← Ch.170 | Ch.172 → |
Sandy vốn là một tên nhóc mười ba tuổi, nó là điển hình của những kẻ phải trải qua cuộc sống gió sương để tìm sinh kế trên các con đường. Nhưng vì nó cũng là một thằng nhóc thông minh nên những người quen thân với nó đều gọi nó là Sandy còn những kẻ có xích mích cũng đều gọi nó là "Sandy nhỏ lừa đảo"
Sandy sinh ra trong khu ổ chuột ở đế đô, đương nhiên không có tiền như những đứa trẻ nhà giàu có khác bỏ tiền ra mời các loại sự phụ đệ nhận kiểu giáo dục chính thống. Khi nó mười ba tuổi cũng chỉ đi theo thần điện sư phụ vào trong tôn giáo viện học tập nửa năm, miễn cưỡng cũng học được đọc, viết và tính toán. Trong số những đứa trẻ nó cũng xem như là thông minh, ít nhất nó có thể dùng viết ra tên của mình bằng ngôn ngữ thông dụng của đại lục. Hơn nữa còn có thể đọc ra hoàn chỉnh chương thứ nhất "Thần Lục sang thế kỷ" của giáo điển Thần điện.
Đáng tiếc, ba tháng trước nó không thể tiếp tục học tập trong trong giáo viện của thần điện. Bởi vì giáo viện được xem là nơi cho bọn trẻ một ít giáo dục "Miễn phí" nhưng loại miễn phí nào cũng có giá của nó. Mọi đứa trẻ học tập trong giáo viện, sau khi trưởng thành đều phải phục vụ miễn phí cho thần điện ba năm, hoặc có thể trở thành giáo sĩ – cả đời không được kết hôn.
Là những người điển hình của phương nam, cha mẹ của Sandy vốn không nghĩ chặt đứt hương hỏa của nhà mình. Hơn nữa bản thân Sandy cũng không có hứng thú gì đối với việc trở thành giáo sĩ, mười ba tuổi nó đối với chuyện nam nữ cũng là hiểu ra một chút. Hiện tại vẫn thỉnh thoảng dán đầu vào tường nhìn lén Elle ở nhà bên cạnh.
Hai thắng trước, nó đã tranh thủ làm một chút việc tính tính tóan toán đơn giản. Từng làm làm một người phụ việc ở cửa hàng tạp hóa rồi làm kẻ học nghề cho lão thợ may ở đầu phố.
Nhưng những chuyện trước đây, thật ra Sandy còn có một con đường phát tài rất tốt.
Mỗi ngày nó đều thường lượn qua lượn lại chợ nô lệ, nó xác thực là một nhóc thổ địa tại nơi đây. Anh ruột của nó vốn cũng là một tên côn đồ đáng tiếc chỉ vì trộm nhầm túi tiền của một quản gia quý tộc mà bị sở trị an bắt, sau đó bị đày đi làm lao động tại một khu mỏ ở Tây Bắc.
Sandy khống giống với anh của mình, nó không phải là thằng móc túi, cũng không làm chuyện gì hư hỏng. Nhưng mỗi ngày nó đều mang về mấy đồng lẻ từ chợ nô lệ này.
Chợ nô lệ ở đề đô vốn là nơi tụ tập của lái thương đến tư cả nước, người của các nơi khác bên trong đại lục. Trong đó rất nhiều người đều là lần đầu tiên đến chợ nô lệ, thói quen của bọn họ là cần có một tên thổ địa giúp họ dẫn đường, giúp bọn họ mặc cả với bọn buôn nô lệ, giới thiệu một ít "quy củ" trong thời điểm giao dịch.
Bởi vì loại tình huống này, hơn nữa Sandy bản thân cũng khá thông minh cho nên tiền thu vào cũng kha khá. Hầu như mỗi ngày trong túi tiền của nó cũng đều có vài đồng lẻ, thậm chí nếu gặp loại nhà giàu có Sandy lại bỏ thêm vài câu nịnh hót, nói vài câu dễ nghe liền thu được nhiều tiền hơn. Nguyện vọng lớn nhất của Sandy là có thể để dành đủ tiền mua một đôi giày da cũ. Anh của cô nàng Elle bên cạnh làm phục dịch cho quân trú phòng ở địa phương thường hay khoe trước mặt Sandy loại giày da thường dừng trong quân đội, khiến thằng nhóc này vô cùng hâm mộ.
