← Ch.552 | Ch.554 → |
- A Di Đà Phật, dừng cho bần tăng!
Hoắc Nguyên Chân cũng không kịp quản chuyện gì khác, tuyên một tiếng Phật hiệu, hai tay tạo thành chữ thập, một chữ Vạn rộng một trượng kim quang sáng chói thình lình xuất hiện trên đầu hắn.
Ầm!
Chữ Vạn khổng lồ này ngăn đỡ một kiếm như khai thiên tích địa của hai người Lý Dật Phong, hai cỗ lực đạo hùng mạnh va chạm vào nhau, chấn động khiến cho cả mặt đất cũng phải run rẩy.
Chữ Vạn mờ đi một ít, nhưng kiếm khí thật dài hai người Lý Dật Phong tạo thành đã bị triệt tiêu hoàn toàn.
Thiên Cơ lão nhân vẫn ở nóc nhà xem bói, tựa hồ cũng không nhìn thấy một kiếm vừa rồi.
Theo một tiếng ầm vang thật lớn, hai người Lý Dật Phong lui ra.
Bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ tới Hoắc Nguyên Chân lại có thể chống được một kiếm này. Phải biết một kiếm này chính là đòn mạnh nhất của bọn họ, không ngờ rằng bị một người không phải là Tiên Thiên viên mãn chặn lại.
Lòng tràn đầy kinh hãi còn chưa kịp thối lui, ánh mắt Hoắc Nguyên Chân đã nhìn chằm chằm hai người.
Mặc dù kia cảm giác bất an cũng không phải tới từ hai người Lý Dật Phong, nhưng cũng tuyệt đối không thể bỏ qua cho hai người này, bất kể từ phương diện nào cũng không thể bỏ qua.
Kim Nhãn Điêu đã bay lên không, quan sát động tĩnh chung quanh, Hoắc Nguyên Chân nói với hai người Lý Dật Phong:
- Hai vị, từ khi Thiếu Lâm ta mới bắt đầu xây dựng cho tới bây giờ, chúng ta cũng đã gặp gỡ nhau không ít. Âm mưu của Lý Dật Phong lão trên Hoa Sơn bị bần tăng đoán được, trên Thiên Sơn, lão muốn cưỡng ép Uyển Quân lấy Đông Phương Thiếu Bạch. Trong Hồ Điệp cốc, lão nhắm vào Võ Lâm Minh, trong tuyết cốc lão lại nhiều lần ám toán bần tăng, hôm nay kết thúc những ân oán này đi thôi.
Hai người Lý Dật Phong nhìn Hoắc Nguyên Chân trước mắt, trong lòng cảm khái bồi hồi.
Tiểu hòa thượng trước đây hiện tại đã trưởng thành tới mức này, chuyện này làm cho bọn họ không thể ứng phó kịp.
- Nhất Giới!
- Không cần nhiều lời, nếu các ngươi biết rõ bần tăng ở chỗ này, còn dám tới động thủ ám sát, như vậy hôm nay chuyện không thể nào tốt lành được nữa!
- Đi!
Hoắc Nguyên Chân hét lớn một tiếng, tay chỉ chữ Vạn trên đầu mình, Tam Phân Âm Dương Khí mãnh liệt xông ra, rót vào chữ Vạn kia. Nhất thời chữ Vạn kim quang đại thịnh, bay thẳng đến đỉnh đầu của hai người Lý Dật Phong, nặng nề ép xuống.
Nếu hai người này tách ra, như vậy một đòn của Hoắc Nguyên Chân cũng không công kích được hai người, nhưng như vậy chắc chắn sẽ hy sinh một người.
Cứ như vậy, nếu bọn họ muốn chống cự cũng chỉ có thể lựa chọn hai người liên thủ chống chọi, Hoắc Nguyên Chân đoán rằng hai người này huynh đệ tình thâm, nhất định không chịu bỏ một người.
Quả nhiên không ra ngoài dự liệu Hoắc Nguyên Chân, đối mặt chữ Vạn Hoắc Nguyên Chân xa xa đập tới, hai người Lý Dật Phong căn bản không có ý lùi bước, song kiếm hợp nhất lần nữa, chém mạnh một kiếm ra ngoài.
