Vay nóng Tinvay

Truyện:Chí Tôn Vô Lại - Chương 178

Chí Tôn Vô Lại
Trọn bộ 365 chương
Chương 178: Hiển uy
0.00
(0 votes)


Chương (1-365)

Siêu sale Shopee


Quả nhiên Ngọc Cơ Tử đỏ mặt, cả giận nói: "Khinh Linh Tử, ngươi nói cái gì vậy! Ngọc Cơ Tử ta là thân phận gì chứ, tại sao lại làm chuyện này"

Khinh Linh Tử đưa mắt ra hiệu cho Tiểu Lôi, ý bảo hắn không nên chen vào, rồi trầm ngâm nói: "Lúc Tiên Sơn chưởng môn bị ngươi bắt đi vẫn còn khá lắm mà, được tiếp đãi trên Côn Luân sơn có vài ngày mà bây giờ như là kẻ điên rồi. Chuyện này giải thích thế nào?"

Ngọc Cơ Tử tắc lời, nhưng vẫn giải thích y như cũ: "Tiên Âm vốn đã thụ thương, ta làm sao biết được nàng lại đột nhiên nhập ma? Nàng ở trên Côn Luân đột nhiên nhập ma, lại còn đả thương hai tên môn hạ của ta."

Khinh Linh Tử cười hắc hắc, mắt nhìn chằm chằm Ngọc Cơ Tử nói: "Bây giờ ngươi muốn nói thế nào mà chẳng được. Ba năm sau, cho dù có thiếu đi Tiên Âm, Ngọc Cơ Tử ngươi cũng vị tất có khả năng nắm giữ được địa vị thiên hạ đệ nhất."

Ngọc Cơ Tử cố nén giận, thản nhiên nói: "Nói vậy là sai! Ngọc Cơ Tử ta tuy bất tài, cho tới giờ cũng không tham vọng địa vị thiên hạ đệ nhất. Ta thỉnh Tiên Âm lên núi, chỉ là vì bảo toàn thể diện phái Côn Luân! Nếu chuyện này truyền ra ngoài, Tiên Sơn chưởng môn giết chết hai đệ tử Côn Luân của ta, Côn Luân bọn ta ngay cả một câu cũng không nói, lại thả người, chuyện này tính thế nào? Người Tiên Sơn phái đến đây vốn là muốn đòi người, chỉ cần Tiên Sơn phái nhận trách nhiệm, ta cũng sẽ không làm khó Tiên Âm, có điều nàng ta đột nhiên nhập ma, lại không phải do chúng ta làm, chuyện này, ngươi đừng tưởng đổ vấy cho ta."

Ngưng một chút, Ngọc Cơ Tử lại nói: "Ngươi vừa rồi xông vào đạo quan của ta, đả thương đệ tử của ta, lại tùy ý đoạt lấy không ít bảo bối tại Tiên Thảo Viên của ta, chuyện này lại giải thích thế nào?"

Khinh Linh Tử lạnh lùng nói: "Tiên Thảo Viên là sản nghiệp của Côn Luân sơn nhà ngươi hay sao?"

Ngọc Cơ Tử hơi sửng sốt: "Chuyện này... chuyện này tuy không phải." Ông ta suy nghĩ một chút rồi lớn tiếng nói: "Chỉ là Tiên Thảo Viên này luôn luôn ở trong đạo quan của ta. Tự nhiên là do Côn Luân ta bảo hộ."

"Bảo hộ?" Khinh Linh Tử ngẩng mặt lên trời cười rộ nói: "Ta thấy là chiếm cứ mà thôi! Tiên Thảo Viên này là đất đai do ân tứ của thượng thiên, người Côn Luân các ngươi có thể đi vào hái tiên thảo, ta lại không thể đi vào sao? Ngay cả ta có làm chuyện gì đi nữa, tự nhiên sẽ có thiên điều xử phạt, cũng không tới phiên ngươi nói chuyện!"

Ngọc Cơ Tử giận run lên chỉ tay nói: "Vậy ngươi đả thương đệ tử của ta, huỷ đi đại môn đạo quan của ta, chuyện này giải thích thế nào?"