Sandy không chỉ là người thông minh mà còn là kẻ nhìn người rất chuẩn. Nó chỉ cần liếc mắt nhìn vào dòng người nhốn nháo nhộn nhịp trên đường là có thể biết ai là dê béo một cách lão luyện.
Hôm nay, Sandy khoanh hai tay đứng ở trong góc nhìn nửa ngày, rốt cục tìm được mục tiêu của mình.
Trong đám người có một tổ hợp kỳ quái: một nam một nữ. Nhưng họ không giống người yêu vì nam hình như tuổi còn quá nhỏ, nhìn qua cũng không lớn hơn mình bao nhiêu. Nữ thì hơn hai mươi tuổi, hơn nữa cực kỳ xinh đẹp. Thậm chí so với Elle bên cạnh còn xinh đẹp hơn nữa.
Hai người dù là mặc quần áo của thường dân, nhưng Sandy nhìn ra chỗ đặc thù: thằng bé kia ánh mắt quan sát chung quanh, hiển nhiên là lần đầu tiên đi vào chợ nô lệ đối với mọi thứ xung quanh hình như rất tò mò, điều này đối với Sandy rất quan trọng. Mà người nữ kia càng làm cho Sandy tò mò: Nàng rất cao, chân lại rất dài ...hơn nữa có vẻ là một võ sĩ. Một nam một nữ mặc dù đi cùng một chỗ nhưng nữ nhân đó hình như cố ý luôn đi sau thiếu niên nửa bước, tựa hồ không dám sóng vai cùng hắn mà đi. Ngoài ra khi trong đám đông, cô gái luôn chú ý ngăn những người khác đến gần vị thiếu niên kia hình như là đang duy trì một loại tư thế bảo vệ.
Có vẻ đây là một cậu chủ có tiền dẫn theo một nữ bảo tiêu xinh đẹp đây.
Đúng, đúng rồi!
Sandy trong lòng khẳng định suy đoán của mình sau đó nó kéo chiếc nón rách của mình chạy thẳng đến. -Thưa ngài! Thưa ngài!
Đỗ Duy vốn đang nhìn xung quanh, hắn quả thực rất tò mò với chợ nô lệ. Ngày trước mua sắm những nô lệ cho cửa hàng không phải là Đỗ Duy trực tiếp ra tay mà do Marde làm. Hôm nay là lần đầu tiên hắn đi vào chợ nô lệ, ở văn minh thế giới kiếp trước ...:"nô lệ" loại danh từ này trên thế giới hầu như đã tuyệt chủng. Nó vốn đang nhìn liền nghe bên người truyền đến một tiếng quát to âm điệu hơi non nớt.
Một thằng bé gầy yếu, dường như là một chú cá trê nhanh nhẹn luồn lách qua đám đông, sau đó chui ra đứng trước mặt mình. Đứa bé này quả thực rất gầy có vẻ giống các đứa bé khác ở khu ổ chuột. Điều khiến Đỗ Duy ngạc nhiên là nó lại rất sạch sẽ, không giống những đứa bé đó cả người đầy bụi bẩn. Gương mặt sạch sẽ, một đôi mắt to rất có lnh khí, sinh động vừa nhìn liền đoán ra là loại quỷ nhỏ thông minh.
-Thưa ngài.
Sandy dễ dàng nói ra nghề nghiệp của mình, đồng thời không quên cố ý thể hiện nụ cười ngây thơi bé bỏng trên mặt:
-Thưa ngài, xin hỏi ngày tới đây mua nô lệ phải không? Vậy tôi nghĩ ngài chắc chắn cần một người như tôi.
Roline liếc mắt liền nhìn ra ý đồ của thằng nhóc này, với kinh nghiệm giang hồ của mình làm sao không biết ý độ của loại côn đố đường phố thế này? Vốn vừa định mở miệng nói chuyện nhưng lại nghe Đỗ Duy hỏi một cách hứng thú:
- Ồ? Ngươi ư? Ngươi có thể làm gì cho ta nào?
