Vay nóng Homecredit

Truyện:Chung Cực Truyền Thừa - Chương 156

Chung Cực Truyền Thừa
Trọn bộ 712 chương
Chương 156: Một tháng
0.00
(0 votes)


Chương (1-712)

Siêu sale Shopee


Lý thay đổi một bộ quần áo rồi đi ra, liền ngồi ở một bên im im lặng lặng nghe Khương Phàm hỏi, Lâm Dịch đáp, từ đầu đến cuối không nói một câu nào

Nhưng Lâm Dịch thì động một chút lại nhìn về phía Lý, thẳng đến lúc dùng cơm trưa.

Lâm Dịch và Lý đều không có thói quen uống rượu, hơn nữa tốc độ ăn cơm của hai người cũng đều nhanh, Lâm Dịch là vì sinh hoạt hai năm trong Cấm kỵ sâm lâm mà sinh ra thói quen, mà Lý từ trước đến giờ đều là một người dứt khoát, sau khi nếm nhanh qua, hai người liền về tới đại sảnh, mà Khương Phàm thì vẫn còn uống rượu, đương nhiên, tránh không được lại rủ rê lão Vương làm một chầu, chỉ có điều, rất hiển nhiên lão Vương bây giờ quyết tâm không hề cho Khương Phàm uống rượu, trong nhà ăn liền truyền đến thanh âm kêu la của hai lão này.

- Lý lão sư...

Trong đại sảnh, Lâm Dịch đột nhiên mở miệng.

Lý đang vùi đầu thưởng thức trà, có chút ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Dịch.

- Lý lão sư, bây giờ ngài là lục cấp chiến sĩ rồi hả? Dùng cường độ của ngài, có lẽ đã có thể phá vỡ Kinh Môn rồi chứ?

Lâm Dịch chậm rãi nói.

Tức thì Lý có chút nhìu mày, thản nhiên nói:

- Nói thẳng.

- Ách...

Nghe xong lời Lý nói, Lâm Dịch nuốt nước bọt thoáng một phát, lại nghĩ đến tính cách của Lý, liền cũng không quanh co nữa, nói thẳng:

- