Vay nóng Tima

Truyện:Chung Cực Truyền Thừa - Chương 092

Chung Cực Truyền Thừa
Trọn bộ 712 chương
Chương 092: Hít thở không thông!
0.00
(0 votes)


Chương (1-712)

Siêu sale Lazada


Chứng kiến biểu lộ này của Lâm Yến, bọn người Lộ Ti lập tức hung hăng trợn mắt liếc Đan Lị... Đan Lị cũng tự rõ mình đã nói sai, thè lưỡi, Lộ Ti đặt tay lên bả vài mềm mại của Lâm Yến nói:

- Yên tâm đi, lấy tốc độ tiến bộ của ngươi, không bao lâu nữa là có thể tốt nghiệp, đến lúc đó cũng có thể đi tìm ca ca ngươi rồi.

Ngũ Hành Học viện không giống với Tông Phạm học viện cưỡng chế đệ tử học tập bao nhiêu năm cả, trên thực tế, niên cấp của Ngũ Hành Học viện đều phân chia theo thực lực mà tính. Chỉ cần ngươi đạt cấp bậc lục cấp dị năng Chưởng Khống Giả, ngươi có thể xin tốt nghiệp. Về phần sau khi tốt nghiệp ở lại học viện nhậm chức hay là rời khỏi học viện, đều phi thường thoải mái lựa chọn.

Lâm Yến hít sâu một hơi, trên khuôn mặt tuyệt sắc lộ ra dáng tươi cười nói:

- n, đúng thế!

- Lâm Dịch, Lâm Dịch!

Lỗ Tây ở dưới lầu ký túc xá hét lên, hắn ngược lại đã quên hỏi Lâm Dịch ở tầng nào, chỉ có thể đứng ở dưới kêu lên như vậy... Mãi cho đến một hồi lâu sau, Lâm Dịch mới từ cửa sổ tầng sáu lò đầu ra ngoài, sau khi nhìn thấy Lỗ Tây lập tức lộ ra biểu lộ không có ý tứ nói:

- Lỗ Tây, chờ một chốc lát, ta lập tức đến ngay.

Nói xong liền rụt cổ về.

Rất nhanh thay một bộ quần áo, Lâm Dịch liền cứ vậy chạy ra khỏi cửa.

Một mạch đến dưới lầu, sau khi thấy Lỗ Tây lập tức lộ ra biểu lộ không có ý tứ nói:

- Vừa rồi ta đang tu hành... Không nghĩ tới thời gian qua nhanh như vậy, cho nên không nghe được ngươi gọi...

Lỗ Tây lại không thèm để ý cười cười nói:

- Chúng ta đi thôi.

Lập tức, hai người liền đi đến cửa trường.

Trên thực tế Lỗ Tây đứng kêu trước cửa cũng đã được hơn 10'... Thiên Thượng Nhân Gian cách trường học cũng không xa lắm, Chỉ sợ lúc này bọn hắn đều đã đến bên trong rồi.

- Tất cả chuẩn bị xong chưa?

Bạch Lực mặt âm trầm. nhìn xuyên qua khe hẹp phòng bao, hắn có thể rất dễ dàng bộ dạng đang cười đùa vui vẻ của Lâm Yến và bọn người Kim Trĩ Hàn, lại nghĩ tới hôm nay mình đi mời Lâm Yến, bộ dạng cực tuyệt lạnh như băng của đối phương, trong mắt Bạch Lực bắn ra quang mang phẫn hận.

- Không khỏe? Đây là không khỏe của ngươi sao?

Đốt ngón tay Bạch Lực xuất hiện một tia xanh trắng, trong mắt bắn ra quang mang thâm trầm.

Bạch Lực hắn lúc nào đối xử chân thành với một nữ hài tử nào như thế? Liên tục hơn một năm, vì muốn cho đối phương thấy mình là thật tâm, hắn mỗi ngày đều tặng cho đối phương một đóa hoa, mỗi ngày đều đứng chờ dưới ký túc xá của đối phương... Tuy rằng những bông hoa kia không được bao lâu sẽ có thể nhặt được trong thùng rác lớp Giáp thủy hệ năm thứ hai. Mặc dù đối phương chưa từng dù chỉ một lần đáp lại tiếng kêu gọi dưới ký túc xá của mình... Nhưng hắn thủy chung kiên trì. Hắn tin tưởng mình nhất định có thể đánh động trái tim nàng.

Nhưng hơn một năm qua đi, cảm xúc biểu hiện ra ngoài của đối phương đối với hắn ngày càng tệ! Cự tuyệt lạnh như băng hôm nay càng làm cho nhẫn nại của Bạch Lực đạt đến cực hạn!

