Vay nóng Tinvay

Truyện:Ác Ma Pháp Tắc - Chương 329

Ác Ma Pháp Tắc
Trọn bộ 662 chương
Chương 329: Vợ của Aragon
0.00
(0 votes)


Chương (1-662)

Siêu sale Lazada


Kỳ lạ là sau hội nghị cung đình lần này, hoàng tử Thần lại không hề phái người gọi Đỗ Duy đi gặp riêng. Đỗ Duy rời khỏi hoàng cung, sau khi chia tay cùng lão tể tướng và đại thần tài chính, chỉ còn Camille Ciro đi chung đường với Đỗ Duy.

Camille Ciro hiện vẫn còn là một vị võ tướng, nên tất nhiên sẽ không đi xe ngựa. Sau khi hắn để cho cấp dưới dắt ngựa theo sau xe ngựa của Đỗ Duy, hắn ngồi vào xe ngựa của Đỗ Duy.

Đỗ Duy hiểu, xem ra tên tâm phúc của nhiếp chính vương có lời gì muốn nói với mình rồi.

- Chuyện Hôm nay trên hội nghị cung đình là kế hoạch của điện hạ sắp xếp sẵn từ trước.

Vừa lên xe ngựa, Camille Ciro đột nhiên nói một câu thẳng thắn như vậy, khiến cho Đỗ Duy thóat ra thế lưỡng lự không biết mở miệng như thế nào.

Đỗ Duy không thể nhịn cười, đành phải thở dài:

-Đức ngài Camille Ciro, ngài nói hơi thẳng quá rồi đấy.

Camille Ciro tựa vào ghế, sờ sờ chỗ ngồi mềm mại thoải mái, lại không để ý tới câu nói của Đỗ Duy mà thành tâm nói:

-Công tước Tulip, xe ngựa này của ngài thật là khí phái, thoải mái hơn nhiều so với chiếc ở nhà tôi đó.

Đỗ Duy mỉm cười:

-Nếu ngài thích, tôi sẽ tặng ngài một chiếc y hệt.

-Không dám.

Camille Ciro cười cười:

- Hiện tại tôi chẳng qua chỉ là một tước vị nam tước, chức vị cũng chỉ là một thống lĩnh, nếu ngồi xe ngựa sang trọng như vậy, sợ là có chút không ổn. Hơn nữa ......tôi là võ tướng, ra ngoài ngồi xe ngựa, sẽ bị người ta cười cho.

Dừng một chút hắn mới thu lại nụ cười, chậm rãi nói:

-Ngài công tước, lần này sau khi tôi vào thống soái bộ. theo ý của điện hạ thì chuyện sản xuất vũ khí sau này sẽ do tôi vụ trách. Ước định giữa ngài công tước và điện hạ, về khinh khí cầu, còn những mua bán khác, về sau sẽ do tôi hợp tác với ngài.

Đỗ Duy cười ha ha, trả lời:

-Ngài Camille Ciro, Chúc mừng ngài, sau khi vào thống soái bộ, có sự yêu mến của Nhiếp chính vương, sau này từng bước lên mây chỉ là chuyện nay mai thôi.

Camille Ciro vội vã hoàn lễ:

-Ngài công tước khách khí rồi, tôi có thế nào đi nữa cũng chỉ là một nam tước nhỏ nhoi mà thôi. Sau này còn phải nhờ ngài nâng đỡ nhiều.

Trong lòng hắn lại thầm nghĩ: Hôm nay trên đại điện, nhiếp chính vương để cho công tước Tulip ngồi vào vị trí "số một bên trái", rõ ràng là một ám chỉ ......không, rõ ràng là chỉ ra luôn rồi! Tương lai trong vòng mười năm, vị trí tể tướng dưới một người, trên vạn người, chắc chắn là của vị công tước Tulip này. Hiện giờ hắn đã nổi lắm rồi, lại có một tỉnh lãnh địa làm gốc. Được hậu ái của điện hạ, lại còn trẻ như vậy ......chỉ sợ tương lai mười năm, cũng không có người nào được sủng ái hơn hắn.

Từ trước đến nay, trên lịch sử của đế quốc Roland, có thể trở thành trung tâm quyền quý mà không bị lật ngã, đều nhất định cần có hai điều kiện quan trọng. Đó chính là "bên ngoài có đất đai, bên trong có tước vị"!

