Vay nóng Tima

Truyện:Ác Ma Pháp Tắc - Chương 302

Ác Ma Pháp Tắc
Trọn bộ 662 chương
Chương 302: Giữ ngươi một mạng
0.00
(0 votes)


Chương (1-662)

Siêu sale Lazada


Ngựa trong phủ công tước Hoa Tulip đương nhiên là ngựa xịn, do Đỗ Duy lúc trước phụ trách đàm phán cùng người thảo nguyên, sau đó thân vương vương đình của thảo nguyên theo ước hẹn tặng nô lệ cho Đỗ Duy. Rồi vì để biểu hiện thành ý lại tặng thêm mấy con ngựa tốt thượng đẳng của thảo nguyên. Đỗ Duy cùng Bạch Hà Sầu hai người cưỡi ngựa một đường ra khỏi đế đô.

Sáng sớm, cửa thành đã mở cửa cho thông hành, nhiều người và các thương đội đều xếp hàng trật tự chờ đến lượt ra vào. Nhưng đại ca Bạch Hà Sầu này lại không hề giữ phép tắc gì cả, một mình cưỡi ngựa xông thẳng tiến cửa thành xem những binh sĩ cận vệ quân hoàng thành toàn thân trang bị như không khí. Vị Bạch đại ca này đương nhiên có bản lãnh làm vậy, phóng mắt khắp đại lục, ai đủ sức cản hắn? Nếu lòng hắn không vui, một chưởng trực tiếp phách tới như là giết kiến vậy. Binh sĩ thủ cửa thành mắt thấy Bạch Hà Sầu một mình cưỡi ngựa cao lớn xông tới lập tức xông lên cản đường, những binh sĩ bên cạnh đã rút ra trường kiếm vây lại. Bạch Hà Sầu tính tình cổ quái, xa xa thấy những binh sĩ này, sắc mặt lạnh lùng nhưng cũng chưa có động thái gì. May là ngựa trong phủ công tước tự nhiên là được huấn luyện nghiêm cách, phía trước có binh sĩ nhấc đao rút kiếm, ngựa tự giảm tốc độ không dám xông lên trước.

- Người nào dám tự tiện xông qua cửa thành đế đô, không cần mạng nữa à? Mau mau xuống ngựa, báo lên thân phận!!_ Một viên đội trưởng trong đám binh sĩ ở cửa thành lớn giọng quát.

Bạch Hà Sầu sao lại cùng đám lính nhỏ này phí lời, chỉ thấy hắn khẽ vung tay lên. Đỗ Duy phía sau dĩ nhiên không dám để cho hắn làm loạn trong đế đô, mau dùng lực thúc bụng ngựa đuổi lên, mấy bước là đã xông tới trước mặt Bạch Hà Sầu, giữ chiến mã cao giọng nói:

-Ta là công tước Hoa Tulip, có việc gấp ra thành, mau mau tránh ra!

Danh tiếng Đỗ Duy ở đế đô rất lớn, ai không biết hắn hiện là người nổi tiếng số một trong đế quốc. May đúng có binh sĩ thủ cửa thành gặp qua Đỗ Duy liền nhận ra mặt hắn, vừa thấy vị đại quyền quý này liền lập tức tránh ra, trên mặt đầy nụ cười:

- Thì ra là đức ngài công tước, vị này đi cùng với ngài sao?

Sắc mặt Đỗ Duy trầm lại:

- Không cần phí lời, mau mau tránh ra, chậm trễ việc của ta các ngươi có mấy cái mạng đền nổi!

Tên đội trưởng đó nào dám ngịch ý Đỗ Duy, gấp ra lệnh thủ hạ đem hàng người bên cửa thành đuổi xuống nhường đường cho Đỗ Duy đi trước. Bên cạnh đương nhiên là có người ấm ức bất bình, Bạch Hà Sầu cũng không nói một ngựa xông ra. Đỗ Duy đi sau, đội trưởng đó thấp giọng lẩm bẩm:

- Một tên thật có khí phách, hào môn quý tộc đế đô ta cũng gặp không ít. Quy tắc cửa thành này ngay cả hoàng đế cũng không thể tùy tiện phá, hắn ...

Đỗ Duy liếc hắn một cái, nói:

-Ngươi nhiều lời! miệng ngươi sao không khâu lại cho rồi!

Hắn tuy chửi nhưng khi ngựa chạy qua lại móc ra mấy kim tệ ném ra:

-Đây là thưởng cho các ngươi uống rượu, sau này cẩn thận đừng nói bậy nữa!

Nói xong hắn rời đi, đội trưởng đó vui vẻ nhặt lấy kim tệ cười nói:

- Vẫn là công tước đại nhân hiểu sự vất vả của chúng ta!

Đang muốn cảm tạ dăm câu thì Đỗ Duy đã đi rất xa rồi. Đỗ Duy trên ngựa cũng không để bụng thái độ bất bình của người xung quanh về hành động xen lấn của hắn, trong lòng nghĩ: "ta làm như vậy là cứu mạng của các ngươi rồi nếu chọc tức lão quái vật này! Tên này giết người coi như là đạp chết con kiến vậy."

Hai con ngựa tuy không phải loại ngày đi ngàn dặm nhưng sau khi ra khỏi cửa thành, một đường hướng về tây bắc, ngắn ngủi trong một thời gian ngắn đã rời xa đế đô mấy chục dặm đường. Mặt trời vừa mới lên, xa xa trên đường phía trước là một tiểu trấn. Đỗ Duy tỉ mỉ nhìn, trấn này hắn nhận ra! Trấn này từng là "Dược Mã Trấn", sau đổi thành "Núi Brokeback". Nơi đây vốn rất nổi tiếng, không chỉ Đỗ Duy từng ở đây gặp Gandalf áo xanh mà cũng ở đây gặp Vivian từ nhà đến. Ngoài ra, sau khi nói chuyện với QQ cũng đã biết đây là nơi tên lão thần côn Mihus_giáo hòang Thần Điện nhiệm kì đầu tiên nghênh tiếp thần tích. Trên giáo điển có ghi là Mihus đi nghênh tiếp thần tích trên một ngọn núi nhưng không ghi rõ là ở đâu, có lẽ là để bảo vệ tòa núi thần tích này không cho những người hiếu kỳ ùa đến tham quan, tránh sẽ phá hủy tòa núi thần tích mà đắc tội thần linh. Đỗ Duy và Bạch Hà Sầu hai người cưỡi ngựa vào trấn, Đỗ Duy tăng tốc mấy bước cùng sánh đi với hắn trên ngựa cười nói:

- Bạch tiên sinh, bây giờ đã không còn sớm nữa hay là chúng ta dừng lại ở phía trước nghỉ ngơi một lát nha!

