← Ch.150 | Ch.152 → |
Lúc này đã tới gần mùa đông, lá trên cây đã sớm khô héo chỉ còn lại một hai mảnh, lúc này sắc trời đã hoàn toàn tối lại, trên bầu trời đã xuất hiện một vòng mặt trăng hình cầu, Lâm Dịch không khỏi có chút nghi hoặc, Lâm Cường lúc này chạy đến trong sơn cốc làm gì?
Đi ngang qua qua thị trấn nhỏ, trải qua một lối nhỏ, trước mắt liền xuất hiện một thủy đàm nho nhỏ... Tràng cảnh chung quanh vẫn y nguyên không có gì thay đổi. Mặc dù tiểu hài tử ban đầu tu hành ở đây, hôm nay đã biến thành một thanh niên, nhưng cảnh vật phảng phất không theo thời gian trôi qua mà thay đổi gì cả.
Cả cái sơn cốc liếc liền thu hết vào mắt, cũng không phát hiện bóng dáng Lâm Cường, Lâm Dịch liền quen việc dễ làm đi đến chỗ tu hành phía trước.
Bụi gai dây thoạt nhìn cực kỳ dày đặc vào thời kỳ thiếu niên, giờ đối với Lâm Dịch đã trải qua hai năm sinh hoạt tẩy lễ trong Cấm kị sâm lâm, cũng đã không coi vào đâu nữa, nhìn nhìn dấu vết, Lâm Dịch liền có thể khẳng định Lâm Cường nhất định thường xuyên tiến vào trong cốc này, bởi vì lùm bụi gai ở chính giữa, có dấu vết người đi qua rất rõ ràng.
Sau khi mang theo Nhĩ Ba nhẹ nhõm xuyên qua bụi gai, trước mặt trở nên rộng mở trong sáng, bãi cỏ quen thuộc kia, xuất hiện ở trước mặt Lâm Dịch.
Thu phong tiêu tiêu, bãi cỏ như sóng biến, dưới ánh trắng màu bạc chiếu rọi tạo nên tầng tầng gợn sóng, sau khi ánh mắt có chút quét qua, thân thể Lâm Dịch có chút chấn động, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía trước.
Dưới cọc gỗ to nhất ở vị trí trung tâm bãi cỏ, một bóng người ngồi ở đó, có chút nghiêng nghiêng đầu, tựa hồ đang nhìn ánh trắng trên không trung, mượn ánh trăng nhàn nhạt, Lâm Dịch có thể rất dễ dàng nhìn thấy bộ dáng người nọ, đúng là Lâm Cường.
Ở bên người Lâm Cường bày đầy mấy bình rượu không, nhưng trong tay của hắn còn mang theo một cái, trên khuôn mặt bình thường trong mắt Lâm Dịch có vẻ cực kỳ ôn hòa mà uy nghiêm kia, lúc này lại mông lung tản ra một loại thể lương không hiểu khiến Lâm Dịch nhịn không được lo lắng giống. Cặp mắt của hắn tựa hồ phủ kin một tầng hơi mỏng khiến người thấy không chân thực.
Cho tới nay, hình tượng Lâm Cường trong nội tâm Lâm Dịch đều cường đại mà kiên cường, nhưng mà vừa lúc này, cũng lúc đó, phụ thân vốn vô cùng kiên cường, bóng lưng vô cùng cường đại trong nội tâm, tựa hồ vào thời khắc này hoàn toàn nát bấy mà biến thành một loại thê lương mà bi thương không hiểu.
Lâm Dịch chậm rãi đi đến cạnh Lâm Cường, Nhĩ Ba lại rất rõ lí lẽ ngừng chân đứng ngay tại chỗ...
Mãi cho đến khi Lâm Dịch đi tới vị trí cách Lâm Cường chưa đầy năm mét, cái bóng dưới ánh trăng mới kinh động đến Lâm Cường, không khỏi xoay đầu lại, xong lúc nhìn rõ khuôn mặt Lâm Dịch, Lâm Cường lại ngây ngẩn cả người.
- Phụ thân... Con đã trở về.
Lâm Dịch cúi đầu xuống, cưỡng chế chua xót nhàn nhạt không hiểu trong lòng, sau đó mở miệng.
Lâm Cường sau thất thần ngắn ngủ, chỉ lộ ra dáng cười nhẹ nhàng, sau đó nhẹ gật đầu:
- Trở về là tốt rồi.
