← Ch.392 | Ch.394 → |
- Trong này ta có thống kê rõ ràng, là thu chi Hồ Điệp cốc trong hai năm năm ngoái và năm trước nữa. Trong hai năm qua, tiền bạc Hồ Điệp cốc còn lại chỉ có không tới mười vạn lượng, nói cách khác trong này có gần bốn trăm vạn lượng bạc trắng đi về đâu không rõ!
Mọi người nhất thời hò hét loạn lên thành một mảnh, bốn trăm vạn lượng bạc trắng! Đó là một con số lớn bực nào, làm sao có thể biến mất như vậy?
Mọi người đều biết, trong Võ Lâm Minh là Đông Phương Minh định đoạt, bất kỳ đại sự quan trọng nào cũng cần y gật đầu mới có thể đưa ra quyết định cuối cùng, mọi người cũng đã biết quy củ này.
Đúng là Võ Lâm Minh có quy củ này, nhà có ngàn miệng, chủ chỉ một người, đại sự nhất định phải do Minh chỉ làm chủ.
Bất quá trên thực tế, trong hai năm qua, Đông Phương Minh đã căn bản buông tay bất kể chuyện của Võ Lâm Minh, căn bản đều là Triệu Vô Cực cùng Đông Phương Thiếu Bạch làm chủ.
Nhưng mọi người cũng không rõ ràng lắm nội tình thực tế của Võ Lâm Minh, đều gật đầu đồng ý lời của Triệu Vô Cực.
- Chư vị, suy nghĩ một chút, số lượng bạc trắng khổng lồ này đã đi đâu? Mọi người nộp thuế, cuối cùng lưu lạc đến túi riêng của người nào?!
Triệu Vô Cực nói xong, ai nấy vô cùng tức giận, số tiền này là do bọn họ nộp, đương nhiên bọn họ muốn biết tung tích cụ thể.
- Mọi người có thể cho là Triệu Vô Cực ta nói chuyện không thể tin, được, chúng ta hãy tìm một người mà lời nói có thể tin được, Đông Phương Thiếu Bạch! Ngươi nói đi, tiền ở nơi nào?
Đột nhiên Triệu Vô Cực hét lớn một tiếng, chợt quay đầu nhìn về phía Đông Phương Thiếu Bạch đứng ở bên cạnh Đông Phương Minh.
Nghe thấy lời của Triệu Vô Cực, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Đông Phương Thiếu Bạch.
Ngay cả Đông Phương Minh giờ khắc này cũng nhìn về phía Đông Phương Thiếu Bạch.
Đây là hài tử do y nuôi lớn, Đông Phương Minh đã bỏ ra tâm huyết rất lớn. Mặc dù Đông Phương Thiếu Bạch nhiều lần làm cho y thất vọng, thậm chí làm cho y thương tâm, nhưng y vẫn muốn xem thử đến lúc này Đông Phương Thiếu Bạch sẽ có biểu hiện gì.
Thấy tất cả mọi người đang nhìn mình, dường như Đông Phương Thiếu Bạch hết can đảm nói với Đông Phương Minh:
- Nghĩa phụ, người không nên lo lắng, hài nhi tin tưởng người, một mực tin tưởng người, cho dù trương mục Hồ Điệp cốc có vấn đề, cũng tuyệt đối không liên quan gì đến người.
Đông Phương Minh khẽ gật đầu, lộ ra một nụ cười vui mừng.
Quả nhiên coi như không uổng công nuôi đứa nhỏ này, còn biết trợ giúp mình ở thời khắc mấu chốt.
Về phần Triệu Vô Cực như thế nào, Đông Phương Minh cũng không cần biết.
Đông phương Minh cơ hồ không cầu gì, không cần cuộc sống nhung lụa giàu sang, thậm chí không cần cả người hầu hạ, cần nhiều tiền như vậy làm gì.