Bạch Hà Sầu người trên ngựa, quay đầu nhìn Đỗ Duy một cái, nói nhạt:

-Oh! Tính nhẫn nại của người kém vậy? Đã muốn bắt đầu giở trò rồi sao? Nơi này cách đế đô còn rất gần, ngươi máy động có hơi sớm không? Ta vốn tưởng ngươi ít nhất sẽ nhịn tới thành thị tiếp tới mới bắt đầu trốn chạy.

Đỗ duy trong lòng chửi thầm nhưng trên mặt lại cười rất chân thành, liên tục kêu oan:

-Đây đúng là oan a! Bạch tiên sinh người hiện là cao thủ số một trên thế giới này, ta trước mặt người nào dám giở trò gì? Cho dù ta giở rồi sao có thể địch qua người? Chỉ là người xem ta tối qua cùng mấy người bạn quý tộc uống rượu, một đêm không nghỉ ngơi ......Ta tuy là ma pháp sư có ngủ hay không cũng quan hệ không lớn nhưng dù sao ta cũng là người bình thường chứ không phải là thần, một đêm có thể không ngủ nhưng cũng phải ăn cơm chứ! Ta một đêm chỉ uống rượu sáng sớm lại bị Lam Hải gọi đi coi trận tỷ thí của hai người, bây giờ trong bụng trống không ...

Bạch Hà Sầu nghe xong, trước là chau mày một cái sau đó lại cười cười:

-Con người ngươi bị nô dịch mà cũng làm ra vẻ!

Đỗ Duy như không hề sợ Bạch Hà Sầu liền cười nói:

- Chúng ta một đường cưỡi ngựa đi tây bắc. Muốn đến hành lang tây bắc nhanh cũng bảy tám ngày chậm thì mười ngày, sau đó còn phải xuyên qua sa mạc mới đến thảo nguyên rồi đến tuyết sơn. Chỉ sợ hành trình này đi phải mất một tháng. Hiện cũng không vội lên đường, thời gian còn nhiều như vậy mà cho dù chúng ta không ngủ không ghỉ ngày mai cũng không đến được. Chẳng lẽ ngươi rất vội sao? Ta lại nghe Lam Hải nói ngươi có thời gian ba tháng mà!

Bạch Hà Sầu nghe vậy, trong mắt chớp qua một tia lạnh lẽo chết người. Đỗ Duy nhìn thấy không khỏi run người một cái, hắn ráng cười nói:

-Bạch tiên sinh, ngài mười năm mới có cơ hội xuống núi một lần lại vội vội vàng vàng như vậy thì không khỏi quá lãng phí sao! Từ từ đi xem đây đó khắp nơi cũng là một loại thú vị.

Bạch Hà Sầu nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Đỗ Duy, đột nhiên cười nói:

- Được! Ta càng ngày càng có hứng thú đối với ngươi, vậy cứ theo ý ngươi!

Nói xong, hắn ngồi trên ngựa đột nhiên lấy tay ấn nhẹ trên ngựa một cái. Con ngựa đang chạy cấp tốc đột nhiên tức thời dừng lại như có áp lực ngàn cân áp xuống làm bốn chân không nhúc nhích nổi nữa. Đỗ Duy không có loại thực lực khủng bố như Bạch Hà Sầu, ngựa hắn đi mấy bước rồi mới chậm chậm dừng lại. Đỗ Duy nhìn nhìn phía trước nói:

-Trong trấn chắc phải có chỗ để ăn! Chúng ta đi xem xem!

Hai người xuống ngựa từ từ đi vào tiểu trấn tên "Núi Brokeback".

Do tiểu trấn này cách đế đô cũng không quá xa nên sự phồn hoa còn có thể thấy được. Tòa kiến trúc lớn nhất trong trấn là sở tôn giáo phụng thờ Quang Minh thần, do Thần Điện có thế lực hưng thịnh nên các thành trấn trên đại lục Roland đều có các sở tôn giáo lớn nhỏ phân bố rộng khắp.

"Núi Brokeback" tuy chỉ là một thị trấn nhỏ nhưng có tính đặc biệt trọng yếu, đây là nơi năm xưa Mihus bệ hạ nghênh tiếp thần tích. Tuy địa danh được ẩn giấu nhưng nội bộ Thần Điện vẫn phải biết tính trọng yếu của địa phương này nên sở tôn giáo trong tiểu trấn này so với nơi khác có khác biệt lớn! Nhân viên thần chức trong sở tôn giáo đều là những tinh anh được Quang minh Thần Điện đế đô trực tiếp ủy phái đến, tuy nhiên trên danh nghĩa làm việc vẫn là nhân viên thần chức tiểu trấn bình thường.

Đỗ Duy cùng Bạch Hà Sầu đến thật đúng lúc! Theo truyền thống tôn giáo, mỗi tháng hai lần, tổ chức nghi thức cầu nguyện chính thức. Khi hai người cưỡi ngựa đến, lối vào sở tôn giáo đang rất nhộn nhịp, với nghi thức cầu nguyện một tháng hai lần, nhân viên thần chức trong sở tôn giáo đều phải mặc cả bộ thần bào cử hành nghi thức long trọng. Sở tôn giáo mở cửa cho tất cả giáo đồ vào bái tế tượng quang minh nữ thần cùng tuyên dương giáo nghĩa.