Khinh Linh Tử cười lạnh nói: "Chuyện này có gì khó khăn chứ? Ân ân oán oán, đạo lý chỉ coi quyền đầu của ai lớn mà thôi, ngươi nếu có bản lãnh thắng được ta, ta sẽ mặc cho ngươi xử trí! Ngọc Cơ Tử, ngươi có dám cùng ta đánh một trận không?"

Ngọc Cơ Tử ngang nhiên nói: "Có gì không dám chứ!"

Khinh Linh Tử chờ nãy giờ chính là câu nói này của ông ta, nghe vậy cười ha hả nói: "Được! Ngọc Cơ Tử, chúng ta một lời đã định! Nếu ta thua, cả đám người bọn ta để mặc cho ngươi xử trí! Nếu ta thắng thì sao?"

Dù sao Ngọc Cơ Tử cũng là chưởng môn nhân một phái, nói tới chuyện để mặc cho đối phương xử trí thế nào, tuyệt đối nói không ra lời. Ông ta đưa mắt nhìn Khinh Linh Tử, nói: "Nếu như ta thua, ngươi muốn thế nào?"

Khinh Linh Tử nói: "Nếu như ngươi thua, chuyện hôm nay, Côn Luân các ngươi không được truy cứu tới. Cái gì mà đả thương đệ tử, đập nát sơn môn của ngươi, những chuyện loại này, ngươi ráng nhịn đi."

Ngọc Cơ Tử lại không lấy làm giận, ngược lại mỉm cười, liếc mắt nhìn Khinh Linh Tử một cái rồi nói: "Khinh Linh Tử ngươi giỏi lắm, ngươi chọc giận ta, là vì chuyện này sao?"

Khinh Linh Tử ngạc nhiên cười nói: "Không sai. Ngươi mặc dù không ra gì nhưng cũng có ngạo khí, coi như là người nói chuyện giữ lời. Nếu như là tên gia hỏa giảo hoạt ti bỉ sư đệ Ngọc Hư Tư của ngươi thì ta sẽ không khách khí như vậy đâu."

Ngọc Cơ Tử trầm ngâm một hồi rồi nói: "Hôm nay các ngươi khi dễ Côn Luân ta thậm tệ như vậy, muốn ta không truy cứu việc này thì thật không thể nào. Như vầy đi, nếu như ngươi có khả năng thắng ta, vậy ta sẽ tạm thời nhẫn nhịn chuyện này. Sau này ta luyện pháp thuật khá hơn chút, sẽ lại cùng ngươi tỷ thí. Trừ phi ta có thể thắng ngươi, bằng không Côn Luân môn hạ sẽ tuyệt đối không tìm tới các vị bằng hữu của ngươi gây chuyện."

"Được!" Khinh Linh Tử cười cười rồi hai người bước tới vài bước, kích chưởng phát thệ.

Tiểu Lôi khẽ thở dài, rốt cuộc cũng hiểu rõ dụng ý của Khinh Linh Tử.

Náo nhiệt hôm nay tại Côn Luân thật sự quá lợi hại. Cướp sạch bảo bối của Côn Luân, lại còn đập bể sơn môn người ta. Lão phong tử thật là thần thông quảng đại không sợ trời không sợ đất. Chỉ là mình còn kém quá xa, ngay cả có Diệu Yên bên người, nếu như bọn người Côn Luân thật sự tới tầm cừu, một mình Diệu Yên cũng không ngăn trở nổi lực lượng của cả môn phái bọn họ.

Hơn nữa Khinh Linh Tử cũng sắp phi thăng, chẳng bảo hộ được mình bao lâu. Lão ta quyết định đánh trận này để giải quyết tất cả phiền toái của mình.

Mọi người lập tức lui về phía sau. Đông Phương Vô Thắng đột nhiên mở miệng nói: "Ngọc Cơ Tử, còn có một điều kiện nữa. Ngươi không được tìm đến Tiên Âm làm phiền!"

Ngọc Cơ Tử cười nói: "Đông Phương tiên sinh, Ngọc Cơ Tử ta đã nói không truy cứu thì là không truy cứu nữa. Nhưng nói đến ngươi..." Ông ta đưa mắt nhìn Đông Phương Vô Thắng, rồi nhìn tới cánh cánh tay bị mất của hắn, nghiêm mặt nói: "Ngươi bị trọng thương cỡ này, trong vòng ba năm sợ rằng cũng không khôi phục lại được. Tiên Lâm thịnh hội ba năm sau, thiếu đi Nam Nhất Si nhà ngươi, thật là khiến người nuối tiếc."

