← Ch.411 | Ch.413 → |
Nhìn Đông Phương Tình đang lẩm bẩm trong lòng mình, Hoắc Nguyên Chân nói:
- Nàng không phải là mệt mỏi, là mà cần nghỉ ngơi một chút. Ngủ đi, ngủ xong một giấc thức dậy sẽ là một người hoàn toàn mới.
Đông Phương Tình gật đầu một cái, nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Râu ria người đâm đau ta.
Hoắc Nguyên Chân khẽ nâng thân thể nàng lên một chút, sau đó đặt má nàng lên vai mình.
Đông Phương Tình lại nhích tới gần Hoắc Nguyên Chân một chút, mặt hai người khẽ chạm vào nhau, dùng phương thức này biểu đạt yêu thích và thân mật với nhau.
-Ư... Thật là thoải mái, cảm giác này thật tốt quá.
Từ trước tới nay Đông Phương Tình chưa từng nếm thử cảm giác này, mỉm cười nhắm hai mắt lại, không ngờ rằng thật sự ngủ thiếp đi.
Hoắc Nguyên Chân kéo chân nàng trên giường, phủ lên thân thể hai người chỉ để đầu lộ ra ngoài, hai người chung chăn với nhau.
Đông Phương Tình hơi mở mắt ra, nhìn Hoắc Nguyên Chân cười nói:
- Dù là lần này không tỉnh lại, ta cũng cảm thấy xứng đáng.
Hoắc Nguyên Chân mỉm cười không nói, nhẹ nhàng đưa tay ra, kéo tay của nàng ở trong chăn.
Đông Phương Tình cười, chợt rút tay ra khỏi tay hắn, thò ra ngoài chăn khẽ búng ra mấy chỉ, mấy ngọn đèn trong phòng lập tức tắt mất.
Ánh sáng bên trong phòng lập tức trở nên mờ tối, ánh mắt Đông Phương Tình tỏa sáng trong bóng tối, nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Nếu có một ngày đèn long phụng cháy ở nơi đây, ta tuyệt đối sẽ không để cho nó tắt.
Hoắc Nguyên Chân âm thầm thở dài trong lòng, nghĩ thầm chuyện này thật sự là khó lòng biết được.
Trong ngực giai nhân như ngọc, nhưng hắn tu luyện Đồng Tử Công, Hệ Thống vẫn luôn ràng buộc, tuyệt đối không dám vượt qua giới hạn nửa bước, chỉ có thể nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Đông Phương Tình kéo lại trong chăn, nói với nàng:
- Chuyện sau này không biết được, nhưng tối hôm nay chúng ta hãy nghỉ ngơi cho khỏe một lần.
Đông Phương Tình không khỏi liếc hắn một cái:
- Lời của người dường như muốn ám chỉ chuyện gì, yên tâm đi, không tới khi đó, người muốn ta cũng sẽ không cho ngươi.
Hoắc Nguyên Chân âm thầm lẩm bẩm trong lòng, nàng cho ta cũng không dám lấy.
Đột nhiên tại bên mềm nhũn, mùi thơm xông vào mũi, Đông Phương Tình bất ngờ nhẹ nhàng hôn một cái lên gò má của Hoắc Nguyên Chân.
Trong lòng rung động, Hoắc Nguyên Chân thật sự có cảm giác không kềm chế được. Nhưng sau khi Đông Phương Tình hôn hắn một cái đã ngoan ngoãn tựa vào vai hắn, nhắm hai mắt lại, chỉ sau chốc lát đã hô hấp đều đều, quả thật đã ngủ say.
Tâm trạng của Hoắc Nguyên Chân cũng bình tĩnh lại, không phải chỉ là ôm ngủ thôi sao, loại chuyện như vậy cũng không phải xảy ra lần đầu tiên, nàng đã ngủ, ta cũng sẽ ngủ.
Ôm thân thể thiếu nữ mềm mại trong lòng thật là thoải mái, siết chặt thêm một chút, dần dần Hoắc Nguyên Chân cũng ngủ thiếp đi.
Trên quan đạo cách Hồ Điệp cốc chừng trăm dặm, hai con ngựa đang phi thật nhanh.
- Lục sư huynh, đi chậm một chút đi, đi Trường An cũng không cần gấp chút thời gian như vậy, ngôi vị Hoàng đế kia không bay đi đâu được.
Một thiếu nữ áo xanh ước chừng hai mươi tuổi cỡi ngựa, bất kể là người hay là ngựa đều mệt mỏi không ít, lên tiếng nói với một nam tử áo đen trước mặt.
Nam tử áo đen nhìn qua lớn hơn thiếu nữ áo xanh chừng hai ba tuổi, vẻ mặt có hơi lạnh lùng, quay đầu lại nhìn thiếu nữ áo xanh một cái:
- Cửu Khuynh, muội cũng biết, chuyện này liên quan đến tranh chấp ngôi vị Hoàng đế, người trong giang hồ vì tranh giành ích lợi với nhau thi nhau tụ tập về Trường An, liều một lần cuối cùng. Lần này rất có thể sư phụ cũng sẽ xuống núi, lão nhân gia phái hai chúng ta tới trước chính là vì muốn xem năng lực của chúng ta, nếu như chúng ta còn chưa bắt đầu hành sự đã bị cỡi ngựa lên đường làm cho mệt mỏi gục xuống, làm sao xứng với kỳ vọng của lão nhân gia?