Trước sở tôn giáo còn để mấy cái thùng, nghi thức chính thức một tháng hai lần cũng là lúc quang minh thần điện công khai thu thuế tôn giáo và thuế cống hiến. Đây là dịp tất cả giáo đồ trong trấn và khu vực lân cận đến sở tôn giáo tại tiểu trấn này đóng thuế tôn giáo cá nhân, ngoài ra những tín đồ đặc biệt trung thành còn có thể cống hiến thêm một khoản gọi là thuế cống hiến. Khi các thành trấn lớn nhỏ xung quanh đế đô tổ chức thu loại thuế vụ này thì thủ bị địa phương phải điều động binh sĩ duy trì trật tự. Tiểu trấn thần tích thì lại khác, thần điện mỗi tháng đều cố ý tìm một chút lý do phái ra tiểu đội thần thánh kị sĩ, mượn danh là tuần thị giáo khu bốn phía phụ cận nhằm giám sát duy trì trị an nơi đây. Dù sao đi nữa tính trọng yếu của di tích thần tích không phải là nhỏ!

Đỗ Duy và Bạch Hà Sầu vừa đi vừa nhìn, kiến trúc sở tôn giáo cao đến bảy tám thước trên đỉnh ngọn tháp có một cái chuông lớn. Từ gác chuông, tiếng chuông ngân vang, phiêu phiêu truyền đi xa báo hiệu đã đến lúc thần chức nhân viên tuyên dương giáo nghĩa. Đông đảo các giáo đồ đã sớm vào hết chỗ trong sở tôn giáo, vì quá đông nên còn khỏang hơn trăm người đứng phía ngoài, lắng nghe lời tuyên dạy giáo nghĩa của nhân viên thần chức(1*). Cùng với tiếng chuông, một đội thần thánh kị sĩ mặc giáp bạc xuống ngựa đứng nghiêm trước cửa lớn, tay để trước ngực biểu tình nghiêm nghị hướng về sở tôn giáo. Trước mấy cái thùng thuế vụ cũng có nhân viên thần chức tiếp những tín đồ xếp hàng đóng thuế.

Bạch Hà Sầu thấy tràng diện này, trên mặt có dáng không vui, cười lạnh nhạt:

- Hứ! Giả thần giả quỷ thế chỉ có người Roland đại lục các ngươi mới tin cái đám thần linh *** chó này!

Đỗ Duy dù sao cũng là người Roland không khỏi phản biện nói:

- Trên thảo nguyên, thành tín của đám dân du mục đối với Đại Tuyết Sơn chưa chắc đã ít hơn!

Bạch Hà Sầu lắc đầu:

- Cái đó không giống!

Hắn cười nhạt:

- Người trên thảo nguyên tín phụng Đại Tuyết Sơn, nhưng tuyết sơn chúng ta lại chưa bao giờ trưng thu người thảo nguyên một phân một hào! Thiết luật trên Đại Tuyết Sơn, nếu vu sư nhập thế mà dám thu nửa điểm chỗ tốt từ dân thảo nguyên sẽ chịu trừng phạt nghiêm khắc. Vu sư chúng ta uống là nước lạnh, không ngồi xe ngựa, không cưỡi ngựa khi đi lại trên thảo nguyên. Cho dù ở nhờ nhà dân, uống của người ta một ly sữa dê cũng phải trả tiền! Hơn nữa nếu trong nhà người dân có khó khăn, dê bò có bệnh vu sư sẽ chủ động trợ giúp không đòi hỏi lợi lộc. Nhân viên thần chức người Roland các ngươi làm được những việc này sao?

Đỗ Duy nghe xong không khỏi hết nói. Nhìn các nhân viên thần chức đứng trước sở tôn giáo ai không phải cả đầu mỡ béo? Mỗi năm từng khoản lớn giáo thuế đều nuôi sống đám thần côn sâu bọ này.

Bạch Hà Sầu nói tiếp:

- Nếu thần yêu người, hiền hậu đối người vậy kính thần như thế nào cũng được. Nhưng cái gì quang minh nữ thần này đối với người Roland các ngươi từng có cho chỗ tốt nào? Quang minh thần điện này từng cho nhân dân các ngươi chỗ nào tốt đẹp? Bọn họ ngoài vơ vét ra chứ đâu có làm những chuyện nào thương tiếc nhân dân?

Đỗ Duy càng là thở dài! Đám thần côn này? Họ làm qua chuyện tốt nào đối với nhân dân? Ngoài việc cho tín đồ theo đó đọc đọc giáo nghĩa hát hát nhạc ra? Những thứ này đều là hư không, chỗ tốt thực sự còn chưa từng thấy qua. Đến ngay cả lần vừa rồi giáohoàng ra mặt kêu gọi quyên góp nhưng mà thần điện bản thân có từng lấy ra một phân tiền? Nói dễ nghe là "kêu gọi", nói khó nghe là "Sao ngươi một phân tiền cũng không góp?"

-Cho nên mới nói người Roland các ngươi là ngu muội! _ Bạch Hà Sầu khẳng định.

Thấy vị đại gia này đột nhiên thần sắc thay đổi, Đỗ Duy trong lòng kinh hãi, ẩn ẩn cảm thấy một tia bất diệu. Quả nhiên! Vị tiên sinh Bạch Hà Sầu này khi nổi tính khí lên, đương nhiên là không sợ trời không sợ đất! Đỗ Duy tuy cũng thấy tình cảnh này không thuận mắt nhưng hắn không có vốn gây sự với thần điện, trong bụng mắng một hai câu là thôi. Nhưng Bạch Hà Sầu nhìn thấy tràng diện này không thuận mắt không phải chỉ mắng vài câu ngoài miệng là xong! Đỗ Duy một lúc không để ý đã thấy Bạch Hà Sầu bỏ dây cương ra, nghênh ngang đi về hướng sở tôn giáo! Đỗ Duy đau đầu, mau chóng đuổi theo qua đó.

Đám đông đầy nghẹt trước cửa sở tôn giáo nhưng Bạch Hà Sầu là người nào? Cũng không thấy hắn có động tác gì mà đám người cản trước mặt hắn không tự chủ bị hắn kéo đông kéo tây phân khai ra. Hắn nghênh ngang đi lên trên cùng, đến trước thùng thu thuế.

Buồn cười là nhân viên thần chức đứng sau thùng vẫn chưa giác ngộ sát tinh đến cửa. Nhìn ăn mặc của Bạch Hà Sầu một thân áo trắng trước là ngẩn cái! Trên đại lục Roland mặc một thân áo trắng như vậy chẳng lẽ là ma pháp sư áo bào trắng? Nhưng nhìn trang phục không giống lắm! Hơn nữa Bạch Hà Sầu không có đội loại mũ cao cao nhọn nhọn của ma pháp sư. Nhân viên thần chức này trầm ngân một lát làm ra một bộ mặt bề trên:

- Ngươi cũng là đến cống hiến cho nữ thần sao? Rất tốt, thần linh sẽ phù hộ ngươi!

