← Ch.725 | Ch.727 → |
Bầu trời nổ vang một tiếng sét, Đinh Bất Nhị cảm giác được mình đã chết đi, đi tới âm tào địa phủ, ngưu đầu mã diện tới bắt hồn phách của mình, phán quan đưa mình vào trong chảo dầu.
Mắt thấy từng Quỷ Hồn giãy dụa trong chảo dầu, trầy da sát thịt vô cùng thảm thiết, Đinh Bất Nhị luôn luôn không sợ trời không sợ đất hiện tại cũng hoảng sợ.
- Không! Ta là Đinh Bất Nhị, ta là đệ nhất thiên hạ, các ngươi dám đối với ta như vậy... ! Ta muốn giết! Giết sạch binh tôm tướng cá các ngươi, để xem ai có thể làm khó dễ được ta!
Y đánh ra chưởng pháp mãnh liệt, tóc trắng bao trùm toàn bộ âm phủ, những quỷ binh nhìn như dữ tợn kinh khủng ở trước mặt Đinh Bất Nhị không chịu nổi một đòn, rất nhanh âm phủ sụp đổ, hết thảy đều tan thành tro bụi.
- Ha ha ha, chỉ có chút bản lãnh như vậy, còn thành lập âm phủ làm gì. Âm phủ này vẫn là do Đinh Bất Nhị ta thống trị.
Ác nhân chính là ác nhân, đến âm phủ cũng không buông tha dục vọng theo đuổi quyền lực.
Đang lúc Đinh Bất Nhị lên cao tột đỉnh, đột nhiên trên bầu trời Phạm âm trận trận, hoa trời rơi xuống như mưa, đất nở hoa sen, trước mắt Phật quang chiếu rọi xuống, xuất hiện một tòa tiên sơn.
- Ủa, đây là địa phương nào?
Đinh Bất Nhị ngẩng đầu lên, đi thẳng tới pháp trận dọc theo sơn đạo mây khói mờ mịt, đi một mạch lên đỉnh núi, chỉ thấy trên đỉnh núi có một ngôi chùa, trên đó viết bốn chữ to Đại Lôi Âm Tự.
- Nơi này là Đại Lôi Âm Tự? Đó không phải là đạo tràng của lão hòa thượng sao?
Đinh Bất Nhị cũng biết Như Lai Phật tổ, thấy Đại Lôi Âm Tự trong lòng tính toán, rất có thể mình không phải là đối thủ của Phật tổ, nơi đây không thể ở lâu.
Vừa định xoay người rời đi, đột nhiên cảnh sắc biến ảo, mình bất ngờ đi tới bên trong đại điện Lôi Âm Tự.
Phật tổ ngồi trên đài sen trên cao, chung quanh Bồ Tát La Hán, hộ pháp thiên thần vân vân vây quanh tràn đầy đại điện, bao vây Đinh Bất Nhị vào trong.
- A Di Đà Phật! Đinh Bất Nhị, đi tới Linh Sơn thánh địa, có biết sám hối tội nghiệt mà ngươi đã phạm hay không?!
Một La Hán bên cạnh Phật tổ đang lớn tiếng quát, thanh âm uy nghiêm, làm cho Đinh Bất Nhị cảm giác đầu gối như nhũn ra, tựa hồ có vẻ kích động muốn sụp lạy.
Nhưng cuối cùng Đinh Bất Nhị vẫn là người có lực ý chí cực kỳ hùng mạnh, vẫn ngoan cường đứng thẳng người:
- Đinh Bất Nhị ta không tin tiên ma, không lạy thần Phật, ta không tín ngưỡng các ngươi, các ngươi có quyền gì xử ta phạm vào tội gì? Các ngươi không có!
- A Di Đà Phật! Cứng đầu khó dạy! Đáng đánh!
Một La Hán khoát tay, bàn tay to tướng giáng xuống, vỗ cho Đinh Bất Nhị ngã lộn nhào.
Đinh Bất Nhị giận dữ bò dậy:
- Lại dám hạ thủ đối với ta! Được, để ta xem Linh Sơn thánh địa các ngươi có bản lãnh gì.
