← Ch.484 | Ch.486 → |
Thấy giải thích của Hệ Thống, Hoắc Nguyên Chân khóc không ra nước mắt, cái gì cũng nhớ, nhưng lại quên mình đi, vì sao trên đời lại có loại thực vật bẫy người ta tồn tại như vậy?
Hắn vẫn chưa mất hết hy vọng, lại nói với Mộ Dung Thu Vũ:
- Thu Vũ, nàng có nhớ thời gian ở Hàng Châu hay không? Gia đình nàng ép nàng kết hôn, sau đó có người trợ giúp nàng đối phó Hỗ Duyên Ngạo Bác tìm tới cửa, hơn nữa còn văn đấu đánh bại Giang Nam Tứ Tiểu Tài Tử, người kia là ai? Nàng hãy nhớ lại một chút.
Mộ Dung Thu Vũ nghe Hoắc Nguyên Chân dứt lời, chậm rãi lên tiếng nói:
- Ta nhớ tình huống trong nhà, quả thật giống như lời người nói, hắn có một người trợ giúp ta, nhưng... Ta không nhớ nổi người kia là ai.
Hoắc Nguyên Chân á khẩu nghẹn lời, xem ra không giả, quả thật là không nhớ được.
Trong trí nhớ của nàng đã bị chọn lọc quên đi ký ức về một mình mình.
Hắn hỏi xong, Mộ Dung Thu Vũ lại hỏi:
- Vì sao võ công của ta lại bị ngươi hấp thu? Còn có nơi này là địa phương nào?
Ninh Uyển Quân thay thế Hoắc Nguyên Chân trả lời một câu:
- Hắn hấp thu võ công của nàng là vì cứu nàng, nơi này là Thiếu Lâm tự, nàng còn nhớ Thiếu Lâm tự hay không?
Mộ Dung Thu Vũ suy nghĩ một hồi, gật đầu một cái, những ký ức liên quan tới Thiếu Lâm tự, trong đầu của nàng hỗn loạn một mảnh, rất nhiều chuyện cũng không thể nhớ rõ, suy nghĩ một hồi cảm thấy đầu rất đau, tạm thời không dám tiếp tục nhớ lại.
Thấy tình huống này, rốt cục Hoắc Nguyên Chân tạm thời hết hy vọng. Mộ Dung Thu Vũ là mất trí nhớ có chọn lọc, trong thời gian ngắn không thể trông cậy nàng có thể nhớ được mình.
Nhưng Hoắc Nguyên Chân không vội, dù sao tính mạng Mộ Dung Thu Vũ coi như đã được bảo vệ, đây đã là rất tốt.
Mắt thấy thời gian cũng không còn sớm, Hoắc Nguyên Chân đứng lên, nói với Ninh Uyển Quân cùng La Thái Y:
- Uyển Quân, Thái Y, các nàng ở đây chăm sóc Mộ Dung Thu Vũ cho thật tốt, để cho thân thể của nàng sớm khỏe lại, nhớ... Được rồi, sau này hãy nói.
Vốn Hoắc Nguyên Chân tính toán nhờ hai người bọn họ từ từ nói cho Mộ Dung Thu Vũ biết chuyện giữa mình và nàng, nhưng nghĩ lại các nàng cũng không rõ ràng. Hơn nữa làm như vậy cũng không công bằng với các nàng, cho nên đành thôi, chờ sau khi mình trở về rồi hãy nói.
Dưới ánh mắt tiễn đưa của Ninh Uyển Quân và La Thái Y, dưới ánh mắt soi mói phức tạp của Mộ Dung Thu Vũ, Hoắc Nguyên Chân rời khỏi căn phòng tràn đầy mùi hương của nữ nhân này.
Hắn còn có chuyện quan trọng phải làm, đó chính là đi Hồ Điệp cốc, đi ngăn cản những kẻ nhân cơ hội Đông Phương Tình gặp chuyện không may, liền lập tức nhảy ra làm loạn.
