← Ch.103 | Ch.105 → |
Thời gian như nước trong chớp mắt đã nửa tháng trôi qua.
- Tướng quân.... Tướng quân có chuyện rồi!!
Một ngày này khi Đông Phương Trường Minh đang ở trong quân doanh chỉ huy quân lính thao luyện giống như thường lệ thì đột nhiên Trang A Phật lại chạy vào hốt hoảng kêu lên.
- Ngươi bình tĩnh lại. Có chuyện gì từ từ nói!
Đông Phương Trường Minh thấy vậy trầm giọng quát lên một tiếng.
- Bẩm... bẩm Tướng quân vừa rồi trên đường đến đây thuộc hạ đã gặp sứ giả của Binh bộ hắn nhờ ta nhắn với ngài mau chóng đến Binh bộ một chuyến!!
Trang A Phật vừa thở dốc vừa nhìn Đông Phương Trường Minh nói.
- Đi đến Binh bộ một chuyến? Không lẽ có chuyện gì sao??
Đông Phương Trường Minh nhíu mày hỏi.
- Cái này hắn cũng không nói rõ ràng chỉ nói là khi Tướng quân đến Binh bộ tự nhiên sẽ biết!
Trang A Phật trầm giọng nói.
- Ừm! Như vậy ta sẽ đến Binh bộ một chuyến ngươi ở đây tiếp tục thao luyện cho mọi người đi!!
Đông Phương Trường Minh suy nghĩ một chút rồi nói.
- Vâng Tướng quân!
Trang A Phật nghe vậy cung kính kêu lên một tiếng.
....
Trụ sở của Binh bộ nằm ở đường Chu Tước phía Bắc Đế Đô cách quân doanh không xa lắm dựa vào tốc độ của một tên Tứ Giai cao thủ như Đông Phương Trường Minh chỉ trong chớp mắt đã đến nơi.
Người canh gác bên ngoài cửa Binh bộ hôm nay là một binh sĩ khoảng bốn mươi tuổi vì đã căn dặn từ trước nên ông ta cũng không nhiều lời trực tiếp dẫn Đông Phương Trường Minh đi đến trước một tòa đại điện rộng lớn.
Lúc Đông Phương Trường Minh bước vào trong thì chỉ thấy đã có hơn mười vị Tướng quân đứng đợi sẵn.
- Gặp qua Đông Phương Tướng quân!
- Xin chào Đông Phương Tướng quân!
- Đông Phương Tướng quân xin mời ngồi!
....
Vừa thấy Đông Phương Trường Minh bước vào bọn họ lập tức bước tới chào hỏi dù bây giờ Đông Phương Trường Minh còn trẻ nhưng tất cả đều thấy qua thực lực và tiềm lực của hắn thì không ai dám khinh thị tất cả đều muốn lôi kéo làm quen.
- Đông Phương Trường Minh gặp qua chư vị Tướng quân!
Đông Phương Trường Minh thấy vậy bình thản cười cười chắp tay hoàn lễ một cái sau đó bước tới ngồi xuống an vị trong một góc.
Một lát sau bên ngoài cửa lại có hai người bước vào đó chính là Sở Đế cùng với Đại Công chúa - Sở Nguyệt theo sau bọn họ là Tể tướng Nạp Lan Văn Thành cùng với Đại Nguyên soái vừa mới nhậm chức Hô Diên Tà.
var _avlVar=_avlVar[];_avlVar. push(["6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7"]);var _avlHost=(document. location. protocol=="https:")?"sslstatic. yomedia":"static. yomedia";document. write("");
- Chúng thần tham kiến Bệ hạ tham kiến Đại Công chúa!
- Tham kiến Tể tướng, Đại Nguyên soái!
Nhìn thấy bọn họ tiến vào tất cả mọi người trong đại điện đồng loạt đứng lên cung kính nói.
- Miễn lễ!
Sở Đế vung tay lên trầm giọng nói một tiếng sau đó ngồi xuống chủ vị Sở Nguyệt Công chúa cũng ngồi xuống bên cạnh hắn còn hai người Nạp Lan Văn Thành và Hô Diên Tà thì chia ra đứng ở hai bên.