Y phun ra một ngụm chân khí, trong nháy mắt hóa thành sóng máu cuồn cuộn, trong khoảnh khắc đã nuốt chửng Linh Sơn. Chuyện này khiến cho bản thân Đinh Bất Nhị cũng cảm thấy sửng sốt, sau đó bật cười to:
- Xem ra lão phu đã thành tiên thành thánh, Ngưng Huyết Công đã đạt đến uy lực này. Được, hôm nay máu nhuộm Linh Sơn, những thần Phật các ngươi tan thành tro bụi cho ta!
Ngưng Huyết Công của Đinh Bất Nhị cho tới bây giờ chưa từng dùng qua, thế nhưng hôm nay đối mặt những thần Phật này hắn cũng bất chấp tất cả. Không nghĩ đến thần công này dùng tốt như vậy, không ngờ đã hình thành biển máu ngập trời, trực tiếp nuốt hết Linh Sơn.
Những thần Phật kia chẳng qua cũng chỉ là con hổ giấy không chịu nổi một kích, giãy dụa chìm nổi ở dưới biển máu của Đinh Bất Nhị, rất nhanh tất cả đã biến mất.
Chỉ có Phật tổ ngồi ngay ngắn trên Tử Kim Liên kia vẫn như trước ngồi ở đó vô bi vô hỉ, hai mắt khép hờ ngón tay niêm hoa ngồi ở chỗ đó, dường như tất cả trước mắt đều không liên quan đến mình.
Đinh Bất Nhị cười lạnh nói:
- Làm bộ làm tịch. Hôm nay ta diệt sát toàn bộ các ngươi.
Tay của hắn vung lên, chưởng ảnh đầy trời bay lên, sau đó rơi xuống như mưa, không ngờ đánh toàn bộ Linh Sơn sụp xuống.
Ầm ầm ầm, trời đất bắt đầu sụp xuống, không gian dường như cũng đang tan vỡ, tất cả xung quanh đều không tồn tại nữa.
Đinh Bất Nhị lớn tiếng cười như điên:
- Ha ha ha. Không nghĩ đến lão tử chết rồi lại còn lợi hại như vậy, như vậy rất tốt, để xem sau này còn ai dám không phục tùng ta.
- Ha ha ha. Hả... vì sao lão hòa thượng này vẫn còn ở đây?
Đinh Bất Nhi nhìn Phật tổ trên Tử Kim Liên kia, mặc cho không gian xung quanh sụp đổ vẫn ngồi ngay ngắn ở đó, dường như tất cả xung quanh không thể tạo thành một chút ảnh hưởng nào đối với Phật tổ.
- Ngồi thật vững, để ta chống mắt nhìn xem ngươi còn có thể ngồi bao lâu.
Thân thể Đinh Bất Nhị xuyên mây mà lên, trực tiếp bay về phía Phật tổ trên cao ngàn vạn trượng, muốn đánh cho đài sen rơi xuống.
Một chưởng đánh ra, trời sụp đất nứt, Phật tử trực tiếp hóa thành hư vô.
Đinh Bất Nhị ngẩn người một chút, sau đó càng mừng như điên:
- Xem ra lão tử đã là thiên hạ vô địch rồi, ha ha. Thiên hạ vô địch. Thật tốt quá... hả, đó là cái gì?
Trong thế giới bị hắn phá hư hỗn loạn, dường như còn có một phương tinh thổ, phương xa, địa phương xa xôi một mảnh màu xanh trong suốt vẫn tồn tại như cũ.
Đinh Bất Nhị nghi hoặc đi về phía địa phương màu xanh kia, đi gần tới mới phát hiện thì ra nơi này là một vườn cây cỏ xanh biếc như thảm.
Cỏ xanh kéo dài đến vô biên vô tận, trung ương của cỏ xanh có hai cây xanh biếc cao vút, giống như có một bóng người ngồi xếp bằng ở dưới tàng cây.
