← Ch.320 | Ch.322 → |
Bên ngoài, Dịch Cốt sắc mặt âm lãnh nghiêm nghị nãy giờ không nói gì, Porter cho một viêb ô mai:
- Ăn một viên, bớt bớt nóng a.
Dịch Cốt khoát tay.
- Ai nha, loại tình huống này không phải sớm đã đoán trước sao? Angius nhất định sẽ làm khó Francis... bất quá ta không nghĩ tới bọn họ đương nhiên đối địch tới bước này.
Porter đẩy mắt kính lên:
- Nhưng hẳn là không sao, bọn họ hai người rất là biết trái phải, ai cũng sẽ không đùa với sự tồn vong của dân chúng, quốc gia luôn đặt lên hàng đầu, bọn họ nhiều nhất là làm xấu mặt nhau. Ngươi không nhẫn cũng phải nhẫn một chút, coi như làm việc thiện.
Dịch Cốt đối với Porter phi thường khách khí, hừ nói:
- Ta bây giờ đường đường là giáo chủ một giáo, đương nhiên ngay cả cửa còn không thể vào! Angius thật đáng chết.
Ariza tiếp tục ăn thịt bò, đột nhiên nói:
- Porter, chúng ta khi ra chiến trường, Ariza sẽ lập công làm đại quan.
Porter cười nói:
- Ngươi vội cái gì? Quân của chúng ta còn chưa tới, ta tính toán xem... Ân, với tố chất của bọn họ, đại khái phải đợi một tháng nữa, đợi khi kỳ hạn tập kết là một tháng sắp hết bọn họ mới có thể tới đây.
Ariza đến ngón tay tính toán:
- Vậy còn phải đợi mười ngày, trời ạ.
Hắn vô cùng thất vọng, lại lo lắng nói:
- Bọn họ sẽ không tới chậm chứ? Ta nghe nói, khi Angius cầm binh, rất lợi hại, chậm một chút hắn dám giết đó.
- Sẽ không đâu...
Porter gõ đầu mình:
- Chỉ cần Đỗ Đức hỏa đầu quân kia đừng làm toàn quân mệt mỏi là được...
Trong sở chỉ huy.
Angius khinh thường cười lạnh, chỉ vào bản đồ Lanning:
- Nhiệm vụ? Vài tạp quân của ngươi còn muốn nhận nhiệm vụ gì sao?
Hắn phân biệt chỉ thành Duerkesi ở cuối phương nam và thành Turku ở phương bắc:
- Bọn họ có thể trong vòng mười ngày tới đây, không lỡ kỳ hạn, ngươi nên cảm tạ trời đất! Ngươi với tạp quân của ngươi có thể so sánh với quân đoàn tinh duệ Shigeru sao?
- Yên tâm, ta biết ngươi đang chờ quân đội của ta chậm tham chiến, sau đó mượn cơ hội danh chính ngôn thuận thu thập ta. Đáng tiếc...
Đỗ Trần hai tay giơ lên:
- Ngươi nhất định sẽ thất vọng - chỉ cần ngươi không vô sỉ lệnh cho các tỉnh trên đường cản trở hành trình quân đội của ta.
- Ngươi cho ta là loại tiểu nhân vô sỉ này sao?
Angius gầm lên:
- Quốc gia hàng đầu, ta không có thời gian lằng nhằng chơi đùa kiểu chính khách với ngươi! Một câu nói thôi, mười ngày nữa là tới kỳ hạn một tháng, khi đó bọn họ không tới, ngươi sẽ bị xử theo quân pháp.
- Không vấn đề!
Đỗ Trần xoay người đi ra ngoài, thầm nghĩ, quân đội do Porter huấn luyện, ta rất tự tin! Bọn họ đã chứng minh năng lực khi đối diện Ngư nhân.
Angius cả giận nói:
- Quay lại, ngươi quên quân lễ cáo từ với nguyên soái.
- Xin lỗi, ta lập tức trở về học tập.
Lúc này thì, trung tướng Zach gõ cửa.
- Vào đi.
- Nguyên soái...
