nô, Hàn Vũ Tích bị bừng tỉnh bởi nước biển bắn vào mặt. Khi mở to mắt thì phát hiện mình đang ở trên biển, liền biết mình đã bị bắt cóc.
- Cô không cần lo lắng, chúng tôi sẽ rất khách khí với cô, chỉ cần cô phối hợp là được.
Một người trên ca nô nhìn thấy Hàn Vũ Tích đã tỉnh lại, dùng tiếng Hán lưu loát nói.
- Các ngươi rốt cuộc muốn làm gì?
Hàn Vũ Tích chuẩn bị một khi mình bị xâm phạm, thì lập tức sẽ tự sát.
Hai người trên ca nô, một nam một nữ thấy Hàn Vũ Tích đề phòng như vậy, người nam tử nói:
- Chỉ cần cô hợp tác, chúng tôi sẽ không động tới một ngón tay của cô. Nếu như cô không hợp tác thì khó mà nói. Mà chúng tôi bắt cô làm gì, chờ cô tới đích thì sẽ biết.
Ba tiếng sau, dưới sự trông chừng của một nam một nữ, Hàn Vũ Tích ngồi trên máy bay của Hàn Quốc đi tới Los Angeles của nước Mĩ.
Hiện tại Hàn Vũ Tích không lo lắng cho tình cảnh của mình, nàng chỉ lo lắng cho Lâm Vân. Không biết Lâm Vân có bị những người này bắt đi không? Tuy nàng rất tin tưởng Lâm Vân, nhưng do quan tâm sẽ bị loạn. Trong lòng vẫn là bất ổn, không thể bình tĩnh lại được.
Máy bay hạ cách, Hàn Vũ Tích bị dẫn tới một căn biệt thự xa hoa. Các đồ dùng bên trong đều đầy đủ hết. Chỉ nhìn tòa biệt thự này là biết, không phải người thường có thể mua được.
Hàn Vũ Tích tưởng bọn chúng sẽ hỏi cái gì trước, thật không ngờ mình lại bị nhốt trong một căn phòng, không có ai quan tâm. Ngay cả bữa cơm cũng do một người đàn bà da đen đưa tới. Từ lúc Hàn Vũ Tích bị đưa tới căn biệt thự này, thì ngoại trừ người đàn bà da đen kia, nàng không có trông thấy một ai khác.
Ba ngày sau, Hàn Vũ Tích mới bị đưa tới một căn phòng rất sáng. Ở bên trong ngồi năm người, hai người da trắng, một người da đen, và hai cô gái ăn mặc rất sexy.
- Quả nhiên là một mỹ nữ điển hình của phương Đông. Một mỹ nữ tinh sảo như vậy, chỗ này của tôi còn chưa từng nhìn thấy. Tôi nghĩ chắc cô cũng không muốn bản thân cô xảy ra chuyện gì, khiến chồng cô sốt ruột phải không? Chỉ cần cô ngoan ngoãn hợp tác với chúng tôi, trả lời hết câu hỏi mà tôi hỏi, thì chúng tôi sẽ không gây hại gì cho cô cả. Còn nếu cô không hợp tác, hắc hắc, chắc cô cũng hiểu kết quả nó như thế nào...
Một tên da trắng ngồi bên cạnh âm trầm nói.
Thấy Hàn Vũ Tích không nói gì, tên nàm tử này nói tiếp:
- Hiện tại tập đoàn Vân Môn tổng cộng có mấy loại sản phẩm? Còn nữa, cô đã từng gặp qua cô gái trên ảnh này chưa. Nếu đã gặp thì cô ta đang ở nơi nào?
Nói xong, đưa một ảnh chụp cho Hàn Vũ Tích nhìn.
Hàn Vũ Tích nhìn thấy bức ảnh liền sửng sốt, không ngờ lại là ảnh chụp của Vũ Đình. Hơn nữa ảnh này chụp cảnh Lâm Vân đang ôm Vũ Đình trong ngực. Hàn Vũ Tích còn tưởng mình bị hoa mắt, cẩn thận nhìn kỹ càng, người ôm Vũ Đình đúng là Lâm Vân. Lâm Vân ôm Vũ Đình làm gì? Còn ở trong rừng rậm nữa. Vì sao Lâm Vân chưa từng nói chuyện này cho mình biết?
← Ch. 242 | Ch. 244 → |