Nhất định phải bản thân có căn cơ lãnh địa đồng thời trên người có tước vị cao, đây mới là vốn để đứng vững! Còn người như Camille Ciro. Tuy chịu sự hân thưởng của quân chủ, nhưng mà tước vị lại không cao, càng không giống như Đỗ Duy có đại quyền quân đội một tỉnh. Tự nhiên là căn cơ không đủ sâu, thành tựu cũng sẽ có hạn.

Không bằng lập quan hệ với hắn nhiều chút, đầu tư dài hạn, cùng vị đệ nhất thần của tương lai Đế quốc thiết lập giao tình tốt mới phải- trong lòng Camille Ciro đã hạ quyết tâm đó.

Camille Ciro lúc trước có thể làm nội gián dưới trướng đại hoàng tử mười năm, tất nhiên là một người có một tâm tư cẩn mật, lúc này đã quyết định giao hảo cùng Đỗ Duy, đương nhiên là cẩn thận từng li, lời nói cũng tăng phần cung kính.

Hai người trên đường nói chuyện, đi được một quãng thì Camille Ciro cáo từ, dẫn theo người về cục trị an đế đô.

Đỗ Duy ngồi một mình trong xe ngựa suy nghĩ: Camille Ciro này là một người thông minh tinh mắt, lại được sự ưu ái của Hoàng tử Thần cùng bối cảnh xuất thân từ quân phương, sau khi vào quân bộ thì đúng là như cá gặp nước, sau này từng bước lên cao, tương lai khẳng định sẽ trở thành quân phương trọng thần.

Hôm nay Hoàng tử Thần đột nhiên một chiêu "mượn cớ lấn tới", quả là chơi đẹp a!

Về đến phủ công tước, cuối cùng Đỗ Duy mới có chút thời gian nghỉ ngơi chút. Sau khi hắn về đến Đế đô liền lập tức bị gọi vào hoàng cung, lúc trước trên đường bôn ba gian khổ, chưa được lúc thở phào. Bây giờ trở về, cũng gấp gáp về phòng tắm rửa thay đồ, xong những việc này rồi, việc đầu tiên hắn làm là dặn dò toàn bộ thị vệ lui xuống, lại cho vài thị vệ thủ vệ phòng mình từ xa, không cho phép bất kì ai ra vào.

Sau đó, Đỗ Duy mới gọi QQ ra.

Một người một chim ngồi đối diện nhau, Đỗ Duy nhìn con chim cánh cụt trước mặt, Mihus, giáo hoàng đầu tiên của đại lục, đột nhiên hỏi:

-Aragon, rốt cục là người như thế nào?

QQ phảng phất như than một tiếng, chớp chớp đôi mắt nhỏ:

-Ngươi đi ra ngoài bao nhiêu ngày nay, sau khi trở về gọi ta ra là vì hỏi một câu hỏi như thế này à?

Đỗ Duy lắc đầu nói:

-Ta chỉ là hiếu kỳ thôi.

Đến lúc này hắn mới thật sự khẳng định "kiếp trước kiếp này"của bản thân, tư vị hoảng loạn và phức tạp trong lòng, thật là người ngoài không cách nào hiểu rõ. Tìm QQ đến để hỏi về "kiếp trước" của bản thân cũng là chuyện thường tình.

QQ suy nghĩ một lát, trả lời một câu, khiến cho Đỗ Duy trong lòng không khỏi có chút quái lạ.

-Chủ nhân Aragon ngài ......kỳ thật, rất giống ngươi. Tính cách của hai người, tính tình, thậm chí là phong cách làm việc, cũng có rất nhiều điểm giống nhau.

-Ồ? Ví dụ xem nào.

QQ lại trầm ngâm trong chốc lát, nói ra một câu khiến cho Đỗ Duy rất muốn hộc máu:

-Ví dụ? Ví dụ các ngươi......đều rất thích chơi xỏ người khác!

Trầm mặc một hồi, Đỗ Duy đột nhiên ha ha cười to lên!

Quả nhiên! Quả nhiên là như thế!

Xem ra ta vẫn là ta! Không quản là kiếp trước hay kiếp này, ta chính là ta! Cho dù là trải nghiệm không giống, nhưng mà tính cách vẫn giống vậy——chơi xỏ người khác, chẳng phải chính là thứ mình am hiểu nhất sao?

Nghĩ lại, cũng đúng là như thế và nên như thế.