Lâm Dịch không nói gì mà ngồi xuống bên người Lâm Cường, ngẩng đầu nhìn dáng tươi cười nhu hòa nhẹ nhàng trên mặt Lâm Cường, trong lúc nhất thời, trong nội tâm lại lo sợ.
Thấy Lâm Dịch ngồi xuống, Lâm Cường cũng không tỏ vẻ gì, mà lại ngẩng đầu nhìn về không trung, sau nửa ngày, quay đầu cười nói:
- Chúng ta về nhà.
Lâm Dịch yên lặng gật đầu, sau đó đi sau lưng Lâm Cường, Nhĩ Ba rất có lễ phép lúc Lâm Cường đi qua liền khom người gọi một tiếng tiên sinh, Lâm Cường thì nhẹ nhàng gật đầu cười, sau đó ba người liền về nhà.
Bố cục trong nhà vẫn không có gì thay đổi, trên chánh đường, chân dung mẫu thân vẫn ở vị trí như trước.
Sau khi về đến nhà, Lâm Cường mới bắt đầu nấu cơm, sau khi ăn cơm xong, liền an bài Nhĩ Ba vào gian phòng của Lâm Dịch nghỉ ngơi. Biết rõ hai cha con còn rất nhiều chuyện riêng tư cần nói, sau khi Nhĩ Ba lịch sự nói một tiếng, liền vào phòng. Trong đại sảnh, để lại hai cha con Lâm Cường.
Hai cha con lại trầm mặc ngồi đối diện, thật lâu về sau, vẫn là Lâm Dịch mở đầu trước.
- Phụ thân, ngươi về nhà lúc nào thế?
Lâm Cường cười cười, sau đó nói
- Đại khái vào một tháng trước, ta sau khi trở về, Khương môn chủ đã nói với ta ba năm trước con có về một lần, ta vốn định qua một thời gian ngắn nữa sẽ đi Học viện Chiến Kỹ Tông Phạm thăm con, không nghĩ tới con lại về trước. Sao hả? Sinh hoạt trong trường học đã quen chưa?
Lâm Dịch sau khi trầm mặc một chút mới nói:
- Kỳ thật con hai năm qua đều không ở Tông Phạm.
Lâm Cường sững sờ, nghi ngờ hỏi:
- Chuyện gì xảy ra?
Lập tức, Lâm Dịch nói ngắn gọn những chuyện mình đã trải qua một lần cho Lâm Cường. Từ Tông Phạm hậu sơn gặp phải ma thú phục kích, đến gặp hiểm tử trong Cấm kị sâm lâm nhưng vẫn còn sống, lại đến chuyện lĩnh vực dị năng thức tỉnh, diệt nơi trú quân nô lệ giải cứu thợ mỏ, cùng với bạo phát sát ý ở La Nhĩ thành, Thiên Diệp thành phố Học viện Ngũ Hành bồi dưỡng, nộ sát Bạch Lực, thậm chí sau đó tiến vào Ma Nguyên Động Quật... Đều không bỏ sót chuyện nào nói cho Lâm Cường. Mà Lâm Cường càng nghe kinh ý trong mắt càng dày đặc, nghe tới Lâm Dịch rõ ràng đã đi qua Ma Nguyên Động Quật, rốt cục nhịn không được đứng lên, cả kinh nói:
- Con đã đi qua Ma Nguyên Động Quật rồi sao?
Lâm Dịch tự nhiên nhẹ gật đầu, nói:
- Đúng vậy. Hai tháng trước vừa từ bên trong ra...
Nói đến đây, Lâm Dịch đột nhiên sửng sốt một chút, không khỏi ngẩng đầu nghi hoặc hỏi:
- Phụ thân... Người... Cũng biết Ma Nguyên Động Quật?
Nhưng Lâm Cường chỉ sững sờ nhìn Lâm Dịch... Đến khi Lâm Dịch nhìn không hiểu thấu, nhịn không được lại lần nữa gọi một tiếng phụ thân, Lâm Cường lúc này mới hồi phục tinh thần lại.
Hơi khẽ rũ đầu xuống, trong mắt Lâm Cường lóe ra suy nghĩ phức tạp, Mà Lâm Dịch thì kỳ quái nhìn Lâm Cường, chứng kiến cảm xúc phức tạp trong mắt Lâm Cường, lần này lại không mở miệng, mà lẳng lặng chờ đợi.
← Ch. 150 | Ch. 152 → |