Hắn nhìn thoáng qua Đỗ Trần:
- Báo cáo cho biết ngoài năm mươi dặm, quân đội của Francis đã tiến vào vùng đất thành Turku...
Đỗ Trần sửng sốt? Nhanh như vậy sao? Porter huấn luyện người thật sự là tốt, hắn thích thú, nhìn Angius một cách khiêu khích.
Angius mặt không chút biểu cảm, phì cười:
- Nói đùa, lệnh động viên vừa mới phát ra hai mươi ngày, hai mươi ngày hành quân từ thành Duerkesi tới đây, Lanning chỉ có quân đoàn Shigeru của ta may ra có thể làm được! Nói chi là một nhóm quân nhỏ lẻ bạc nhược?
Hắn ngạo nghễ nhìn Đỗ Trần:
- Tìm mấy tướng lãnh có thực lực tới trước quân kỳ, đếm cho ta, hai liên đội một ngàn năm trăm người, thiếu một cũng tính là chưa tới.
Zach cuống quít đánh mắt với Angius:
- Nguyên soái... một ngàn năm trăm người, hai liên đội... toàn bộ đều tới rồi.
Angius thoáng sửng sốt, lập tức cười lạnh:
- Francis, người giàu nhất Lanning quả nhiên không giả! Lần này tốn bao nhiêu kim tệ mới thuê được lượng lớn xe vận chuyển? Khoản tiền này, quân đội sẽ không trả cho ngươi đâu.
Nguyên lai có khoản tiền cho thuê xe nữa, không sao, vấn đề mà tiền có thể giải quyết thì không phải vấn đề! Đỗ Trần cười lạnh nói:
- Ta tự mình bỏ tiền vì quốc gia, không vi phạm quân quy chứ? Đại nguyên soái!
Zach lập tức cướp lời Angius nói:
- Nguyên soái... không có dấu vết của xe chuyên chở. Bọn họ, bọn họ đi bộ tới đây... hơn nữa tiền tuyến báo cáo, tốc độ hành quân của bọn họ tuyệt đối không kém một chi quân đội tinh duệ của đế quốc!
Hắn chắp tay:
- Xin nguyên soái an bài doanh trại cho bọn họ.
Angius nhìn Zach một chút, lại xem xét Đỗ Trần:
- Ta tự mình đi xem.
Những con đường đất quanh thành Turku, hôm nay trên đường phía nam bụi đầy cuồn cuộn, một chi đội như như hoàng long xuất thủy, đón nhận hằng ha sa số ánh mắt trong ngoài thành tiến bước.
- Là quân đội của ai?
- Hắc giáp hồng phi phong, đầu vai có chiến ký Liên Hoa... là quân thành Duerkesi. Lão thiên, bọn họ tới trước mười ngày sao?
- Không có khả năng, quân đội của lĩnh chủ Francis sau khi trừ đi họa ngại Ngư nhân mới thành lập, cho tới hôm nay chưa tới nửa năm! Ngươi xem bọn hắn, rõ ràng là tinh duệ lão binh thân kinh bách chiến, điều này cũng chưa tính là gì, hỏa đầu quân phía sau... sát khí của bọn họ so với lão binh phía trước cũng quá nặng...
Quân đội đi tới phụ cận doanh trại ngoài thành, đột nhiên như thương ưng thu cánh. Vốn tám đoàn hành quân thu lại quân trận chia thành bốn nhóm đoàn, hợp thành một chỉnh chỉ đội ngũ với mỹ cảm quỷ dị, xếp hàng hai, nối liền giữa quân doanh với đại lộ tới cửa thành.
Đi tới vùng đất trống trước cửa thành, đội ngũ lại một lần nữa tản ra, trong mười chung thời gian toàn quân xếp thành phương hình quân trận tiếp thu kiểm duyệt.
- Đông! Đông!
Cùng dừng bước, một ngàn năm trăm người ngẩng cao đầu, không một tiếng động.
Toàn quá trình, không có một tướng lĩnh nào phải phát ra mệnh lệnh...
