← Ch.148 | Ch.150 → |
Thấy Nhĩ Ba sắp xếp xong xuôi Hắc Vân Điểu, liền cùng Lâm Dịch đi vào trong Thành Hi Á.
Thành Hi Á cũng không có biến hóa gì lớn so với ba năm trước đây, tới gần cảnh ban đêm, đèn năng lượng trong thành sáng lên, chiếu rọi toàn bộ Thành Hi Á đô, lộ ra cực kỳ rực rỡ tươi đẹp.
Hai người Lâm Dịch tùy ý tìm một gian khách sạn, sau khi ăn uống một chút gì đó, thuê hai gian phòng, sau đó Lâm Dịch liền nói với Nhĩ Ba:
- Ngươi nghỉ ngơi trước, ta đi ra ngoài một chuyến, rất mau trở lại.
Nhĩ Ba tự nhiên sẽ không hỏi nhiều, lập tức nhẹ gật đầu.
Sau đó Lâm Dịch liền ra khỏi khách sạn, đi thẳng về phía Vũ Môn của Thành Hi Á.
Thành Hi Á cũng không lớn lắm, mà Vũ Môn thì ở vị trí quảng trưởng trung tâm, sau khi Lâm Dịch dùng hơn 10 phút cũng đã xa xa thấy được Vũ Môn của Thành Hi Á.
Quảng trường trung tâm bình thường đều phi thường náo nhiệt, các cư dân trong tiểu thành nếm qua bữa tối, đều cam tâm tình nguyện đến chỗ này hoạt động một chút, khiến cho quảng trường trung tâm lúc này biến thành nơi có nhân khí nhất toàn bộ Thành Hi Á. Dưới sự chiếu rọi của đèn năng lượng, trên mặt Lâm Dịch mang theo dáng cười, hào hứng nhìn mọi người hoạt động ở quảng trường trung tâm, dưới chân lại không chậm bước đến Vũ Môn.
Thời gian gần ba năm, Vũ Môn cũng không có gì thay đổi, nhớ lần đầu tiên cùng Lý đi đến Thành Hi Á, khi mình nhìn thấy Vũ Môn còn cực kỳ kinh ngạc trước sự cao lớn của đại môn... Song ba năm sau khi trở về, Lâm Dịch đã thấy rất nhiều các mặt của xã hội lại đột nhiên cảm giác thấy Vũ Môn của Thành Hi Á kỳ thật cũng không tính quá lớn, vô luận so với Vũ Môn của Thành Thiên Diệp hay là Thành Thạch Nguyên đều kém rất xa.
- Không biết hắn có ở nhà không...
Lâm Dịch có chút chờ mong thầm nghĩ, khóe miệng không khỏi lộ ra vẻ tươi cươi.
Bằng hữu của Lâm Dịch cũng không nhiều, những La Á tuyệt đối xem là một người, La Á nhìn như sáng sủa, kì thật tính cách có chút mơ hồ, một mực đều khiến Lâm Dịch cảm thấy hết sức thân thiết. Ba năm không gặp, cũng không biết tên này đã đến trình độ nào rồi nữa?
Lâm Dịch đi đến trước, nhẹ nhàng gõ đại môn Vũ Môn.
- Ai thế?
Một thanh âm vang lên, sau đó két... một tiếng, đại môn bị mở ra một khe hẹp, một thiếu niên thò đầu ra, nghi hoặc nhìn về phía Lâm Dịch ở ngoài cửa...
- Ngươi là ai? Có chuyện gì không?
Nhìn ra, thiếu niên này hẳn là vừa gia nhập Vũ Môn không lâu, trên mặt còn mang theo vài phần non nớt, bộ dạng so với Lâm Dịch còn nhỏ hơn ba bốn tuổi.
- Xin chào, ta gọi Lâm Dịch, là bằng hữu của thiếu môn chủ các ngươi, xin hỏi hắn bây giờ có ở nhà không?
Lâm Dịch khách khí vừa cười vừa nói.
Thiếu niên ngẩn người, sau đó nói:
- Ngươi tìm thiếu môn chủ có chuyện gì không?
Lâm Dịch gật đầu nói:
- n, ta là bằng hữu của hắn. Xin hỏi hắn ở nhà không?
Thiếu niên kia nhẹ gật đầu, sau đó nói:
- Vậy mời ngươi chờ một chút, ta đi thông báo một tiếng.
