← Ch.290 | Ch.292 → |
Nhìn bộ mặt dữ tợn điên cuồng của A Lý Bố, Dịch Vân đi lại lạnh nhạt nói: "Ngươi rơi vào tay ta xem như lần thứ hai? Vẫn như cũ, ta cũng không giết ngươi!"
A Lý Bố nghe vậy há to mồm hoàn toàn không tin cái lỗ tai mình nghe được, mà ngay cả ngoài chiến trường, Bố Lạp Tác đang muốn đi lại ngăn cản cùng với mọi người Lai Nhân Học Viện, đều biểu tình kinh ngạc, giết người nhiều như vậy, hơn một trăm danh tử sĩ, đầu não A Lý Bố còn sống, hắn nhưng lại tha cho hắn?
Chỉ nghe thanh âm Dịch Vân lần nữa truyền đến, ngữ điệu không hề cao thấp, lạnh lùng nói:"Lý do có hai, một là: Ngươi không xứng ta giết. Hai là, không cần ta động thủ, gia tộc ngươi cũng sẽ buông tha ngươi, đã như thế, cần gì phải làm bẩn ta tay? Mà người kia, hắn hiện giờ cũng tới ".
A Lý Bố ngạc nhiên, ai tới?
Nói tới đây, Dịch Vân đột nhiên xoay người, bàn tay to vung lên, hồng lam quang mang đại thịnh, 10 tấm băng thuẫn cùng 10 viêm thuẫn hiện lên, thủy hỏa chồng chất, tầng tầng phòng ngực trước mặt Dịch Vân.
Cùng thời gian, một bóng người từ ngoài chiến trường lao đến, tiếng xé gió vang lên, hoàng mang chớp lóe, hồ quang thiểm giật, uy thế khiến người ta sợ hãi. Trong nháy mắt đánh tới tầng phòng ngự.
Ầm ầm ầm ầm ầm ~!
Thủy hỏa ma pháp phối hợp, phòng ngự kiên cố, tại có cảm giác như giấy trắng, đòn tới liền phá, một lần va chạm phá hết 20 tâm ma thuẫn, tốc độ không hề giảm, đánh lại Dịch Vân.
Vượt xa Lục tinh lĩnh vực, chiến lực Bát tinh cường hãn.
"Cầu Cầu, đi ra!" Dịch Vân vội vàng thối lui, miệng hét to.
Rống ~!
Thanh âm kỳ dị, tại một gốc cây đại thụ, một bóng đen nho nhỏ đột nhiên lao xuống, y như lưu tinh vọt tới chiến trường, chính diện nghênh đón hồ quang.
Thanh âm nổ rung trời, va chạm mãnh liệt, bóng đen bị đập bay đi ra sau, Dịch Vân ở gần cũng bị phản chấn văng tới, hắn đưa ma binh trước thân, bị đánh bay đi như tên bắn đập vào thân cây cực to.
Lực va đập cực lớn khiến cây to khuynh đảo, Dịch Vân há mồm phun một ngụm máu tươi, chợt xoay người đứng lên, vừa lúc ngay cạnh A Lý Bố, hắn kinh hãi, nếu không có Cầu Cầu tới đúng lúc, hắn không có nửa thành sống sót, hiện tại thương tổn rất trầm trọng.
Lau lau vết máu bên miệng, áp chế thương thế bên trong cơ thể, Dịch Vân cao giọng cười nói:"Bá Nạp Đốn tướng quân, mới vài ngày không thấy, vừa thấy mặt ngươi còn có biểu hiện nhiệt tình như thế, đây chẳng lẽ chính là ngươi gia phong Lam Duy Nhĩ gia tộc sao? Nếu là thế, Dịch Vân ta thật ra lĩnh giáo rồi, ha ha ha."
Người tới, đúng là Bá Nạp Đốn!
Thì ra, từ lúc Môn La cảnh báo xong, Dịch Vân đã biết Bá Nạp Đốn 1 đường chạy tới đây, hắn sớm chuẩn bị tốt lắm, nhưng không ngờ mới một đòn tùy tiện của lão, tức thì phá nát 20 tầng phòng ngự lục tinh ma pháp, trong lúc nguy cấp phải gọi Cầu Cầu ra.
