← Ch.138 | Ch.140 → |
Nhân loại ti tiện không ngờ ngươi vậy mà lại dám ra tay ám toán hai huynh đệ Bổn Hoàng đúng là đáng chết mau thả bọn ta ra. Nếu không ta sẽ giết chết ngươi!!
Hai huynh đệ Song Tử Huyết Hoàng bị kéo vào lòng bàn tay của Đông Phương Trường Minh thì phẫn nộ quát lên.
- Muốn giết chết ta dựa vào sức của hai ngươi bây giờ mà cũng đòi sao? Ngoan ngoãn im đi cho ta!!
Đông Phương Trường Minh khinh thường kêu lên một tiếng sau đó cẩn thận hạ từng đạo cấm chế phong ấn lên người Song Tử Huyết Hoàng.
Một tầng, mười tầng, một trăm tầng, một nghìn tầng, một vạn tầng, mười vạn tầng!!
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi Đông Phương Trường Minh đã thiết hạ hơn mười vạn tầng cấm chế lên cơ thể Song Tử Huyết Hoàng.
- Phù! Cuối cùng cũng xong rồi!
Sau khi làm xong tất cả hắn thở phào một hơi cười nói.
- Ừm!
Bốn người Lão Yêu Quái nghe vậy cũng gật đầu một cái.
- Ầm!
Có điều bọn họ còn chưa kịp vui mừng bao lâu thì dị biến lại xảy ra chỉ thấy thân thể vốn đã bị Song Tử Huyết Hoàng tự bạo lúc nãy giờ phút này đột nhiên dùng tốc độ mắt thường không thể nào nhìn thấy được nhanh chóng khôi phục lại hình dáng ban đầu giống như chưa có chuyện gì xảy ra vậy.
Năm người Đông Phương Trường Minh nhìn thấy như vậy hai mắt lóe lên vẻ ngưng trọng đồng thời toàn thân không hẹn mà cùng bước vào trạng thái chiến đấu.
- Các vị xin dừng tay ta không có ác ý!!
Nhưng mà bọn họ còn chưa kịp động thủ thì trong hư không đã vang lên một tiếng nói người lên tiếng chính là người lên tiếng chính là trung niên nam tử vừa khôi phục lại thân thể.
Lúc này chỉ thấy huyết quang và tà khí trong mắt hắn đã biến mất hoàn toàn thay vào đó là thần quang sâu thăm thẳm thỉnh thoảng phát ra một loại bá khí cường đại khiến cho người ta phải khiếp sợ.
- Các hạ là ai?
Đông Phương Trường Minh đưa mắt quan sát trung niên nam tử một lúc rồi bước lên phía trước một bước trầm giọng hỏi.
- Ta tên là Đại Ma!
Trung niên nam tử nghe hỏi thì trầm giọng nói một tiếng, tiếp nói giống như sấm sét truyền vào tay năm người Đông Phương Trường Minh.
- Đại Ma? Không lẽ ngươi chính là nghĩa sĩ ngàn năm trước đã đối phó với Song Tử Huyết Hoàng người cũng sống lại với cùng với bọn chúng sao?
Nạp Lan Nhược Thủy nghe vậy không nhịn được kinh ngạc kêu lên một tiếng.
- Đúng vậy! Chính là ta hàng nghìn năm trước ta xông vào nơi đây đối phó với hai tên Yêu Đạo sau một phen ác chiến cuối cùng cũng đã phá hủy thân thể của hai tên Yêu Đạo cũng đã luyện hóa linh hồn của chúng vốn nghĩ rằng như vậy đã giết chết được chúng. Ai ngờ hai tên đó lại là tộc nhân của Huyết Thiên Sứ Tộc có được Thần thông Dĩ Huyết Trọng Sinh đáng sợ bọn chúng thông qua một chút máu huyết dính vào thân thể của ta khi hai bên quyết chiến âm thầm ở trong thân thể ta trọng tụ hồn phách sau đó không chỉ thành công sống lại mà còn chiếm cứ thân thể của ta trấn áp linh hồn ta. Nếu hôm nay không có chư vị đến đây e rằng ta sẽ vĩnh viễn không có ngày lại nhìn thấy mặt trời rồi!!