Nói xong, từ một đống thánh phù chuẩn bị sẵn trên bàn, lấy một cái đưa qua.

Nhưng Bạch Hà Sầu nào nào phải đến quyên tiền, hắn nhìn nhìn nhân viên thần chức rồi đột nhiên hỏi:

-Ta nghe nói nhân viên thần chức trong Thần Điện có thần thuật sư mang chút bản lĩnh đặc biệt. Cái thần thuật đó ngươi có biết không?

Nhân viên thần chức đó ngẩn người, Bạch Hà Sầu không nói chuyện với hắn nữa, đưa ra hai ngón tay búng cái! Tên nhân viên thần chức đáng thương này lập tức văng về phía sau như bị ngựa đá mạnh một cái, ngay cả một tiếng kêu cũng không kịp. Nghe "rầm" một tiếng, đụng vào vách tường sở tôn giáo gây ra một vết nứt! Thấy hắn trơn mắt trắng một cái là ngất đi liền. Những người xung quanh tức thời kinh nộ, Bạch Hà Sầu cũng không thèm nói lời thừa với đám người này, một tay tùy tiện búng mấy cái, mấy nhân viên thần chức tự bay ra!! Chỉ một thoáng công phu, bảy tám người trước cửa thân chịu trọng thương gục ngã! Tràng diện tức thời loạn lên, trong đám tín đồ phía sau kêu gào có, khủng hoảng liên tiếp thối lui có, có người can đảm tụ lại tiến lên phía trước, nhất thời náo loạn lên. Bạch Hà Sầu nghe thấy phiền phức chau mày lẩm bẩm một câu:

- Một đám ngốc!

Tà áo phất cái, một trận cuồng phong nổi lên đem mấy chục người xung quanh cuốn đi. Tức thời xung quanh hắn trống không trong vòng bảy tám mét không còn một người.

-Cuồng nhân to gan!! Dám làm loạn trong khu vực thần thánh!!

Một tiếng hét đoạn mười mấy thần thánh kị sĩ xung quanh đã xông tới, mấy người thân thủ mẫn tiệp cũng không tách quần chúng ra mà lăng không từ trên đầu đỉnh quần chúng nhảy tới. Bạch Hà Sầu nhìn thấy cười nhạt:

-Ý! Các ngươi là thần thánh kị sĩ hả? đáng tiếc ...đáng tiếc...!

Nói xong lắc lắc đầu, cũng không biết là than mấy thần thánh kị sĩ này thực lực quá kém hay có gì khác. Mấy thần thánh kị sĩ vây xung quanh Bạch Hà Sầu, lần lượt rút trường kiếm ra nhưng Bạch Hà Sầu cơ thể nhẹ nhàng xoay cái, tùy ý nhấc một bàn tay bên vẽ một vòng tròn quanh người. Mấy thần thánh kị sĩ tức thời cảm thấy gió mạnh ập tới, trong cơn gió mạnh ẩn ẩn mang theo một phong mang cường mãnh! Mấy người đều hạ ý thức nâng kiếm chắn ngang trước người chỉ nghe thấy một tiếng vang, mấy kỵ sĩ như bị điện giật, người người thân thể run rẩy, hai ba người ói máu tại đương trường! Người nào tu vi cao hơn chút cũng sắc mặt trắng thảm, thân thể run rẩy lùi ra sau. Sau đó nghe thấy đinh đinh đong đong một màn âm thanh, trường kiếm trong tay họ đồng thời gãy đoạn. mỗi kị sĩ trong tay cầm thanh kiếm gãy, mắt tròn miệng ngơ ngác nhìn Bạch Hà Sầu! Nhất thời trong lòng mọi người chấn động nhìn kiếm gãy trong tay ngẩn ra đó cũng không biết nên lên nữa hay không?

Bạch Hà Sầu cười nhẹ:

-Đây chính là thần thánh kị sĩ nổi danh trên đại lục Roland sao? Thật khiến người thất vọng!

Lời vừa dứt liền nghe thấybên cạnh một cười lạnh lùng hét nói:

- Quá cuồng vọng! Ngươi là từ nơi nào đến dám coi thường thần linh!

Đám đông tách ra, một kỵ sĩ thân thể cao to bước tới, người này mặc một thân giáp bạc, khuôn mặt gầy ốm, khỏang ba bốn mươi tuổi, chỉ là sắc mặt có chút trắng bệt.

Đỗ Duy vốn thấy Bạch Hà Sầu làm loạn, phản ứng đầu tiên là muốn thừa cơ trống đi! Chỉ là hắn vừa đi một bước đã nghe một âm thanh bén nhọn trực tiếp đâm thẳng vào tai mình: " Nếu ngươi dám chạy, ta đánh gãy một chân của ngươi!". Chính là âm thanh vị Bạch tiên sinh này rồi! Đỗ Duy thở dài, tức thời da đầu ngứa ngáy, chỉ có thể thật thật thà thà đứng một bên.