Đinh Bất Nhị dọc theo thảm cỏ đi về phía trước, trên bầu trời xung quanh, từng khóm hoa đong đưa theo gió, giống như vô số chim nhạn bay thẳng trời Nam.
Lòng giết chóc của Đinh Bất Nhị vốn đã dần dần bình phục, khi đi đến dưới tàng cây tâm tình đã hoàn toàn bình tĩnh lại, vừa nhìn người dưới cây kia thấy là một hòa thượng, bộ dạng dường như có chút quen mắt.
Đinh Bất Nhị nghi hoặc nhìn người này, do dự ngồi xuống nói với hòa thượng kia:
- Hòa thượng, dường như ta đã gặp qua ngươi ở nơi nào rồi?
Hòa thượng rất tuấn tú, mở mắt nhìn Đinh Bất Nhị, mỉm cười nói:
- Vậy thí chủ có nhớ từng gặp bần tăng ở nơi nào không?
Đinh Bất Nhị do dự một chút:
- Mới vừa rồi ta đánh nhau với một đám hòa thượng, thế nhưng ngươi không phải bất kỳ một người nào trong bọn họ, chỉ là ta khẳng định đã thấy qua ngươi, ở địa phương nào nhỉ? Chẳng lẽ là kiếp trước sao?
- Không sai, kiếp trước chúng ta đã gặp qua.
- Hả. Chuyện của kiếp trước sao? Ta cũng có hơi quên rồi, ngươi có thể nói một chút cho ta không? Vì sao chúng ta quen biết, ngươi là ai?
- Tới tới tới. Ghé tai lại đây, chuyện này liên quan trọng đại, không thể để những người khác nghe được.
Đinh Bất Nhị rất có hứng thú tiến tới bên cạnh hòa thượng, vểnh tại lên, muốn nghe hòa thượng kia nói thầm một chút.
Hòa thượng cũng đi tới bến tại của Đinh Bất Nhị, mỉm cười nói:
- Kiếp trước, ngươi là một tên khốn kiếp không chuyện ác nào không làm, ngươi đốt nhà giết người cướp bóc, người trong thiên hạ đều hận ngươi, hận không được ăn thịt của ngươi, uống máu của ngươi.
- Ngươi... ngươi nói bậy.
Giọng điệu hung ác của hòa thượng khiến Đinh Bất Nhị nghe được toàn thân đều run run một chút, vừa mới muốn lui về phía sau, đột nhiên hòa thượng kia ở bên tại mình rống lớn một tiếng:
- Đinh Bất Nhị, chết tới.
Một tiếng hét này quả thực chính là kinh thiên động địa, chấn động đầu óc của Đinh Bất Nhị vang lên ong ong, thân thể mềm nhũn. Đúng lúc này, trong tay của hòa thượng kia bay ra một luồng khí hai màu xanh vàng trực tiếp oanh kích vào bụng của Đinh Bất Nhi.
Giống như đạn đạo giấu trong ngực nổ tung, Đinh Bất Nhị bị nổ toàn thân nám đen, kêu thảm bay ra, cảm giác mình dường như phải chết rồi.
Người đã chết còn cảm giác được đau đớn sao?
Đinh Bất Nhị ý thức được cảnh sắc xung quanh biến mất, giờ phút này hắn cũng đã nghĩ ra hòa thượng kia là ai.
Thì ra đó là Nhất Giới, mình đã trải qua Sinh Tử giới, dường như đã quên mất rất nhiều chuyện. Thế nhưng giờ phút này, hắn đã nghĩ ra mình còn chưa chết, mình còn sống, hơn nữa đã trúng yêu pháp của Nhất Giới.
- A a a. Hòa thượng thối đáng chết, dám dùng ảo cảnh mê hoặc ta.
Đinh Bất Nhị chịu đựng thương thế ngẩng đầu lên, đang muốn phản kích, đột nhiên cảnh sắc trước mắt lại lần nữa biến ảo, không ngờ mình đang nằm ở trong lòng bàn tay của Phật tổ.