Hắn đi tới bên trong Thiếu Lâm tự, hai mươi mốt người bọn Tuệ Nguyên đã hoàn toàn chuẩn bị xong, chỉ còn chờ đợi phương trượng.
Hai mươi mốt người, hai mươi mốt con ngựa xếp thành hàng ngũ chỉnh tề, chờ đợi Hoắc Nguyên Chân ra lệnh.
Mà bạch mã của hắn đang ở trước mặt đội ngũ, Hoắc Nguyên Chân đi tới nơi này, trực tiếp phóng người lên ngựa.
Tâm trạng hiện tại của hắn không phải là rất tốt, liếc mắt nhìn những đệ tử Thiếu Lâm này, trầm giọng nói:
- Các đệ tử Thiếu Lâm, các ngươi có biết lần này chúng ta đi ra ngoài là làm gì không?
Những đệ tử này đồng loạt gật đầu.
- Đúng vậy, chúng ta không phải đi hóa duyên, không phải đi làm pháp sự cho người. Chúng ta thân là một thành viên giang hồ, thân là môn phái nhất đẳng Võ Lâm Minh, tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn một ít bọn chuột nhắt muốn làm hại giang hồ.
- Lần này chúng ta đi chính là muốn cho bọn chúng biết Thiếu Lâm ta lợi hại. Kẻ nào dám hoành hành ngang ngược, dám coi thường chúng ta, như vậy chúng ta sẽ bắt bọn chúng trả giá rất đắt. Đối với ác nhân không cần từ bi, có hiểu chưa?
- Hiểu!
Hai mươi mốt đệ tử Thiếu Lâm chỉnh tề phát ra một tiếng hô to.
- Lên đường!
Hoắc Nguyên Chân dẫn đầu xông ra ngoài, sau đó các đệ tử Thiếu Lâm giục ngựa theo sau hắn, dọc theo đường núi dành cho ngựa gào thét chạy xuống, rất nhanh biến mất trong màn đêm.
Đêm giao thừa yên tĩnh bị phá vỡ, nhất định trên giang hồ cũng sẽ bắt đầu dậy sóng.
Mùa Đông trên quan đạo rơi tuyết chất đống, xa xa nhìn lại, giữa thiên địa trắng xóa một mảnh
Khí hậu trong ngoài Hồ Điệp cốc hoàn toàn bất đồng, mặc cho bên ngoài giá rét như thế nào, cũng sẽ không ảnh hưởng bên trong Hồ Điệp cốc bao nhiêu.
Cho nên tuần tra ở trong cốc cùng tuần tra ở ngoài cốc là hai khái niệm hoàn toàn bất đồng, một là chuyện tốt, một là chuyện không ai muốn làm.
Nhưng đúng là vẫn phải có người tuần tra bên ngoài Hồ Điệp cốc.
Một đội ngũ chậm rãi đi về phía trước trong gió tuyết, đi trên con đường bị băng tuyết bao trùm.
Áo da thật dày kéo cổ lên che mặt, thở ra khí trắng, tuyết ngưng kết trên mái tóc lấm tấm, đội ngũ này vất vả lặn lội, miệng cất tiếng than vẫn không dứt:
- Đội trưởng, chuyện này cũng thật không công bình, dựa vào cái gì bọn Chu lão Lục có thể tuần tra ở trong cốc, chúng ta lại phải tuần tra bên ngoài cốc. Hiện tại là Tết, ai mà không muốn ở trong phòng uống chút rượu, quả thật là con bà nó...
Đội trưởng quay đầu lại nhìn các đội viên phía sau, có vẻ bất đắc dĩ nói:
- Được rồi, không nên oán trách, hôm nay không giống ngày xưa nữa, bọn Chu lão Lục trước kia thân cận cùng Triệu Phó Minh chủ, Linh Hư Tử trước kia cũng là một đảng với Triệu Phó Minh chủ. Bây giờ người ta sắp làm võ lâm Minh chủ rồi, dĩ nhiên là đám người thuộc phe Đông Phương Minh chủ chúng ta phải đứng sang bên. Còn có thể tuần tra đã là không tệ, nếu còn oán trách nữa rơi vào tai đám người kia, cẩn thận ngày mai sẽ an bài người đi quét dọn nhà xí.