Nhìn thấy vị thần thánh kị sĩ mới đến này, mắt Đỗ Duy lại sáng lên, đồng tử xoay loạn. Vì vị thần thánh kị sĩ này hắn lại nhận ra! Chính là thủ lĩnh đám người lúc trước chặn thuyền của mình trên vận hà muốn thích sát đại giáo chủ Maximos khu trung bắc, người phái Diệp Ni trong thần điện, kị sĩ cấp bảy Carlsberg. Nói đến tên Carlsberg này cũng coi như xui xẻo, sau khi hắn lúc trước nửa đường thích sát Maximos thất bại để cho Maximos thành công đến được đế đô, hắn tất nhiên bị cấp trên trách mắng thê thảm một trận, hơn nữa hôm đó giao kích với Rhine_thủ hạ Maximos lại bị thương trầm trọng. Vì sau khi Maximos đến đế đô chắc chắn sẽ truy cứu về việc ám sát với giáo hòang nên hắn phụng lệnh cấp trên khoảng thời gian này tạm rời xa đế đô để cho Maximos không tìm được cơ hội đối chất. Trùng hợp hôm nay nhận được nhiệm vụ đến tiểu trấn núi Brokeback phụ trách giữ gìn trật tự trưng thu giáo thuế, cũng thật là nhân phẩm không tốt gặp phải tên đại sát tinh. Tên Carlsberg là kỵ sĩ cấp bảy, án theo thực lực đã là không thấp, cũng được xem là một cao thủ. Hôm đó bị Rhine_ một kỵ sĩ dự bị của Maximos đánh trọng thương đã bị hắn xem như là đại nhục trong đời, hôm nay mắt thấy một tên lạ mặt gây loạn nhất thời một bụng lửa giận. Nhân chuyện này mà những ấm ức kia luôn tiện phát tiết bớt ra nơi đây. Nếu là người khác không chừng Đỗ Duy sẽ nể mặt chuyện hợp tác với Maximos mà nghĩ cách cứu hắn nhưng cái gã này là người phái Diệp Ni còn từng ngăn cản hắn trên sông. Hắn lập tức im miệng, trong bụng chủ ý xem kịch hay.

Carlsberg rút trường kiếm ra chỉ về Bạch Hà Sầu, bộ mặt oán khí kinh liệt:

- Nếu ngươi ngoan ngoãn quỳ xuống chịu tội, ta chỉ sẽ trói ngươi về chịu trừng phạt! Nếu không! Hôm nay ngươi dám xúc phạm thần linh thì dưới kiếm thần thánh kị sĩ khi đối mặt dị đoan chưa từng lưu tình!

Bạch Hà Sầu như cười mà không cười, nhìn tên này, từ từ lắc đầu:

- Nực cười, nực cười! Đúng là nực cười, ngươi bằng cái gì nói ta xúc phạm thần linh? Đúng là kỳ quái! Nói thật, nếu quang minh nữ thần đứng trước mặt ta, nói không chừng ta còn tôn kính nàng ta mấy phần nhưng mà các ngươi thì ... đám lôi thôi nhỏ các ngươi thật thú vị! Ta rõ ràng xem thường các người chứ không xem thường quang minh nữ thần của các người. Mắt thấy đánh không thắng ta liền đem nữ thần ra dọa người.

Carlsberg đại nộ, không nói gì nữa, bước lên một bước, huy kiếm đâm tới. Hắn cuồng nộ ra tay đúng thật không lưu tình, trên mũi kiếm kêu ù ù một đoàn ngân sắc đấu khí chớp động nhìn lên rất là oai phong mãnh liệt.

Bạch Hà Sầu từ từ nhích khóe miệng:

-Ừm, đây còn xem như có chút bộ dáng!

Mắt thấy kiếm này tới trước mặt cũng không né tránh mà đưa ra hai ngón tay kẹp nhẹ một cái đã kẹp lấy mũi kiếm!

Carlsberg trong lòng đại kinh, một kiếm này của hắn đâm tới cực nhanh lại bị đối phương tùy ý dùng tay kẹp lấy, trong lòng ngẩn cái đã biết đụng phải cường địch. Hai ngón tay đối phương kẹp vậy mặc cho hắn dùng sức thế nào, mũi kiếm cũng không cách nào đâm tới nửa phân. Carlsberg vừa kinh vừa nộ, dưới mắt mọi người trong miệng hắn không ngừng gào thét, đôi tay dụng lực, đấu khí trên người phát huy cực hạn, đấu khí toàn thân lại nhàn nhạt phát ra ngân quang thánh khiết. Nhưng dù hắn cố thê nào! Đừng nói là đâm tới trước giờ đến muốn rút kiếm về cũng không thể làm được. Tràng diện một kỵ sĩ cấp bảy toàn thân đấu khí phát động uy phong lẫm liệt đối mặt với một người áo trắng tựa như văn nhược lại không làm được gì.

Bạch Hà Sầu kẹp lấy mũi kiếm nhìn đối phương hai cái đột nhiên hỏi một câu:

- Ngươi là kị sĩ cấp mấy?

Carlsberg bị hắn đột nhiên hỏi cái trong lòng không kịp phản ứng liền nói:

- Cấp bảy!

- À, cấp bảy có thực lực như vậy xem như là hiếm gặp rồi.

Bạch Hà Sầu nói xong, cười nhạt một tiếng đột nhiên nhanh buông hai ngón tay ra. Carlsberg sức lực toàn thân đang nỗ lực đẩy kiếm tới bị đối phương đột nhiên bỏ tay ra liền cả người ngã xô về trước. Chính vào lúc Carlsberg ngã xô tới, Bạch Hà Sầu đưa tay ra liên tục búng lên mũi kiếm mấy cái, đợi khi Carlsberg sắp lao vào lòng hắn, hắn nhẹ nhàng né một bước sang bên cạnh, nhẹ nhàng ấn một cái trên vai.

Phụt!!

Carlsberg ngửa mặt lên trời phun ra một ngụm máu tươi, đầu hắn tiếp tục đâm vào mấy cái thùng quyên góp làm mấy cái thùng đụng bể nát, ngân tệ đồng bảng trong những thùng đó rơi ra đầy đất, còn thanh bảo kiếm trong tay hắn đinh đinh đong đong gãy thành bảy tám khúc rơi trên đất. Thân thể Carlsberg rơi xuống, cố hít một hơi, sắc mặt trắng bệnh. Đấu khí hắn khổ luyện mấy chục năm trong đời đột nhiên hoàn toàn không tồn tại nữa. Mặc cho hắn động đậy dùng lực ra sao! Đấu khí vốn phóng thích tùy tâm giờ không còn xuất ra được nửa phân.

Thì ra vào lúc bàn tay Bạch Hà Sầu ấn trên vai hắn đã ép vào người hắn một đạo đấu khí! Với thực lực cường đại của Bạch Hà Sầu thì chỉ một kị sĩ cấp bảy như hắn có thể chống đỡ? Đấu khí Bạch Hà Sầu chớp mắt trong người hắn quay một vòng, chỉ vậy thôi đã đem đấu khí khổ luyện mấy chục năm của kỵ sĩ cấp bảy toàn bộ hủy đi không còn một tia nào!