Đại Ma gật đầu một cái trầm giọng kể lại chuyện năm xưa.
- Đại Ma ở đây xin đa tạ chư vị!
Hơi dừng lại một chút hắn lại nhìn năm người Đông Phương Trường Minh trịnh trọng thi lễ.
- Đại Ma có một yêu cầu hơi quá đáng không biết là các vị có thể đồng ý với ta hay không?
Sau đó Đại Ma đột nhiên nhìn năm người nói một câu.
- Là yêu cầu gì xin Đại Ma Huynh cứ nói!!
Đông Phương Trường Minh nghe vậy trịnh trọng nói.
- Không biết các vị có thể giao hồn phách của Song Tử Huyết Hoàng giao cho ta hay không?
Đại Ma nhìn năm người trầm giọng nói.
- Cái gì? Đại Ma huynh muốn lấy linh hồn của Song Tử Huyết Hoàng? Thật ra huynh muốn làm gì??
Nạp Lan Nhược Yên nghe vậy kinh ngạc kêu lên một tiếng.
- Làm gì? Đương nhiên là ta muốn phong ấn chúng rồi!!
Đại Ma cười nhạt một tiếng nói.
- Phong ấn? Thứ cho tiểu nữ mạo muội nhưng không biết là Đại Ma huynh muốn đem chúng phong ấn vào nơi nào phải biết rằng những địa điểm phong ấn bình thường đối với bọn chúng không có tác dụng đâu cho dù mười vạn cái cấm chế này của phu quân ta nhiều nhất cũng chỉ có thể phong ấn chúng nửa năm mà thôi. Nếu bây giờ chúng ta giao chúng cho huynh nếu không may sau này bọn chúng lại trốn thoát thì phải làm thế nào??
Nạp Lan Nhược Thủy nhìn Đại Ma kêu lên một tiếng.
- Ha ha ha... Nạp Lan tiểu thư cứ yên tâm nếu Đại Ma đã dám yêu cầu linh hồn Song Tử Huyết Hoàng từ chỗ các vị thì đương nhiên đã có nắm chắc tuyệt đối có thể phong ấn chúng mãi mãi. Nếu không tin mời các vị xem cái này!!
Đại Ma nghe được lời nói của Nạp Lan Nhược Thủy thì chân mày nhíu lại một chút nhưng mà cũng không tỏ ý tức giận ngược lại còn cười to một tiếng sau đó vung tay lên.
- Ầm!
Sau lưng hắn lập tức xuất hiện năm cái hắc động to lớn vô cùng không ngừng xoay tròn từ trong mỗi cái đều phát ra một luồng áp lực hùng mạnh phi thường khiến cho sắc mặt của năm người Đông Phương Trường Minh đại biến bọn họ có thể rõ ràng cảm nhận được uy lực của mỗi cái hắc động này đều có thể dễ dàng phong ấn chính bản thân mình hiện nay!!
- Đại Ma huynh đây là thứ gì?
Đông Phương Trường Minh là người đầu tiên lấy lại bình tĩnh hắn hít vào một hơi thật sâu rồi nhìn Đại Ma hỏi.
- Chúng tên là Ngũ Âm Ma Ngục là một tuyệt chiêu mà sư phụ ta đã truyền lại cho ta trước khi xuất sơn không biết dựa vào nó đã đủ để phong ấn Song Tử Huyết Hoàng chưa?
Đại Ma trầm giọng nói.
- Đương nhiên là đủ! Xin mời Đại Ma huynh tiếp lấy!!
Đông Phương Trường Minh không chút do dự gật đầu một cái sau đó đưa tay ra ném Song Tử Huyết Hoàng đang bị phong ấn cho Đại Ma.
- Thu!
Đại Ma thấy vậy hét lên một tiếng.
- Ầm ầm...
Ngũ Âm Ma Ngục sau lưng hắn lập tức ầm ầm phát ra lực hút trong chớp mắt hai tên Song Tử Huyết Hoàng đã biến mất tăm.