Khóe miệng Hoắc Nguyên Chân nở một nụ cười, hai người Lý Dật Phong nhất định phải lưu lại, không chỉ vì bọn họ là địch nhân của mình, hơn nữa này trên thân hai người còn có vật mà mình muốn lấy.
Chữ Vạn màu vàng to lớn đập tới, hai người Lý Dật Phong không hề né tránh, mà là lựa chọn cùng nhau xuất kiếm ngạnh kháng.
Đến lúc này bọn họ đã ý thức được Hoắc Nguyên Chân cũng không phải tiểu hòa thượng ngày xưa nữa, đã là một nhân vật trẻ tuổi cấp tông sư ở trước mặt bọn họ.
Sau khi kiếm khí tiến lên đón chữ Vạn, phát ra tiếng nổ trầm đục, từng vết nứt xuất hiện trên mặt tuyết sơn lan tràn ra.
Thần thái hai người Lý Dật Phong tỏ ra chật vật, khóe miệng rỉ ra vết máu. Thì ra Độc Cô Cửu Kiếm liên thủ mà bọn họ vẫn lấy làm kiêu ngạo, được xưng vô địch dưới Tiên Thiên viên mãn, cũng không phải vô địch chân chính.
Chỉ có tiểu hòa thượng trước mắt mới có tư cách xưng là vô địch dưới Tiên Thiền viên mãn.
Thần sắc Lý Dật Phong có vẻ muốn nổi điên, chữ Vạn kia mới vừa bị một kiếm hất ra một chút, nhưng cũng không có tiêu tan, hơn nữa từ trên không lại muốn đập xuống.
Hai người bọn họ đã bị thương, còn muốn ngăn cản cũng không cản nổi. Nếu như sính cường ngăn cản, chỉ sợ hai người đều phải bị đập chết tại chỗ.
Lý Dật Phong sinh lòng quyết tử, nói với Lý Lưu Vân:
- Huynh đệ! Ngươi chạy mau, trở về Thiên Sơn tìm Mạc giáo chủ báo thù cho ta!
Lý Lưu Vân lắc đầu một cái:
- Vô dụng, chúng ta chẳng qua là con cờ của Mạc Thiên Tà, không có giá trị gì lớn. Cho dù là lão ta đối địch với Nhất Giới này, cũng tuyệt đối không phải là vì mục đích báo thù cho chúng ta.
Mắt thấy chữ Vạn kia sắp giáng xuống lần nữa, Lý Dật Phong vô cùng nôn nóng:
- Vậy cũng không được, ít nhất phải kiên trì đến ngày thấy được Đại nhân tái xuất giang hồ, chúng ta đều biết chắc chắn Đại nhân còn sống, nhất định ngài sẽ đi ra lần nữa thống trị võ lâm này.
Thấy hai người đối thoại gấp gáp, Hoắc Nguyên Chân cười cười:
- Cho dù Đinh Bất Nhị còn có ngày tái xuất giang hồ, hai người các ngươi cũng không thấy được.
Sau khi nói xong, chữ Vạn kia hung mãnh đập xuống.
Hai người đối thoại vừa rồi làm trễ nãi một chút thời gian, khiến cho bọn họ cũng không có cơ hội chạy trốn. Hoặc giả hai người bọn họ căn bản không muốn bỏ lại một người trong đó chạy trốn, ở lại nơi này đồng sinh công tử.
Đối với tình cảm của huynh đệ bọn họ, Hoắc Nguyên Chân cũng rất cảm động, nhưng như vậy cũng không có nghĩa là Hoắc Nguyên Chân sẽ hạ thủ lưu tình, không thể bởi vì tình huynh đệ địch nhân mà hạ thủ lưu tình đối với bọn họ, đây là hai chuyện khác nhau.
Chữ Vạn đập đến đỉnh đầu, Lý Dật Phong cùng Lý Lưu Vân liếc mắt nhìn nhau, buồn bã cười một tiếng, cùng xuất kiếm lần nữa.