Nói xong, ông ta co tay búng một viên đơn dược tới tay Đông Phương Vô Thắng rồi nghiêm mặt nói: "Đây là 'Nhất Nguyên Đơn' của Côn Luân ta. Ngươi mau uống đi."

Khinh Linh Tử cười nói: "Đạo sĩ ngươi, quả nhiên rất bảo thủ, nhưng lại bảo thủ khiến người ta bội phục. Thôi lại đây đi!"

Ngọc Cơ Tử hừ một tiếng, rồi đứng tại chỗ vung trường kiếm. Khinh Linh Tử vẫn đứng chắp tay đối diện với ông ta, vẻ cười trên mặt vẫn không giảm.

"Khinh Linh Tử, ngươi có bạt kiếm không?" Ngọc Cơ Tử nhíu mày.

"Ngươi cứ việc ra tay đi." Khinh Linh Tử thản nhiên cười.

"Hừ, ngươi thái quá đến như vậy sao?" Ngọc Cơ Tử trong lòng có chút bất mãn. Lão đã từng giao thủ qua với Khinh Linh tử một lần tại Tiên Lâm thịnh hội. Lúc đó lão còn chưa biết tên Khinh Linh Tử này chính là Hoạt Diêm Vương, cũng không biết Khinh Linh Tử tham gia Tiên Lâm thịnh hội lần đó bất quá chỉ là tuỳ tiện, lại còn ẩn tàng thực lực bản thân. Nếu không phải vì chuyện này thì làm sao Diệu Yên có thể đoạt được danh hiệu thiên hạ đệ nhất?

Vị Hoạt Bồ Tát kia cùng Tiểu Lôi ở trong rừng đã nói tới chuyện này một phen. Mặc dù ông ta khám phá ra Khinh Linh Tử chính là Hoạt Diêm Vương, cũng là người năm đó hoành hành vô địch thiên hạ, một kiếm chém chết Côn Luân chưởng môn. Nhưng lúc đó Hoạt Bồ Tát đang truyền Nghịch Thiên Kiếm cho Tiểu Lôi, truyền cho hắn một kiếm này là muốn hắn đi tỷ thí với Ngọc Cơ Tử.

Ngọc Cơ Tử là thân phận chưởng môn một phái, người ta truyền thụ tuyệt học, mặc dù không cấm ông ta, nhưng vẫn cố ý đứng xa xa ở bên bờ suối chứ không thèm nghe lén.

Tất nhiên Hoạt Bồ Tát cũng đã liệu định tới tính tình của Ngọc Cơ Tử mới không úy kỵ gì kể cho Tiểu Lôi nghe đoạn bí sử này. Ông ta biết Ngọc Cơ Tử trọng thân phận, đương nhiên sẽ không nghe lén.

Cho nên đến bây giờ, Ngọc Cơ Tử hoàn toàn không biết Khinh Linh Tử chính là Hoạt Diêm Vương, người đã từng dùng kiếm chém chết tiền bối chưởng môn bản phái

Ngọc Cơ Tử nhìn bộ dạng không hề sợ hãi của Khinh Linh Tử rồi trầm giọng nói: "Ta xuất thủ đây!"

Ông ta dùng trường kiếm điểm xoạt xoạt xoạt ba cái, mũi kiếm điểm ra ba đạo ngân quang. Chiêu kiếm này không dùng để đả thương người mà chỉ là lễ tiết hướng về đối thủ. Ông ta là chưởng môn một phái, tự nhiên là có vài phần khí độ.

Khinh Linh Tử cũng không để mắt đến cười nói: "Khách khí quá. Ngươi sử dụng Lôi Tự Nhất Bách Linh Bát Trảm đi."

Ngọc Cơ Tử đột nhiên hú dài một tiếng, thanh âm thấu tận trời xanh, toàn thân ông ta tuôn ra pháp lực liên miên bất tận, thình lình nhẹ nhàng vung kiếm lên. Một đạo kiếm quang vô tận chém xuống, hàm chứa tiếng sấm ầm vang.

