← Ch.150 | Ch.152 → |
- Vút!
Lúc ba người Đông Phương Trường Minh đứng trước cánh cửa bảo khố của Càn Thi Phái thì đột nhiên bên ngoài lại xuất hiện một đạo hào quang bay thẳng đến chỗ bọn họ.
Khi đến gần đạo hào quang đó từ từ thu liễm lại hóa thành hình dáng của một cung trang thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần phong tình vạn chủng, mị nhãn như tơ nàng ta không phải là Tình Dục Đạo truyền nhân Nam Cung Tiên Nhi thì còn có thể là ai?
- Nam Cung tiên tử ngươi còn chưa đi sao?
Nhìn thấy nàng ta xuất hiện Đông Phương Trường Minh lộ ra vẻ kinh ngạc hỏi.
- Ai nha! Đông Phương Hầu đúng là quý nhân hay quên mà, chẳng lẽ ngài đã quên lời hứa trước đây với tiểu nữ rồi sao?
Nam Cung Tiên Nhi nghe vậy thì mỉm cười than nhẹ một tiếng.
- Ha ha ha... Nam Cung tiên tử ngươi thật sự là người rất biết nói đùa. Nếu ta thật sự quên thì cũng sẽ không đứng ở đây đợi người rồi!!
Đông Phương Trường Minh lập tức thu hồi lại vẻ kinh ngạc của bản thân mỉm cười nói.
- Mở!
Tiếp theo chỉ thấy hắn nhìn về phía cánh cửa bảo khố Càn Thi Phái vung tay lên quát khẽ một tiếng liên tục đánh ra mấy đạo thủ ấn huyền ảo.
- Ầm ầm ầm....
Cho dù cấm chế Càn Thi Phái thiết lập trên cánh cửa có lợi hại đến mức nào cũng không thể địch lại uy lực Phá Cấm Đại Thủ Ấn sau một lát đã ầm ầm nổ tung lộ ra một thông đạo rộng hơn chục trượng.
- Nam Cung tiên tử chúng ta đi thôi!
Sau khi mở ra thông đạo Đông Phương Trường Minh nhìn Nam Cung Tiên Nhi nhàn nhạt nói một tiếng sau đó cả bốn người cùng tiến vào bên trong.
Khi đi hết thông đạo bốn người liền tiến vào một cái đại sảnh rộng lớn bên trong đại sảnh lại được phân chia thành ba thông đạo nhỏ nữa bên trên vách hai cái thông đạo đầu tiên đều có khắc một loại cổ tự cái đầu tiên khắc chữ " Linh ", cái thứ hai khắc chữ " Đan ". Còn về phần cái thông đạo thứ ba thì lại trống không không có bất cứ ký hiệu gì khiến cho người khác không thể biết bên trong thật ra chứa cái gì.
Bốn người Đông Phương Trường Minh cùng nhau cẩn thận quan sát ba cánh cửa một lát rồi phi thường ăn ý chia thành ba hướng tiến vào bên trong, Nam Cung Tiên Nhi tiến vào con đường có chữ " Linh ", hai tỷ muội Nạp Lan Nhược Thủy tiến vào con đường có chữ " Đan ". Còn Đông Phương Trường Minh đương nhiên là tiến vào con đường thứ ba thần bí còn lại.
Thông đạo này cũng không dài lắm chỉ khoảng mấy trăm bước Đông Phương Trường Minh không mất quá nhiều thời gian đã tiến vào một gian đại sảnh khác.
Gian đại sảnh này hoàn toàn trống trơn không có bất cứ vật gì cả nhưng mà ở hai bên vách tường lại có hơn trăm cái động huyệt kích thước của những cái động huyệt này lớn nhỏ không giống nhau nhưng tất cả đều có một điểm chung đó là đều có đặt một cái quan tài, hàng trăm cái quan tài xếp chồng lên nhau làm cho nơi này thoạt nhìn giống như một ngôi mộ khổng lồ vậy!!
- Ha.. Không ngờ ta lại đi nhầm vào Tàng Thi Thất của Càn Thi Phái đúng là thú vị!
Đông Phương Trường Minh đảo mắt quan sát xung quanh một vòng rồi trên mặt lộ ra một tự giễu nói.
- Hả!
Đột nhiên sắc mặt của Đông Phương Trường Minh lại đại biến bởi vì hắn cảm nhận được ở nơi này không ngờ lại có một luồng dao động sinh mệnh mãnh liệt.
- Nơi này vốn là Tàng Thi Thất chứa đầy tử khí sao lại có dao động sinh mệnh mãnh liệt như vậy không lẽ là có một tên Thi Vương đang bắt đầu quá trình khởi tử hồi sinh sao? Không đúng! Cho dù Thi Vương cũng không thể có dao động sinh mệnh mãnh liệt như vậy thật ra ở đây có ẩn giấu loại tồn tại nào chứ?
Trong lúc nhất thời trong lòng Đông Phương Trường Minh không ngừng suy nghĩ nhưng sau một lúc nhưng vẫn không thu hoạch được gì chỉ đành chậm rãi bước tới phương hướng phát ra dao động sinh mệnh.
