Vay nóng Tima

Truyện:Phương Trượng - Chương 394

Phương Trượng
Trọn bộ 738 chương
Chương 394: Thiêu Thân
0.00
(0 votes)


Chương (1-738)

Siêu sale Shopee


Đông Phương Minh vui vẻ cười, dang rộng hai tay, thể nghiệm cảm giác cánh hoa hương hoa bao phủ toàn thân, y rất thích cảm giác này.

Trên bầu trời mây đen tựa hồ đã sắp xuống đến đỉnh đầu, trận trận cuồng phong rống giận, nhánh cây bị thổi rất thấp, y phục mọi người xung quanh bay phần phật, mái tóc phất phơ.

Một khi cuồng phong dừng lại sẽ là lúc mưa như trút nước, nhưng lúc này không ai rời đi.

Mọi người đang quan sát cảnh tượng trên đài cao, cảnh tượng này vô cùng xinh đẹp. Đông Phương Minh phóng nội lực ra ngoài cản trở cuồng phong, khiến cho những cánh hoa kia chỉ bay quanh quẩn trong một khoảng mà không bị thổi đi xa.

Giờ phút này, trong lòng rất nhiều người cảm thấy do dự, Đông Phương Minh hiện tại đã không phải là Đông Phương Minh trước kia, y đã muốn rời khỏi giang hồ, còn phải xuất thủ với y sao?

Đông Phương Thiếu Bạch nhìn nghĩa phụ vui mừng, nhìn gương mặt tươi như hoa của nghĩa phụ, y cũng biết sau này nghĩa phụ thật sự không còn liên quan gì với mình nữa, có lẽ nên đến lúc rút lui.

Chân y chậm rãi di chuyển, chậm rãi đứng dậy, lặng lẽ rời khỏi đài, không ai chú ý tới y.

Từng làn hương hoa say lòng người lởn vởn, Đông Phương Minh ra sức hít sâu... Không ngờ rằng tới lúc rời đi Hồ Điệp cốc còn có cảnh tượng hương hoa tràn ngập này.

Thật sự đã đến lúc rời đi, trong lòng Đông Phương Minh vô cùng vui sướng.

Hít thở một hồi, Đông Phương Minh muốn nói lời cảm tạ Đông Phương Thiếu Bạch, cảm tạ nghĩa tử đã tặng lễ vật cuối cùng cho mình.

Đang muốn nói chuyện, đột nhiên Đông Phương Minh cảm thấy hô hấp như ngừng lại.

Nội lực trong cơ thể y bắt đầu chậm rãi thoát ra bên trong hương hoa này, hơn nữa tốc độ thất thoát càng ngày càng nhanh.

Ngực y có một luồng khí nóng dâng lên, phối hợp với mùi hoa bên ngoài.

Đông Phương Minh công lực bực nào, trong nháy mắt cũng cảm giác được có điều không đúng.

Hỏng bét, trúng ám toán rồi...

Đông Phương Minh lập tức nghĩ đến Đông Phương Thiếu Bạch, mấy ngày nay y không có ăn thứ gì, trừ một ít trái vải, cũng chỉ uống qua rượu Đông Phương Thiếu Bạch đưa cho mình.

Cúi đầu nhìn lại, đã không thấy bóng dáng Đông Phương Thiếu Bạch đầu.

Y thu liễm nội lực toàn thân, cuồng phong quét qua, những cánh hoa kia trong nháy mắt bị thổi tan vô ảnh vô tung.

Trên đài cao nhất thời trống trơn, chỉ còn lại một mình Đông Phương Minh.

Nhìn lại Đông Phương Thiếu Bạch đã chạy đi xa, tới vị trí của đám trưởng lão. Giữa Đông Phương Minh và y chẳng những cách Triệu Vô Cực, cách đám đông, còn cách đám trưởng lão Võ Lâm Minh.

Chỉ trong khoảnh khắc, Đông Phương Minh cảm thấy lòng đau như cắt.

Nuôi con, con nuôi, nuôi con có ích lợi gì?!

