← Ch.339 | Ch.341 → |
Nhưng Đồng Tử Công đại thành cũng tuyệt đối không phải là dễ luyện thành như vậy, cửa ải khó khăn nhất trong đó chính là Hậu Thiên viên mãn vào Tiên Thiên.
Cảnh giới Tiên Thiên đối với một ít người thiên tự cao cũng không phải là rất khó, nhưng đối với người từ chất bình thường như Hoắc Nguyên Chân, quả thật cũng có chút khó khăn.
Được gia tăng tốc độ tu luyện gấp mười lần phụ trợ, công lực hắn có thể gia tăng mạnh mẽ, nhưng gặp phải bình cảnh vẫn không thể nào qua được.
Nhưng ngàn vạn lần không nghĩ tới ở dưới đáy Lưu Hoa hà này, trong tình cảnh Ninh Uyển Quân có hơi động tình, hắn cố gắng khắc chế dục vọng, lại có thể giúp cho tâm cảnh gia tăng, khiến cho hai mạch Nhâm Đốc đã lâu không có động tĩnh gì thình lình giãn ra.
Mặc dù vẫn chưa đột phá Tiên Thiên, nhưng quả thật Hoắc Nguyên Chân đã cảm thấy giãn ra. Thậm chí hắn có thể tưởng tượng nếu bây giờ mình có thể tu luyện, nói không chừng sẽ có thể nhất cử xông phá trói buộc, trở thành cao thủ Tiên Thiên.
Một khi trở thành Tiên Thiên, ích lợi là không cách nào tưởng tượng, đó mới đúng nghĩa là gia tăng thực lực chân chính.
Mấy hạng mục nội công của hắn chỉ có Đồng Tử Công là dựa vào bản thân tu luyện, tình cảm cũng sâu nhất, hắn hy vọng Đồng Tử Công có thể đột phá nhất, một khi đột phá, lại thêm các loại võ học Hệ Thống ban cho, hắn sẽ nhảy vọt trở thành cao thủ chân chính. Có lẽ từ đó về sau, gặp phải Tiên Thiên hậu kỳ cũng không cần chật vật như vậy nữa.
Nhưng vô cùng đáng tiếc, bây giờ hắn đang ở dưới nước, căn bản không cách nào tu luyện, chỉ có thể trấn áp kích động nóng lòng đột phá xuống, đợi sau khi mình thoát hiểm trở lại Thiếu Lâm sẽ đột phá.
Không vội! Không vội!
Thứ là của mình cuối cùng cũng là của mình, muốn chạy cũng không thoát!
Tâm lý Hoắc Nguyên Chân đã được giải khai, tiếp tục rót từng hơi chân khí cho Ninh Uyển Quân.
Lần thứ hai độ khí xong, trạng thái Ninh Uyển Quân đã khá hơn nhiều, hai người tiếp tục đi tới dọc theo đáy sông.
Trên bờ đám ngư phu kéo lưới có vẻ không nhúc nhích, thời gian dài như vậy không bắt được người nhưng lại kéo được không ít cá, bây giờ lưới cá nặng vô cùng, bọn họ kéo không nổi nữa.
Thấy đám ngư phu không kiên trì nỗi, lão nhân áo xanh cùng lão nhân áo đen dứt khoát đích thân đi hỗ trợ.
Hai đại cao thủ Tiên Thiên hậu kỳ gia nhập, lập tức kéo lưới cá thật nhanh, nhanh chóng dọc theo sông mà lên.
Cứ như vậy, tình cảnh Hoắc Nguyên Chân cùng Ninh Uyển Quân lập tức không ổn.
Thấy lưới cá càng ngày càng gần, trong lòng Hoắc Nguyên Chân yên lặng liên lạc với Kim Nhãn Ưng.
Mặc dù đang ở đáy sông nhưng cũng không trở ngại liên lạc giữa Hoắc Nguyên Chân cùng Kim Nhãn Ưng, sông này cũng không phải là quá sâu.
Rất nhanh, Hoắc Nguyên Chân liên lạc được với Kim Nhãn Ưng, Nhất Đăng ngồi trên lưng của Kim Nhãn Ưng, hiện tại đang dẫn theo bầy ong vò vẽ chạy về phía này thật nhanh, đồng thời tới đây còn có Đại Thánh cùng Ngưu Ma Vương.
Suy đoán thời gian bọn họ chạy tới đây cũng chỉ trong vòng năm phút, chủ yếu là bởi vì tốc độ Ngưu Ma Vương cùng Đại Thánh hơi chậm một ít.
Bất quá Kim Nhãn Ưng cùng Nhất Đăng sắp đến, cũng chỉ trong vòng ba phút.
Đây là Hoắc Nguyên Chân cố ý dặn dò Kim Nhãn Ưng, ngàn vạn lần không nên mạo hiểm xông tới, chỉ dựa vào một mình Nhất Đăng chạy tới e rằng vô ích, còn đưa Nhất Đăng vào vòng nguy hiểm.
Tới phải cùng tới một lượt, giáng cho đối phương một đòn sấm sét, nếu không nắm chắc vậy không cần tới.