Chiến trường trong rừng này không phải tùy ý, mà do hắn lựa chọn, rất gần nơi ma trận Cầu Cầu tu luyện. Từ lúc chiến đấu với tử sĩ quân đoàn, Cầu Cầu đã tới gần đó, nhiều năm sống ăn ý với Dịch Vân, nó biết Dịch Vân không thích bị nhúng tay khi đang chiến đấu, bởi vậy nó trèo lên cây chờ cơ hội, đến khi Bá Nạp Đốn tới, nó liền hiện thân ngăn cản một đòn.
Mà Bá Nạp Đốn vừa tới, xa xa thấy trong khu rừng, thảm trạng máu chảy thành sông, liền thống khổ biết, bản thân đã tới muộn một bước, chiến đấu đã chấm dứt, mà kết quả lại là Ám Ảnh quân đoàn toàn diệt.
Nhìn A Lý Bố vô lực nằm đó, thiếu niên miệng dính tơ máu, tuy vết thương ghê người nhưng không hề giảm khí chất của hắn tý nào. Lấy một địch trăm, giành chiến thắng hoàn mỹ hắn dĩ nhiên lại còn dư lực.
A Lý Bố ngu xuẩn, nếu Ám Ảnh quân đoàn lộ diện, gia tộc Lam Duy Nhĩ chắc chắn gánh tội danh mưu phản, vương thất sẽ lập tức giáng tội xuống, cùng Mễ Nặc cầm đầu Thiên Phong học viện đối lập với gia tộc, chuyện này không thể tránh khỏi.
Hai việc ngu xuẩn, kết quả cực xấu, ảnh hưởng vô cùng vô tận, tất cả đều mang tính đả kích lâu dài, tình huống phát triển đến nay đã phá tan bố cục hắn an bài.
Nếu việc này không thể thay đổi, Bá Nạp Đốn nổi lên tâm tư, đã làm thì làm đến cùng, quyết định giết chết Dịch Vân, rồi lại tính toán sau.
Lấy thực lực Bát tinh cao giai Võ tướng của lão, muốn tiêu diệt một tên Lục tinh cao giai chỉ cần một giây, quá dễ dàng. Hạ được quyết tâm, Bá Nạp Đốn không chần chờ liền ra tay lôi đình xuất kích.
Chỉ là lão không nghĩ đến, chiến quả tưởng dễ dàng, lại bị chặn giữa đường, bản thân ra tay toàn lực lại thất bại, lão làm sao tin được?
Trên chiến trường, hai người một rắn giằng co nhau, Bá Nạp Đốn lúc này mới nhìn rõ, một con rắn đen thui, ngoại hình quái dị: "Rắn? Rắn nhỏ? Đây là ma thú gì mà đỡ được thế công toàn lực của ta?"
Bá Nạp Đốn trong lòng phi thường kinh ngạc, kinh hô lên.
Cũng khó trách lão kinh ngạc như thế, bởi vì lão căn bản nhìn không ra phẩm giai ma thú Cầu Cầu, ngày đó sau trận chung kết, Tạp Lỗ Tư thấy Cầu Cầu còn hoảng sợ, cũng không thể nhìn ra giai vị của nó, chỉ tạm phán đoán nó vừa đề thăng phẩm cấp, rất gần với ma thú thất giai.
Vị giai của ma thú mạnh hơn một cấp bậc của nhân loại, ma thú thất giai đủ lực đánh với cường giả Bát tinh. Quả là thế, cư nhiên cứng đối cứng, mà Cầu Cầu không có nửa điểm tổn thương.
Nhìn thiếu niên chằm chằm, lão cảm giác bản thân đang lâm vào chiến trường đẫm máu, thực lực chênh lệch tuyệt đối, chỉ là dư ba đã khiến hắn thương nặng, nhưng thiếu niên này lại lạnh nhạt thoải mái, nửa điểm kinh hãi cũng không có, khiến Bá Nạp Đốn cảm giác mê hoặc, tâm tình như thế chỉ có nhân tài, lão thân làm tướng quân bao năm mà chưa hề thấy qua, thế mà... lại là địch nhân....
Đáng tiếc, thật đáng buồn, đáng tiếc!
Bá Nạp Đốn cảm thấy tiếc hận không thôi.
Ánh mắt dời xuống, phát hiện thiếu niên cầm trong tay một thanh ma binh đỏ rực, mơ hồ tản ra khí tức cường đại, lão ngưng thần xem xét, Bá Nạp Đốn lại kinh hãi, hỏa hệ ma binh tam phẩm trung giai, tuyệt thế bảo kiếm?