Một đạo kiếm quang xé rách trường không, rốt cục chữ Vạn màu vàng Hoắc Nguyên Chân bị hai người liên thủ đánh tan tác, biến mất trong vô hình.
Nhưng cái giá phải trả chính là hai người bọn họ song song ngã nhào trên đất, miệng phun máu tươi, trọng thương không dậy nổi.
Ngực Hoắc Nguyên Chân cũng hơi khí huyết sôi trào, đối phó hai người này cũng rất cật lực. Không nghĩ tới uy lực một đòn chữ Vạn có thể so với Tiên Thiên viên mãn bị đánh tan.
Bất quá cũng đáng giá, rốt cục Dật Phong Lưu Vân Song Kiếm đã ngã xuống dưới chân mình.
Bất quá Hoắc Nguyên Chân cũng không có buông lỏng tâm trạng, lần này bảo vệ tuyết sơn, huynh đệ Lý Dật Phong tuyệt đối không phải là địch nhân cuối cùng, Hoắc Nguyên Chân có thể cảm giác được địch nhân cuối cùng còn ẩn núp trong bóng tối, chuẩn bị bất cứ lúc nào giáng cho mình một đòn chí mạng.
Có thể làm cho Hoắc Nguyên Chân có cảm giác này, ít nhất cũng phải là thực lực một chuẩn viên mãn, thậm chí có thể là Tiên Thiên viên mãn.
Bởi vì Kim Nhãn Điêu vẫn đang quan sát xung quanh, Thiên Nhãn mình cũng không ngừng quét nhìn, nhưng căn bản không phát hiện được bóng người, chắc chắn là thực lực của đối thủ quá cao.
Chỉ bất quá Hoắc Nguyên Chân còn có một điểm không hiểu được rõ ràng. Đối phương hẳn là đang ở phụ cận, nhưng tại sao Thiên Nhãn cũng không thể nhìn thấy? Trực giác của hắn nói cho hắn biết, người ẩn trong bóng tối kia đã tới rất gần mình.
Hoắc Nguyên Chấn thận trọng quan sát bốn phía, quay đầu lại liếc mắt nhìn Thiên Cơ lão nhân trên nóc nhà, chỉ thấy Thiên Cơ lão nhân vẫn đang tập trung xem bói, đã đến thời khắc mấu chốt.
Xem thử thời gian Hệ Thống, cách bảy ngày bảy đêm còn có hơn một canh giờ, chỉ cần kiên trì hơn một giờ nữa là đủ rồi.
Không tìm được địch nhân ẩn núp, Hoắc Nguyên Chân tạm thời dừng ánh mắt lại trên người hai người Lý Dật Phong.
Hai người này, Hoắc Nguyên Chân không có bất kỳ hứng thú gì để cho bọn họ tiến vào Thiếu Lâm. Đây là hai lão ma hơn trăm tuổi, nếu không phải bị Mạc Thiên Tà khống chế, bọn họ tuyệt đối không bằng lòng khuất phục với kẻ nào, chỉ có ngoại trừ Định Bất Nhị.
Bình phục khí huyết sôi trào trong lồng ngực, Hoắc Nguyên Chân chậm rãi đi đến bên hai người Lý Dật Phong.
Nhìn hai người Lý Dật Phong nằm trong một cái hố to đã bị chấn ra dưới người, Hoắc Nguyên Chân chậm rãi niệm một tiếng Phật hiệu:
- A Di Đà Phật! Hai vị thí chủ, các ngươi còn có chuyện gì muốn nói hay không?
Một đòn vừa rồi của Hoắc Nguyên Chân thật sự là quá nặng, bọn Lý Dật Phong chống cự cũng đã bị thương nặng, bây giờ ngay cả khí lực đứng lên cũng không có, nghe thấy Hoắc Nguyên Chấn hỏi, hai người chẳng qua là đưa mắt nhìn hắn.