- Nếu đã không cách nào đạt được lòng ngươi... Như vậy ta muốn đạt được thân thể ngươi!

Trong mắt Bạch Lực hiện lên một tia sáng hung ác!

Thiếu niên hèn mọn bỉ ổi bên người Bạch Lực cười hắc hắc nói:

- Thiếu gia, đã chuẩn bị xong rồi.

Trong mắt Bạch Lực chiết xạ ra vẻ âm trầm, lẩm bẩm nói:

- Yến nhi... Hôm nay, ta muốn ngươi...

Xuyên qua khe hẹp của phòng lô nhìn Lâm Yến đang đùa giỡn không thôi, ánh mắt Bạch Lực lộ ra si mê...

Chơi đùa một hồi, bọn người Lâm Yến và Lộ Ti đã thở hồng hộc, thể năng của Dị Năng Giả vốn không tốt lắm, sau khi đùa giỡn một hồi, trên trán đám nữ hài tử đều lộ ra vẻ sáng bóng.

- Tên gia hỏa Lỗ Tây kia đến cùng đang làm gì thế? Cũng qua cả nửa ngày rồi.

Lộ Ti không kịp thở nói.

- Không biết, có lẽ sẽ tới ngay thôi.

Kim Trĩ Hàn nhún vai.

- Ta cảm thấy đói rồi... Còn đợi thêm lát nữa thì lấy sức đâu chơi để chơi đùa đây!

Đan Lị oán trách nói. Chính vào lúc này, tiếng đập cửa vang lên. Chợt bên ngoài vang lên một thanh âm thanh thúy

- Thực xin lỗi quấy rầy một chút.

Đang khi nói chuyện, cửa bị mở ra, một nữ hầu mặc đồ bồi bàn đi đến, trên tay của nàng bưng một cái khay tròn, trên đó đặt bốn chén đồ uống.

- Mời mọi người chậm rãi thưởng thức.

Đặt đồ uống lên bàn, nữ phục vụ cười cười một tiếng, sau đó nhẹ gật đầu với mấy người, lui ra ngoài.

Mấy người vừa rồi cười đùa một hồi, bộ dạng đều có chút khát nước, lúc này thấy nữ phục vụ mang đồ uống lên, lập tức cũng không nghi ngờ gì, mỗi người đều cầm một ly uống vào.

Xuyên qua khe hẹp phòng bao, khóe miệng Bạch Lực lộ ra dáng cười âm hiểm, đợi ước chừng 10 giây, Bạch Lực đứng lên, khóe môi nhếch lên dáng cười nhẹ nhàng, lẩm bẩm nói:

- Yến nhi, ta đã đến...

Sau đó, đi ra khỏi cửa phòng bao của mình, đi đến phòng bao bên cạnh

Cửa phòng bao bị đẩy ra, Kim Trĩ Hàn không khỏi quay đầu nhìn về phía cửa ra vào, chỉ thấy Bạch Lực mang theo mấy tên tâm phúc của hắn, trên mặt mang theo vẻ tươi cười quái dị đi đến, lập tức trong lòng xiết chặt, nhướng mày nói:

- Ngươi tới nơi này làm gì?

Ba nữ hài tử khác trong phòng cũng nhìn về phía cửa, nhìn thấy là Bạch Lực, trên mặt vốn tươi cươi của Lâm Yến lập tức lộ ra thần sắc chán ghét. Thầm nói:

- Thật đúng là âm hồn bất tán...

Bạch Lực không để ý đến Kim Trĩ Hàn, mà là thẳng đi tới ngồi trước người Lâm Yến, cúi người bao quát lấy nàng, ánh mắt lộ ra vẻ si mê nói:

- Yến nhi, ta đã đến...

Lâm Yến lập tức nhướng mày, nói:

- Cách xa ta một chút!

Lập tức muốn đứng lên, đột nhiên một hồi cháng đầu hoa mắt, lực lượng thân thể tựa hồ như bị rút hết, vừa đứng lên đã mãnh liệt té lăn quay trên ghế sa lon, trên khuôn mặt xinh đẹp lập tức lộ vài phần đỏ ửng.

- Đây, đây là chuyện gì...

Lực lượng toàn thân tựa hồ trong nháy mắt hoàn toàn biến mất. Lâm Yến thậm chí ngay cả ngẩng đầu lên đều cực kỳ tốn sức.

Nhìn thấy động tác của Lâm Yến, mấy người còn lại tất cả giật mình! Với tư cách là nam nhân duy nhất ở đây, Kim Trĩ Hàn lập tức cả giận nói:

- Bạch Lực! Ngươi đừng xằng bậy!