- Hô Diên Tà ngươi nói cho mọi người biết nguyên do trẫm triệu tập bọn họ đến đây đi!
Sau khi yên vị Sở Đế nhìn Hô Diên Tà trầm giọng kêu lên một tiếng.
- Vâng Bệ hạ! Các vị sở dĩ lần này Bệ hạ triệu tập mọi người đến đây là muốn báo cho các vị một tin tức xấu đó là Ma Thú ở Mê Vụ Sâm Lâm không hiểu tại sao đột nhiên lại cùng lúc xông ra ngoài tạo thành một đợt Thú Triều hung mãnh tấn công phía Nam Đại Sở chúng ta chỉ trong vòng bốn ngày đã có ba cái hành tỉnh bị công phá số người chết đã lên đến con số mười vạn người!!
Hô Diên Tà cung kính gật đầu một cái sau đó nhìn chư tướng trầm giọng nói.
- Tê! Lại có chuyện này sao?
Chư tướng nghe vậy đồng thời kinh hãi hít sâu một hơi khí lạnh bọn họ không thể nào tin được chiến sự ở Đông Bắc vừa mới kết thúc chưa được bao lâu thì phương Nam lại xảy ra chuyện hơn nữa đối thủ lần này lại còn là Ma Thú.
- Hừ! Nhìn xem bộ dáng của các ngươi lúc này có chỗ nào giống như là Tướng lĩnh của Đại Sở không? Không lẽ các ngươi cho là chỉ có một đám Ma Thú thì có thể đánh đổ Đại Sở chúng ta sao??
Sở Đế tức giận quát lên một tiếng.
Chư tướng nghe vậy trên mặt xuất hiện vẻ xấu hổ không nói tiếng nào.
- Phụ hoàng bây giờ không phải là lúc nóng giận quan trọng bây giờ là phải thương nghị làm sao phái binh cứu viện phương Nam ngăn cản Thú Triều lại!
Sau một lúc im lặng Sở Nguyệt Công chúa đột nhiên lên tiếng nói.
- Vẫn là Nguyệt nhi hiểu chuyện vậy thì theo con bây giờ chúng ta nên phái ai đi đây?
Sở Đế nghe vậy bình tĩnh lại nhìn Sở Nguyệt hỏi.
- Phụ hoàng xưa nay có câu binh quý tinh chứ không quý ở đông cho nên thần nhi cho rằng chúng ta không nên cử quá nhiều binh sĩ đi vì như vậy sẽ làm chậm tốc độ hành quân ảnh hưởng đến việc ứng phó Thú Triều mà chỉ cần phái ra một vị Tướng quân có nhiều kinh nghiệm chinh chiến cùng với một số kỳ sĩ trong Kỳ Sĩ Phỉ cùng với hai ba vị Hoàng Gia Cung phụng là được rồi!!
Sở Nguyệt suy nghĩ một chút rồi nhìn Sở Đến nói.
- Ừm! Con nói có lý như vậy trong các ngươi ai nguyện ý đi đến phương Nam??
Sở Đế gật đầu một cái sau đó nhìn chư tướng hỏi.
Chư tướng nghe vậy đưa hai mắt nhìn nhau trong đầu không hẹn cùng hiện lên hình dáng của Hô Diên Tà dù sao trong những người ở đây ông ta là Lão Tướng quân có kinh nghiệm sa trường nhiều nhất loại địch nhân nào cũng từng gặp qua có thể nói người thích hợp cho nhiệm vụ này nhất.
Chỉ có điều rất nhanh bọn họ đã vứt bỏ suy nghĩ này bởi vì hiện nay Hô Diên Tà không phải Tư mã Trường Phong ông ta chỉ vừa mới nhận chức Đại nguyên soái chưa được bao lâu căn cơ chưa vững vẫn phải ở lại Đế Đô một khoảng thời gian mới được cho nên tất cả bọn họ chỉ có thể đưa mắt nhìn về phía kẻ có chiến tích vang dội nhất trong thời gian vừa qua - Đông Phương Trường Minh.
- Thưa bệ hạ thần Đông Phương Trường Minh nguyện ý tiếp nhận nhiệm vụ lần này góp một phần sức cho quốc gia!!