- Lão tử không sợ Linh Hư Tử, lão ta có gì đặc biệt hơn người, không phải là chưởng môn Võ Đang sao, trước kia ở trước mặt Triệu Vô Cực chẳng khác nào một con chó. Sau đó vì mạng sống, ở trước mặt Đông Phương Minh chủ lập tức bán đứng Triệu Vô Cực. Thứ người như thế cũng có thể làm Minh chủ, lão tử càng nghĩ càng cảm thấy tức giận đầy bụng.
- Ngươi nhỏ giọng giùm một chút, ngươi không muốn sống cũng không sao, nhưng chớ làm liên lụy cả ta.
Dường như đội trưởng không lỗ mãng như tên đội viên của y, liên tiếp ra hiệu cho tên kia nói nhỏ thôi.
Sau khi được đội trưởng ra hiệu vài lần, rốt cục tên tiểu tử này cũng tỉnh ngộ ra một chút. Bên trong đội ngũ này cũng không phải là tất cả mọi người đều một lòng cùng đội trưởng, nói không chừng bây giờ cũng có một số người xuôi theo chiều gió, muốn dựa vào bán đứng đồng bạn để được Minh chủ tương lai thưởng thức, không cần ở bên ngoài chịu khổ gió tuyết như vậy.
Nhưng đội viên này còn chưa cam lòng, đi tới gần đội trưởng một chút giọng nói:
- Đội trưởng, người nói lão nhân từ Thiên Sơn tới kia thật sự lợi hại như vậy sao? Lão vừa tới Linh Hư Tử đã lập tức run lên, bằng lòng đảm nhiệm vị trí Minh chủ sao?
- Người ta đúng là lợi hại không sai, không thấy có hai chưởng môn phản đối, đều bị lão nhân kia một kiếm chém đầu sao? Kiếm pháp người ta chính là nhất tuyệt, tên gì... Độc Cô Cửu Kiếm, thiên hạ vô song.
- Cái gì thiên hạ vô song, ta không tin. Cho dù là lão lợi hại, chẳng lẽ còn lợi hại hơn Đông Phương Minh chủ sao?
- Dĩ nhiên là không lợi hại bằng Đông Phương Minh chủ, dầu gì Đông Phương Minh chủ đã là cảnh giới Tiên Thiên viên mãn, dường như người từ Thiên Sơn tới kia còn chưa đạt tới cảnh giới Tiên Thiên viên mãn.
- Đội trưởng, người nói Đông Phương Minh chủ đã chết thật rồi sao? Đã là Tiên Thiên viên mãn, chẳng lẽ lại chết dễ dàng như vậy?
Đội trưởng kia trầm ngâm một chút:
- Theo lý thuyết là không thể chết dễ dàng như vậy, nhưng người Thiên Sơn tới kia chính miệng nói Đông Phương Minh chủ chết ở Tây Vực, hơn nữa có rất nhiều ngân châm của Minh chủ làm bằng cớ, còn có huyết y của Minh chủ. Dường như chính mắt các trưởng lão chưởng môn môn phái nhất đẳng nhị đẳng đều chính mắt thấy được y phục hư hại, trên đó vết máu loang lổ. Đây chính là bằng chứng Minh chủ đã chết, bằng không cho dù Linh Hư Tử có mấy lá gan cũng không dám dòm ngó vị trí Minh chủ.
- Một món y phục là có thể chứng minh Minh chủ đã chết rồi sao? Ta thấy chuyện này khó lòng tin được...
- Chuyện này không cần chúng ta lo lắng, thật hay giả tự nhiên có những đại nhân vật giám định, thật không giả được, giả không phải thật. Nếu bọn họ đã dám làm như vậy có lẽ cũng đã tương đối nắm chắc, e rằng Đông Phương Minh chủ cũng sẽ không về được nữa.