Nuôi nhiều năm như vậy, không ngờ rằng nuôi một tên phản phúc, vong ân phụ nghĩa. Giờ phút này, nội tâm vốn đã trở nên mềm yếu của Đông Phương Minh lại bị nghĩa tử Đông Phương Thiếu Bạch của mình làm thương tổn, máu chảy đầm đìa.

Y cố nén nỗi đau trong lòng, thanh âm khàn khàn hỏi:

- Thiếu Bạch, tại sao con làm như thế?

Mặc dù cách nhau mấy chục thước, thanh âm của Đông Phương Minh vẫn lọt vào tai rõ ràng, toàn thân Đông Phương Thiếu Bạch không khỏi run rẩy một cái.

Chuyện đã tới nước này, Đông Phương Thiếu Bạch cũng dứt khoát đi ra ngoài, nói với Đông Phương Minh:

- Nghĩa phụ, ta sẽ gọi người một tiếng nghĩa phụ, thật ra thì người đã không còn là nghĩa phụ của ta nữa, trong hai năm qua, ngươi là mẹ ghẻ ta tương đối chính xác hơn. Nếu là hai năm trước, nhất định ta không sẽ làm như vậy, nhưng hai năm qua người đối với ta như thế nào tự ngươi biết rõ, thay vì sống tiếp vĩnh viễn không ngày nổi danh như vậy, còn không bằng Đông Phương Thiếu Bạch ta tranh thủ vận mạng của mình!

- Ngươi.... . Ngươi nói gì?

- Ta biết, ta không đủ tài, ta không thể lấy được Ninh Uyển Quân, ta không thể đánh sập Thiếu Lâm tự. Đúng vậy, trong mắt ngươi, ta cũng không có gì khác biệt, cũng giống như những người khác, nhưng ai bảo người bất nam bất nữ, làm sao ta không nhìn ra được tình huống như thế?

- Ta thấy hôm nay người đã hoàn toàn không còn là một nam nhân nữa, ngươi không xứng làm Minh chủ, hơn nữa cũng không nên tiếp tục sống trên thế giới này. Kể từ khi người bắt đầu không nhìn ta, kể từ ta cho người uống.... Khi đó, ta cũng đã nghĩ như vậy!

Đông Phương Thiếu Bạch thiếu chút nữa nói ra chuyện mình ám toán Đông Phương Minh, y vẫn không thể nói, sau này y vẫn phải tiếp tục lăn lộn trong chốn võ lâm.

- Ta không nên sống ư.... ?

Mắt Đông Phương Minh trở nên mông lung mờ mịt, những lời này đã thật sự làm thương tổn y.

Mây đen cuồn cuộn, đã có mưa rơi xuống nặng hạt, giọt nước lạnh lẽo rơi vào mặt Đông Phương Minh, khiến cho trong lòng y trở nên tỉnh táo lại một chút.

- Không! Ta nhất định phải sống, ta còn có tương lại rất tốt đẹp, ngươi đánh mất lương tâm mặc ngươi, chỉ cần người kia vẫn còn đối tốt với ta, ta phải sống.

Lúc này Triệu Vô Cực đột nhiên hét lớn một tiếng:

- Đông Phương yêu nhân! Lão phu bất kể rốt cục ngươi là nam hay nữ, nhưng người thiếu nợ nhất định phải trả. Hiện tại ngươi đã trúng độc, bắt đầu tiến vào trạng thái tán công, nếu như lúc này người ngoan ngoãn cầu xin tha thứ, chúng ta sẽ lưu mạng chó lại cho ngươi. Nếu như người vẫn người còn chấp mê không tỉnh, vậy đừng trách lão phu thống hạ sát thủ!

Đột nhiên Đông Phương Minh căm tức nhìn Triệu Vô Cực:

- Triệu Vô Cực, ta đã thối lui ra giang hồ, lão còn đả thương ta, còn không muốn bỏ qua cho ta, chỉ bằng lão cũng xứng cho ta cầu xin tha thứ hay sao, không tự biết mình.