- Kỳ vọng, kỳ vọng, kẻ chân chính được gởi gắm kỳ vọng chính là Lục Mặc huynh, không phải là Lạc Cửu Khuynh muội. Đến Trường An, muội sẽ đi ra ngoài chơi, huynh hãy tự biểu diễn đi. Nếu như một mình huynh có thể đưa Triệu Nguyên Thành kia lên ngôi Hoàng đế, nói không chừng sau khi trở về, sư phụ sẽ truyền cho huynh pháp môn tinh khí thần gì đó.
Thiếu nữ được nam tử áo đen gọi là Cửu Khuynh oán trách một trận, tỏ ra có chút bất mãn nói:
- Hơn nữa chúng ta đã lên đường thời gian rất lâu, chạy cả ngày trời chưa được nghỉ ngơi, xương của muội muốn rời ra từng mảnh, nếu còn không nghỉ ngơi, rất có thể ngựa của muội sẽ phải gục ngã.
Nam tử áo đen có chút bất đắc dĩ lắc đầu một cái:
- Ôi, bảo muội chăm chỉ tu luyện bản lĩnh, nhưng muội lại không chịu nghe, mấy ngày trước mới được sư phụ giúp đỡ tiến vào Tiên Thiên sơ kỳ, hôm nay cảnh giới còn chưa ổn định, thật không nên gọi muội ra ngoài.
- Lục Mặc, huynh quá đáng thật!
Lạc Cửu Khuynh xoa lưng nói:
- Cảnh giới muội thấp thì đã sao, sư phụ đã từng nói chúng ta quan trọng nhất là tu luyện tuyệt kỹ do sự phụ truyền cho. Chỉ cần luyện thành tuyệt kỹ, thiên hạ bao la muốn đi đâu cũng được, nếu không luyện thành tuyệt kỹ, cảnh giới cao hơn nữa cũng bằng vô dụng.
Lục Mặc lắc đầu một cái:
- Được được, coi như muội nói có lý, nhưng nơi đây là vùng hoang dã, chúng ta nghỉ ngơi ở chỗ nào đây?
- Muội không cần biết, huynh tìm chỗ nghỉ đi, dù sao huynh là sư huynh, huynh phải chăm sóc cho muội.
Hiển nhiên nam tử gọi Lục Mặc cũng không có cách nào đối với sư muội mình, chỉ có thể quan sát bốn phía một lượt:
- Nơi này cách Hồ Điệp cốc không xa, sư phụ đã từng căn dặn không thể dừng lại lâu trong phạm vi khống chế của Hồ Điệp cốc, chúng ta nhất định phải mau mau rời đi, đến nơi này còn cách Hoa Cốc huyện thành đã không còn xa nữa.
Lạc Cửu Khuynh bất mãn quơ roi ngựa trong tay:
- Lại đi nữa, không phải là một Hồ Điệp cốc sao, chúng ta không vào cốc bọn họ, còn có thể có nguy hiểm gì?
- Chẳng lẽ muội không biết Đông Phương Minh kia đã tiến vào cảnh giới Tiên Thiên viên mãn, trở thành giang hồ đệ nhất cao thủ trước mắt, hơn nữa đổi tên gọi là Đông Phương Tình.
- Muội biết, nhưng chuyện này có quan hệ gì với chúng ta? Chúng ta không đi ở trêu chọc nàng, chẳng lẽ nàng sẽ rời khỏi Hồ Điệp cốc đuổi giết chúng ta sao?
- Đương nhiên chúng ta không thể nào đi trêu chọc nàng, nhưng sư phụ đã dặn dò trong giang hồ trước mắt, kẻ đáng lo nhất chính là nàng. Hơn nữa chúng ta không phải vạn bất đắc dĩ nhất định không thể bại lộ tuyệt kỹ chúng ta, nếu không một khi tin tức truyền đi, nhất định Đông Phương Tình kia sẽ tới đuổi giết chúng ta, sau đó thông qua chúng ta tìm được tung tích sư phụ, đến lúc đó chuyện phiền toái đã tới.
Lúc này Lạc Cửu Khuynh có chút ngạc nhiên nói:
- Rốt cục giữa sư phụ và Đông Phương Minh có ân oán gì, sư huynh có biết không?
Lục Mặc lắc đầu một cái:
- Không biết rõ lắm, dường như... dường như có liên quan với người kia...
- Người nào vậy, huynh nói rõ một chút đi.
Lục Mặc có vẻ không bằng lòng lên tiếng nói, chỉ dùng một ngón tay chỉ lên trời. Lạc Cửu Khuynh thấy vậy không khỏi vô cùng kinh hãi, nàng hiểu Lục Mặc nói là ai, không nghĩ tới lại dính dáng tới người này, sau khi biết như vậy nàng cũng không dám tiếp tục nghe nữa.
← Ch. 411 | Ch. 413 → |