Đội viên kia cất tiếng thở dài:
- Ôi, thật là đáng tiếc, cũng phải nói từ trước tới nay ta chưa từng thấy qua người nào xinh đẹp như Đông Phương Minh chủ. Ngày đó nhìn thấy Minh chủ trong đại hội xếp hạng môn phái, lão tử bèn quyết định cả đời này sẽ theo sau Đông Phương Minh chủ. Nàng bảo ta làm gì ta sẽ làm cái đó, không dám cầu gì, chỉ cần được nhìn Đông Phương Minh chủ vài lần cũng đã xứng đáng.
- Được rồi, không ai muốn cho Đông Phương Minh chủ chết, nhưng chuyện này đã xảy ra như vậy, chúng ta còn có thể làm sao? Ngươi hãy tỏ ra ngoan ngoãn tuần tra, hiện tại đã sắp tới đại lễ nhậm chức Minh chủ, ngươi hãy chăm chỉ tu luyện, tranh thủ sớm ngày đạt tới cảnh giới Hậu Thiền viên mãn, đến lúc đó cũng không cần vất vả ở chỗ này.
- Ta thấy chưa chắc, không phải là người đã đạt tới cảnh giới Hậu Thiên viên mãn sao, vì sao vẫn còn tuần tra ở nơi này?
Đội trưởng cười nói:
- Hậu Thiên viên mãn có thể tuần tra ở trong cốc, nếu không sẽ ra bên ngoài làm tiểu đội trưởng. Nếu như người đột phá, vậy ta có thể đề cử ngươi làm đội trưởng, sau đó ta sẽ vào cốc.
- Giỏi cho đội trưởng, người thật là bỉ ổi, hiện tại lại muốn gia nhập bè đảng trong cốc, ta cho ngươi biết chuyện này chưa chắc đã như vậy. Thiếu Lâm tự được Đông Phương Minh chủ hết lòng ủng hộ, hơn nữa cũng là môn phái nhất đẳng, bây giờ bọn Linh Hư Tử không thông báo Thiếu Lâm tự chuyện này, muốn tự mình quyết định đại sự Minh chủ, chuyện này là không hợp quy củ. Vạn nhất người Thiếu Lâm đến, nói không chừng sẽ còn dậy sóng không nhỏ.
Lúc này đội trưởng vội vàng nói:
- Được rồi, không cần nói nữa, cho ngươi biết người của Thiếu Lâm tự không dám tới, hôm nay lực lượng trong cốc tối thiểu đã thống nhất ngoài mặt, cho dù Thiếu Lâm tự tới cũng không thay đổi được gì. Chẳng lẽ phương trượng Nhất Giới dám khinh suất như vậy, tranh thủ thứ gì đó vì một người đã chết hay sao?
Nghe thấy đội trưởng nói như vậy, tên đội viên kia cũng bất đắc dĩ cúi đầu. Đúng vậy, Đông Phương Tình đã chết, sau lưng Linh Hư Tử còn có cái bóng của Thiên Sơn Ma giáo. Hôm nay tuyệt đại đa số người bên trong Võ Lâm Minh cũng đã ủng hộ Linh Hư Tử, Thiếu Lâm tự không đến còn may, nếu như dám đến, tuyệt đối không có kết quả tốt.
Đoàn người yên lặng đi về phía trước, chật vật trong gió tuyết mịt mùng.
Mới vừa đi một đoạn đường, đột nhiên đội trưởng khoát tay ngắn mọi người lại:
- Chậm đã.
Tất cả mọi người nhất tề dừng bước lại, nhìn đội trưởng trước mặt. Đội trưởng hơi nghiêng đầu, cẩn thận lắng nghe thanh âm trong gió tuyết.
- Đội trưởng, đã xảy ra chuyện gì?
- Dường như có thanh âm ngựa hí từ phía trước truyền tới, mọi người cẩn thận một chút, cầm sẵn vũ khí đề phòng. Ngày mai sẽ là mồng Năm tháng Giêng đại lễ tiếp nhận Minh chủ, ngàn vạn lần không thể để xảy ra vấn đề.
