Vay nóng Homecredit

Truyện:Ác Ma Pháp Tắc - Chương 410

Ác Ma Pháp Tắc
Trọn bộ 662 chương
Chương 410: Ma âm quán nhĩ
0.00
(0 votes)


Chương (1-662)

Siêu sale Shopee


Là tên pê đê chết tiệt đó! _ Jojo đứng bật dậy, thần sắc sợ hãi.

Đỗ Duy hơi trấn tĩnh một chút phủi tay ấn vai Jojo nói nhỏ:

- Đừng vội hoảng, nghe đã hãy nói. _ Dứt lời hắn đưa tay nắm lấy tay Jojo, cảm thấy tay cô lạnh ngắt.

Hai người im lặng một lúc lại nghe tiếng Lạc Tuyết từ bên ngoài truyền vào, từng câu từng chữ rõ ràng:

- Đỗ Duy, hai người các ngươi trốn dưới đó chẳng lẽ không thấy bẩn hay sao?

Jojo biến sắc nói thầm:

- Hắn, hắn có phải lại đang bày trò gạt chúng ta đâm đầu vào rọ không?

Đỗ Duy lắc đầu, sắc mặt ngưng trọng:

- Không đâu, giọng nói của hắn có thể truyền chính xác đến đây, lại còn nghe thấy cuộc đối thoại khi nãy của chúng ta, thế thì không phải là đang bày kế nữa mà thực sự đã phát hiện ra chúng ta rồi.

Ngập ngừng một lát Đỗ Duy thở dài:

- Tên pê đê chết tiệt đó cũng thật có chút bản lãnh.

Jojo bất cần nói:

- Chúng ta đi ra liều một trận với hắn! Thế còn tốt hơn so với việc cứ nín nhịn thế này.

Đỗ Duy chợt bật cười không trả lời Jojo mà hít một hơi thật sâu rồi quát lớn:

- Tinh linh vương, nếu ngươi đã tìm ra nơi chúng ta ẩn nấp, tại sao không xuống đây mà bắt chúng ta? Ở đây tuy thối một chút nhưng chơi vui lắm!

Lần này hắn không cố kị gì nữa mà dùng đến ma pháp, âm thanh thấm qua lớp bùn lầy truyền ra bên ngoài nghe rõ mồn một.

Jojo cuống quýt nhìn Đỗ Duy bảo:

- Anh còn cười được à?

Đỗ Duy chậm rãi đáp:

- Tại sao không cười được chứ? Hừ, tên pê đê chết toi đó tuy rằng đã tìm được chúng ta nhưng hắn có dám xuống không? Đừng có quên hắn là một tinh linh, để một tinh linh vương có bệnh sợ bẩn chui xuống một cái đầm lầy còn thối hơn hố phân, chẳng thà cô giết hắn cho rồi.

Quả nhiên một lát sau bên ngoài truyền đến tiếng cười khổ của Lạc Tuyết:

"Hay là thôi đi, hai vị tuy có nhã hứng nhưng mùi thối dưới đó chỉ e ta không chịu nổi. Đỗ Duy, ngươi sẽ không định ở dưới đó cả đời chứ?

Đỗ Duy mặc kệ ôm đầu ngồi xuống, tựa lên đùi Jojo lớn tiếng:

- Tại sao không? Ở đây tuy nhỏ, tối và hôi một chút nhưng dù sao cũng có mĩ nữ làm bạn, có ăn có uống – vả lại ta đây cũng không định lên ngay.

Ngừng một lúc Đỗ Duy có vẻ như cười càng thêm khoái trá, hắn tiếp tục cười:

- Dù gì thì chúng ta đã cá cược rằng ngươi nhất định phải bắt được ta mới tính! Bây giờ ngươi mới chỉ tìm được chỗ ẩn thân của ta, vẫn chưa tính là đã thực sự bắt được ta. Ta cũng không vi phạm luật chơi. Tinh linh vương tôn quý, nếu như ngươi muốn bắt ta thì cứ tự nhiên xuống đây! Có điều ta nghĩ chỉ sợ ngươi sẽ không nhận lời mời của ta đâu. Ngươi là tinh linh vương kia mà, thân phận lớn lắm, nếu sau này truyền ra tinh linh vương thân phận tôn quý như ngươi lại chui xuống đống phân, ta lo rằng không được hay ho cho lắm.

Giọng nói của Lạc Tuyết cũng không chút giận dữ, hắn bật cười:

- Giỏi cho một tên Đỗ Duy! Đã đến nước này rồi mà còn giở trò chày cối với ta.