Cây ngay không sợ chết đứng, y cũng không sợ, cho dù là Hồ Điệp cốc có vấn đề, cũng không phải là vấn đề của y.
Không ngờ lúc này dưới đài Triệu Vô Cực cười lạnh nói:
- Đông Phương Thiếu Bạch, xem ra ngươi cũng biết trương mục Hồ Điệp cốc có vấn đề, đến lúc này vẫn còn ủng hộ nghĩa phụ ngươi, ngươi có biết rất có thể một hồi y sẽ là tội nhân thiên cổ hay không?!
Sắc mặt Đông Phương Thiếu Bạch tái nhợt nói:
- Lão đừng ngậm máu phun người, ai biết sổ sách của lão là thật hay giả.
Triệu Vô Cực hừ lạnh một tiếng:
- Thật giả tự nhiên sẽ có người phân biệt, hiện tại bất quá ta chỉ muốn tiết lộ một sự thật với mọi người. E rằng tiền tài của Hồ Điệp cốc đi về đâu, chỉ có hai phụ tử các người mới biết rõ ràng. Người phải coi chừng, một hồi chân tướng rõ ràng, ngươi cũng không chạy được!
Lúc này, Đông Phương Minh đột nhiên nói với Đông Phương Thiếu Bạch:
- Thiếu Bạch con chớ sợ, cứ để cho lão làm huyên náo một trận trước đi. Vi phụ cũng muốn xem thử có ta ở chỗ này, ai có thể làm gì được con.
Đông Phương Thiếu Bạch nghe như vậy lại chậm rãi nhích tới gần Đông Phương Minh một chút, đứng ở sau lưng Đông Phương Minh, trong tay nắm thật chặt bao sau lưng.
Triệu Vô Cực hừ lạnh một tiếng:
- Đông Phương Minh, ngươi chớ có dựa vào võ lực cho là có thể muốn làm gì thì làm. Đây là một tội danh khác của ngươi, dựa vào võ công lạm sát kẻ vô tội, những năm gần đây người chết trong tay người đếm không hết, ngươi có biết tội của ngươi không?
- Hừ! Triệu Vô Cực, người trong giang hồ không phải là giết người chính là bị giết, có thực lực giết người, không có thực lực bị người giết, hơn nữa mặc dù bản Minh chủ giết nhiều người, nhưng cũng chỉ giết những kẻ mưu đồ bất lợi với ta. Nếu muốn bất lợi với ta, nhất định phải giết để chấm dứt hậu hoạn, chẳng lẽ các ngươi chưa từng giết người bất lợi đối với các ngươi sao?
- Ngươi không nên viện cớ dài dòng, huyết án Thái Sơn, một trăm chín mươi người chết thảm, chỉ vì có người Đại Vương Trang lên tiếng bất lợi với người, ngươi liền giết cả nhà. Những chuyện này người có lời gì để nói?
- Trên Thái Sơn, sơn tặc chặn đường đoàn xe Hồ Điệp cốc ta, bản Minh chủ xuất thủ chẳng lẽ có lỗi? Người Đại Vương Trang ỷ mạnh khi nam hiếp nữ, Đại Vương Trang là chốn dâm ô, ta trừ đi những dâm tặc kia cũng có lỗi sao?
- Đông Phương Minh, những lời này bất quá là lời nói phiến diện của người mà thôi. Mấy ngày trước đây người còn đánh chết Trần Tiêu, ta hỏi người Trần Tiêu phạm tội gì, vì sao chết bên ngoài đại điện Minh chủ của ngươi, hơn nữa còn rơi từ trên cửa sổ xuống?
Nghe thấy Triệu Vô Cực chất vấn, Đông Phương Minh hồi lâu không nói gì, y giết Trần Tiêu tự nhiên là có lý do, bất quá không muốn giải thích trước mặt nhiều người như vậy.
- Không có gì để nói phải không?