- Ha ha ha, Đông Phương Minh, người bắt đầu tán công rồi, vẫn còn mạnh miệng như vậy, tuy rằng lão phu không xứng nhưng anh hùng thiên hạ xứng.

Lão xoay người lại nhìn mọi người:

- Các vị đồng đạo, Đông Phương Minh đã bắt đầu tấn công, hơn nữa y đã không phải là võ lâm Minh chủ nữa, chư vị có thể có oán báo oán, có cừu báo cừu, ai tru diệt Đông Phương Minh, lão phu thưởng người đó một trăm vạn lượng!

Phía dưới rất nhiều người là Triệu Vô Cực an bài, lúc này lập tức kêu lên giữa đám đông, cổ vũ mọi người cùng tiến lên, giết chết Đông Phương Minh.

Mà lúc này, môn chủ Tuyệt Đạo môn ủng hộ Đông Phương Minh rốt cục không kiềm chế được, từ vị trí trưởng lão tịch nhảy ra ngoài:

- Đồng đạo võ lâm, Đông Phương Minh chủ bị người ám toán, ai bằng lòng ủng hộ Đông Phương Minh chủ bây giờ cùng lão phu cùng tiến lên, tru diệt Triệu Vô Cực!

Đông Phương Minh làm Minh chủ nhiều năm, vẫn có một ít tâm phúc thủ hạ, lúc này Tuyệt Đao môn vung tay kêu gọi, lập tức cũng có không ít người hưởng ứng.

Nhưng Võ Đang và Cái Bang sau lưng Tuyệt Đao môn đều là người của Triệu Vô Cực, Tuyệt Đao môn chủ mới vừa nói xong, hai người này liền xuất thủ đánh lén ở phía sau lão.

Tuyệt Đao môn chủ tâm trạng kích động, không phòng bị ám toán sau lưng, liên tục gặp đòn nghiêm trọng hộc máu ngã xuống đất, mắt thấy đã không sống nổi.

Tuyệt Đao môn chủ ngã xuống đã mở màn cho nội chiến bên trong Hồ Điệp cốc, người ủng hộ và phản đối Đông Phương Minh bắt đầu triển khai chém giết sinh tử với nhau.

Trong nháy mắt hơn trăm người chết đi, máu tươi pha lẫn nước mưa chảy trên đất thành sông.

Giờ khắc này, rất nhiều người đều thấy rõ ràng, e rằng Đông Phương Minh không chịu đựng được nữa. Y đang tấn công, không thể đối phó ai được nữa, giờ phút này kẻ nào ủng hộ y chẳng khác nào tự tìm đường chết.

Vốn là người ủng hộ cũng không nhiều, hơn nữa lòng người còn không đủ, trận chiến này xảy ra chỉ trong khoảnh khắc, người của Đông Phương Minh đã bị đánh ngã la liệt khắp nơi.

Mà những người không muốn cuốn vào trường phân tranh này đã nhanh chóng thối lui ra ngoài sân, tỏ rõ thái độ tọa sơn quan hổ đấu, không muốn nhúng mình vào vũng nước đục.

Đông Phương Minh ở trên đài, cảm thấy tốc độ công lực trong cơ thể giảm sút càng lúc càng nhanh. Y biết cứ tiếp tục như vậy không được, nhất định mình phải mau chóng giải quyết chuyện nơi này, sau đó tìm một chỗ vận công ép độc. Nếu còn tiếp tục như vậy e rằng chỉ trong một canh giờ, mình sẽ trở thành một người bình thường.

Mà lúc này, Triệu Vô Cực lại đột nhiên nói:

- Đồng đảng của y đã chết, các vị đồng đạo, giết Đông Phương Minh, lên cho ta!

Thủ hạ của lão an bài từ trước lập tức vọt tới như thủy triều, trong đó còn có rất nhiều được tiền tài của Triệu Vô Cực khích lệ, nối đuôi nhau xông về phía đài cao.

- Lát nữa trở lại chơi cùng các ngươi!