Jojo đứng bên vội nói:

- Chúng ta cứ tiếp tục thế này sao? Nhớ chọc giận hắn ...

- Ta nói rồi, hắn sẽ không xuống đâu.

Đỗ Duy nói với giọng nắm chắc, hắn còn cố ý nói thất lớn:

- Lạc Tuyết, lúc nãy ta còn đi đại tiện trong đầm, nếu ngươi định xuống thì đừng có trách ta không nhắc nhở đấy.

Lúc này giọng Lạc Tuyết mới có chút không vui:

- Hừ, Đỗ Duy, cho dù ta không thể đi xuống, chẳng lẽ còn không thể thi triển phép thuật lật tung cái đầm này lên!

- Ngươi đương nhiên có bản lãnh đó. _ Đỗ Duy cười nói:

- Nhưng nếu bây giờ ngươi đã xác định được là ta ở bên dưới, đã nằm trong tầm tay của ngươi, ngươi tội gì phải đi làm cái công việc móc phân ghê tởm này? Ma pháp của tinh linh tộc cao quý hoa lệ các ngươi dùng để móc phân cũng thực quá mất hình tượng đi.

Đỗ Duy càng ung dung, Jojo bên cạnh lại càng cuống cà kê. Lạc Tuyết bên ngoài không nói gì nữa, hình như tạm thời cũng không có động tĩnh gì. Jojo thấp giọng:

- Đỗ Duy, chẳng lẽ anh đã có cách thoát thân rồi sao?

- Thoát thân ư? _ Đỗ Duy thở dài, ngữ khí có phần chua chát:

- Ta làm gì có cách thoát thân, chẳng qua chỉ là cố sức câu giờ thôi. Chúng ta cược với Lạc Tuyết thời gian một tháng, trong vòng một tháng hắn thả chúng ta ba lần, hôm qua mới một ngày ngắn ngủi mà chúng ta đã phí mất một lần ưu đãi. Lần này chắc chắn là sẽ bị bắt rồi nhưng ít nhất ta cũng phải kéo dài thêm một khoảng thời gian! Vả lại trong một tháng, thêm được dù chỉ một giờ một phút, đối với chúng ta vẫn là có lợi.

Jojo nghe đến đây, trong lòng không khỏi dấy lên chút bi ai.

Có điều Đỗ Duy nói chẳng sai tẹo nào.

Lạc Tuyết tuy trông có vẻ cao quý ưu nhã, thực ra nội tâm cực kì kiêu ngạo. Mà phàm là loại cường giả vừa có thực lực tuyệt đỉnh lại vừa cực kì kiêu ngạo tự phụ này thế nào cũng không tránh nổi vài tật xấu không sửa nổi cũng như cái thói bày đặt này nọ.

Với sự kiêu ngạo của Lạc Tuyết, tuy rằng biết rõ Đỗ Duy ở dưới đầm lầy nhưng muốn hắn thực sự dùng phép thuật xới tung cái đầm xú khí xung thiên kia lên thì hắn vẫn không sao hạ mình làm được.

- Đây chính là chỗ xấu của việc làm cao. Làm cao lâu quá đến lúc đột nhiên phải đi làm mấy việc bẩn thỉu mệt người thì trong lòng khó tránh một chút do dự. Chúng ta chỉ cần ngồi im đợi, câu được thêm chút là chiếm thêm được chút tiện nghi.

Quả nhiên, dưới sự an ủi của Đỗ Duy Jojo mới chịu ngồi xuống, Đỗ Duy lại lấy ra chút thức ăn và nước, hai người chia nhau.

Theo tính toán của Đỗ Duy, qua một lúc lâu Lạc Tuyết mới hết kiên nhẫn.

Bên ngoài tiếng nói của Lạc Tuyết lại một lần nữa truyền đến, lần này ngữ khí trở nên nhu hòa hơn một chút, nhưng Đỗ Duy từ trong thanh âm đó lại nghe ra một tia gấp gáp. -

- Đỗ Duy, đã gọi là đánh bạc nhận thua, ta thừa nhận lần này ngươi sém chút đã lừa được ta, có điều nếu đã bị ta tìm thấy thì sớm muộn gì ngươi cũng phải ra ngoài, hà tất phải tiếp tục chày bửa ở đây? Đường đường là công tước hoa Tulip, chẳng lẽ lại là hạng dây dưa không dứt này? Cách làm đó chẳng có chút phong độ cường giả nào cả.