Nói xong muốn đứng lên, nhưng một cổ cảm giác choáng váng đánh úp lại, hắn cũng lập tức té lăn quay ra ghế, toàn thân bủn rủn...

- Ngươi dám hạ độc?

Kim Trĩ Hàn lập tức phản ứng lại! Trừng tròng mắt cả giận nói.

Bạch Lực khinh thường quay đầu nhìn thoáng qua Kim Trĩ Hàn, sau đó nói:

- Không phải độc... Chỉ là một loại dược khiến các ngươi trong hai canh giờ không có khí lực thôi!

- Ngươi muốn làm gì?

Lâm Yến lập tức mở to hai mắt nhìn. Tức giận quát.

Bạch Lực quay đầu lại, chậm rãi áp mặt mình tới sát khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Yến, vẻ si mê trong mắt lại lần nữa hiện ra...

- Yến nhi, ngươi biết không? Ta thật sự rất yêu ngươi...

Bạch Lực như nói mê lẩm bẩm lấy, tay phải nhịn không được nhẹ vuốt ve lên khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Yến, nhưng mà Lâm Yến toàn thân đều vô lực, căn bản không cách nào tránh né, chỉ có thể hơi nghiêng mặt một chút, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ bối rối nói:

- Ngươi, ngươi muốn làm gì?

Bạch Lực tiếp tục nói mê:

- Ta yêu ngươi như vậy... Chưa từng có một nữ hài tử nào khiến ta động lòng như ngươi, quả thực... Ta đã từng muốn thật lòng yêu nước, dùng tấm lòng chân thành của ta để đả động trái tim ngươi.

Bạch Lực cứ như vậy vuốt ve qua lại khuôn mặt khiến hắn si mê... Sau đó, biểu lộ lập tức trở nên dữ tợn, trong mắt càng lộ ra mấy tơ máu nói:

- Thế nhưng ngươi thì sao? Hoa ta tặng ngươi toàn bộ đều bị ném vào thùng rác! Ta mỗi ngày đến ký túc xá gọi ngươi, chỉ muốn gặp ngươi một lát thôi! Nhưng ngươi ngay cả một lần lộ mặt cũng không! Ngươi đối với ta vĩnh viễn đều lạnh như băng! Vì sao? Đây là vì sao?

Nói xong lời cuối, hắn gần đã như gầm thét ra, Lâm Yến thậm chí có thể cảm nhận được tay đối phương bởi vì cảm xúc kích động mà kịch liệt run rẩy.

- Ngươi, ngươi muốn làm cái gì...

Lâm Yến bây giờ thật sự luống cuống, trong đôi mắt to lộ ra biểu tình bối rối.

- Ta muốn làm gì?

Bạch Lực đột nhiên tà tà nở nụ cười. Trong cặp mắt lộ ra dâm quang

- Ta muốn chơi ngươi...

Xoẹt! Vạt áo trước ngực Lâm Yến bị xét tung!

Đi theo sau lưng Lỗ Tây, đi ra cửa trường. Lâm Dịch lại hiếu kỳ hết nhìn đông tới nhìn tây. Ngày đó lúc vào học phủ hắn cũng không chú ý qua hoàn cảnh chung quanh, lần này là lần đầu hắn đi ra, tự nhiên cũng có chút tò mò. Lúc này đèn đường rực rỡ mới lên, cảnh đêm của Thiên Diệp thành phố lại cực kỳ xinh đẹp, ngọn đèn năng lượng đã chiếu rọi cả tòa thành thị bày ra một vẻ cực kỳ tươi đẹp lộng lẫy, xinh đẹp đến cực điểm.

Rất hiển nhiên Lỗ Tây đối với nơi này phi thường quen thuộc, quen việc dễ làm, mất không đến mười phút đồng hồ đã đến cửa lớn của Thiên Thượng Nhân Gian.

- Đây chính là khách sạn xa hoa nhất Thiên Diệp thành phố rồi.

Lỗ Tây có chút tự hào nói với Lâm Dịch

Trước mắt là một tòa kiến trúc cực kỳ rộng lớn xa hoa, chỉ nhìn bề ngoài mà nói... quả thật không khác gì cung điện cỡ nhỏ cả. Ngoài cửa lớn dùng hàng trăm ngọn đèn đặc biệt chiếu rọi lên bầu trời phía trước, đều ngũ thải ban lan (vàng, xanh, đỏ, trắng, đen). Mấy nữ tử tướng mạo xinh đẹp đứng ở hai bên cửa nghênh đón khách vãng lai mới tới, nhìn ra sinh ý của khách sạn này cực kỳ không tệ, khách ra vào khách sạn cũng nối liền không dứt.