-Tôi có thể làm cho ngài rất nhiều việc, quan trọng nhất là có thể giúp ngài tiết kiệm rất nhiều phiền toái ...Tôi có thể giúp ngài tiết kiệm thời giàn – với người tôn quý như ngài, thời gian cũng không phải mang giá trị bình thương mà. Ngài nhìn xem, ở đây có rất nhiều người đến mua nô lệ. Có nhiều kẻ buôn nô lệ như thế mà ngài lại chỉ mới đến đây lần đầu tiên, tôi có thể giúp ngài giới thiệu tình hình ở nơi đây. Tại đây mọi thứ với tôi đều rất quen thuộc, những tên buôn nô lệ này tôi cũng đều biết cả. Trong đó kẻ nào xảo quyệt, kẻ nào lòng dạ đen tối, kẻ nào buôn bán công bằng tôi đều có biết và giúp ngày giới thiệu cả. Ngài xem, có phải tô rất hữu dụng với ngài không?
Thấy Đỗ Duy vẫn mỉm cười, tựa hồ có chút chuyển ý, Sandy càng bỏ thêm sức lực không muốn bỏ đi con đường phát tài trước mắt tiếp tục bổ sung:
-Người ở đây rất hỗn tạp, trong đám người cũng có rất nhiều móc túi, nhưng mà nếu có tôi ở đây có thể giúp ngài giảm đi rất nhiều phiền toái ở phương diện này ...ngài xem ...
Nói tới đây, Sandy áp thấp thanh âm dùng ánh mắt chỉ vào một tên gầy ốm trong đám người nhỏ giọng nói:
-Ngài xem, tên mặc áo xám kia vốn là một bàn tay vàng ở nơi này. Ngài nên cẩn thận đừng nên gần sát nó nếu không mười phần hết chín nó sẽ trộm đi túi tiền của ngài đấy.
Đỗ Duy giật mình, lập tức nở nụ cười.
Ấn tượng đầu tiên của nó là hơi thích vẻ mặt mang theo nét tinh ranh của thằng nhóc này.
-Ngươi làm sao biết ta là người có thân phận tôn quý? Ta mặc quần áo cũng không đắt tiền mà.
Đỗ Duy lắc đầu:
-Ngươi có lẽ nhầm lẫn, ta chỉ là một người bình thường đi xem xung quanh mà thôi, ta cũng không cần dẫn đường.
-Ngài đừng khinh ta là thằng nhóc nhé.
Sandy tiếp tục mỉm cười, nó cười rất có kỹ xảo không cao không thấp lộ ra đúng bốn cái răng. Cũng không giống những người cùng khổ khác, răng của Sandy rất trắng. Mỗi ngài nó đều rất siêng năng đánh răng, phi thường chú trọng nghi thái của mình. Bởi vì nó biết rất rõ rằng, những ông chủ như thế này đều thích người sạch sẽ.
*****
-Quần áo ngài mang dù không quý trọng nhưng kỹ thuật cắt may thì thợ bình thường chắc chắn không thể làm được, tôi cũng xuýt nữa trở thành một người học việc thợ may a. Chắc chắn ánh mắt không thể nhìn lầm được... Ngoài ra còn vị tiểu thư đây. Ồ, xin bỏ qua sự mạo muội của tôi. Một tiểu thư xinh đẹp như vậy lại có thái độ cung kính với ngài đến thế nếu không phải là thê tử của ngài thì chắc chắn là người hầu của ngài rồi. Ngoài ra mái tóc sạch sẽ, màu da sáng sủa vừa nhìn liền biết là người có thân phận ...Còn có tư thế khi ngài đi đường cũng không giống với người nghèo, có vẻ giống với những quý tộc khác ở thành bắc.
Đỗ Duy cẩn thận nhìn thằng nhóc trước mặt, sau đó mỉm cười:
-Ngươi quan sát quả thực rất chu đáo đấy.
-Đương nhiên.
Sandy nói nhanh:
-Tôi có thể tiết kiệm giúp ngài rất nhiều thời gian quý báu, ta có thể là kẻ dẫn đường cho ngài ở chỗ này. Thậm chí lúc ngài mua nô lệ tôi còn có thể giúp ngài tiết kiệm một số tiền lớn. Đương nhiên cuối cùng ngài chỉ cần thoải mái thưởng cho ta hai đồng tệ để ta có thể mua một miếng bánh mì đen là được.