"Thứ thần khí! Dĩ nhiên là ma binh phẩm chất thứ thần khí. Không tin được, hắn đến tột cùng là từ thế lực nào đi ra, lại có được một thanh ma khí siêu phẩm thế này?"
Trước kia Dịch Vân lấy ma binh nhị phẩm ngăn cản thế công đám tử sĩ, nó không chịu nổi đấu khí công phá mãnh liệt đã gãy nát, tới đường hắn mới phải cho thanh ma binh tam phẩm giai này hiện thế.
Trước, Phổ Tu Tư dùng hỏa hệ phách thạch mới luyện ra ma binh tam phẩm trung giai, đã được coi như thứ thần khí vang danh thiên hạ, chúng cường giả tranh đoạt không ngớt. Mà thanh ma binh hiện tại còn trên một giai, càng khiến Bá Nạp Đốn quyết tâm.
Thấy tam phẩm ma binh, Bá Nạp Đốn liền có ý do dự, không phải lão sợ hãi ma binh mà là sợ lai lịch và thân thế của thiếu niên này. Song phương đã chính thức xé rách mặt, quan hệ không còn cứu chữa được, mà địch nhận lại có thân phận sâu không lường được, đối với một thế gia mà nói đó là ác mộng, lão phải nhanh chóng cắt đứt nó mới được.
Lão chợt cảm thấy gia tộc Lam Duy Nhĩ như bị bóng đè trầm trọng.
Bá Nạp Đốn ngưng thần nhìn con rắn nhỏ trước mặt, tâm tình lập tức bình tĩnh, cuồng lôi đấu khí trong cơ thể bạo phát, rút ra phối kiếm tùy thân, ma binh thượng tướng quân đế quốc, tam phẩm sơ giai. Việc đến nước này tên kia không thể không giết, giá nào cũng phải trả, lão không tin mình đem hết toàn lực lại có ma binh lại không qua được tầng phòng thủ của con rắn nhỏ kia.
Đang lúc hắn yên tinh chuẩn bị, đột nhiên bị một cỗ uy áp cường hãn trói chặt lại. Hoàn toàn không thể kháng cự, trong lòng hoảng sợ.
Hơn hẳn Bát tinh Võ tướng, chỉ có uy thế Cửu tinh Vũ Tôn.
Nhoáng một cái, một lão giả hiện thân ngoài mười thước, Bá Nạp Đốn liếc cái liền nhận ra, bật thốt: "Viện trưởng Bố Lạp Tác, thế nào lại tới đây!"
Hừ một tiếng, Bố Lạp Tác trầm giọng nói: "Bá Nạp Đốn tướng quân, bổn viện trưởng vẫn nể ngươi là lương đống đế quốc, truyền kỳ bất bại, là trụ cột của quốc gia. Lại không ngờ đầu tiên phái ra quân đoàn tử sĩ ám sát quán quân đại hội, lại còn đích thân động thủ? Ngươi còn có để luật pháp đế quốc trong lòng không? Việc này ta sẽ báo lại bệ hạ, tuyệt không khoanh tay đứng nhìn!"
Bá Nạp Đốn rùng mình, biết là phiền toái! Có Bố Lạp Tác nhúng tay, hắn vô pháp làm ra chuyện gì.
Nhìn thiếu niên phía trước, Bá Nạp Đốn lửa giận bùng lên, thành khẩn nói: "Viện trưởng Bố Lạp Tác, bản tướng khẩn cầu ngài, nếu ngài bỏ qua chuyện này, gia tộc ta sau này sẽ có hậu báo, mặc kệ là ma binh, ma khải, kim tệ, hay là hiệp trợ quân sự, chỉ cần ngài mở miệng, bản tướng nhất định toàn lực mà làm, thế nào?"
Bá Nạp Đốn ít khi dùng ngữ khí này nói chuyện, nhưng hiện nay lão không còn lựa chọn. Chỉ vì lão phát hiện thiếu niên kia rất up hiếp gia tộc mình, vượt xa đánh giá trước kia, sự tình nay lại không thể kìm chế, chỉ phải giết hắn ngay mới tốt.