Lâm Dịch nhẹ gật đầu, thiếu niên kia liền quay người đóng cửa lại, Lâm Dịch liền quay đầu lại nhìn quảng trường trung tâm và chờ đợi.
Không bao lâu, từ trong đại môn sau lưng Lâm Dịch truyền đến một hồi tiếng bước chân dồn dập, kỳ quái vừa quay đầu lại, chỉ thấy đại môn kẽo kẹt bị đẩy ra, một gã thanh niên xuất hiện ở sau đại môn.
Sau khi tên thanh niên kia nhìn thấy Lâm Dịch, lập tức ngây dại, cứ như vậy sững sờ nhìn Lâm Dịch.
Mà Lâm Dịch cũng cao thấp đánh giá thanh niên... Hắn đúng là La Á
Dung nhan anh tuấn vẫn không chút thay đổi, khuôn mặt ba năm trước còn hơi ngây thơ, lúc này lại lộ ra thành thục hơn rất nhiều, hắn sững sờ nhìn Lâm Dịch, nhất thời lại không kịp phản ứng.
- La Á.
Lâm Dịch mở miệng trước. cười hô lên.
Thân thể La Á chấn động mạnh, chợt hai mắt lập tức hồng lên, chỉ thấy hắn mãnh liệt nhảy tới một bước, sau đó hung hăng đánh lên người Lâm Dịch một cái.
- Tiểu tử ngươi... Ngươi làm gì mà đến bây giờ mới chịu trở về?
Hai mắt nóng nóng, sau một lúc lâu, La Á thấp rống lên.
Lâm Dịch thì theo thói quen gãi gãi đầu, cười khan một tiếng sau nói:
- Ta vừa đến Thành Hi Á, liền trực tiếp tới đây.
- Hừ mọi người chúng ta đều nghĩ ngươi đã chết rồi, đi, hôm nay không nói mọi chuyện rõ ràng thì không được rời đi đâu.
La Á hừ lạnh một tiếng, sau đó nắm cả bả vai Lâm Dịch đi vào trong Vũ Môn.
Lâm Dịch tùy ý để La Á nắm cả bả vai, trên mặt trong vẻ bất đắc dĩ, lộ ra một tia cười cảm động.
Vào lúc ban đêm, Lâm Dịch cũng chưa về khách sạn mà bị La Á giữ lại, tự nhiên không tránh được một phen truy vấn.
Cũng như Lâm Dịch đoán trước, bọn người Ngụy Kiếm cũng không nói tin tức hắn còn sống cho những người khác trong lớp rõ. Dù sao... bản thân Ma Nguyên Động Quật chính là một bí mật, nếu như không phải Lâm Dịch lần này đại biểu học viện Ngũ Hành xuất chiến, hắn tuyệt đối cũng không thể tiếp xúc được.
Nhưng mà Lâm Dịch cũng không định nói chuyện này cho La Á biết rõ, chỉ đại khái nói hành tung của mình một chút, sau khi điểu chỉnh thời gian một chút, che dấu đi chuyện sau khi đi ra khỏi Cấm kị sâm lâm, mà nói là sau khi ra khỏi Cấm kị sâm lâm, liền trực tiếp trở về, cho đến giờ mới tính là về được đến nhà.
Khi nghe nói Lâm Dịch không hiểu thấu xuất hiện ở một nơi cách hàng tỉ km, La Á tự nhiên lộ ra biểu lộ ngốc trệ, mà lời nói sau đó của Lâm Dịch... La Á cũng không nghi ngờ gì, mặc dù có chút khiến người khó có thể tưởng tượng... Nhưng Lâm Dịch tựa hồ cũng không cần thiết phải lừa gạt hắn.
Mà từ chỗ La Á, Lâm Dịch cũng biết một ít tình huống của trường học, đại khái cũng không có gì thay đổi, Ngụy Kiếm vẫn là thể thuật đạo sư của bọn hắn, Ám Tương và Lý Văn cũng vẫn còn đang ở trong lớp học tập.
Đáng nhắc tới chính là, Lang Sa trong miệng La Á lại đã tốt nghiệp vào năm trước, cái này khiến Lâm Dịch có chút kinh ngạc. Dù sao, vào mấy tháng trước, Lang Sa còn lấy thân phận đệ tử Tông Phạm để tham dự cuộc tranh đoạt kia, xem ra... Trong đó còn có một ít chuyện bí ẩn.