Đỗ Duy nở nụ cười nhìn Roline:
-Ta thích thằng nhóc này, cho nó đi theo đi.
Nói xong, Đỗ Duy vẫn đi tới phía trướ. Roline nhìn tên nhóc thông mình, nhanh miệng này liền lấy trong túi búng ra một đồng xu, Sandy lập tức nhanh tay chụp lấy ...Động tác này nó làm dị thường thuần thục, hiển nhiên là mỗi ngày cũng làm vài lần. Chỉ là sau khi nó tiếp đồng xu có vẻ nặng nặng này lặp tức cặp mắt liền trợn tròn, hai tay dùng sức xoa xoa, thổi thỏi sau đó cẩn thận quan sát ngoài ra còn không thể tin dùng răng cắn một chút ...
Quả nhiên là một đồng vàng đó!! Sandy giật mình vui sướng vạn phần, lập tức hiểu được hôm nay mình gặp được nhân vật lớn. Trước đấy mấy người mà mình từng phục vụ nhiều lắm cũng chỉ thưởng cho một đồng bạc mà thôi mà người này lại dễ dàng thưởng cho mình một đồng vàng quả thật không tầm thường. Một đồng vàng cũng đủ cho cả nhà ba miệng ăn của mình có thể sinh hoạt hơn một tháng đó. Ngoài ra còn có thể để cho cha mỗi ngày uống một chén nhỏ rượu lúa mạch rẻ nhất, lại còn có thể như ước nguyện của mình mua một đôi giày da cũ nữa chứ. Nhanh chóng đem tiền xu nhét vào trong túi tiền. Sandy ra sức chạy theo bên người Đỗ Duy, ra sức thực hiện công tác.
-Ngươi rất quen thuộc nơi này phải không? Vậy ta hỏi người, nếu ta chuẩn bị mua một số nô lệ ta nên đi nơi nào?
-Điều này phải xem ngài muốn mua nô lệ dùng để làm gì trước đã.
Sandy nếu đã nhận tiền liền cố gắng làm việc, không có chút lười biếng. Thân thể gầy ốm nhỏ bé của nó trong đám người đi lại trong đám người đông đúc đều không có vẻ trở ngại. Tiếng nói trong miệng khi nói chuyện vừa nhanh lại vừa rõ ràng:
-Nếu ngài muốn mua tỳ nữ tôi đề nghị ngài nên đến quan nô phường để nhìn xem, nô lệ ở nơi đầy đều là từ già giàu có đi ra từng trải qua huấn luyện hơn nữa hiểu lễ tiết của quý tộc. Nếu mua về cũng không mất mặt mũi, nếu ngài chỉ cần tìm người làm công việc nặng vậy tôi cũng có thể đề cử cho ngài mấy chỗ tốt. Nghe giọng nói của ngài hình như cũng không phải người đế đô thì phải?
Nói xong câu cuối, Sandy giảo hoạt thử dò xét một câu. Chỉ là lần này tên thằng quỷ thông minh này lại đoán sai. Khẩu âm của Đỗ Duy quả thực cùng khẩu âm ở đế đô có chút khác biệt, đó là vì nó xuất thân từ Rowling gia tộc. Bởi vì truyền thống của Rowling gia tộc từ trước đến nay, kể cả lão bá tước Raymond cũng có một chút khẩu âm của Rowling bình nguyên. Riêng Đỗ Duy chỉ vì sinh sống một năm tại Rowling bình nguyên, nên dấu vết khẩu âm hơi nặng một chút. Nhìn thấy Đỗ Duy mỉm cười không nói, Sandy lập tức áp thấp thanh âm nói:
- Vậy tôi phải nhắc nhở ngài, tại chỗ này mặc dù mọi mua bán đều được pháp luật đế quốc bảo vệ, nhưng vì ngài là người đến từ bên ngoài nên phải chú ý một chút quy củ, đặc biệt là một số người không nên đắc tội đến, đây đều là những người có thế lực trong đế đô .... Tháng trước có mấy tên thương nhân từ bên ngoài đến, vì muốn cướp quyền mua hai nữ nô xinh đẹp đã cùng quản gia của một quý tộc tại đế đô làm ầm ĩ lên. Cuối cùng bị dạy cho một bài học ra trò, rồi ném đến bờ sông hộ thành bên ngoài đó.