Đỗ Duy nghe xong liền phá ra cười:

- Tinh linh vương, bây giờ ta đang lấy yếu chống mạnh, lấy nhỏ đánh lớn, dùng chút trò vặt cũng chẳng có gì quá đáng. Nếu nói đến phong độ thì – hắc hắc, ngài tinh linh vương ơi, đường đường là thực lực thánh giai lại đi bắt nạt hai ma pháp sư bình thường như chúng ta, lấy thân phận thánh giai cường giả cưỡng bách hai kẻ thực lực kém xa ngươi đánh cược, lẽ nào như vậy phong độ lắm sao?

Lạc Tuyết nghe hắn nói thì trầm mặc một lúc, thanh âm truyền đến sau đó có phần bất thiện:

- Được thôi, nếu ta đã hết lời khuyên nhủ mà ngươi vẫn không chịu ra, ta đành dùng thủ đoạn khác vậy!

Tiếng nói vừa dứt, Đỗ Duy vội vã dùng hết sức thi triển tinh thần lực của mình, sau khi khuếch rộng chợt nghe thấy một khúc nhạc réo rắt từ bên ngoài truyền đến! Khúc nhạc ấy du dương dễ nghe đến cực điểm, khiến người ta nghe rồi không khỏi ngơ ngẩn thẫn thờ. Đâu đó còn ẩn ước một giọng ca nhẹ nhàng lay động, giọng hát ấy tựa như tiếng nhạc thần tiên, ngọt ngào uyển chuyển khiến lòng người xao xuyến. Âm thanh ấy chẳng phải ai xa lạ mà chính là tinh linh vương Lạc Tuyết!

Đỗ Duy trước tiên là ngẩn người ... chẳng lẽ Lạc Tuyết điên rồi? Đợi đến hết kiên nhẫn nên một mình đứng ngoài hát hò tự sướng?

Thế nhưng liền đó âm điệu bài ca dao dần dần trở nên nặng nề, từng chữ từng chữ lọt vào tai giống như vô số móc câu. Chúng liều mạng gảy lên sợi dây đàn trong nội tâm sâu thẳm, khiến người ta ngứa ngáy muốn động, như thể nhịn không nổi mà nhảy lên dập dềnh theo điệu nhạc!

Trong lòng Đỗ Duy kinh hãi, hắn chỉ thấy khắp người bải hoải, ý thức cũng có chút mơ hồ. Đột nhiên hắn cảm thấy ngón tay mình khẽ động, bản thân mình không tự chủ đã bắt đầu đung đưa theo nhịp điệu bài ca dao. Đỗ Duy hoảng hốt vội vàng cưỡng chế kìm chặt cảm giác bồn chồn trong lòng, hắn ngưng tụ tinh thần, lập tức dùng tinh thần lực chậm rãi tra xét ý thức không gian của mình. Hắn vừa ngưng thần, cảm giác mất khống chế toàn thân tức thì nơi lỏng, có điều chỉ trong phút giây ngắn ngủi vừa rồi đã khiến hắn toát hết mồ hôi lạnh!

Bên người truyền đến một tiếng "Ưm" khe khẽ. Đỗ Duy giật mình thấy Jojo mặt đỏ lựng đã lảo đảo đứng lên theo âm luật của bài ca, hai cánh tay nhẹ nhàng mở ra, thân hình không tự chủ mà uốn éo, hai cánh mũi phập phồng thở gấp, đôi con ngươi tựa như ngấn nước, sóng mắt dập dềnh mê đắm say sưa. Đỗ Duy vội vã kéo lấy Jojo, thế nhưng Jojo lại giãy giụa thật mạnh tránh thoát, cánh tay trông như đang nhẹ nhàng vũ động lại có vẻ tràn trề sức mạnh.

- Cô sao thế? Mau ngưng tụ tinh thần, đây là một thứ ma pháp!

Thân thể Jojo múa may một cách vô lực, miệng nói đầy bất lực:

- Tôi ... tôi không thể khống chế được bản thân ... Á!

Dứt lời thân hình bất ngờ xoay lại.

Ở phía xa, tiếng ca bên ngoài rốt cuộc cũng dừng lại. Giọng nói pha chút tiếu ý của Lạc Tuyết truyền đến:

- Thế nào? Đỗ Duy, đây là trấn hồn khúc của tinh linh tộc chúng ta! Tinh linh chúng ta là chủng tộc gần gũi với tự nhiên nhất, sở trường nhất là thứ ma pháp âm luật tự nhiên này! Trấn hồn khúc của ta có thể thôi thúc thực vật sinh trưởng, cũng có thể khống chế động tác của sinh vật tự nhiên, loài người tuy là những sinh linh cao cấp nhưng rốt cuộc cũng nằm trong quy luật vàng của sinh vật. Một đoạn khi nãy của ta mới chỉ là một khúc nhạc ôn hòa thúc đẩy sinh vật lớn lên, nếu ngươi còn không ra khúc ca tiếp sau đây chỉ e các ngươi chịu không nổi đâu. Tiếp theo ta mà hát thì sẽ không chỉ đơn giản là nhảy múa nữa, sau khi bị ta khống chế, ta chỉ cần hơi phát lực liền có thể khiến người ta phát cuồng đấy!