Còn có năm phút, chỉ cần mình kiên trì năm phút nữa là tốt rồi.
Thật may là bây giờ hai người ở dưới nước được một thời gian, ít nhiều gì cũng quen thuộc thủy tính một chút, nhất thời được Hoắc Nguyên Chân ra sức kéo đi, Ninh Uyển Quân cũng gia tăng tốc độ thêm nữa. Hai người ra sức chạy lên thượng nguồn, tranh thủ không bị Tứ Đại Danh Kiếm phía sau phát hiện.
Có thể kéo thêm một thời gian, khả năng thắng lợi sẽ lớn hơn một chút.
Hai người liều mạng chút sức lực cuối cùng, lặn một mạch trong một phút, rốt cục vẫn sắp bị lưới cá phía sau đuổi kịp.
Mắt thấy không thể chạy thoát, Hoắc Nguyên Chân bảo Ninh Uyển Quân tiếp tục tiến về phía trước, còn mình lại dứt khoát xoay người, bơi trở về hướng lưới cá.
Đến gần trước lưới cá, hai tay Hoắc Nguyên Chân kéo mạnh, xé rách lưới cá.
Lực lượng xé rách lưới khiến cho bên trên động đậy, chuông đồng kêu vang.
Tứ Đại Danh Kiếm ở trên bờ nghe thấy, lập tức hưng phấn kêu lên:
- Ở phía dưới, rốt cục bắt được chúng rồi!
Giờ phút này lão nhân áo đen cùng lão nhân áo xanh cũng không kéo lưới nữa, song song lấy bảo kiếm ra, xắn tay áo lên nhảy ùm xuống nước, chuẩn bị bắt Hoắc Nguyên Chân.
Mà lão nhân áo bào trắng cùng lão nhân áo vàng lại cầm kiếm bảo vệ thật chặt trên bờ, chỉ cần hòa thượng kia lộ ra mặt nước, lập tức giết chết.
Về phần Ninh Uyển Quân, trong lòng bọn họ căn bản không đáng để lo, chỉ cần tru diệt được hòa thượng kia, sau đó bắt nàng dễ như trở bàn tay.
Sau khi Hoắc Nguyên Chân xé rách lưới, thân thể bơi nhanh đuổi theo hướng Ninh Uyển Quân, hắn không thể để cho nàng rời khỏi mình quá xa.
Quay đầu lại liếc mắt nhìn, trên mặt nước bọt nước sôi trào, hai bóng người vừa nhảy xuống sông lặn về phía mình.
"Hừ hừ! Muốn phát hiện bần tăng, cũng không có dễ dàng như vậy!"
Nhiệm vụ Hoắc Nguyên Chân bây giờ chính là kéo dài thời gian, làm cho đối phương không tìm được mình quá nhanh, coi như là thành công.
Hai tay hắn cắm xuống đáy bùn, dùng cả tay lẫn chân ra sức khuấy động dưới nước.
Trong nháy mắt bùn đất bị khuấy lên, nước sông coi như trong suốt lúc này nhanh chóng trở nên đục ngầu.
Hoắc Nguyên Chân vẫn ra sức khuấy động ở đáy nước, cả người giống như một cái đầu giao long, làm cho trong phạm vi mười mấy thước trở nên đen kịt, không thể nhìn rõ phương hướng.
Khuấy động một trận, hắn lại nhanh chóng đi về phía trước, đuổi theo Ninh Uyển Quân.
Sau khi khuấy bùn một trận, nước sông đục ngầu, sau khi hai lão nhân kia xuống nước không thể nào nhìn rõ, chẳng qua là biết địch nhân đang ở dưới nước nhưng lại không thấy rõ vị trí.
Lão nhân áo đen tính khí vô cùng nóng nảy, thấy tình cảnh như vậy đùng đùng nổi giận, giơ tay lên xuất ra một đạo kiếm khí bay ra dưới nước được một khoảng, không đánh trúng Hoắc Nguyên Chân, mà là làm cho bùn đất khuấy động thêm một trận.
Trên mặt sông, lão nhân áo bào trắng thấy nước sông trở nên đục không chịu nổi, biết đây nhất định là hòa thượng kia giở trò, không nhịn được ở trên mặt nước quát to:
- Hai vị sư đệ! Mau bơi về phía trước, ngăn chặn trước mặt.
Lưới trên mặt sông đang bị kéo tới, nếu như hòa thượng kia muốn nhân cơ hội khuấy động bùn đất chạy trở về hạ nguồn cũng không làm được, cho nên lão nhân áo bào trắng mới hô to bảo hai sư đệ của mình vượt lên trước chặn đường.
Hai lão nhân bên dưới cũng không có lặn xuống đến đáy nước, nghe thấy lão nhân áo bào trắng la lên lập tức gia tăng tốc độ, đi lên thượng nguồn, chỉ cần có thể chạy đến trước hòa thượng kia, trò của hắn sẽ không còn linh nghiệm.
Bất quá bọn lão nghĩ quá đơn giản, Hoắc Nguyên Chân cũng không dễ bị chặn đường như vậy.
← Ch. 339 | Ch. 341 → |