Phật tổ cao vạn trượng giống như thiên thần nhìn mình, ánh mắt như đuốc:
- A Di Đà Phật. Đinh Bất Nhị, ngươi tội nghiệt sâu nặng, hôm nay xem như siêu độ cho ngươi.
Bàn tay cực lớn màu vàng che trời phú đất ép xuống, Đinh Bất Nhị theo bản năng dùng tay ngăn cản, cổ áp lực kia quá khổng lồ làm cho hắn cảm giác có chút không thể chống cự.
Vừa mới làm ra động tác này, hắn đã ý thức được mình lại sai lầm rồi, không ngờ tại thời điểm tức giận đã trúng thủ đoạn của hòa thượng này lần nữa.
Lúc này muốn phản kích đã muộn rồi, bàn tay màu vàng nặng nề đánh lên người của Đinh Bất Nhị.
Toàn thân trên dưới máu tươi vẩy ra, Đinh Bất Nhị bị một chưởng này đánh cho thất khiếu chảy máu.
- A. Đây... chương pháp này đã đạt tới cảnh giới Ngự định phong. Hay cho Như Lai Thần Chưởng. Nhất Giới, ngươi thật độc ác.
Ảo cảnh xung quanh đã biến mất, Đinh Bất Nhị toàn thân chảy máu bị một chưởng Hoắc Nguyên Chân đánh bay ra ngoài trăm trượng, thân thể đập mạnh lên trên một chỗ vách đá, khảm thành một hố to hình người.
Sau khi Hoắc Nguyên Chân đánh ra Như Lai Diệt Ma nặng nề thở hổn hển.
Phương pháp dung hợp ảo cảnh cuối cùng đã có hiệu quả, chỉ cần tâm tình của Đinh Bất Nhị không ổn định sẽ có khả năng rất lớn trúng chiêu. Mình liên tục thi triển ảo cảnh, xuất hết thủ đoạn, cuối cùng đã lấy được hai lần cơ hội, hai lần chính diện đả thương Đinh Bất Nhị.
Một lần luồng khí của Tam Phân Âm Dương Khí công kích, còn có một lần chính là Như Lai Diệt Ma này.
Nếu như hai chiêu này của mình đánh lên thân thể một người khác, chỉ sợ có mười cái mạng cũng chết hết, thế nhưng Hoắc Nguyên Chân vẫn không dám khinh thường, bởi vì đối thủ là Đinh Bất Nhị.
Thế nhưng cho dù là Đinh Bất Nhị, lúc này hắn cũng không cầm cự nổi, không chết hẳn là cũng không đứng dậy nổi.
Đúng lúc Hoắc Nguyên Chân đang suy nghĩ, đột nhiên trên vách núi phía xa, Đinh Bất Nhị tay chân giãy dụa, thân thể từ trong vách núi thoát ra. Sau đó phải bụi bậm trên người vài cái, cũng không quản vết thương trên dưới toàn thân, hư không bước chậm từng bước một đi về phía Hoắc Nguyên Chân.
Vừa nhìn tình huống này của Đinh Bất Nhị, Hoắc Nguyên Chân đã cảm giác hỏng bét, đối phương đã nhìn ra chỗ sơ hở trong ảo cảnh của mình, đó chính là không thể tức giận. Chỉ cần bảo trì tâm tình bình tĩnh, ảo cảnh của mình sẽ vô kế khả thi, không thể làm gì được đối thủ.
Đinh Bất Nhị một mực hư không bước chậm đi tới gần Hoắc Nguyên Chân mới mở miệng nói chuyện:
- Giỏi, giỏi một tên Nhất Giới, bản lĩnh của ngươi đã được sự tôn trọng của lão phu, xem ra, người xem như là đáng để lão phu xuất thủ toàn lực, trong chúng ta chỉ có một người có thể sống sót.
Lúc này Hoắc Nguyên Chân không có tâm tình đấu võ mồm với hắn, mà dứt khoát đánh ra một chiêu Như Lai Diệt Ma, bởi vì chưởng pháp này có thể tạo thành tổn thương lớn nhất đối với hắn.