Lúc này Đông Phương Minh cũng khôi phục quyết đoán của một vị võ lâm Minh chủ, không dây dưa cùng những người này nữa, mà là nhảy lên một cái, thân hình bay lên không, chạy thẳng tới đại điện Minh chủ.

Đài cao ở sát đại điện Minh chủ, khoảng cách gần như vậy, không ai có thể ngăn cản Đông Phương Minh, chỉ có thể nhìn y bay vào đại điện Minh chủ.

Sau đó, trong đại điện vang lên một chuỗi tiếng đàn leng keng, Đông Phương Minh đi rồi trở lại, bay lên đài.

Áo choàng màu đỏ lửa run lên, hai chân Đông Phương Minh xếp bằng ngồi lên bảo tọa, Thiên Ma Cầm gác ngang trên đùi, ngón tay gảy đàn phát ra những tiếng du dương.

- Các vị bằng hữu giang hồ, Đông Phương Minh ta đã muốn thối lui ra giang hồ, thậm chí thi lễ với các ngươi, vì sao các ngươi còn muốn ép người quá đáng như vậy? Chẳng lẽ lời hứa của Triệu Vô Cực đã khiến cho các ngươi bất cần mạng sống hay sao?

- Các vị đừng sợ, y chỉ đang giả bộ mà thôi, y đang tấn công, mọi người hãy cùng lên giết chết y. Người nào giết Đông Phương Minh, ta cho kẻ đó làm Phó Minh chủ Võ Lâm Minh!

Một trăm vạn lượng thêm chức Phó Minh chủ Võ Lâm Minh cám dỗ đã đủ để cho những người giang hồ này điên cuồng. Sau khi nghe thấy lời của Triệu Vô Cực, rất nhiều kẻ vốn không muốn động rốt cục cũng động, rối rít tay cầm đao kiếm xông về đài cao.

Người giang hồ lúc nào cũng thích sính cường đấu dũng, liếm máu lưỡi đao, thấy qua sinh tử đã nhiều, cho nên cũng lạnh nhạt với sinh tử hơn người bình thường một chút. Nếu như trọng thưởng ắt có dũng phu, huống chi là đối phó một người sắp tán công.

- Giết! Giết chết Đông Phương Minh, lấy một trăm vạn lượng!

- Lên, vị trí Phó Minh chủ là của ta.

- Lão tử tới trước, bất quá lão tử không lấy tiền, lão tử muốn người, Đông Phương Minh, lão tử đã chấm ngươi!

Lúc này sắc mặt Đông Phương Minh càng ngày càng tái nhợt, áo choàng màu đỏ lửa của y phản chiếu, cắt không còn giọt máu.

Ngón tay ngọc thon thả khẽ vuốt trên dây đàn, giờ phút này trong mắt của y đã không có người vọt tới ở dưới đài, mà chỉ có mình Thiên Ma Cầm.

Một chuỗi tiếng đàn giống như suối nước róc rách bay ra, đầu ngón tay hoạt động, miệng anh đào nhỏ mở ra, nhẹ nhàng ngâm:

- Một khúc vang lên tan nát ruột, tâm sự u buồn có ai nghe...

Giữa cuồng phong gào thét, mưa càng rơi càng lớn, những hạt mưa to như hạt đậu nặng nề rơi xuống, bốn phía mưa rơi như trút, người dưới đài hộ giết vang trời, ai nấy điên cuồng vọt tới.

- Người ta sinh ra đã giống như thiêu thân, Đông Phương Minh ta cho rằng mình là thiêu thân, biết rõ chuyện không thể làm, nhưng vẫn xông vào lửa. Nhưng ta là vì ý nghĩa cuộc đời ta, các ngươi cũng biết chuyện không thể làm, cũng xông vào lửa như thiêu thân là vì cái gì?

Đông Phương Minh đột nhiên ngẩng đầu, mưa sa làm ướt tóc, gương mặt, y phục y.

Một tay run lên, áo choàng màu đỏ lửa theo mưa gió bay đi, bên trong lộ ra một thân trường quần trắng toát của nữ nhân, trong suốt.

- Thiên Ma Bát Âm! Phá Chi Âm!