Lý Dật Phong miễn cưỡng lên tiếng nói:
- Nhất Giới, không nên dài dòng làm gì nữa, đây chính là giang hồ, huynh đệ chúng ta sống đã đủ lâu, chuyện nên trải qua cũng đã trải qua hết, chết cũng không có gì tiếc nuối, chẳng qua là đáng tiếc không nhìn thấy tên bỉ ổi Mạc Thiên Tà gặp phải báo ứng.
Nói xong lời này, Lý Dật Phong ho ra một búng máu.
Lý Lưu Vân ở bên cạnh tiếp một câu:
- Đại ca, lão sẽ có báo ứng, ngươi không nên quên Đông Phương Thiếu Bạch, đã...
Nghe thấy lời đứt quãng của Lý Lưu Vân, Lý Dật Phong cũng khẽ gật đầu:
- Không sai, Mạc Thiên Tà tự cho là đúng, nhưng lão không biết rõ Đại nhân lợi hại tới mức nào, nhất định lão sẽ gặp phải báo ứng.
Nghe hai người đối thoại, Hoắc Nguyên Chân có chút nghi ngờ, không hiểu bọn họ nói là cái gì, tựa hồ có âm mưu gì đó.
Nhưng rất hiển nhiên bọn họ sẽ không giải thích cho mình nghe, lúc này Lý Dật Phong nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Nhất Giới, những năm qua ta đối nghịch cùng ngươi không ít, biết người tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho chúng ta, nhưng lão phu yêu cầu ngươi một chuyện.
- Lý thí chủ cứ nói.
Hoắc Nguyên Chân vẫn còn có chút từ bi, hai người này không thể lưu lại, nếu như bọn họ thật có nguyện vọng gì, nể mặt hai người này cũng là nhân vật kiêu hùng một thời, nếu như không phải là quá phiền phức, Hoắc Nguyên Chân cũng không ngại thuận tay giúp bọn họ hoàn thành.
- Năm đó lúc Đại nhân rời đi đã từng để lại chín mảnh Huyết Ma tàn đồ, ngài không để cho chúng ta tụ họp đủ chín mảnh, trên thực tế vì bọn Khô Mộc và Niệm Từ không hợp với chúng ta, cho nên chín mảnh tàn đồ cũng không thể nào tụ họp đủ.
Lý Dật Phong nói chuyện có vẻ cật lực, nhưng vẫn còn kiên trì nói:
- Lão phu biết trong tay của ngươi có mấy mảnh, chỉ bất quá ta không biết ngươi có bao nhiêu.
Nói xong, Lý Dật Phong dừng ánh mắt lại trên người Lý Lưu Vân, nói với lão:
- Huynh đệ, người vẫn còn giữ nó chứ?
- Vẫn còn.
- Vậy thì tốt. Lý Dật Phong lần nữa đưa mắt nhìn về phía Hoắc Nguyên Chân:
- Trong tay hai huynh đệ chúng ta có hai mảnh tàn đồ, những mảnh mấu chốt nhất là mảnh trước kia do Bất Tử Đạo Nhân giữ. Đó là nòng cốt trong chín mảnh, bởi vì trước kia Bất Tử Đạo Nhân là quản gia của Đại nhân, cho nên lão mới giữ mảnh quan trọng nhất. Mà hiện tại mảnh ấy đã rơi vào tay Mạc Thiên Tà.
Nghe thấy Lý Dật Phong nói đến đề tài này, Hoắc Nguyên Chân lập tức hết sức chú ý.
Huyết Ma tàn đồ, đó là thứ mà Hoắc Nguyên Chân một mực theo đuổi, hắn nhất định phải diệt trừ hai người Lý Dật Phong thật ra cũng có một phần nguyên nhân là vì Huyết Ma tàn đồ.
Phải biết hôm nay trong tay của Hoắc Nguyên Chân đã có sáu mảnh Huyết Ma tàn đồ, nếu như lấy thêm hai mảnh trong tay hai người bọn họ cũng đã có tám mảnh, căn bản có thể nhìn ra trên tàn đổ về cái gì.