Angius sớm đi tới cửa thành, thấy chi quân đội trước mắt, trước mắt sáng ngời! Thân là thống binh đại nguyên soái của Lanning, hắn thấy qua binh pháp của mọi nhà, tự nhiên có thể nhìn ra thực lực chi quân đội này.
Đỗ Trần cũng thấy trước mắt sáng ngời, thấp giọng hỏi:
- Porter, đây thật sự là quân đội của ta sao?
Porter cắn ngón tay, mở to hai mắt nhìn:
- Đúng vậy, đúng là những người này, nhưng, nhưng bọn họ thật sự là quân đội do ta huấn luyện ra sao?
Lúc này, một nhóm thống binh binh đô chạy nhanh ra chỗ đội ngũ, đi tới dưới chân thành, nghiêm nghị hành lễ:
- Thành vệ quân thành Duerkesi đệ nhị, đệ tam liên đội phụng mệnh báo cáo!
Tiếp đó, phía sau chạy lên một đội binh lính, trên lưng đều mang bao vây, binh đô lại nói:
- Thành vệ quân thành Duerkesi trên đường tiêu diệt đạo tặc đoàn tổng cộng năm ngàn chín trăm tên, xin nghiệm thu.
Porter tiếp tục đứng ăn ô mai, mắt mở to nhìn hết thảy, nói thầm với Đỗ Trần:
- Ta không nghe lầm chứ? Một mặt hành quân. còn một mặt tiêu diệt sơn tặc, kết quả tới sớm mười ngày... Francis, có đúng là thánh giáo cho họ ăn dược liệu gì đó?
Đỗ Trần từ xa nhìn lại, trong cả quân đội lộ ra một cỗ sát khí lẫm liệt khiến hắn cũng âm thầm kinh ngạc, nói một cách chế nhạo:
- Nguyên soái, quân đội của ta đã tới.
Angius sửng sốt hồi lâu, phất tay có chút cứng nhắc:
- Tiến vào trú ở khu doanh trại thứ ba.
Thành phòng quân thành Duerkesi vẫn không nhúc nhích.
Zach lại nhíu mày, quát:
- Tiến vào khu doanh trại thứ ba.
Nhưng vẫn không chút động tĩnh.
Đỗ Trần mỉm cười, nhìn chằm chằm Angius quát:
- Thành phòng quân thành Duerkesi nghe lệnh, tiến vào khu doanh trại thứ ba.
- Tuân mệnh.
Tiếng hô như sơn hô hải khiếu đồng thời bộc phát, hắc giáp quân trận như giao long nhập hải, tiến nhập vào khu doanh trại, nhất thời khiến cho các tướng lãnh tạp quân khác mặt mày trắng bệch, mà Angius bẽ mặt hắng giọng.
Đỗ Trần nhíu mày nói:
- Nguyên soái đại nhân, có thể an bài nhiệm vụ cho đệ nhị lữ đoàn của ta chứ?
Angius khóe miệng co quắp:
- Cũng quả nhiên là tinh binh! Nhưng một ngàn năm trăm người cũng chỉ là hai liên đội tinh duệ, nếu ngươi có thể mang tới ba vạn bộ đội như vậy, ta có thể cho ngươi đi tiên phong. nhưng bọn họ...
Đỗ Trần cướp lời nói:
- Nguyên soái, ta hiểu được, ta mang binh phụ trách hậu cần cùng y liệu.
Nói xong, hắn nhìn thoáng qua Angius, tựa như Angius chẳng chút khiến hắn tức giận, sau đó xoay người rời đi.
Đỗ Trần vừa đi vừa cười thầm, chẳng lẽ quân đội của lão tử ăn thuốc sao? He he, bất quá mặc kệ bọn họ binh duệ tới trình độ nào, ta không thể cho bọn họ đi liều mạng. Hỏa đầu quân a, an toàn đệ nhất.
Angius hừ một tiếng, Francis tạp chủng này! Hừ, ta vốn muốn nói quân đội của ngươi đứng trong lộ quân thứ hai thật quá đáng tiếc, chuẩn bị cho ngươi tham gia quân chính quy đảm nhiệm việc tao nhiễu quân đối phương, nhưng ngươi cướp lấy làm hỏa đầu quân. Ta đây cũng không cần giải thích nữa, làm ác nhân một lần, cho ngươi làm hỏa đầu đê tiện nhất trong quân.