Bá Nạp Đốn đích thân mở miệng, điều kiện hậu hĩnh, mặc cho ai cũng không thể cự tuyệt. Chỉ là Dịch Vân không hề lo lắng, không chỉ hắn có Cầu Cầu bên cạnh, đánh bừa lên có khi lão không phải đối thủ ấy chứ, trọng yếu hơn, chính là người mạnh nhất hiện tại không phải lão, mà là Bố Lạp Tác.
Lai Nhân Học Viện đương nhiệm viện trưởng. cường giả Cửu tinh vũ tôn siêu tuyệt, Dịch Vân cũng không xa lạ, hắn từng được Mễ Nặc giới thiệu, nói chuyện một phen. Lão chính là bằng hữu của Mễ Nặc.
Tính tình Bố Lạp Tác rất đơn giản, gặp mặt liền hiểu, chính là điển hình ngoan cố thối của cường giả cùng viện trưởng.
Chuyện hôm nay, vốn là gia tộc Lam Duy Nhĩ tư oán trả thù, mình là bị hại, lại còn một tầng quan hệ với Mễ Nặc, Bố Lạp Tác nhất định ở bên mình, Bá Nạp Đốn muốn gây chuyện? Đợi đi...
Quả nhiên, Bố Lạp Tác nghe vậy sắc mặt trầm xuống, phẫn nộ quát: "Thượng tướng quân các hạ, ngươi nói cái gì? Đây là lấy lợi lung lạc ta sao? Hôm nay mặc kệ là ngươi hay gia tộc Lam Duy Nhĩ, ta đều rất thất vọng, một câu cho ngươi biết, nếu muốn động người thiếu niên này, trước tiên hỏi qua thanh kiếm trên tay ta đi!"
Ngữ khí không chút giữ kẽ, Bá Nạp Đốn trầm xuống, biết mục đích hôm nay khó đạt.
Hai người đang nói chuyện, chỉ là nháy mắt.
"Á...á.... a!"
Hai chân A Lý Bố phế, bàn tay chợt nắm lấy thanh trủy thủ, hung hăng đâm tới cổ Dịch Vân gần trong gang tấc.
"Không thể!" Bá Nạp Đốn thấy thế kinh hãi, bạo rống lên, lại khó ngăn cản.
Trủy thủ quán đầy cuồng lôi đấu khí, hào quang chói mắt, trủy thủ này là Lôi Hổ, tam phẩm sơ giai, vẫn là tổ tiên truyền lại từ xưa, quân đoàn Lôi Hổ chính là lấy tên của nó. A Lý Bố khi trộm quân lệnh cũng tiện tay quơ luôn tổ khí gia tộc.
Liên tiếp xúc phạm tộc quy, một là tự động quân đoàn tử sĩ, hai là trộm ma binh cung phụng của tổ tiên. Lấy tính tình nghiêm cẩn của Bá Nạp Đốn, A Lý Bố không thoát được nghiêm trị, hắn chết chắc rồi, nhưng toàn bộ vẫn là chuyện sau này, cơ hội hiện tại chính là nếu hắn giết được thiếu niên khiến hắn lưu lạc này, hắn chết cũng an lòng, giá nào cũng đáng.
Quang mang chói lóa, A Lý Bố toàn tâm một kích, đánh bạc một lần, có ma binh tam phẩm trợ giúp, đâm tới cổ họng Dịch Vân.
Cảng ~!
Một thanh âm giòn tan, A Lý Bố hoảng sợ, tay phải đã bị chế trụ, cảm giác đau nhức truyền tới, cánh tay phải bị xé tan, xương cốt phơi ra ánh sáng.
"A a a, chỉ còn một chút, ta không cam lòng, không cam lòng, a!" A Lý Bố thảm rống, chỗ cụt tay máu phun thành vòi, một quyền kích xuống, đánh nát xương ngực hắn, đập mặt xuống đất hắn vẫn còn rên rỉ, lát sau đau quá ngất đi, không biết sống chết.
Đúng lúc này, hai bóng người trước sau xông vào, đứng sau lưng Bá Nạp Đốn, sẵn sàng công kích thiếu niên.
Hai người Bối Cách và Mặc Tây theo sau, do thực lực kém, cho đến giờ mới đuổi tới.
Bối Cách nhìn xuống, màu đỏ thê lương, tàn chi toái cốt rơi đầy đất, hắn không tin được la hãi: "Đây là ... Ám Ảnh quân đoàn toàn diệt? Làm sao có thể?"