Mà Bạch Hà Sầu lại chơi một tâm cơ, nhân lúc đấu khí đối phương bạo phát, một tia đấu khí của hắn đem tuyến đường vận khí của vị thần thánh kị sĩ này điều tra rõ ràng, cách tu luyện thần thánh đấu khí chỉ bằng một cái vỗ vai như vậy đã để cho Bạch Hà Sầu học lén hết năm sáu phần! Tuy thần thánh đấu khí không phải dễ dàng bị học lén nhưng Bạch Hà Sầu là nhân vật thiên tài siêu tuyệt, bằng vào sự thông minh của hắn về đến trên tuyết sơn chỉ cần chú tâm tư nghiên cứu tỉ mỉ thì muốn hòan chỉnh cách tu luyện thần thánh đấu khí tuyệt đối không phải là chuyện không thể. Đáng thương cho tên Carlsberg! một thân bản lĩnh không dễ dàng có được trong chớp mắt bị Bạch Hà Sầu hủy đi hoàn toàn, từ nay sợ rằng so với người thường cũang không bằng.

Bạch Hà Sầu nhẹ nhàng cười một tiếng, đang muốn rời khỏi thì nghe thấy trong sở tôn giáo truyền đến một giọng nói trầm ổn hùng hậu:

- Là kẻ ác nơi nào đả thương kị sĩ của ta, làm loạn nghi thức của ta?

Lời vừa dứt, cửa lớn trong sở tôn giáo mở toang, một nhân viên thần chức toàn thân áo bào đen đi ra. Người này khoảng hơn năm mươi tuổi, cằm nhọn nhọn, nhìn lên cực gầy, đôi mắt xám nhiều trắng ít nhìn như là mù rồi, vẻ mặt mang một khí chất âm trầm khiến người ta không thoải mái. Người đi ra lạnh lùng nhìn Bạch Hà Sầu rồi nhấc đôi tay lên, trong tay áo bắn ra hai luồng lửa đỏ rực hướng Bạch Hà Sầu cuốn tới. Bạch Hà Sầu nhẹ nhàng cười một tiếng:

- Oh, đây là ma pháp gì?

Hắn tùy ý lùi về sau, đang muốn tránh ra nhưng cơ thể hắn vừa động lập tức cảm giác được không khí chung quanh hướng về hắn ép lại không thể tránh né.. Hắn cười một tiếng tiêu sái:

- À, đây chắc là thần thuật của các người rồi!

Khi hai luồng lửa đỏ bắn đến trước mặt hắn, Bạch Hà Sầu nhấc một đầu ngón tay trỏ móc một cái, hai đạo hỏa diễm bị hắn hút đến đầu ngón tay, chớp mắt kết thành một điểm hỏa tinh càng ngày càng nhỏ. Cuối cùng hắn cuốn phạt áo một cái, đốm lửa liền bị thu lại không còn một chút. Một lượt động tác của hắn cực nhẹ nhàng làm nhân viên thần chức áo đen vô cùng bất ngờ.

Carlsberg nhìn thấy nhân viên thần chức áo đen đi ra tức thời vui mừng, phun ra ngụm máu rồi khàn giọng nói:

- Ngài thầm phán trưởng, người này ...người này...

Đỗ Duy bên ngoài nghe rõ ràng "thẩm phán trưởng". Chẳng lẽ hắn là phẩm phán trưởng của thần điện? Nếu đúng là vậy thì tên thẩm phán trưởng này là người của phái Diệp Ni rồi! Lần phục kích Maximos trên sông đám người đó chính là lấy danh nghĩa thẩm phán trưởng này mà làm!

Đỗ Duy đoán không sai. Người này đúng là thẩm phán trưởng hiện nhiệm của quang minh thần điện. Tiền nhiệm thẩm phán trưởng Mục Lôi (2*) là người phái Ma Tát, nhưng lại bị Hussein làm thịt trong lúc truy sát hắn. Nên vị đương nhiệm này mới thừa cơ đoạt lấy vị trí này. Khi phái Diệp Ni khi âm mưu giết Maximos cũng là giả mượn danh nghĩa vị thẩm phán trưởng này. Sau khi Maximos về đến đế đô đương nhiên sẽ không để yên nên phái Diệp Ni chi bằng để hắn tạm thời rời khỏi thần điện để đô để khi Maximos cáo trạng cũng không có đối chứng.

Mắt thấy Bạch Hà Sầu tùy ý phá giải thần thuật của bản thân, trong lòng thẩm phán trưởng hốt hoảng, trong tay không dám ngừng lại, đôi tay run lên trong miệng niệm niệm câu từ, trước mặt liền ẩn ẩn xuất hiện một bức tường trong suốt. Thần thuật sư và ma pháp sư giống nhau ở chỗ giỏi cận chiến, vừa rồi một chiêu thần thuật của hắn không làm đối phương bị thương, hắn muốn thi triển thần thuật lợi hại hơn nhưng bây giờ khỏang cách với địch thủ tương đối gần, để tránh đối phương tấn công cận thân nên gấp bố trí một đạo kết giới phòng ngự.

Bạch Hà Sầu nhìn thấy không tiến mà lại lui về sau, cười nhạt nói:

- Ngươi yên tâm, ta không thừa cơ đánh ngươi, ngươi có pháp thuật lợi hại nào cứ việc triển khai. Ta cũng đang muốn xem xem thần thuật của quang minh thần điện là cái dạng gì.

Hắn càng có tự tin, thẩm phán trưởng càng kinh hãi. Cắn răng lôi ra huy chương thần thánh trước ngực, chớp một cái dưới một đoàn quang huy màu bạc thần thánh, huy chương này lập tức huyễn hóa thành một cây pháp trượng cao bằng người. Hắn không dám chậm trễ, hai tay cầm pháp trượng trong miệng ngâm xướng một loạt âm tiết cổ quái, chỉ thấy trên pháp trượng này quang huy màu bạc càng trở nên thánh khiết khiến người tắm trong đó không khỏi trong lòng sinh ra một cảm giác hài hòa thoải mái, hận không được quỳ bái dưới đó. Không ít người xung quanh phía xa đều lập tức tán thưởng, cùng có nhiều người quỳ ngay dưới đất. Không chịu ảnh hưởng chỉ có Đỗ Duy và Bạch Hà Sầu thôi. BHS một mặt không vui:

- Hừ, chút thủ đoạn mê hoặc thôi!