Mọi người rối rít lấy vũ khí ra, cẩn thận đề phòng.
Một lúc sau, mặt đất chợt có chấn động nhè nhẹ, giữa gió tuyết đầy trời, bóng dáng một đám người dần dần xuất hiện.
Đó là hơn hai mươi thớt ngựa đang chạy nhanh tới trong gió tuyết, dần dần có thể thấy rõ.
Những người này đều đội đầu bằng màu đen trên đầu, không thấy rõ diện mạo. Đội trưởng căng thẳng trong lòng, quay đầu hét lớn một tiếng với người phía sau:
- Xếp thành một hàng, nhất định phải cản những người này lại.
Sau lưng mười mấy tên đội viên tuần tra rối rít rút đao xuất kiếm, chắn ngang đại lộ.
Bọn họ thấy những người đó, những người đó cũng thấy bọn họ, những thớt ngựa này chạy tới cách bọn họ ước chừng trăm thước, tất cả người tới đột nhiên tháo đấu bông xuống.
Những đội viên tuần tra Hồ Điệp cốc này cho tới bây giờ chưa từng gặp qua tình cảnh như thế, đấu bồng vừa được tháo xuống chợt lộ ra một đám đầu trọc, giữa trời đầy tuyết hơi lấp lánh, thì ra là một đám hòa thượng.
Tên đội viên kia lập tức hô to lên:
- Tới rồi, tới rồi, là người của Thiếu Lâm tự tới, ta đã nói bọn họ sẽ không từ bỏ ý đồ, rốt cuộc đã tới.
- Im lặng.
Đội trưởng quay đầu lại quát đội viên này một câu, trong đầu lập tức bắt đầu tính toán thật nhanh.
Không nghi ngờ chút nào, đám hòa thượng Thiếu Lâm là người tới bất thiện, người thiện không tới. Phương trượng Nhất Giới có quan hệ không tệ cùng Đông Phương Minh chủ, hôm nay mới vừa truyền ra tin tức Đông Phương Minh chủ gặp chuyện không may, Linh Hư Tử sắp sửa mưu đoạt vị trí Minh chủ, phương trượng Thiếu Lâm không chịu từ bỏ ý đồ mới kéo tới đây như vậy.
Lần trước đại chiến Hồ Điệp cốc, phương trượng Thiếu Lâm liều chết bảo vệ Đông Phương Minh chủ, bằng vào điểm này, thật ra hẳn phải sớm đoán được nhất định hắn sẽ tới.
Nhưng hôm nay tình huống bên trong Hồ Điệp cốc bất đồng, nơi này đã là thiên hạ của Linh Hư Tử, hòa thượng Thiếu Lâm tới có thể làm được gì đây?
Chẳng lẽ chỉ bằng vào hơn hai mươi hòa thượng này, là có thể xoay trời đổi đất hay sao?
Tên đội trưởng này cho là đám hòa thượng Thiếu Lâm không có năng lực đó.
Mặc dù trước kia y đi theo phe Đông Phương Minh chủ, nhưng thời khắc này, đội trưởng biết mình phải làm ra một lựa chọn.
Là để những hòa thượng Thiếu Lâm này vào cốc, hay là thủ ở chỗ này, tạm thời không để cho bọn họ đi vào, sau đó báo cáo Linh Hư Tử trong cốc?
Đúng rồi, bây giờ phải gọi là Linh Hư Minh chủ, ngày mai sẽ là đại lễ chính thức tiếp nhận Minh chủ, kết cục này là không thể thay đổi.
Cân nhắc hơn thiệt, rốt cục đội trưởng này đưa ra lựa chọn cuối cùng, quay đầu nói với các đội viên sau lưng:
- Mọi người không nên hốt hoảng, chúng ta chưa được mệnh lệnh của Linh Hư Minh chủ, tuyệt đối không thể để cho những hòa thượng Thiếu Lâm này dễ dàng vào cốc.
← Ch. 484 | Ch. 486 → |