Một tay kéo động một sợi dây đàn, thúc giục nội lực, một tiếng đàn sắc bén chói tại vang lên, một đạo sóng âm nhỏ có thể thấy được bằng mắt thường thình lình bay ra, nổ vang giữa đám đông.

Từ khi Hoắc Nguyên Chân đi tới thế giới này, chưa từng thấy qua công phu như vậy.

Giống như vừa có địa lôi nổ tung giữa đám đông, trong tiếng nổ ầm ầm vang dội, bảy tám người giang hồ bị nổ chia năm xẻ bảy, tay gãy chân cụt bay lên trời không.

Mưa máu rơi xuống hòa làm một thể với mưa trên trời, đỏ chói.

Bị Triệu Vô Cực ép sát từng bước, cùng Đông Phương Thiếu Bạch vô tình phản bội, rốt cục Đông Phương Minh khôi phục lại bản sắc sát phạt quyết đoán của võ lâm Minh chủ ngày trước, nổi giận xuất thủ, uy lực kinh thiên động địa, Thiên Ma Bát Âm vừa ra, không ai ngăn nổi.

Một đạo Phá Chi Âm đánh chết bảy tám người, trong đó thậm chí không ít cao thủ Tiên Thiên.

Nhưng như vậy chẳng những không thể dọa lại những nhân sĩ võ lâm này, ngược lại làm cho những người liếm máu lưỡi đao này càng thêm liều mạng.

Trong đó rất nhiều người vẫn còn đang cổ vũ:

- Không cần sợ! Y sắp sửa xong rồi, y đang trong trạng thái tán công, sắp sửa cạn hết nội lực, mọi người cùng lên!

Một tia sét đánh trúng một thân cây cách đó không xa, nổ vang ầm ầm.

Mưa trút xuống xối xả điên cuồng, khiến cho người ta cảm thấy toàn thân đau rát.

Tiết trời bất thường như vậy khiến cho người ta càng thêm điên cuồng. Nhân sĩ Võ Lâm Minh đao kiếm bị nước mưa rửa sáng loáng, dung mạo dữ tợn xông lên đài, quyết tâm giết chết võ lâm Minh chủ.

- Đêm qua tiếng dế vang lừng, lúc vừa tỉnh mộng đã chừng canh ba.

Mắt Đông Phương Minh khép hờ, mặc cho nội lực trong cơ thể thất thoát ra ngoài, vẫn lo thi triển Thiên Ma Bát Âm, không thể phân thần. Giờ phút này y đã quên đi hết thảy những chuyện khác, tập trung hết tinh thần vào Đoạn Hồn Khúc này.

- Tuyệt Chi Âm, đi!

Tay y vẩy mạnh ra ngoài, lại một đạo sóng âm như hình trăng khuyết bay ra.

Giống như địa lôi nổ giữa đám đông, đạo sóng âm này chính là vũ khí sát thương trên quy mô lớn, chấn nhiếp đám đông. Nổ vang giữa nơi dày đặc nhất, lại những mảnh thi thể vụn tung bay trong mưa gió.

Đài có hai bậc thang hai bên, đám đông một bên bị tiếng đàn đánh cho tan tác, bên kia đám đông đã vọt lên được nửa đường.

Dường như Đông Phương Minh không phát hiện ra chuyện này, ngón tay vẫn không nhanh không chậm khảy đàn.

- Thức dậy một mình đi lặng lẽ, trăng ngoài song khẽ chiếu mông lung.

- Sát Chi Âm, đi!

Lần này là tay trái vung lên, lại là một đạo sóng âm phát ra phá tan mưa gió. Năm sáu nhân sĩ Võ Lâm Minh vừa mới xông lên lập tức thân thể bị đứt làm hai đoạn, không kịp kêu thảm đã lăn xuống đài.

Chính diện đài cao, ba cao thủ Tiên Thiên nhảy vọt lên, bọn họ không cần theo thang mà lên như những người khác, khinh công bọn họ rất khá, định tấn công chính diện, trực tiếp đối mặt Đông Phương Minh xuất thủ.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-738)