Khi thân hình hắn đến gần bức vách tường kia lập tức tự động nứt ra tạo thành một con đường nhỏ Đông Phương Trường Minh đi vào bên trong thì chỉ cảm thấy một trận đầu choáng mắt hoa khi hắn định thần trở lại thì chỉ thấy bản thân đang đứng bên trong một cái không gian rộng chừng mười dặm tràn đầy khí tức hoang dã. Nơi này không ngờ vậy mà lại là một cái Tiểu Huyền Giới.
Ở trung tâm của Tiểu Huyền Giới là tám cái cột sắt khổng lồ đen nhánh cắm thẳng xuống mặt đất bên trên khắc vẽ đầy các loại phù văn cấm chế như đang trấn áp thứ gì vậy dao động sinh mệnh cường đại mà Đông Phương Trường Minh cảm ứng được chính là từ đây phát ra.
- Tiểu tử ngươi là ai sao lại tiến vào đây?
Khi Đông Phương Trường Minh đến gần bên dưới tám cây trụ sắt đột nhiên vang lên một tiếng nói một tiếng nói trầm thấp khiến người ta ớn lạnh.
- Bổn tọa Đông Phương Trường Minh!
Nghe thấy âm thanh đó Đông Phương Trường Minh không tự chủ nhíu mày lại một chút nhưng mà hắn cũng không sợ hãi lạnh lùng trả lời.
- Đông Phương Trường Minh? Ta thấy khí tức của ngươi không giống với đám tạp chủng Càn Thi Phái sao lại có thể xuất hiện ở nơi này?
Thanh âm trầm thấp kia tiếp tục hỏi.
- Tại sao ta có thể tiến vào đây ư? Rất đơn giản bởi vì ta đã tiêu diệt Càn Thi Phái rồi!!
Đông Phương Trường Minh trả lời.
- Cái gì? Ngươi tiêu diệt Càn Thi Phái ư? Có thật không?
Người đang bị phong ấn dưới mặt đất nghe vậy kinh ngạc kêu lên một tiếng.
- Xác thật không sai!
Vẻ mặt Đông Phương Trường Minh không chút biến hóa nhàn nhạt gật đầu một cái.
- Ha ha ha... Tốt tốt tốt... Đông Phương Trường Minh như vậy ngươi mau giúp ta phá giải phong ấn này đi. Chỉ cần ngươi chịu giúp ta sau này ta nhất định báo đáp ngươi thật tốt. Cát Hồng ta thân là Hoàng tộc của Cự Ma Tộc nhất định nói được làm được!!
Người bên dưới mặt đất nghe vậy cười to nói.
- Hoàng tộc của Cự Ma Tộc?
Đông Phương Trường Minh nghe vậy hơi kinh ngạc một chút kiếp trước khi còn ở Thiên Giới hắn đã nghe qua ở Tây Phương Thiên Giới có một đại chủng tộc tên là Cự Ma Tộc người của chủng tộc này phi thường được các cường giả của Thiên Giới yêu thích bởi vì bọn chúng không chỉ có da dày thịt chắc lực phi thường am hiểu chiến đấu mà còn có thiên phú không gian trác tuyệt có thể trong chớp mắt thuấn di tới hàng vạn dặm rất thích hợp để làm... thú cưỡi!!
Lúc đó Đông Phương Trường Minh đã trả tự do cho A Lưu Tư bản thân không còn thú cưỡi nữa cho nên cũng ý muốn tìm kiếm thu phục một tên để cho mình dùng nhưng đáng tiếc là mãi cho tới lúc đụng độ Thần Gia Lục Tổ hắn vẫn chưa gặp được một tên nào làm cho hắn tiếc nuối không thôi! Không ngờ bây giờ không chỉ gặp được một tên Cư Ma Tộc mà còn là một tên Cự Ma Hoàng Tộc xem ra ông trời đúng là đối với hắn không bạc!!
- Muốn ta cứu ngươi cũng được nhưng mà ngươi phải hứa với ta một điều kiện đó là làm thú cưỡi cho ta!!
Suy nghĩ xong Đông Phương Trường Minh lập tức nhìn Cát Hồng trầm giọng nói.
- Được! Cát Hồng ta có thể hứa với ngươi chỉ cần Đông Phương Trường Minh ngươi có thể cứu ta ra ngoài ta sẽ làm thú cưỡi cho ngươi!!
Cát Hồng im lặng một chút rồi kêu lên.
- Tốt! Như vậy ngươi mau đưa tinh thần lực của mình cho ta chúng ta ký kết khế ước!!
Đông Phương Trường Minh gật đầu một cái nói.
- Vâng!
Cát Hồng nghe vậy kêu lên một tiếng sau đó lập tức làm theo lệnh đem tinh thần lực của mình đưa cho Đông Phương Trường Minh chuẩn bị cùng hắn ký kết khế ước.