Thẩm phán trưởng đột nhiên giơ cao pháp trượng, trên màu bạc của pháp trượng tức thời chớp ra từng vòng tròn màu bạc hướng về Bạch Hà Sầu nhanh chóng cuốn tới. Bạch Hà Sầu đứng tại chỗ không tránh né để cho từng vòng tròn lọt vào xung quanh bản thân chằng chịt từng tầng. Sau khi thẩm phán trưởng đã làm phép xong, vòng sáng xung quanh Bạch Hà Sầu nhanh chóng xoay chuyển lên, quang mang vốn hiền hòa chốc lát biến thành nguy hiểm khắp phía. Bạch Hà Sầu tùy ý phất phất phạt áo chỉ nghe xoạt một tiếng, góc phạt áo đụng vào vòng sáng tức thời hóa thành một đoàn ánh sáng màu trắng biến mất. Bạch Hà Sầu trong lòng càng thêm hứng thú, nhịn không được"Ah"một tiếng.

- Tên cuồng vọng, dưới thánh quang tịnh hóa của quang minh nữ thần ta còn không nhanh thỉnh tội!

-Tịnh hóa?

Bạch Hà Sầu híp mắt nhìn kỹ mấy vòng sáng xung quanh thân thể một hồi đột nhiên ha ha:

- Hí lộng thôi, lại còn đặt một cái tên dọa người như vậy, ngươi thử đến tịnh hoá ta xem xem!

- Là ngươi tự tìm chết đừng trách ta tàn nhẫn! Nữ thần nhân hậu tại thượng để cho kẻ ác này chịu phán quyết của nữ thần đi!

Thẩm phán tưởng cao giọng hét một tiếng, pháp trượng hướng Bạch Hà Sầu lắc lắc chỉ một cái, tức thời từng đoàn từng đoàn vòng thu lại toàn bộ mãnh mẽ hướng về Bạch Hà Sầu vây tới. Một màn sáng trắng bao mất Bạch Hà Sầu không còn nhìn rõ hình dáng. Màn sáng trở nên cực kì chói mắt sau đó mới từ từ suy yếu, đợi khi màn sáng ảm đạm xuống Bạch Hà Sầu trong đó đã không còn thấy nữa!

- Hừ, một tên điên không biết từ đâu đến, dựa vào một ít ma pháp cổ quái dám đến thần điện khiêu khích! Dưới thánh quang tịnh hóa của quang minh nữ thần ta đã đem hắn hoàn toàn diệt rồi!

Thẩm phán trưởng thở ra một hơi dài đang muốn nói thêm dăm câu đại nghĩa đột nhiên nghe bên tai một tiếng cười thấp nói:

- Cuồng vọng à? Ta xem ngươi mới thật là cuồng vọng.

Đột nhiên bên cạnh, một cánh tay khiết bạch từ không khí thò ra bóp lấy cổ của tên thẩm phán trưởng, "Hức!" một tiếng thẩm phán trưởng bị nắm cổ nhấc lên, pháp trượng trong tay cũng rơi xuống đất!

-Không! Không thể nào!

Thẩm phán trưởng cố dùng sức chống cự:

- Ngươi...! Ngươi...!

Thân ảnh Bạch Hà Sầu từ trong khí dần dần hiện ra:

- Cái gì không thể? Ngươi kì quái tại sao ta không bị tịnh hóa thuật của ngươi tịnh hóa? Hay là kì quái ta tại sao vô thanh vô tức xuyên qua kết giới phòng ngự của ngươi đến sát ngay cạnh ngươi?

Thẩm phán trưởng cảm thấy cổ mình đang từ từ bị thắt chặt, cố liều chống cự nhưng một câu nói hòan chỉnh cũng không thốt ra được. Miệng Bạch Hà Sầu đến bên tai hắn thấp giọng cười nói:

- Tên bỉ ổi, bằng vào cảnh giới của ngươi nào có thể lý giải chân lý lực lượng? Nữ thần tịnh hóa thuật? Đúng là trò cười cực lớn! Chỉ bất là một thuật dụ hoặc rối loạn tâm thần người khác thêm vào một cái thuật phân giải thay đầu đổi dáng cao cấp chút chút thôi! Cái gì "tịnh hóa"? Đúng là nói xàm! Căn bản là thuật phân giải đổi cái tên hí lộng. Đúng là một đám thần côn!

Dừng mộtt chút hắn lại nói nhàn nhạt:

- Còn về phòng ngự kết giới. Nói cho tên đáng thương ngươi biết, đối với cường giả chân chính đã lĩnh ngộ được pháp tắc lực lượng cùng thời không mà nói, loại kết giới phòng ngự này có thể hoàn toàn xem như không có! Kết giới phòng ngự của ngươi chỉ tạo được ra không khí trước mặt ngươi, còn cường giả chân chính thậm chí có thể uốn khúc không gian! Kết giới phòng ngự của ngươi nào có thể ngăn được cả không gian?

Nói xong, ngón tay hắn càng thu chặt lại, tên thẩm phán trưởng đó hết hồn lạnh ngắt, trong đầu chỉ còn một ý niệm "hôm nay ta phải chết rồi!" Vốn ngón tay Bạch Hà Sầu đã bóp chặt lại đột nhiên trong lòng thay đổi ý niệm, nhẹ nhàng đem hắn ném lên mặt đất.

-Kỵ sĩ này gọi ngươi là thẩm phán trưởng, ngươi là thẩm phán trưởng của quang minh thần điện sao? Rất tốt! Để ngươi làm giúp ta một việc vậy ta cứ giữ ngươi một mạng vậy!

Bạch Hà Sầu lùi lại một bước, từ cao nhìn xuống tên thẩm phán trưởng này, nụ cười hắn rất bình tĩnh:

-Ngươi quay về nói với giáo hòang của các ngươi rằng ta đối với hắn rất có hứng thú chỉ đáng tiếc lần này ta ra ngoài thời gian quá ngắn không có thời gian đi bái phỏng hắn. Nếu sau này có rảnh ta hi vọng có thể gặp mặt hắn một lần. À, ta hi vọng hắn bình bình an an, không bệnh không nạn, thân thể khỏe mạnh khi ta sau này đi gặp hắn có thể để ta thấy được thần thuật chân chính. Ngàn vạn lần đừng khiến ta thất vọng!