Trên tường thành, có mấy gia tướng lão thành của gia tộc St. Kain thầm thở dài, tới cùng là sao vậy? Lão gia cùng tam thiếu gia vừa thấy mặt đã đánh nhau, hơn nữa càng lúc càng lợi hại... nếu tam thiếu gia cùng lão gia có thể liên thủ, vậy gia tộc St. Kain sẽ cường thịnh tới mức nào? Đáng tiếc, tam thiếu gia không phải tam thiếu gia nữa, từ rất lâu trước đã không phải.
Xuống dưới chân thành, Porter kéo Đỗ Trần vội vã chạy tới quân doanh. Hắn so với Đỗ Trần còn vội hơn.
Phất tay kêu phong binh binh đô tới, Đỗ Trần hỏi:
- Chuyện gì xảy ra? Quân đội của ta tại sao đột nhiên trở nên cường thịnh như vậy? Còn nữa, các ngươi sao có thể trong vòng hai mươi ngày vừa tiễu phỉ vừa tới nơi này?
Binh đô bị hỏi đến sửng sốt, quay đầu lại nhìn thoáng qua an doanh hậu cần bộ đội:
- Đại nhân, chẳng lẽ ngài còn không biết năng lực của binh úy Đỗ Đức sao?
Đỗ Đức, nói thật, Đỗ Trần thật sự không biết năng lực quân sự của nhi tử lãnh khốc này...
Nhìn Đỗ Đức ở xa xa hắc giáp thiết diện, cầm kích chỉ huy hậu cần bộ đội đáp kiến doanh trại, còn có ánh mắt kính sợ của các chiến sĩ nhìn hắn. Đỗ Trần chỉ nghe binh đô dụng ngôn ngữ đơn giản nhất giải thích:
- Đại nhân, binh úy Đỗ Đức tự mình thông binh nửa tháng, suất lĩnh ba trăm thuộc hạ trong vòng mười ngày tiêu diệt tam đại đạo tặc đoàn trong lãnh địa, hai mươi ngày trước nhận được mệnh lệnh của ngài, hắn suất hỏa đầu... hậu cần bộ đội đi trước, dọc đường không mang theo hậu cần bổ cấp gì.
- Không có hậu cần bổ cấp cho các ngươi thì làm sao tới được?
- Binh úy Đỗ Đức nói, mang theo hậu cần bổ cấp sẽ ảnh hưởng tới tốc độ hành quân, hơn nữa các huynh đệ trở thành quân nhân chưa lâu, thật sự khuyết thiếu rèn luyện... cho nên hắn suất quân đi trước, bằng vào tình báo thánh giáo cung cấp, dọc đường tiêu diệt mười bảy đoàn đạo tặc lớn nhỏ, hậu cần bổ cấp của chúng ta đều cướp được từ tay đạo tặc. Đỗ Đức binh úy nói cái này gọi là dĩ chiến dưỡng chiến! Chúng ta là quân chính quy... kỳ thật dọc đường đều khổ khổ đuổi theo bước tiến của lính hậu cần.
Đỗ Trần sờ sờ mũi, cùng Porter nhìn nhau không nói gì...
Không nghĩ binh đô còn chưa nói hết:
- Ngoài ra, Đỗ Đức binh úy trên đường bắt hai ngàn bốn trăm tù binh, trong đó hai mươi tám người bổ sung vào vị trí các huynh đệ tổn thất khi tiễu phỉ, còn lại đều ủy thác cho quan viên địa phương áp giải về lãnh địa, tù binh này hoặc là xử quyết hoặc là biên nhập quân đội. Xin đại nhân xem! Còn nữa, năm ngày trước chúng ta thu được hai khẩu thánh khí bách kích pháo, đã mang tới.
Đỗ Trần đột nhiên hiểu được, nhi tử lãnh khốc đã nói, ba ngàn quân bình thiên hạ này căn bản không phải là một câu nói đùa...