Thấy Đông Phương Minh không nói lời nào, Triệu Vô Cực lập tức cười ha hả:
- Đông Phương Minh! Ngươi là ác ma tay đầy máu tanh, căn bản là hiếu sát thành tánh, bất kể trắng đen phải trái, phàm là kẻ nhìn không thuận mắt lập tức giết đi. Hôm nay thiên hạ quần hùng tụ tập ở chỗ này, nếu ngươi không hài lòng Triệu mỗ tố giác mặt thật của ngươi, vậy cứ việc giết chết Triệu mỗ đi!
Sau khi cười như điên mấy tiếng, Triệu Vô Cực chợt quay đầu lại, hướng về phía đám người dưới đài nói:
- Chư vị đồng đạo, một kẻ cuồng ma tham tiền như mạng, hiếu sát thành tánh cuồng ma như vậy, thật sự thích hợp làm Minh chủ sao?
Dưới đài rất nhiều người đã sớm sắp xếp xong xuôi, nghe thấy Triệu Vô Cực nói như vậy lập tức lên tiếng kêu lên:
- Không thích hợp, chúng ta cần phải biết kim tiền đi đâu, chúng ta đều có môn nhân đệ tử đã từng bị Đông Phương Minh giết chết, chúng ta không cần Minh chủ này!
Bị những người này sách động, một số người không có chủ kiến cũng bắt đầu kêu la hùa theo.
Đông Phương Minh hầu như bất động, đợi cho những người này rống lên một trận, y mới chậm rãi mở miệng:
- Triệu Vô Cực, trước khoan nói lời của lão là thật hay giả, cho dù lão cho là ta không hợp cách, lão cũng không có tư cách không cho ta làm Minh chủ.
- Không sai!
Triệu Vô Cực đối mặt Đông Phương Minh, nở một nụ cười âm hiểm đắc ý, khiến cho Đông Phương Minh nhìn thấy phải sững sờ.
Triệu Vô Cực chậm rãi nói tiếp:
- Ta không có tư cách, nhưng Trưởng Lão hội chúng ta có tư cách, hiện ở chỗ này có sáu vị trưởng lão, môn phái nhị đẳng cũng có ba phiếu, cộng thêm ta ngươi tổng cộng mười một người, bây giờ chúng ta sẽ biểu quyết, bãi nhiệm chức Minh chủ của ngươi!
Ánh mắt Đông Phương Minh nhìn lướt qua những người trong Trưởng Lão hội, những người này thủy chung đều không nói gì.
Mặc dù bọn họ không nói gì, nhưng hiển nhiên đều đang chờ đợi cái gì. Nhìn tới đây, rốt cục trong lòng của Đông Phương Minh cũng bừng tỉnh ngộ.
Y biết nếu như biểu quyết, nhất định mình sẽ bị Trưởng Lão hội bãi nhiệm, đây là Triệu Vô Cực đã sớm an bài.
Bất quá y cũng không sợ, cũng không lo lắng, rốt cục cũng sắp kết thúc, rốt cục cũng sắp giải thoát.
Một trận gió thổi qua, một cánh hoa không biết từ nơi nào phất phơ bay tới.
Đông Phương Minh đưa tay lăng không nắm lấy cánh hoa kia, chậm rãi đứng lên.
- Hôm nay mới là tháng Chín, cánh hoa đã điêu linh. Hồ Điệp cốc xưa nay bốn mùa như Xuân, chẳng lẽ là rốt cục mùa Xuân Hồ Điệp cốc cũng phải qua?
Đông Phương Minh nhìn thoáng qua nhân sĩ võ lâm xung quanh:
- Các ngươi cho là ta không thích hợp làm võ lâm Minh chủ, nếu như ta kiên trì, nhất định sẽ gây ra chuyện ồn ào không vui. Nếu như thật sự náo loạn, hôm nay Hồ Điệp cốc sẽ trở thành địa ngục nhân gian, ta không muốn nhìn thấy cảnh tượng này phát sinh. Hôm nay Đông Phương Minh ta sẽ chủ động nhường ra vị trí Minh chủ này, tránh khỏi một cuộc tranh đấu, coi như là ta làm một chuyện cuối cùng vì Võ Lâm Minh.