-Tỷ như lúc bé, ta là bạn chơi đùa của người. Người đã kéo theo ta cùng đi nhìn trộm con gái tắm. Mỗi lần cũng là ta quỳ trên mặt đất, người đứng trên lưng ta nhìn, ta chẳng nhìn thấy cái gì cả. Nhưng nếu bị người lớn phát hiện đến bắt, người lại là người đầu tiên trốn mất. Còn ta thì mỗi lần đều bị bắt làm thế mạng......

QQ nói nhanh:

-Còn nữa, người sau này trở thành chư hầu một phương, lúc suất lĩnh quân đội chiến đấu, luôn có rất nhiều mưu lược, nếu có thể đâm dao sau lưng mà giải quyết đối phương thì người tuyệt đối sẽ không cùng đối phương giáp đấu chính diện. Nhưng mà ......bên trong tính cách của người cũng có chút cứng rắn, tỷ như ......giống như ngươi vậy, làm việc rất quật cường, đối mặt với lúc không thể thua được, cũng có thể thể hiện dũng khí mà cùng đối phương liều chết một phen. Đương nhiên, ngoài những điểm này ra, còn có một điểm. Các người cũng rất giống nhau.

-Điểm nào?

Đỗ Duy quả nhiên là truy vấn tiếp.

-Đối xử với phụ nữ.

QQ hình như đang cười:

-Ngươi và người đều giống nhau, bình thường thì cứ mồm miện ba hoa. Nhưng đến lúc thật sự đối mặt với con gái, lại hình như rất nói nguyên tắc. Nếu là không thích, cho dù là mỹ nữ đưa đến tận miệng, cũng sẽ không ăn đến một miếng. Hơn nữa ......cuối cùng đến vợ mà các ngươi chọn, cũng là loại hình chẳng khác nhau mấy.

-V......Vợ?

Đỗ Duy đột nhiên giật thót một cái:

-Vợ của Aragon là như thế nào?

Vị hoàng hậu đầu tiên của Đế quốc Roland từ khi khai quốc đó!

Nghĩ đến đây, Đỗ Duy bỗng đột nhiên nhớ tới một chi tiết kỳ diệu!

Lúc hắn còn rất nhỏ đã xem ra "Đại lục thông sử". Tự nhiên là đã đọc được rất nhiều về chuyện sinh thời của Aragon. Đối với công lao của vị khai quốc hoàng đế này, trên sách lịch sử đều đặc biệt ghi lại rõ ràng ......nhưng lại có một chi tiết kỳ quái, lúc trước Đỗ Duy cũng phảng phất bỏ qua không nghĩ nhiều.

Đó là: liên quan về vị hoàng hậu đầu tiên của Đế quốc Roland. Vợ của Aragon, một nhân vật quan trọng như vậy, trên sách lịch sử lại phảng phất rất ít đề cập đến ......không. Không phải là ít đề cập đến, mà cơ hồ là đến nhắc cũng không có nhắc tới!

Trên sách lịch sử ghi lại, trong quá trình Aragon phát triển, đã từng cưới một công chúa, đó là lúc hắn vẫn còn là chư hầu một phương, lúc trước hắn chỉ là một quý tộc lĩnh chủ, kết quả lấy được vị công chúa của vương quốc nhỏ kia, cuối cùng trở thành hộ quốc thân vương của quốc gia đó, còn vợ của hắn thì trở thành nữ vương——ai cũng biết, nữ vương chỉ bất quá là một con rối, còn quốc vương chân chính là Aragon.

Còn Aragon cũng vì điều này, sau khi khống chế được một vương quốc rồi, mới có vốn để tranh bá đại lục.

Nhưng tiếc nuối là, vị"nữ vương"đó, cũng chính là vợ đầu tiên của Aragon, cuối cùng lại không trở thành hoàng hậu của Đế quốc Roland sau này, vì cô ta đã qua đời từ rất sớm. Thậm chí là đã bệnh chết từ vài năm trước khi đại lục được thống nhất.

Còn sau khi Aragon trở thành khai quốc hoàng đế rồi, hoàng hậu của hắn lại là ai?

Duy nhất chỉ có đề cập một câu trong sách lịch sử là: khai quốc hoàng đế bệ hạ sau khi đăng cơ đã cưới một người con gái xuất thân trong gia đình bình thường tại quê nhà của người làm vợ. Người con gái đó sau này đã trờ thành khai quốc hoàng hậu.

Ngoài cái này ra, đối với vị hoàng hậu này đã không còn lời miêu tả nào nữa.