- Hừ! Tiểu tử chết tiệt lại dám nhân lúc ta lâm vào thế khó muốn thu ta làm thú cưỡi đúng là đáng chết mà. Nhưng cũng không sao ngươi tuy là Thất Giai cao thủ vô địch Nhân Gian Giới nhưng cũng không thể khống chế được tinh thần lực của ta cho dù đưa cho ngươi cũng không thể khống chế được. Bây giờ ta giả bộ thuận theo ngươi đợi đến khi ta thoát vây nhất định sẽ cho ngươi biết cái gì là sống không bằng chết!!
Nhưng thật ra trong lòng lại âm thầm nghĩ.
- Ầm!
Đáng tiếc sự thật lại không giống như suy nghĩ của Cát Hồng khi tinh thần lực của hắn vừa tiếp xúc với cơ thể của Đông Phương Trường Minh không ngờ lại dễ dàng bị hắn tiếp thu không có bất cứ dấu hiệu phản phệ nào.
- Cái gì? Sao lại như vậy được!!
Cát Hồng thấy vậy khiếp sợ không thôi không nhịn được kêu lên một tiếng hắn không thể nào tin được một tên tiểu tử thoạt nhìn chỉ có Thất Giai lại có thể dễ dàng tiếp thu tinh thần lực của mình như vậy.
- Không cần kinh ngạc! nói thật cho ngươi biết tuy lúc này thực lực của ta chỉ có Thất Giai nhưng ta lại là Thượng Cổ cường giả chuyển thế kiếp trước ta là Thần Hoàng cấp cao thủ tinh thần lực mạnh hơn ngươi không biết bao nhiêu lần có thể tiếp thu tinh thần lực của ngươi là chuyện đương nhiên mà thôi!!
Đông Phương Trường Minh cảm nhận được sự kinh ngạc của Cát Hồng thì cười nói.
- Tê! Thì ra ngươi lại là Thần Hoàng chuyển thế, như vậy ta làm thú cưỡi cho ngươi cũng không tính là thiệt thòi. Xin chủ nhân hãy mau giúp ta thoát vây!!
Cát Hồng nghe vậy hít sâu một hơi khí lạnh tiếp theo lại nhìn Đông Phương Trường Minh cung kính nói.
- Ừm!
Đông Phương Trường Minh gật đầu một cái sau đó vận lực đánh ra một chưởng về phía tám cây cột màu đen.
- Ầm ầm ầm....
Dưới chưởng lực hùng hồn của hắn trong chớp mắt tám cây trụ đã bị phá tan.
- Ầm!
Phong ấn vừa bị phá Cát Hồng bị phong ấn ở phía dưới lập tức phóng ra xuất hiện trước mặt Đông Phương Trường Minh nhưng trái với suy nghĩ của Đông Phương Trường Minh hắn không những không phải là một đại hán cao to cường tráng gì mà lại là một lão giả gầy trơ xương thoạt nhìn qua giống như sắp gần đất xa trời vậy.
- Ngươi sao lại biến thành như vậy? Theo ta nhớ thì mỗi tộc nhân của Cự Ma Tộc bất luận là nam hay nữ cũng đều cao to hùng tráng mới đúng chứ??
Đông Phương Trường Minh cẩn thận đánh giá Cát Hồng một chút xác nhận đây đúng là người vừa nãy nói chuyện với mình thì nghi hoặc hỏi.
- Bẩm chủ nhân thuộc hạ lâm vào tình cảnh như thế này đều là do đám khốn kiếp Càn Thi Phái làm hại, năm đó khi Đại Phá Diệt diễn ra thuộc hạ tuy may mắn tránh được nhưng cũng trọng thương hôn mê khi tỉnh lại thì phát hiện mình đã ở trên Phong Đô Sơn này năm ngàn năm thuộc hạ vốn muốn ở lại đây lợi dụng hoàn cảnh nơi này dưỡng thương không ngờ lại bị đám tạp chủng Càn Thi Phái vô tình tìm được. Lúc đó thuộc hạ thân chịu trọng thương một thân thần thông chỉ còn ba bốn phần không phải đối thủ của chúng cho nên bị chúng thi pháp phong ấn ở đây, trở thành nguyên liệu cung cấp sinh mệnh lực cho các đời Tông Chủ Càn Thi Phái tu luyện Nhân Thi Hợp Nhất Đại Pháp!!
Cát Hồng chậm rãi kể lại chuyện của mình khi nhắc tới Càn Thi Phái trong mắt hắn tràn đầy oán hận giống như hận không thể ăn tươi nuốt sống bọn họ vậy.
- Thì ra là vậy! Như vậy ngươi hãy vào trong Nội Thiên Địa của ta nghỉ ngơi trước trong đó có một dòng Sinh Mệnh Nguyên Tuyền có thể để cho ngươi dùng chữa trị vết thương!!
Đông Phương Trường Minh nghe xong thì gật đầu một cái sau đó nói.
- Vâng! Đa tạ chủ nhân!!
Vừa nghe nhắc tới bốn chữ sinh Mệnh Nguyên Tuyền ánh mắt của Cát Hồng lập tức sáng lên hưng phấn nói một tiếng rồi không chút do dự tiến vào bên trong Nội Thiên Địa của Đông Phương Trường Minh!
← Ch. 150 | Ch. 152 → |