Người ở dưới đài nhất thời im lặng, cho dù những kẻ do Triệu Vô Cực an bày từ trước, giờ phút này cũng á khẩu nghẹn lời, Đông Phương Minh làm như vậy khiến cho bọn họ không biết nói thế nào.
Ánh mắt y lại nhìn sang Triệu Vô Cực:
- Triệu Vô Cực, nếu lão muốn làm võ lâm Minh chủ như vậy, hôm nay ta sẽ nhường chức võ lâm Minh chủ lại cho lão, hy vọng lão có thể trở thành một võ lâm Minh chủ hợp cách. Bất quá lão cứ yên tâm, ta sẽ không giám sát, lão có làm tốt hay không, từ nay về sau không liên quan gì tới ta, chuyện trên giang hồ cũng không liên quan gì tới ta nữa.
Đông Phương Minh không thèm để ý tới chức võ lâm Minh chủ chút nào, giọng y không hề có vẻ không cam lòng hay luyến tiếc, ngược lại có vẻ như vừa trút được gánh nặng.
Mây đen trên bầu trời càng ngày càng thấp, cuồng phong thổi tới ào ào. Đông Phương Minh đón gió mà đứng, trường bào màu đỏ lửa bay phần phật, giống như một đóa hải đường đón gió nở rộ.
Hít sâu một hơi không khí mát mẻ, Đông Phương Minh cười cười:
- Lão muốn tranh, vậy ta nhường cho lão, ta không làm võ lâm Minh chứ không phải là bởi vì Đông Phương Minh ta sai lầm rồi, mà là bởi vì ta mệt mỏi. Đủ rồi, cho dù hôm nay Triệu Vô Cực lão không bố trí ra chuyện này, vốn ta cũng đã tính toán tuyên bố nhường địa vị Minh chủ lại cho lão.
- Cái... cái gì...
Triệu Vô Cực ngẩn người ra tại chỗ, lão không nghĩ tới chuyện này thuận lợi như vậy, càng không nghĩ tới Đông Phương Minh sẽ nói như thế, lời y nói là xuất phát từ thật lòng sao?
- Lão không cần hoài nghi lời của ta, cũng không cần tiếp tục phô trương thủ đoạn nữa. Ta sẽ lập tức rời khỏi Hồ Điệp cốc, từ nay thiên hạ chuyện võ lâm này để lại cho đám nam nhân thối các ngươi lo đi.
Sau khi nói xong, Đông Phương Minh nhìn về phía Đông Phương Thiếu Bạch ở bên cạnh:
- Thiếu Bạch, con cũng đã trưởng thành, nếu con thích ở lại Hồ Điệp cốc, vậy hãy ở lại, nếu không muốn ở lại cũng có thể tự đi tìm chỗ khác. Từ nay về sau nghĩa phụ không thể tiếp tục chiếu cố con, biểu hiện cuối cùng của con coi như làm cho nghĩa phụ hài lòng, chờ nghĩa phụ an định lại sẽ nói cho con biết chỗ ở của ta, nếu con có chuyện gì cũng có thể tới tìm ta.
Môi Đông Phương Thiếu Bạch giật giật mấy cái, há miệng muốn nói gì đó, cuối cùng cũng không nói ra.
Đông Phương Minh cũng không nói với y nữa, mà là nhìn về phía mọi người, đột nhiên làm một cử động ra ngoài dự liệu của mọi người, chính là khom lưng thi lễ với tất cả.
- Chư vị đồng đạo, từ nay về sau trên giang hồ không còn Đông Phương Minh nữa, ân oán từ trước tới nay coi như xóa bỏ đi.