Đi theo sau lưng Lỗ Tây, hai người liền đi vào.

- Hoan nghênh quang lâm Thiên Thượng Nhân Gian, Lỗ Tây thiếu gia.

Một nữ hầu tướng mạo xinh đẹp chạy ra đón chào, xem ra Lỗ Tây là khách quen ở đây, tiểu thư tiếp khách rõ ràng có thể liếc mắt nhận ra hắn.

Lỗ Tây khẽ cười với tiểu thư kia, sau đó hỏi:

- Bọn Kim Trĩ Hàn đã tới chưa?

Nữ hầu gật đầu cười nói:

- Kim thiếu gia và mấy vị bằng hữu vừa tới không lâu, mời đi theo ta.

Nói xong, làm một thủ thế mời với Lỗ Tây, sau đó dẫn đầu đi trước.

Lỗ Tây bắt chuyện với Lâm Dịch, hai người liền đi theo sau lưng nữ hầu, nhìn ra sinh ý ở đây tương đối không tệ, đại sảnh lầu một về cơ bản đã ngồi đầy người, xuyên qua đại sảnh, liền đã lên đến bậc thang.

Đèn đom đóm ngũ thải ban lan (vàng, xanh, đỏ, trắng, đen) tản ra năng lượng sáng chói chiếu rọi cả bậc thang thông đạo, đi theo sau lưng nữ hầu, bọn người Lâm Dịch lên tới lầu sáu.

- Ở đây quả thật thoái mái...

Lời cảm thán của Lâm Dịch còn chưa nói xong, cũng lúc đó, một cổ cảm giác nguy cơ cường đại trùng trùng điệp điệp đánh vào tim Lâm Dịch, khiến thần sắc Lâm Dịch bỗng nhiên biến đổi! Một đôi mắt lập tức bắn ra hàn mang nhìn về bốn phía.

- Đến cùng xảy ra chuyện gì?

Bốn phía không có bất kỳ chuyện gì khả nghi, sau đó cảm giác nguy cơ trong lòng lại ngày càng mạnh! Phảng phất... Phảng phất như hắn sắp mất đi thứ gì rất trọng yếu đối với hắn vậy!

Biểu lộ của Lâm Dịch trở nên cực kỳ khó coi... Cảm giác gấp gáp khiến trán hắn toát ra mồ hôi lạnh! Một cổ cảm giác nặng nề khiến hắn hít thở không thông nơi lồng ngực khiến hắn gần như muốn điên cuồng! Hắn nhịn không được có chút khom người xuống, bưng kín lồng ngực hít thở không thông.

Lỗ Tây và nữ hầu đứng ở một bên kia bị động tác đột nhiên của Lâm Dịch dọa sợ, Lỗ Tây lập tức quan tâm nói:

- Lâm Dịch, ngươi làm sao vậy?

Đi tới Lâm Dịch bên người, đỡ hắn.

Nhưng trong lòng Lâm Dịch lại nhanh chóng tự hỏi nguyên nhân khiến hắn hít thở không thông này, tinh thần lực cường đại lập tức thả ra ngoài, tìm kiếm ngọn nguồn cổ cảm xúc bất an này!

- Lâm Dịch...

Biểu lộ của Lâm Dịch lập tức khiến trên mặt Lỗ Tây lộ ra thần sắc bất an mà quan tâm, còn không kịp nói chuyện...

- Yến nhi!

Lâm Dịch mãnh liệt mở mắt ra, một cổ sát ý kinh thiên bỗng nhiên từ trong cơ thể hắn bạo phát ra, không đợi Lỗ Tây kịp phản ứng, Lâm Dịch mãnh liệt gạt lấy tay hắn, thân thể dĩ nhiên vọt tới hành lang...

- Ngươi nói cái gì? Bạch Lực bị Lâm Dịch giết?

Lạp Cổ Kỳ kinh đứng lên, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi,

Thủy Linh Lung cũng vừa nhận được tin tức vẻ mặt vội vàng nói:

- Làm sao bây giờ? Ngài nhất định phải cứu hắn ah!

Nói xong, cũng gấp đến sắp phát khóc lên, thông qua hơn ba tháng sáng chiều ở chung với Lâm Dịch, giữa nàng và Lâm Dịch đã sớm sinh ra một loại tình cảm giống thấy trò, cũng giống tỷ đệ. Lúc này Lâm Dịch gặp chuyện không may, nàng sao có thể không sốt ruột được? Thế cho nên ngay cả nói chuyện cũng có chút cảm giác bừa bãi.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-712)