Thầm phán trưởng ngồi trên đất thở gấp không ngừng, ngẩng đầu lên sơ hãi nhìn Bạch Hà Sầu:

-Ngươi! Ngươi rốt cục là ai?

Bạch Hà Sầu không trả lời, thân thể từng chút từng chút biến mất trong không khí, chớp cái đã đến bên cạnh Đỗ Duy, nhìn Đỗ Duy một cái:

-Đi thôi!

Hắn đi được hai bước đột nhiên lại quay đầu nói:

-Ngươi còn đói không?

Đỗ Duy một mặt cười khổ:

- Vốn là đói nhưng hiện tại trấn này bị ngươi náo loạn một cái nên chúng ta cũng đừng mong được ăn gì, nên đi thôi!

Bạch Hà Sầu lại cười cười với hắn:

-Ngươi rất thông minh, hồi nãy không có trốn chạy.

Đỗ Duy than một tiếng:

-Dưới mắt ngươi, ta trốn được sao?

Bạch Hà Sầu cười ha ha một tiếng, lên ngựa rời khỏi trước. Đỗ Duy cúi đầu ủ rũ chỉ có thể cưỡi ngựa theo sau. Hai người cưỡi ngựa ra khỏi trấn tiếp tục hướng về tây bắc. Đỗ Duy trên ngựa nói:

-Ta nói Bạch tiên sinh này, ngươi đại náo một trận như vậy chỉ sợ thần điện lập tức sẽ phái ra một đoàn thần thánh kị sĩ ra đuổi theo chúng ta.

Bạch Hà Sầu lại lắc đầu:

- Không đâu, trong thần điện người Roland các ngươi, nếu vị giáo hòang đó là người thông minh thì khi tên thẩm phán trưởng đó về báo lại, hắn tự nhiên có thể phán đoán ra tu vi của ta tuyệt đối không thể phái ra một đám kị sĩ là đuổi theo được. Cho dù đuổi kịp cũng chỉ là tặng thêm một đám người cho ta giết. Hắn sẽ không làm ra loại chuyện này trừ phi hắn tự thân đến mới có khả năng đối kháng với ra. Ngoài ra phái người khác đến đều là đi chết. ta nghĩ hắn đã làm giáo hòang chắc sẽ không phải kẻ ngốc.

Đỗ duy than một hơi đột nhiên lại nói:

- Ngươi hôm nay lại khá là hiền, hồi nãy tuy náo loạn một trận lớn lại không giết tới một người.

BHS nói nhàn nhạt:

- Những người đó trong mắt ta chỉ như con kiến, dẫm chết hay không chỉ là ý niệm nhất thời mà thôi, không nói hiền hay ác. Chẳng lẽ bình thường ngươi dẫm chết một con kiến thì là tà ác?_ Dừng một chút, hắn lại nhìn Đỗ Duy:

-Nếu ngươi cảm thấy không giết người thì không ý nghĩa thì ta nể mặt ngươi cầu xin hiện tại quay về giết hết họ, chỉ là chuyện vặt thôi.

Đỗ Duy sờ cổ cái:

- Hay là thôi đi!

Nhưng trong lòng hắn đột nhiên sinh ra một độc kế:

-Bạch tiên sinh, thực lực người mạnh vậy lại rất kiêu ngạo, nếu người đã muốn kiến thức thần thuật chân chính sao không trực tiếp đi thần điện tìm tên giáo hòang đó!

Bạch Hà Sầu đột nhiên dừng ngựa lại quay đầu tỉ mỉ nhìn chằm chằm Đỗ Duy, qua môt lúc lâu, Bạch Hà Sầu đột nhiên ha ha cười lớn, tiếng cười này khiến lòng Đỗ Duy không yên.

-Tên nhóc, ngươi nhận thức hơi sai về ta rồi! _ Bạch Hà Sầu chỉ vào mũi mình:

- Ta đúng là rất kiêu ngạo, điểm này ta tự cũng thừa nhận nhưng mà ta lại không phải tên ngốc. Điểm này mời ngươi nhớ cho kĩ vào! Suốt một đường này nếu ngươi muốn giờ trò gì đối với ta thì tốt nhất nên hiểu rõ điểm này! Đi khiêu chiến giáo hòang đúng là một điều ta rất muốn làm nhưng tên Lam Hải chắc đã nói với ngươi là thân thể ta đang sử dụng này nhiều nhất chỉ có thể thi triển ba thành thực lực của ta. Ta tuy kiêu ngạo nhưng dựa vào ba thành thực lực đi khiêu chiến giáo hòang của quang minh thần điện thì ta không có nắm chắc phần thắng. Thậm chí ta thân là vu vương bao nhiêu đại sự chờ ta đi làm hà tất làm chuyện ngu xuẩn xông vào sào huyệt của địch chứ? Ta làm vậy không phải gọi là khí phách càng không phải dũng cảm mà là lỗ mãng ngu xuẩn! Ta tuy kiêu ngạo nhưng tuyệt không tự đại cuồng vọng! Giáo hòang sau này ta tất nhiên là muốn gặp hắn nhưng không phải bây giờ!

Đỗ Duy bị nhãn thần của hắn nhìn tới hoảng loạn, đợi Bạch Hà Sầu xoay người tiếp tục đi, Đỗ Duy mới than một hơi trong lòng, không khỏi cảm thấy chút uể oải.

"Đúng rồi! Bạch Hà Sầu kinh tài tuyệt đỉnh, một quái vật thiên tài như vậy đâu thể nào là tên ngốc có thể bị khiêu khích bằng vào hai ba câu của mình được? Một người bất luận là võ kỹ hay vu thuật đều cực kì cường hãn xem ra không thiếu đầu óc! Hắn còn là đồng môn Lam Hải, Lam Hải học giả bác học đa tài đẳng cấp trí tuệ hơn người. Bạch Hà Sầu tuy về những phương diện này không bằng Lam Hải nhưng cũng chưa chắc là kém hơn hắn bao nhiêu! Người này không chỉ thực lực cường đại đồng thời cũng tuyệt đối không phải tên lỗ mãng dễ bị mình khiêu khích! Mình không được suy nghĩ sai lệch nữa!"


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-662)