Khi Lạc Tuyết nói chuyện Jojo rốt cuộc mới thấy thân thể lỏng ra, lập tức ngã khuỵu xuống một cách vô lực, quần áo toàn thân thấm đẫm mồ hôi. Cô nàng vốn đã thay quần áo, chỉ khoác một tấm áo khoác ngoài cho nên sau khi ra mồ hôi tấm áo choàng đó đã dính sát vào cơ thể, cộng thêm một thân mồ hôi và sắc mặt đỏ bừng khiến cho những đường cong kiêu hãnh lộ ra không chút dấu diếm.

Cô nàng ngã như vậy liền lọt thỏm vào trong lòng Đỗ Duy. Đỗ Duy hoảng hốt ôm lấy Jojo. Chỉ thấy một tấm thân mềm mại mê người nằm gọn trong lòng mình, ngọn núi cao cong vút kia nằm ngay dưới lòng bàn tay, nhìn Jojo thở dốc, đôi mắt cô long lanh như nước khiến lòng hắn xao động dữ dội.

Jojo dường như đã không còn sức đứng vững nữa, ngã trong vòng tay Đỗ Duy mà trong lòng cũng phát hoảng, vội vã đưa tay đẩy Đỗ Duy:

- Anh ... anh đừng có ôm tôi như thế ...

Nói đến cuối câu thì tiếng nói đã nhũn ra không thành tiếng gì nữa rồi.

- Ta ... - Đỗ Duy cười khổ, đang định buông Jojo ra thì trong đầu chợt nảy ra một suy nghĩ!

Sao mình lại không hề hấn gì?

Vừa rồi khi khúc nhạc mới cất lên hình như thoáng khống chế được mình, nhưng mình vừa ngưng thần đã có thể kháng cự lại. Nếu nói về trình độ ma lực, Jojo và mình đều là ma pháp sư cấp tám, tuy độ ngưng luyện tinh thần lực của mình so với Jojo có thể cao hơn một chút nhưng sai biệt cũng không đáng là bao. Tại sao bản thân mình có thể kháng cự mà Jojo lại không có chút sức lực hoàn thủ?

Đỗ Duy vừa động tâm, tạp niệm khi ôm mĩ nhân ban đầu lập tức biến mất. Hắn vội nhắm mắt tra xét kĩ càng ý thức không gian của mình, phát hiện ra một kết quả khiến hắn vừa ngạc nhiên vừa kì lạ:

Bên trong ý thức không gian vốn đã bị nhiễm tinh linh ma lực màu tím của mình, màu tím của cái hạt giống sức mạnh hơi hơi xoay chuyển kia hình như càng biến đậm!

Chẳng lẽ bởi vì bản thân mình có ma pháp thuộc tính của tinh linh tộc nên mới có lực đề kháng ma pháp nhất định đối với tinh linh ma pháp?

Phát hiện này khiến Đỗ Duy mừng thầm nhưng hắn nhanh chóng trấn định lại. Trong tay có thêm một cọc tiền vốn cũng là một chuyện tốt.

Chính vào lúc ấy thì đợt công kích bằng âm luật thứ hai của Lạc Tuyết cuối cùng cũng triển khai! Khúc ca dao lần này so với vừa nãy thì càng thêm hân hoan sôi nổi, thấp thoáng mang theo một chút tiết tấu mừng vui kích động. Dưới khúc nhạc ấy Jojo không có một chút sức kháng cự, thân thể vốn đã mỏi nhừ lại tiếp tục nhảy theo điệu nhạc. Đỗ Duy tuy cố ôm lấy cô nàng nhưng thân thể Jojo trong lòng hắn cứ không ngừng vặn vẹo. Jojo cũng đã thử ngưng tụ tinh thần nhưng đáng tiếc tinh thần lực của bản thân đứng trước mặt thánh giai cường giả cường đại như tinh linh vương thực sự không đỡ nổi một đòn.