Mọi người không ai nói gì, Đông Phương Minh lúc này không giống như trước kia, không còn khí thế bức người, không còn phong thái một vị võ lâm Minh chủ uy phong lẫm lẫm, ngược lại toát ra khí chất ôn nhu dịu dàng, cũng giống như dung mạo y, khiến cho người ta không thể sinh lòng trách móc được.
Lúc này Đông Phương Minh ngẩng đầu lên, lộ vẻ mừng rỡ, tựa hồ có cảm giác như trút được gánh nặng, nói với Triệu Vô Cực:
- Triệu Minh chủ, ta chỉ cần mang theo đàn của ta, bởi vì sau này ta muốn đánh đàn cho một người nghe. Còn nữa, ta muốn mang theo một gốc cây, đây không phải là vật của Hồ Điệp cốc, không cần nói với lão.
Sau khi nói xong, Đông Phương Minh muốn rời khỏi đài cao, quả thật muốn rời đi ngay tức khắc.
Triệu Vô Cực bị thái độ kỳ quái của Đông Phương Minh làm cho sợ ngây người, đến lúc này mới tỉnh lại, đột nhiên quát to một tiếng:
- Đông Phương Minh, ngươi không thể đi! Ngươi máu tanh đầy tay, còn chưa trả hết, còn nữa, phun ra số ngân lượng người đã nuốt vào!
Bước chân của Đông Phương Minh dừng lại, quay đầu lại liếc mắt nhìn Triệu Vô Cực:
- Chuyện này không liên quan tới ta, vì sao phải trả? Những ngân lượng kia ta không có lấy, làm sao phun ra, Triệu Minh chủ, lão hơi quá đáng rồi.
- Ngươi không cần giải thích, nói cho ngươi biết Đông Phương Minh, hôm nay ngươi không đi được!
Bị Đông Phương Minh đột nhiên thối lui làm rối loạn an bài, Triệu Vô Cực cũng không biết nên nói như thế nào, không thể làm gì khác hơn là chọn lựa phương thức trực tiếp nhất, lập tức nói Đông Phương Minh không thể rời đi.
Lúc này Đông Phương Minh khinh thường nhìn Triệu Vô Cực một cái:
- Triệu Minh chủ, nếu Đông Phương Minh ta thật sự muốn đi, tại trường không ai có thể ngăn cản ta.
Sắc mặt Triệu Vô Cực âm trầm bất định, lão không dám đường đột xuất thủ đối với Đông Phương Minh, đảo mắt liên hồi, đột nhiên nhìn sang Đông Phương Thiếu Bạch, nháy mắt với y mấy cái.
Đông Phương Thiếu Bạch vốn là một mực cúi đầu, đến lúc này, Triệu Vô Cực nhìn y, y mới ý thức được mình đã không còn đường nào có thể chọn, chỉ có thể dựa theo kế hoạch đã định trước đây, tiếp tục tiến hành.
Đột nhiên Đông Phương Thiếu Bạch chạy tới trước người Đông Phương Minh, quỳ xuống giơ bao trong tay lên, nói với Đông Phương Minh:
- Nghĩa phụ, đa tạ đại ân dưỡng dục của người, hài nhi không biết lấy gì báo đáp, những cánh hoa này là hài nhi hái ở trong cốc, hiện tại tặng cho nghĩa phụ, chúc nghĩa phụ lên đường xuôi gió.
- Trong này toàn là cánh hoa ư?
Đông Phương Minh lộ vẻ vui mừng, nếu như Đông Phương Thiếu Bạch đưa y ngân lượng gì đó, y cũng sẽ không thèm nhìn tới, nhưng những cánh hoa này quả thật làm cho y rất thích.
Hai tay mở bao ra, một trận cuồng phong thổi qua, cánh hoa tràn đầy trong bao nhất thời bay đầy trời, bao phủ Đông Phương Minh.
← Ch. 392 | Ch. 394 → |