Trông thấy ánh mắt mọi người đổ dồn về phía mình Đông Phương Trường Minh cho dù không nguyện ý vẫn phải đứng ra nói.
- Tốt! Tốt! Tốt! Đông Phương Trường Minh ngươi không hổ danh là Tướng môn hổ tử như vậy thì nhiệm vụ lần này trẫm giao cho ngươi rồi!!
Sở Đế nghe vậy vui mừng kêu lên một tiếng tiếp theo đó mọi người lại thương lượng một số chuyện sau đó mạnh ai nấy trở về chuẩn bị.
- Đông Phương hiền điệt đợi một lát!!
Lúc Đông Phương Trường Minh đi đến cửa ra Binh bộ thì sau lưng đột nhiên vang lên một tiếng nói một tiếng nói quay đầu nhìn lại thì chỉ thấy Tể tướng Nạp Lan Văn Thành đang chạy về phía mình.
- Nạp Lan Tể tướng có chuyện gì vậy?
Đông Phương Trường Minh nghi hoặc hỏi.
- Không có gì! Chẳng qua là hai người con gái của ta là Nhược Thủy và Nhược Yên đã lâu không gặp hiền điệt ngươi cho nên mới nhờ người cha như ta đến đây chuyển lời với ngươi nếu có rảnh thì hãy đến phủ Tể tướng chơi đó mà!!
Nạp Lan Văn Thành mỉm cười nói.
- Hừ! Ta thấy đây là ý của ngươi chứ có phải là ý của Nhược Yên, Nhược Thủy gì đâu!!
Đông Phương Trường Minh nghe vậy thì trong lòng âm thầm nghĩ.
- Ta biết rồi đa tạ Thế bá chuyển lời cho Nhược Thủy và Nhược Yên sau này đợi sau khi hoàn thành nhiệm vụ ta nhất định sẽ đến phủ làm phiền!!
Nhưng ngoài mặt hắn vẫn tỏ vẻ bình thường nhìn Nạp Lan Văn Thành cười nói.
Hai người lại khách sáo với nhau thêm mấy câu sau đó Đông Phương Trường Minh liền đi tới quân doanh dặn dò Trang A Phật mấy câu rồi lại về Đông Phương Hầu Phủ bế quan chuẩn bị cho đại chiến.
....
Ba ngày sau rốt cuộc Đông Phương Trường Minh cũng đã nhận được điều lệnh của triều đình khi hắn đi đến quảng trường trong Hoàng cung thì chỉ thấy ở đó đã có mấy chục người đợi sẵn bọn họ đều là những cao thủ sẽ đồng hành với Đông Phương Trường Minh trong nhiệm vụ lần này.
Đông Phương Trường Minh đảo mắt quan sát bọn họ một lúc thì trên mặt đột nhiên hiện lên vẻ kinh ngạc bởi vì hắn phát hiện trong đám người này không ngờ lại có cả Lão Yêu Quái - Sở Huyền.
- Tiểu tử ngươi đến rồi!
Lúc Đông Phương Trường Minh nhìn thấy Lão Yêu Quái thì ông ta cũng đã phát hiện hắn lập tức bước tới cười nói.
- Tiền bối sao người lại ở đây?
Đông Phương Trường Minh kinh ngạc kêu lên một tiếng theo suy nghĩ của hắn thì với thân phận của Lão Yêu Quái thì ông ta không cần tham gia loại nhiệm vụ này mới phải.
- Là thế này trong thời gian qua ta tu luyện quyển công pháp tiểu tử ngươi giúp ta phiên dịch đã có chút thành tựu cho nên mới muốn đi tìm bọn Ma Thú để thử công đó mà!
Lão Yêu Quái nhìn Đông Phương Trường Minh cười nói.
- Thời gian đã đến chúng ta cũng nên xuất phát rồi!
Hơi dừng một chút hắn lại tiếp tục.
- Được! Chư vị xuất phát thôi!!
Đông Phương Trường Minh nghe vậy tự nhiên không phản đối trầm giọng kêu lên một tiếng sau đó đoàn người lập tức xuất phát rời khỏi Sở Đô nhắm thẳng về phương Nam.
← Ch. 103 | Ch. 105 → |