Thân là thủ tịch trưởng lão gia tộc Lam Duy Nhĩ, hắn đương nhiên biết rõ chiến lực của Ám Ảnh quân đoàn, mà thiếu niên lúc này vẫn như cũ, A Lý Bố trọng thương, hắc y tử sĩ một mống cũng không thấy, chiến trường đầy máu, tình cảnh này đáp án chỉ có một, Bối Cách hãi hùng.
Trong mắt Mặc Tây chứng kiến, hoàn toàn khác với Bối, hắn chỉ nhìn thấy A Lý Bố ngã vào vũng máu, thân thể xụi lơ. Một tay đã mất, huyết lưu chảy ra, sinh tử không biết, mà thiếu niên tóc đen đứng bên cạnh. Tay cầm một cánh còn đang phún máu, lạnh lùng nhìn hắn.
"Đáng giận hả?" Mặc Tây rống to, cầm lấy ma binh phóng tới thiếu niên kia.
Hai đứa con của hắn, A Lý Bố biến thành bán nam bán nữ, bị các đại thế gia trào phúng, Ma Đa là đứa con tự hào nhất, nay bị đánh tàn phế, thiên tài đệ nhất gia tộc đột ngột biến thành tàn nhân. Cả đời miễn cưỡng dừng ở cấp Ngũ tinh.
Hắn thật hận Dịch Vân, nếu không có Bá Nạp Đốn áp chế, hắn đã sớm phái quân lực gia tộc ra hết, không giết được không về. Hiện tại thấy A Lý Bố nằm xụi lơ, máu nhiễm hồng thân, thù mới hận cũ hắn giận không thể tả. Trình độ hắn không tới Lục tinh cao giai, còn kém thiếu niên kia, dưới cơn thịnh nộ Mặc Tây bất chấp cầm ma binh lao đến.
"Mặc Tây, dừng lại!" Bá Nạp Đốn cùng với Bối Cách cùng quát to, đáng tiếc lại chậm một bước, Bối Cách thực lực kém hơn Mặc Tây, mà Bá Nạp Đốn bị Bố Lạp Tác nhìn chằm chằm, căn bản một bước cũng không thể động, chỉ đành nhìn Mặc Tây như thiêu thân lao đầu vào lửa.
Nhìn Mặc Tây cầm kiếm đánh tới, hai mắt giăng đầy tơ máu, hận ý vô cùng rõ ràng, Dịch Vân lần đầu nhìn thấy biểu tình này trên người Mặc Tây, khóe miệng cười tươi, hắn cảm thấy ngọt ngào.
Đi tới một bước, lại không thi triển ra ma pháp hay đấu khí gì, chỉ lẳng lặng đứng nhìn, giống như chờ đợi, Mặc Tây đâm mạnh tới. Ra ngoài dự liệu...
Kiếm Mặc Tây giành lấy từ Bá Nạp Đốn là tam phẩm ma binh, trực tiếp đâm thủng thân thể Dịch Vân, đính hắn lên cây đại thụ, ngập tận chuôi.
Kết quả bất thình lình, khiến mọi người ngơ ngác.
Mặc Tây một kích thành công, kiếm nằm trong thân thể Dịch Vân, nguyên là hành động ngu ngốc, kết quả lại khó ngờ, cả hắn cũng giơ tay kinh ngạc.
Nhưng lúc này, Dịch Vân vận kình, đánh văng Mặc Tây, lực đạo mạnh mẽ chấn hắn bay về cạnh Bá Nạp Đốn, ma binh trên tay vẫn còn dính bên kia, không thể thu hồi.
Tam hệ đồng tu, đạt tới lĩnh vực Lục tinh cao giai, lại bị một võ giả Lục tinh bình thường một kiếm xuyên thân, một màn không thể tin nổi, ai cũng nghĩ không thông.
Mọi người nghi vấn nhưng thiếu niên kia lại cười, hắn tựa như không có đau đớn, nhìn Mặc Tây, lạnh nhạt nói: "Một kiếm mạnh, một kiếm tuyệt tình, tộc trưởng Mặc Tây, mong ngươi nhớ kỹ, một kiếm này là trả lại cho ngươi, sau này ta không khiếm ngươi cái gì nữa!"
← Ch. 290 | Ch. 292 → |