Nhưng không nghĩ tới mảnh quan trọng nhất lại là mảnh trong tay Bất Tử Đạo Nhân, hơn nữa hiện tại đã rơi vào tay Mạc Thiên Tà, như vậy chuyện này đã trở nên hết sức phiền phức.
Không có mảnh nòng cốt mấu chốt, Hoắc Nguyên Chân cũng không thể biết tàn đồ miêu tả cái gì.
Bất quá hắn vẫn bất động thanh sắc nhìn hai người Lý Dật Phong, chờ bọn họ nói xong.
Nếu đã nói đến Huyết Ma tàn đồ, vậy nhất định bọn họ có một số việc muốn tự nói với mình.
Lý Dật Phong thở dốc nói:
- Chín mảnh Huyết Ma tàn đồ này hàm chứa một bí mật liên quan tới Đại nhân, ban đầu Đại nhân nói tàn đồ này không phải là truyền thừa Huyết Ảnh thần công, cũng không phải Hóa Huyết Ma công, mà là mấu chốt tìm kiếm Đại nhân.
- Mấu chốt tìm kiếm Đinh Bất Nhị ư?
Hoắc Nguyên Chân nghe vậy sững sờ, thì ra là như vậy, thì ra chín mảnh Huyết Ma tàn đô tụ tập chung một chỗ lại có thể tìm tới chỗ Đinh Bất Nhị ẩn thân.
Tại sao Đinh Bất Nhị làm như vậy?
Khi lão còn làm mưa làm gió, tung hoành giang hồ vô địch, không ngờ để lại chín mảnh tàn đồ như vậy, để cho người sau đi tìm kiếm mình, vì sao lão phải lần trốn?
Có thứ gì để cho Đinh Bất Nhị cũng cảm giác phải sợ sao? Hay là bởi vì nguyên nhân nào khác, làm cho lão phải chuẩn bị trước đường lui?
Chỉ bất quá hết thảy tin tức biết được quá ít, Hoắc Nguyên Chân không thể nào suy đoán, chỉ có thể nghe Lý Dật Phong nói tiếp.
- Những năm qua, huynh đệ lão phu một mực hy vọng Đại nhân có thể tái xuất giang hồ, dẫn dắt chúng ta khôi phục uy phong cùng vinh quang ngày xưa của Thánh giáo, nhưng trời không chiều lòng người. Những người giữ Huyết Ma tàn đồ ai nấy theo đuổi mục tiêu của riêng mình, hơn nữa nhiều năm trôi qua, những tàn đồ này cũng phân tán rải rác chung quanh, thậm chí có mảnh bị mất, chúng ta cho rằng muốn thực hiện chuyện này là rất khó.
Hoắc Nguyên Chân không có lên tiếng, cũng không có nói ra chuyện mình đã có sáu mảnh Huyết Ma tàn đồ. Bởi vì hắn có thể cảm giác được nguy cơ nhàn nhạt xung quanh kia cũng chưa có tản đi, mối uy hiếp âm thầm vẫn còn đó, mình cũng không thể nói lung tung.
Lý Dật Phong không có cảm giác chuyện này chút nào, mà là tiếp tục nói:
- Chúng ta đã không được, cho nên giao hai mảnh Huyết Ma tàn đồ này cho phương trượng, hy vọng nếu như ngày sau phương trượng có cơ hội, tốt nhất hãy tìm đủ những mảnh tàn đồ còn lại.
Nhìn hai người run lẩy bẩy móc ra hai mảnh Huyết Ma tàn đồ, Hoắc Nguyên Chân không có nhận lập tức, mà là nói với bọn họ:
- Ta lấy những thứ này có ích lợi gì? Chẳng lẽ muốn ta đi tìm Đinh Bất Nhị, để cho lão tái xuất giang hồ hay sao?
- Phương trượng, ngươi có điều không biết, hiện tại Mạc Thiên Tà đã đột phá trở thành Tiên Thiên viên mãn, có lão và Đông Phương Thiếu Bạch, trên giang hồ này cơ hồ sẽ không có ai là đối thủ của bọn họ.
← Ch. 552 | Ch. 554 → |