Nhìn thấy vị ...Tài thần nhỏ tuổi của mình vẫn không nói lời nào. Sandy trong lòng có chút áp lực, nhanh chóng giới thiệu:
-Tổng quan mà nói, nô lệ tại đây chia ra mấy cấp bậc. Cấp bậc cao giá nhất hiển nhiên là quan nô, đó vốn là người của những gia đình giàu có bởi vì mang tội mà bị tước đoạt đi thân phận tự do trở thành nô lệ. Đây là đại đa số, nghe nói gần đây còn có một số vợ nhỏ, con gái của các quy tộc cũng trở thành nô lệ ...Hôm trước, tại thời điểm đấu giá đã khiến cho vài người đánh nhau để tranh mua nữa. Ài, tất cả đều hy vọng có thể mua được nữ nô là con gái của nhà quý tộc nào đó, như thế từ nay về sau có thể nở mặt mũi rất nhiều.
(Chỗ này bên trung quốc cũng thiếu, điều này bất khả kháng mong anh em thông cảm- theo ta đoán là: loại thứ hai là những tên dã ma từ vùng Tây Bắc)
-Vì sao?
Cuối cùng Đỗ Duy cũng mở miệng hỏi.
Sandy nhẹ nhàng thở dài, nó nói nhanh:
-Bởi vì những tên dã man từ Tây bắc tới không phải trở thành khuân vác .... mà là để nuôi ngựa, những tên đến từ Tây Bắc này vừa có thể nuôi ngựa, vừa có thể cưỡi ngựa lại còn có thể chăm sóc cho gia súc. Nếu nhà ngài có mục trường nếu mua về mấy tên dã man ở Tây bắc làm lao động, cam đoan mục trường năm sau thu hoạch sẽ tăng nhiều hơn đó.
Đỗ Duy gật đầu
-Tuy thế, đám người dã man này dù là nô đãi tốt, nhưng mua về phải đặc biệt chú ý. Những tên này tính tình táo bạo, rất khó trông nom dạy bảo đặc biệt là thích chạy trốn. Nếu không phái người cẩn thận trông chừng liền sẽ chạy trốn như ong vỡ tổ, những kẻ này đều là loại hung ác liều mạng, nếu làm loạn liền không quan tâm đến tính mạng.
-Còn lại hẳn là loại cấp ba ...loại nô lệ cấp ba này đều là người trong đế quốc chúng ta, đều là một số người cùng khổ không có việc làm đành bán thân làm nô lệ để sinh tồn. Nhưng những người này rất thành thực, chỉ cần có cơm ăn no bụng liền đối với chủ nhân trung thành, sẽ không chạy trốn, việc trông coi và dạy dỗ cũng rất dễ dàng.
Sandy nói tới đây, trên mặt cũng hiện ra nét trào phúng không hợp với tuổi của mình, không nhịn được thấp giọng nói:
-Ôi, từ trước đến nay nếu không phải đến đường cùng, ai lại nguyện ý bán thân mình thành nô lệ chứ.
Đỗ Duy nhìn thằng nhóc này một lần nữa.
-Cuối cùng là loại nô lệ tới từ Nam dương, đám dân bản xứ nam dương này là những nô lệ rẻ nhất, nhiều nhất. Chỉ là thời điểm này ngài nếu muốn mua chúng cũng phải chọn lựa cẩn thận. Bởi vì tốt xấu trộn lẫn hỗn tạp với nhau, bọn buôn bán nô lệ lòng dạ xấun thường đem một nô lệ cường tráng cùng người già và trẻ nhỏ bán đồng thời. Những tên dân bản xứ Nam dương này cũng có vài loại, loại tốt nhất là trải qua cuộc sống nhiều năm tại đế quốc ...Thậm chí có thể nói ngôn ngữ của đế quốc hoặc có thể nghe hiểu được, loại này mua về sử dụng rất tiện lợi nên thường gọi là "Thục Nô". Ngoài ra còn một loại là bị quân đội đế quốc bắt về, còn chưa nói được ngôn ngữ của chúng ta, cái gì cũng nghe không hiểu chủ yếu chỉ mong chạy trốn. Dạng nô lệ này bình thường gọi là "Sinh Nô", bình thường giá tiền của Sinh Nô so với Thục Nô rẻ hơn rất nhiều, dĩ nhiên trừ một số nữ nô xinh đẹp, có nhan sắc thì giá tiền rất khó nói trước.