- Đại nhân, Đỗ Đức binh úy có thủ đoạn luyện binh cực kỳ kỳ diệu, từ hít thở, tới tiến bước trên chiến trận, tới khí thế sát phạt thật sự là bình sinh ta mới gặp, cho nên, thuộc hạ tự tác chủ trương, xin Đỗ Đức binh úy thay ta luyện binh, cho nên hôm nay ngài mới có thể thấy hơn ngàn huynh đệ đều bộ dáng này.
Binh đô nói xong, nghiêm túc nói:
- Ta thỉnh cầu nhường chức thống suất, do binh úy Đỗ Đức đảm nhiệm.
Porter lắc lắc đầu, đi bộ tới bên Đỗ Đức, hàn huyên một hồi, sau khi trở về, vẻ mặt hạnh phúc:
- Francis, xem ra ta có nhiều thời gian ăn linh thực (ô mai), tin tức tốt cỡ nào a...
Porter nhường quyền chỉ huy hai lữ đoàn, làm tham mưu quân sự. Hơn nữa hắn đề nghị cấp toàn quyền cho Đỗ Đức, thỏa mãn hết thảy yêu cầu của hắn! Đỗ Trần không nói hai lời, nhưng Đỗ Đức lộ ra cái gì, muốn cái gì, có thể liệt kê ra, có thể mua tới ta mua cho ngươi, cái gì có thể cho ta cho ngươi, mua không được thì... ta đi trộm cho ngươi.
chỉ cần ngươi luyện cho ta một chi tinh binh.
Bởi vì chỉ có tinh binh chính thức, mới có thể sống sót trên chiến trường lâu dài, mới có thể sống về nhà gặp cha mẹ thê nhi! Mới có thể cho Đỗ Trần dám quay về giao lại trượng phu nhi tử cho dân chúng bình dân của hắn.
Thời gian mười ngày loáng chốc đã qua, mười ngày này, Đỗ Đức ban ngày thay Đỗ Trần chủ động tranh thủ chức vụ hỏa đầu quân, mà ban đêm lại điên cuồng huấn luyện, cho quân nhân hành quân hơn mười dặm, ban đêm trận tiếng hô sát vang trời, làm cho người ta lạnh gáy.
Vẫn thần lịch 1280 tháng một, thành Turku thuộc Lanning, quân, ba mươi vạn đại quân theo một hiệu lệnh, từ giờ phút này tiến vào Mc Allen đại theo nguyên, băng thiên tuyết địa.
Quân tiên phong lớp lớp, mà trung lộ đại quân, Đỗ Trần mang theo một ngàn năm trăm người có thể là tinh duệ nhất trong ba mươi vạn đại quân... nấu cơm cùng chiếu cố bệnh nhân.
Cổng biên giới Drowning ngay trước mắt, Đỗ Trần đi giữa binh sĩ, cùng các chiến sĩ chịu nóng bức:
- A a, ta biết mọi người không phục, đệ nhị lộ quân không tìm ra một chi quân đội nào mạnh hơn các ngươi, nhưng ta cùng đại nhân Đỗ Đức, giáo chủ Brook, tham mưu Porter, Ariza binh đô chẳng phải cũng ở chỗ này sao? Yên tâm, các ngươi sẽ có cơ hội lập công...
Vốn định làm yên lòng mọi người, để cho mọi người bình an về nhà, nhưng không nghĩ tới bọn xú tiểu tử này không lĩnh tình ý, Đỗ Trần trong lòng bĩu môi, lúc này thì, thanh âm Đỗ Tư vang lên trong đầu hắn:
- Francis, người cướp đi đại ca ngươi cùng kẻ đuổi bắt lại đánh một trận, người cướp đi đại ca ngươi lại đào thoát rồi...
- Lần thứ mấy rồi? Có tin tức gì mới không?
- Ngươi đừng quản là lần thứ mấy, ngũ ca vừa rồi nghe được tiếng kẻ đuổi bắt kêu lớn với người cướp đại ca ngươi đi... những lời này ngươi nhất định cảm thấy hứng thú.
← Ch. 320 | Ch. 322 → |