Đỗ Duy nhanh chóng không áp chế nổi Jojo nữa. Lực khí của Jojo trở nên càng lúc càng lớn, cuối cùng cô nàng cũng vùng ra khỏi vòng tay Đỗ Duy, thân hình uốn éo điên cuồng. Tấm áo choàng vốn dĩ rộng rãi dưới sự vặn vẹo của cô, cổ áo hơi hơi trễ xuống làm lộ ra bờ vai thơm đầy đặn lấm lấm mồ hôi. Dưới cổ áo xộc xệch là bộ ngực tròn trịa đẫy đà lấp ló. Đỗ Duy thở dài một hơi, vội vàng nhắm mắt không dám tiếp tục nhìn, mà ngay lúc ấy hắn chợt nảy ra một ý.

Lời ca trong bài ca dao của Lạc Tuyết hắn nghe không hiểu lấy một chữ, chắc là ngôn ngữ của tinh linh tộc. Ngôn ngữ này phát âm cực kì cổ quái, trí nhớ của Đỗ Duy vốn rất kinh người, sau khi nghe một lượt đã nhớ được bảy tám phần. Hắn thầm nghĩ nếu như đã biết bản thân có thuộc tính của tinh linh ma pháp, vậy thì cũng dễ đoán ra lời ca của bài ca dao chắc chính là chú ngữ của thứ ma pháp âm nhạc này!

Chỉ là tuy Đỗ Duy một lượt đã nhớ bảy tám phần nhưng không ít cách phát âm bên trong lại là thứ mà vòm miệng nhân loại căn bản không thể phát ra được, những âm rung và âm chuyển cực kì phức tạp khó khăn.

Rốt cuộc Lạc Tuyết một lần nữa tăng cường thêm ma lực vào trong âm nhạc, đến cả Đỗ Duy cũng dần dần cảm thấy tâm linh của chính mình không sao tiếp tục bảo trì tỉnh táo nữa, một tia dục vong nhen nhóm manh nha trong lòng – Dù sao thì tinh tinh thuộc tính này tuy cho hắn sức kháng ma pháp tinh linh nhất định nhưng cũng không phải vạn năng, dưới ma pháp công kích cường đại của tinh linh vương, khoảng cách thực lực khổng lồ của hai bên một chút ma kháng lực này nhanh chóng mất dần dưới.

Đỗ Duy một mặt liều mạng chống đỡ, mồ hôi túa ra đầy đầu, cùng lúc hắn còn gắng sức nhớ kĩ những ca từ trúc trắc cổ quái. Hắn biết cơ hội học tinh linh ma pháp không nhiều, thừa cơ bây giờ Lạc Tuyết còn không biết học được chừng nào hay chừng ấy!

Cuối cùng khi Đỗ Duy phát hiện ra thân thể mình đã không còn chịu khống chế mà đứng dậy, hai chân bắt đầu khẽ động, hắn biết rằng bản thân mình cũng đã đến cực hạn rồi, vội vã hét to một câu:

- Được rồi được rồi! Lạc Tuyết, coi như ngươi độc! Lần này ta nhận thua là được chứ gì! Ta ra ngay đây!

Theo tiếng gào của Đỗ Duy, bài ca dao cũng dừng lại. Hai người Jojo và Đỗ Duy ngồi vật trên mặt đất thở lấy thở để, mồ hôi đầm đìa.

Tiếng nói của Lạc Tuyết chậm rãi truyền xuống:

- Đã sớm biết thế này thì hà tất ban đầu phải thế. Có điều ... công tước hoa Tulip, cho dù ở trong tinh linh tộc cũng chưa từng có ai được nghe tiếng ca của Lạc Tuyết ta đâu. Ngươi là người đầu tiên đấy! Được nghe trấn hồn khúc do Lạc Tuyết ta đích thân hát cho ngươi, ở chỗ chúng ra bao nhiều người cầu còn không được nữa kia!

Đỗ Duy tức tối hừ một tiếng:

- Hát hò thì có gì hay ho, lúc ông đây làm quý tộc ở đế đô thì loại vũ nữ con hát nào chả thấy rồi, chỉ có điều người khác hát đòi tiền còn ngươi lại đòi mạng a!

Giọng nói pha chút chế giễu của Lạc Tuyết truyền xuống:

- Ồ, công tước hoa Tulip, xem ra ngươi vẫn còn chút không phục! Nếu ngươi bằng lòng ta lại hát cho ngươi một khúc, thế nào?

Đỗ Duy le lưỡi lập tức gào lên:

- Dừng! Dừng! Phiền ngươi đừng có hát nữa, bài hát này hát nhiều rồi còn không lấy mạng người ta à? Ngươi vừa hát là ông đây lại muốn khiêu vũ – khiêu vũ khiêu vũ, khiêu vũ nhiều là mất mạng đấy!


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-662)