Lôi Tự Nhất Bách Linh Bát Trảm này chính là tuyệt học Côn Luân, uy lực vô cùng cường đại, năm đó do chính tổ sư Côn Luân trong lúc tu luyện kiếm thuật trên tuyệt đỉnh Côn Luân dẫn phát được thượng thiên lôi điện, mới sáng tạo ra một pho ngự kiếm thuật uy lực cường đại như vậy. Mỗi kiếm thi triển, từng chiêu cuồng bạo, dẫn phát uy lực của thượng thiên lôi đình như một trận cuồng phong bạo vũ.

Pho kiếm thuật này được xưng là ngự kiếm thuật thiên hạ uy lực tối cường đại. Khi còn học nghệ trên Nga Mi sơn, Tiểu Lôi đã từng nghe Tiêu Dao Tử bình phẩm qua ngự kiếm thuật của các tông môn trên thiên hạ. Ngay cả Tiêu Dao Tử cũng nói là Lôi Tự Nhất Bách Linh Bát Trảm của Côn Luân có uy lực cường đại nhất trong thiên hạ. Bất quá pho kiếm thuật này trên dưới Côn Luân duy chỉ có một mình Ngọc Cơ Tử là luyện thành. Vì yêu cầu tu hành của pho ngự kiếm thuật này cực cao, cần phải có pháp lực tu vi thâm hậu, đạo tâm ổn định, thì mới có thể đồng thời thi triển kiếm thuật, phân tâm ra hai nơi sử dụng.

Lôi Tự Nhất Bách Linh Bát Trảm này kỳ thật phân ra làm hai bộ phận là "Lôi Tự Quyết" và "Nhất Bách Linh Bát Trảm". Nếu như chỉ tu luyện "Nhất Bách Linh Bát Trảm" thì chỉ là một pho ngự kiếm thuật lợi hại thôi, mặc dù cũng khó luyện thành nhưng cũng không coi là thần kỳ."Lôi Tự Quyết" lại chính là tiên pháp chuyên môn dẫn phát lôi điện.

Tu luyện hoàn chỉnh Lôi Tự Nhất Bách Linh Bát Trảm này cần có đạo tâm ổn định. Một tay thi triển Nhất Bách Linh Bát Trảm, mặt khác đồng thời phân tâm thi triển Lôi Tự Quyết tiên pháp dẫn phát lôi điện. Lôi điện há lại dễ dàng để dẫn phát sao? Nếu như đạo tâm không ổn, không cẩn thận là tự dẫn lôi điện phản phệ vào người mình. Đây chính là tự đâm đầu tìm chết.

Năm đó tại kỳ Tiên Lâm thịnh hội trước, Ngọc Cơ Tử tu luyện thành Nhất Bách Linh Bát Trảm, nhưng lại chưa tu luyện xong Lôi Tự Quyết. Hiện tại ông ta đã tu luyện hoàn chỉnh pho tuyệt học này, nên mới có tín tâm đánh cuộc, đấu trận này với Khinh Linh Tử.

Nhìn thấy Ngọc Cơ Tử triển khai kiếm thuật, từng chiêu kiếm chém xuống càng lúc càng nhanh, thân pháp không ngờ nhanh đến nỗi người xem cũng thấy không rõ lắm. Ông ta thi triển bộ thân pháp này, không ngờ so với thuấn di không kém chút nào. Giữa trường đấu chỉ thấy từng đạo kiếm quang mang theo lôi điện xả xuống, nhưng vẫn không thấy được người của Ngọc Cơ Tử đâu. Có mỗi Khinh Linh Tử hai tay vẫn như cũ thả lỏng phía sau, dường như rất an nhàn, bước chầm chậm giữa lớp thiểm điện dày đặc. Ông ta chậm rãi tiến tới, hai mắt vẫn cứ nhắm lại, ngay cả một cái liếc mắt cũng không cần.

Uy lực của lôi điện càng lúc càng mạnh. Mọi người xung quanh đều triển khai thân pháp tránh ra xa. Diệu Yên ngưng thần nhìn pho tuyệt học này của Ngọc Cơ Tử, sắc mặt lộ vẻ ngưng trọng, trong lòng thầm có chút bất an. Nàng tự đem pháp thuật bản thân ra ấn chứng rồi nhịn không được thở dài nói: "Ngự kiếm thuật này thật mạnh quá. Nếu năm đó Ngọc Cơ Tử luyện xong pho tuyệt học này, thiếp đã sớm thua cho ông ta."