Nghe câu hỏi của Đỗ Duy, QQ phảng phất như đang cười:

-Vợ của Aragon là như thế nào? Ta chẳng phải đã nói rồi sao, người và ngươi rất giống nhau. cho nên, ngươi có thể nghĩ xem vợ của ngươi hiện tại như thế nào là biết ngay.

Vivian?

Đỗ Duy không khỏi bật cười.

Một người con gái ngây thơ thuần khiết gần như tờ giấy trắng ư? Hơn nữa ......vợ của Aragon, sẽ không nói lắp chứ?

-Sách lịch sử ghi chép về cô ta rất ít, đương nhiên, trong phổ hệ của hoàng thất tự nhiên có lưu lại tên của nàng ta, tên của nàng là: Lolita. (đã từng chú thích rồi, tự tra gu gờ nhé)

Đỗ Duy:

-............Loli à??

QQ cười cười:

-Đại khái là phát âm như vậy. Nhưng mà, kỳ thật trong đây có một bí mật. vị hoàng hậu khai quốc này, không phải là một người bình thường a! Trong sách lịch sử nói cô ta xuất thân từ một hộ gia đình nhỏ tại quê nhà chủ nhân Aragon, điều này không sai. Nhưng cô ta không phải là sau khi chủ nhân Aragon trở thành hoàng đế mới đến ở bên cạnh chủ nhân ......mà là, từ lúc chủ nhân khởi binh là đã theo bên cạnh người rồi!

-......

Đỗ Duy giật mình nhìn QQ. QQ kéo dài âm thanh, chậm rãi nói:

-Năm xưa, thánh Roland kỵ sĩ đoàn dưới trướng của chủ nhân Aragon, mười hai người đều là cao thủ có thực lực thánh cấp, đều thề chết tận trung mà đi theo chủ nhân! Mười hai vị kỵ sĩ này, mỗi người đều có thân phận thần bí, họ luôn đeo mặt nạ, không lộ mặt cho bất ai xem! Họ xuất quỷ nhập thần, thậm chí không ai biết thường ngày họ sống ở đâu, dừng lại ở địa phương nào, nhưng mà mỗi lần, chỉ cần là lúc chủ nhân cần, họ đều sẽ xuất hiện bên cạnh người! Mười hai vị cao thủ thánh cấp, đều là chủ lực chiến đấu mạnh nhất trong quá trình chủ nhân thống nhất đại lục! Còn hoàng hậu Lolita bệ hạ ......nàng thật ra còn có một thân phận khác!

Trong lòng Đỗ Duy đã thầm đoán được, lại nghe QQ tiếp tục chậm rãi nói:

-Một cái tên khác của nàng là Messiah. Thân phận là ......kỵ sĩ thủ lĩnh của thánh kỵ sĩ đoàn Roland!

Nhìn bộ dáng giật mình của Đỗ Duy, QQ phảng phất cười rất ác ý:

-Ngươi còn nhớ ta đã từng nói cho ngươi biết, lúc còn trẻ, người đã kéo ta đi xem trộm một người cô gái tắm? Người con gái đó, chính là Messiah! Cũng chính là hoàng hậu Lolita sau này! Họ kỳ thật đã quen biết từ sớm rồi, Messiah rất yêu chủ nhân Aragon, suốt đời thủ hộ bên cạnh chủ nhân! Đáng tiếc, khi chủ nhân Aragon lần đầu đám cưới, lại là vì đại nghiệp, không thể không cưới cô công chúa của tiểu vương quốc kia! Nhưng cho dù là như vậy, Messiah cũng không có từ bỏ, nàng vẫn luôn một mực yên lặng mà thủ hộ bên cạnh chủ nhân, vì người mà dâng tặng cả đời! Tình yêu của hai người, chưa hề ngừng qua khắc nào. Còn tới lúc cuối cùng, sau khi chủ nhân Aragon làm hoàng đế rồi, Messiah mới cuối cùng khôi phục lại tên Lolita, trở thành vợ của người.

Nói rồi, QQ đột nhiên nhảy dựng lên trên ghế, sau đó miệng ngậm lấy cây bút lông ngỗng trên bàn, chấm nhẹ chút mực, cấp tốc mà vẽ lên trên giấy ......trong quá trình nó vẽ, Đỗ Duy nhìn hình vẽ trên giấy từ từ rõ ràng, con mắt, lại càng mở to ra!


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-662)