- Nếu như ta nhớ không lầm... Ngươi cũng sắp tốt nghiệp? Ngươi bây giờ là cấp bậc gì rồi?
Lâm Dịch hỏi.
La Á nghe vậy lập tức mặt mày hớn hở, đắc ý cười sau đó nói:
- Đúng vậy, chúng ta sang năm sẽ tốt nghiệp, mà ta hiện giờ đã đạt đến yêu cầu để tốt nghiệp... Lục cấp Tử Môn Chiến Sĩ
- Ah?
Lâm Dịch có chút kinh ngạc nhíu mày, thấy biểu lộ này của Lâm Dịch, La Á càng đắc ý cười hắc hắc nói:
- Không thể tưởng được? Ngay vào hai ngày trước ta đã đột phá, hắc hắc...
- Thật sự lợi hại.
Lâm Dịch khen từ đáy lòng.
Lúc này Lâm Dịch coi như là người đã đi qua từ nam chí bắc rồi, lúc tranh đoạt danh ngạch thì không nói, lúc bình thường đi lại trong một vài thành thị, rất ít khi nhìn thấy Chiến Sĩ đã ngoài lục cấp. Khó trách nói thất cấp Chiến Sĩ cũng đã có thể khiến quan chấp hành trưởng của hành tỉnh dùng lễ đối đãi rồi.
Tranh đoạt danh ngạch ngày đó, là vì đó đều là tinh anh trong các cấp độ, tự nhiên mỗi người đều thực lực bất phàm rồi. Trên thực tế những người này tùy tiện đặt vào một địa phương trên đại lục, đều là một nhân vật đứng đầu cả.
- Đúng rồi, ngươi bây giờ là cấp bậc gì?
La Á cười hỏi.
- Ách...
Lâm Dịch ngẩn người, sau đó cười cười nói:
- Đoạn thời gian trước vừa mới đột phá thất cấp.
- À?
La Á lập tức há to miệng... Nguyên bản cho rằng mình điên cuồng tu hành mấy năm nau, mới có thể đuổi kịp tiến độ của Lâm Dịch, không nghĩ tới vẫn bị hắn bỏ qua? Lập tức cảm xúc cũng có chút thất lạc.
Nhưng sau một lát lại cảm giác được không đúng, không khỏi lộ ra biểu lộ nghi hoặc nhìn Lâm Dịch nói:
- Phá Môn Ấn Ký thất bát môn không phải bị quản chế sao? Ngươi như làm thế nào để phá vỡ thất môn thế?
- Ách...
Lâm Dịch lập tức sững sờ, chợt nói:
- Nha, đó là ta lúc ở trong Cấm kị sâm lâm vô tình phát hiện ra một bản, học được từ trên đó.
-?
La Á con mắt sáng ngời
- Ở nơi nào? Cho ta xem một chút
Lâm Dịch nào có cái gì? Ngày đó trên người kim hệ ma thú ở một tầng cuối cùng của Ma Nguyên Động Quật tuy rằng tuôn ra một bản, nhưng vốn đã bị tên đệ tử Lý gia kia mang về rồi, Lâm Dịch lúc này nào có cho La Á?
Lập tức vò đầu không có ý tứ cười nói:
- Niên đại của cái đó quá cổ xưa, ta cũng miễn cưỡng mới nhìn rõ ràng trên đó viết cái gì, về sau lại trải qua ta lật qua lật lại nó lại càng rách nát hơn, sau đó đã bị ta ném đi...
- Ném đi?
La Á nhất thời mở to hai mắt nhìn sau đó không kịp thở nói:
- Ta đây mặc kệ không có, ngươi dạy ta Phá Môn Ấn Ký thất môn kia đi.
Lâm Dịch nghe vậy cười khổ, sau đó bất đắc dĩ gật đầu nói:
- n, chờ ta từ nhà trở về, sẽ dạy ngươi Phá Môn Ấn Ký thất môn và bát môn.
Nghe Lâm Dịch vừa nói như vậy, La Á mới buông tha hắn. Sau đó La Á rãnh rỗi trò chuyện một ít chuyện vặt vãnh hằng ngày... không phát hiện ra hai người đã trò chuyện cả đêm.