Tiểu Lôi nhéo tay nàng nói: "Hiện tại thì sao?"

Diệu Yên trầm ngâm một hồi rồi nói: "Không biết nữa. Nói chung phải đánh qua mới phân định rõ ràng. Bất quá thiếp cũng không thắng nỗi ông ta, tự bảo vệ cũng đã đủ rồi. Pho ngự kiếm thuật này mặc dù uy lực cường mãnh, nhưng cũng hao phí pháp lực nhiều lắm, Ngọc Cơ Tử cũng không kiên trì được bao lâu đâu. Khinh Linh Tử thật là lợi hại, pho thân pháp này của ông ta, không ngờ lại có khả năng né tránh giữa đám lôi điện dày đặc như vậy... Đây tuyệt đối không phải là Tiêu Dao bộ pháp!"

Tiểu Lôi lại biết, người khác thì chưa từng thấy qua Lôi Tự Nhất Bách Linh Bát Trảm này, nhưng Khinh Linh Tử thì tuyệt đối đã từng kiến thức qua. Năm đó Khinh Linh Tử dưới thân phận Hoạt Diêm Vương đã từng cùng chưởng môn đời trước của Côn Luân so tài với nhau, tin rằng đã từng kiến thức qua môn tuyệt học này rồi, tự nhiên là đã quen mùi, có biện pháp khắc chế được.

Quả nhiên Ngọc Cơ Tử mỗi kiếm càng nhanh, trên đỉnh đầu tụ lại một tầng mây đen giống như một vầng mực đen đang quay cuồng. Tiếng sấm động lại càng lúc lớn hơn. Thanh kiếm trong tay Ngọc Cơ Tử lại phóng ra từng luồng điện quang. Lưới điện này đan lại với nhau, dần dần ép Ngọc Cơ Tử vào bên trong. Ông ta di chuyển một hồi thì dần dần không còn di chuyển được dễ dàng nữa.

Ngọc Cơ Tử đã đến mức cực hạn, trong lòng càng lúc càng kinh hãi. Lúc ông ta tu hành pho tuyệt học này vốn có từng nghĩ tới nếu có thể luyện thành pho kiếm thuật này vậy cũng có thể coi như là thiên hạ vô địch, phàm gian tuyệt đối không có người nào có thể ngăn chận loại kiếm thuật này.

Lôi điện này cũng cùng loại với thiên kiếp. Nếu như có thể ngăn cản lôi điện, trừ phi là người đã kinh qua thiên kiếp! Nhưng nếu đã kinh qua thiên kiếp, cũng tính là thần tiên, tự nhiên không kể là phàm nhân nữa.

Nhưng Khinh Linh Tử không ngờ lại khác hẳn, người khác thì sợ lôi điện thiên kiếp, lão ta lại không sợ. Thứ lôi điện này, lão cũng đã độ qua lúc trước.

Lại nghe thấy một tiếng nổ lớn, trường kiếm của Ngọc Cơ Tử chỉ lên trời, một đạo tử sắc thiểm điện cực lớn bổ xuống, mục tiêu chính là Khinh Linh Tử! Cột thiểm điện cực đại này giống như là một cây búa lớn giữa không trung.

Mọi người liền thấy tử quang khắp nơi, khiến mắt mở ra không nổi, mà chỉ nghe ầm ầm ầm ầm... hàng loạt lôi điện liên tục ập xuống.

Quang mang vừa tiêu thất, vẫn thấy Khinh Linh Tử đứng sờ sờ ở đó, mặt đất đã bị cháy đen. Ngay dưới chân, bất kể là nham thạch hay thảo mộc, toàn bộ đều biến thành tro bụi cả! Chỉ có Khinh Linh Tử không hề hấn gì cả, mái tóc cũng không thiếu đi một cọng, chỉ đứng ngay nơi đó, một tay chỉ trời, một tay chỉ đất, trên mặt đột nhiên ẩn hiện một luồng khí màu tím...

Trong lòng TIểu Lôi chấn động...

Viên Chân Diệu Quyết!