Giới thiệu đến đây, Sandy đột nhiên xoay người sang hai ba thằng nhóc bẩn thỉu đang mon men đến gần Đỗ Duy lớn tiếng quát:
-Biến đi, Dick! Đây là khách quý của tao, không thấy sao hả? Muốn làm ăn thì đi nơi khác đi.
Hai ba tên thằng nhóc nhìn có vẻ đầu trộm đuôi cướp một chút, chỉ còn cách Đỗ Duy bốn năm bước liền bị Sandy phát hiện. Một tên cao nhất trong đó không khỏi mắng một tiếng, lầm bầm nói:
- Thằng quỷ Sandy! Mày luôn phá chuyện làm ăn của tao!
Nói xong, nhìn Đỗ Duy và Roline một cái sau đó chen vào trong đám người.
Sandy nhẹ nhàng thở ra:
-Đừng để ý mấy tên đó, bọn họ vốn là móc túi kiếm cơm trên ngã tư này. Nhưng nếu có tôi ở đây bọn họ sẽ không làm phiền ngài đâu, chỉ là vẫn nên cẩn thận. Bàn tay vàng ở đây rất nhiều đó
Đỗ Duy nhìn Roline, nó cơ bản vốn không lo lắng những tên móc túi này. Thực lực của Roline mặc dù không phải là cao thủ gì nhưng đối phó loại côn đồ đường phố này vẫn còn thừa sức. Đến năm mười người cũng không phải vấn đề, mà thực lực của bản thân cũng không cần phải nói. Tuy nhiên hắn đối với thằng nhóc này lại càng tò mò:
-Mấy tên vừa rồi đều là móc túi sao?
-Hả!
Gương măgt Sandy biến sắc, thấp giọng nói nhanh:
-Ngài ngàn vạn lần đừng nói thế! "Móc túi" loại danh xưng này nếu bị họ nghe được sẽ cho rằng đây là một loại miệt thị đó, chắc chắn sẽ tìm ngài phiền toái. Nhắc đến những tên này đều cũng phải gọi là bàn tay vàng mới được, đây là quy củ trên đường.
Đỗ Duy trong lòng cười thầm, sau đó nói:
-Nhưng mà ngươi phá chuyện làm ăn của chúng, chúng sẽ không tìm người phiền toái sao?
-Hừ.
Sandy bĩu môi:
-Chúng tôi đều lớn lên trên còn đường này, từ nhỏ đã đánh nhau đến giờ. Mọi người ở đây nếu lợi dụng người cũng là lợi dụng người bên ngoài, bình thường sẽ không xuống tay với người một nhà ... Hơn nữa anh của ta trước đây vốn là đầu lĩnh của bọn chúng. Nể mặt anh ấy bọn họ sẽ không làm khó ta đâu. Mọi người cũng chỉ đều vì kiếm cơm ăn, không đến lúc trở mặt ai cũng sẽ không thật sự ghi hận đối phương ...hơn nữa ngài nhìn xem, nơi này người bên ngoài tới rất nhiều, bọn họ cũng không lo không có cơ hội làm ăn.
Kỳ thực, Sandy nói nửa thật nửa giả. Nó kiếm tiền kiểu này cũng đắc tội không ít bàn tay vàng, mặc dù nó nói tất cả mọi người đều lớn lên trên con đường này sẽ không thực sự trở mặt. Nhưng là vài lần đánh nhau chắc chắn phải có.
Dù gì mỗi lần đều có thể kiếm được vài đồng tệ trở về, tính ra ăn vài đấm vài đá cũng đáng giá. Mà hôm nay lại được một đồng vàng thế này, nếu trở về bị bọn chúng đánh một trận nghĩ lại cũng cực kỳ đáng.
← Ch. 170 | Ch. 172 → |