Tiếng gà gáy đã cắt đứt hai người trò chuyện với nhau, nhìn sắc trời, đã có chút sáng, Lâm Dịch lập tức lên đường:
- Ta phải đi rồi, đợi sau khi ta gặp phụ thân trở về, đến lúc đó sẽ dạy ngươi Phá Môn Ấn Ký thất môn.
La Á nghe vậy tuy rằng không đành, nhưng vẫn gật đầu, sau đó nói:
- Tốc độ phải nhanh, ta còn rất nhiều chuyện chưa nói với người, ngươi chừng nào thì tới? Ta thông tri Lý Văn và Ám Tương luôn.
Lâm Dịch nghĩ nghĩ sau nói:
- Dù sao đã nhiều năm chưa gặp phụ thân rồi, ta muốn ở với hắn một thời gian hắn... Đại khái hơn một tháng, các ngươi có lẽ còn không đủ người hả?
La Á gật đầu nói:
- Vậy tốt, qua hết Bạch Đế Khánh ngươi cứ tới đây, đến lúc đó chúng ta sẽ cùng trở về trường học... Ngụy lão sư biết rõ ngươi không có chuyện gì nhất định sẽ rất vui vẻ.
Lâm Dịch nghe vậy ngẩn người... Chợt cảm thấy cười khổ một tiếng, La Á cũng không biết, Ngụy Kiếm đã gặp Lâm Dịch... nhưng cũng không có gì vui vẻ cả
Lập tức lắc đầu, Lâm Dịch nhân tiện nói:
- n, đến lúc đó nói sau, ta đi nha.
- n.
Sau khi đi ra khỏi Vũ Môn, Lâm Dịch liền đi tới khách sạn kia, Nhĩ Ba đã thức dậy, đã dùng cơm trong đại sảnh rồi, thấy Lâm Dịch tiến đến, cũng không hỏi nhiều, cười cười nói:
- Tới ăn bữa sáng đi.
Lâm Dịch tự nhiên cũng không có dị nghị. Dùng quá bữa sáng, đi ra ngoài cửa thành, gọi Hắc Vân Điểu xuống, hai người liền leo lên lưng Hắc Vân Điểu, bay về một phương hướng, đến lúc này, Lâm Dịch đã nhận thức được đường rồi.
Một đường bay gấp.
Không thể không nói tốc độ của Hắc Vân Điểu quả thật rất nhanh, so với Ước Ba Long trọn vẹn nhanh gấp năm sáu lần, bất quá chỉ mất một ngày, Trấn Hi Mạn đã xa xa lọt vào tầm mắt.
Khi thấy Trấn Hi Mạn, trên mặt Lâm Dịch nhịn không được lộ ra dáng cười vui vẻ... Mình lúc này đã là thất cấp Chiến Sĩ, mặc dù đặt vào đại lúc, cũng là một nhân vật khó lường, nếu như Lý lão sư biết rõ thì nhất định sẽ lấy mình làm kiêu ngạo? Còn có... phụ thân.
Nhớ tới Lâm Cường, trong đầu Lâm Dịch liền hiện ra dáng cười ôn hòa của Lâm Cường cùng với những lời Lâm Cường từng dạy bảo hắn. Có thể nói, không có Lâm Cường dạy bảo hắn khi hắn còn bé, Lâm Dịch lúc này nhất định không phải bộ dáng thế này
- Phụ thân, con đã trở về.
Trong nội tâm Lâm Dịch yên lặng nói.
Trấn Hi Mạn vẫn yên bình như thế, khói bếp rải rác, trong không khí tràn ngập mùi củi lửa và một ít mùi thơm của đồ ăn, lúc này đã gần tới hoàng hôn, cũng là thời gian mà cư dân ở đây chuẩn bị đồ ăn. Tiếng chén dĩa va đập cùng với tiếng xèo xèo của đồ ăn vào nồi khiến cho toàn bộ thị trấn nhỏ có một cổ cảm giác rất ấm áp.
- Lão Vương, không phải ta nói ngươi ah, cất dấu rượu ngon như vậy thật là không tốt, bất kể nói thế nào hôm nay nhất định phải cầm ra vài bình để mọi người cùng nếm thử hương vị rượu ngon trăm năm chứ.
Bên trong Vũ Môn, Khương Phàm lộ ra thanh âm oán trách.
← Ch. 148 | Ch. 150 → |