Đây chính là cảnh giới tu luyện cực hạn của Viên Chân Diệu Quyết! Người và thiên địa linh khí hóa thành một thể. Lôi điệncho dù có lợi hại hơn nữa, cũng chỉ là trong vòng thiên địa linh khí thôi. Mà cảnh giới Khinh Linh Tử tu luyện Viên Chân Diệu Quyết, đã sớm đem bản thân hoà cùng thiên địa dung hợp vào một chỗ. Lôi điện đánh vào ngay người lão, đối với lão mà nói, cũng bất quá là một thứ thiên địa linh khí mà thôi.

Giống như là nước biển mặc dù bao la, nhưng cho dù có sóng biển có lớn cỡ nào đi nữa thì đối với các loài cá trong biển mà nói.... nước, cũng chỉ là nước mà thôi!

Nghĩ đến đây, Tiểu Lôi rung động, nhìn thần uy của Khinh Linh Tử, lòng thầm hạ quyết tâm... Viên Chân Diệu Quyết hắn cũng đang tu luyện, chung quy cũng có một ngày hắn sẽ luyện tới cảnh giới của Khinh Linh Tử!!

Một đạo lôi điện tối hậu vừa rồi, cũng chính là một kích toàn lực tối hậu của Ngọc Cơ Tử. Nhất Bách Linh Bát Trảm này đã sử dụng qua mấy lần mà lại không thương hại được Khinh Linh Tử nửa phân, nhưng đòn tối hậu này, theo bản ghi chép, ông ta đã xem qua sau khi luyện thành, uy lực của đòn tối hậu này rất cường đại. Một khi bị lôi điện đánh trúng, chính là thiên kiếp độ lên trên người, lập tức phân định sinh tử! Nếu cố ngăn trở, sẽ hồn phi phách tán tại chỗ, tuyệt đối không có đến một tia sinh cơ!

Mặc dù Ngọc Cơ Tử cao ngạo, nhưng dù sao cũng không phải là người tà ác, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, cũng không nguyện ý sử dụng đòn này. Chỉ là nhìn thấy Nhất Bách Linh Bát Trảm của mình chẳng làm gì được đối phương, lúc này mới không còn cách nào khác đành sử dụng tuyệt chiêu. Nhưng không ngờ, Khinh Linh Tử lại mạnh mẽ quá mức như vậy.

Trấn môn tuyệt học của phái Côn Luân, ở trước mặt ông ta quả thực một điểm tác dụng cũng không có!

Đột nhiên Khinh Linh Tử cười dài một tiếng, thân thể rốt cuộc cũng di động, không biết dùng cách nào mà chỉ thấy chớp một cái đã bước tới trước mặt Ngọc Cơ Tử. Ngọc Cơ Tử biến sắc, lập tức lui nhanh về sau, phi kiếm trong tay lập tức hóa thành một đạo kim quang bắn ra. Khinh Linh Tử cười dài, chỉ co tay búng một cái...

Cạch!

Phi kiếm kia bị đánh bật lên trời, gãy lìa từng đoạn rơi trên mặt đất. Mặt khác Khinh Linh Tử đã vươn tay ra bắt lấy vạt áo của Ngọc Cơ Tử, nhấc bổng ông ta lên.

Ngọc Cơ Tử bị ông ta bắt lấy, lập tức pháp lực toàn thân đều bị kềm chế, ngay cả một chút lực lượng cũng vận không ra. Khinh Linh Tử cười không dứt, đem Ngọc Cơ Tử quăng xuống đất, rồi mới lui ra vài bước, sang sảng quát lớn: "Ngọc Cơ Tử, ngươi có phục không?"

Ngọc Cơ Tử ngồi trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, trợn mắt nhìn thân ảnh Khinh Linh Tử trước mặt giống như một vị thần linh. Mục quang của ông ta trở nên phức tạp, ẩn chứa vài phần tuyệt vọng. Ông ta cùng Khinh Linh Tử đánh trận này, hoàn toàn thất bại, trong lòng cũng biết, pháp lực cỡ Khinh Linh Tử, cho dù ông ta có luyện thêm một ngàn năm nữa, cũng vị tất là đối thủ của người ta...

Ông ta đột nhiên hét to một tiếng, dùng một chưởng tự đập xuống thiên linh cái của mình...


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-365)