- Các vị có từ rồi! Sau này có duyên chúng ta sẽ còn gặp lại!!
Sau khi làm xong Đại Ma lại nhìn năm người Đông Phương Trường Minh ôm quyền nói một tiếng sau đó phá toái hư không bỏ đi mất.
Sau khi hắn rời đi năm người Đông Phương Trường Minh cũng lần lượt cáo từ rời đi trước khi đi trên mặt mỗi người đều xuất hiện một nụ cười vui vẻ bởi vì ngày hôm nay tuy bọn họ không thu được món Tiên Bảo nào nhưng mà đã thu được một thứ còn đáng giá hơn Tiên Bảo gấp nghìn lần đó là nhân tình của một tuyệt đại cường giả.
Nhân tình của Đông Thổ Thủ Hộ Giả - Đại Ma!!
...
Thời gian như nước trong chớp mắt đã nửa tháng trôi qua kể từ sau trận chiến ở Hoàng cung trong khoảng thời gian này nhờ sự cố gắng của triều đình Đại Sở mà kinh thành đã miễn cưỡng khôi phục lại trạng thái trước lúc đại chiến xảy ra.
Lúc này Đông Phương Trường Minh đang ở trong Hầu phủ của mình xử lý đống văn kiện chất cao như núi trước mắt mình đột nhiên lại nghe một tiếng bước chân vang lên.
- Hầu gia... Hầu gia... Có chuyện không hay rồi!!
Khi hắn đưa mắt nhìn lại thì chỉ thấy một viên võ tướng dáng vẻ hớt ha hớt hãi đang từ ngoài cửa chạy vào trong miệng không ngừng phát ra từng tiếng la hoảng.
- Trần Kỳ có chuyện gì ngươi cứ bình tĩnh lại từ từ nói cho ta biết!!
Đông Phương Trường Minh thấy vậy nghiêm giọng kêu lên một tiếng.
- Vâng.. vâng.. thưa Hầu Gia thuộc hạ vừa mới nhận được tin truyền nhân của Tuyệt Tình Đạo là Tề Đằng đã phát ra thư khiêu chiến cho Thần Nam giữa trưa hôm nay bọn họ sẽ quyết đấu ở trung tâm kinh thành ạ!!
Viên tướng nghe lệnh lập tức thở dốc mấy tiếng rồi nhìn Đông Phương Trường Minh trầm giọng hỏi.
- Tề Đằng của Tuyệt Tình Đạo khiêu chiến với Thần Nam vào trưa hôm nay? Sao lại có chuyện đó ngươi có biết là do nguyên nhân gì không?
Đông Phương Trường Minh nghe vậy thì nghi hoặc hỏi.
- Xin Hầu Gia thứ tội chúng thuộc hạ tạm thời vẫn chưa tra ra nguyên nhân bên trong!!
Trần Kỳ lắc đầu nói.
- Hầu Gia có cần thuộc hạ điều động Ngự Lâm Quân ngăn trận chiến này lại không? Dù sao thì bây giờ kinh thành chỉ mới hồi phục lại sau đại nạn dân tâm còn chưa hoàn toàn ổn định lại nếu xảy ra đại chiến e rằng sẽ có tác động không tốt đến dân tâm!!
Hơi dừng lại một chút hắn lại tiếp tục.
- Cái này sao? Không cần đâu! Tất cả cứ giao cho ta xử lý là được rồi!!
Đông Phương Trường Minh suy nghĩ một chút rồi nói.
- Vâng Hầu Gia!!
Trần Kỳ nghe vậy không nói thêm một lời nào nữa cung kính gật đầu một cái rồi nhanh chóng lui ra bên ngoài trong mắt hắn một mình Đông Phương Trường Minh còn hơn cả thiên binh vạn mã có hắn ra tay muốn chấm dứt một cuộc chiến quả thật là chuyện vô cùng đơn giản!
- Vù!
Sau khi Trần Kỳ rời khỏi Đông Phương Trường Minh cũng đứng dậy thong thả bước chân ra bên ngoài hướng thẳng đến quảng trường trung của của Sở Đô!!
← Ch. 138 | Ch. 140 → |