- Cùng là một chiêu, chẳng lẽ còn có thể tổn thương đến ta sao?
Thân thể Đinh Bất Nhị nhẹ nhàng né tránh, Như Lai Diệt Ma đánh vào khoảng không.
- Kế tiếp ngươi cũng xem bản lĩnh của Đinh mỗ một chút.
Đinh Bất Nhị vung tay lên, máu tươi trên thân thể trực tiếp bay lên, ngưng tụ thành một thanh trường kiếm ở trong tay hắn, một thanh trường kiếm còn đang rỉ máu.
Chỉ bất quá thanh kiếm này là một hư ảnh, hư ảnh đỏ tươi, nếu không nhìn cẩn thận, thậm chí không thể phân biệt được có thật sự tồn tại hay không.
Hơn nữa hư ảnh kia vẫn còn đang từ từ mờ đi, Đinh Bất Nhị lên tiếng nói:
- Độc Cô Cửu Kiếm, Phúc Vũ Kiếm gì đó chỉ là hư ảo, một thanh hư kiếm trong tay Đinh mỗ đã có thể diện hóa ra chân nghĩa của hư ảo.
- Chân nghĩa của hư ảo là gì vậy?
Hoắc Nguyên Chân vừa cảnh giới vừa mở miệng nói chuyện, trì hoãn thời gian, rõ ràng Đinh Bất Nhị tỉnh táo càng thêm đáng sợ, nhất định phải nghĩ biện pháp đối phó mới được.
- Hừ! Các ngươi cũng không hiểu chân nghĩa của kiếm. Nội lực phóng ra ngoài, ngưng kết kiếm khí, lấy thủ cấp địch nhân ở ngoài trăm trượng, bất quá chỉ là Kiếm Đạo tiểu thành mà thôi.
- Vậy đại thành là thế nào?
- Đại thành, đại thành chính là giống như tên Mạc Thiên Tà kia, Nhân Kiếm Hợp Nhất, từ nay coi như là đại thành.
- Nếu kiếm pháp Mạc Thiên Tà đã đại thành, vì sao người còn xem thường lão?
- Bởi vì lão bất quá là mới vừa tiếp xúc được đại thành, mà không biết chân nghĩa cực hạn của kiếm pháp, bây giờ ta sẽ nói cho ngươi biết, chân nghĩa kiếm pháp chính là không có kiếm!
- Không có kiếm?
- Không sai, giống như hiện tại trong tay lão phu nhìn như có một thanh kiếm do máu tươi ngưng tụ thành, thật ra thì bất quá chỉ là một giọt máu tươi mà thôi.
- Trong tay không có kiếm, trong lòng có kiếm, đây chính là kiếm pháp của ta, chỉ là một giọt máu tươi đủ để tru diệt người trong thiên hạ. Đây chính là kiếm pháp của Đinh Bất Nhị ta, mà Nhất Giới hòa thượng ngươi chính là vong hồn thứ nhất dưới kiếm pháp do ta lãnh ngộ, đi chết đi!
Đinh Bất Nhị dứt lời múa may hư ảnh kiếm trong tay, muốn tiến công.
Hoắc Nguyên Chân đột nhiên khoát tay ngăn lại:
- Chậm đã, trước khi chúng ta quyết một trận tử chiến, ta muốn hỏi người, bây giờ ngươi còn coi như là người của Thần Long giáo hay không?
Đinh Bất Nhị ngẩn người một chút mới nói:
- Chúng ta quyết chiến, có quan hệ gì tới chuyện ta có phải người của Thần Long giáo hay không?
- Cũng không quan hệ có gì quá lớn, chẳng qua là bần tăng hành sự vẫn thích có danh tiếng, chúng ta tới đây là để tiêu diệt Thần Long giáo, lần chiến đấu này rất rõ ràng chính là trận chiến cuối cùng. Cho nên ta muốn biết rõ ràng, rốt cuộc ngươi còn có là giáo chủ Thần Long giáo hay không, cho dù ta chết trận trong tay ngươi cũng chết trong minh bạch.
← Ch. 725 | Ch. 727 → |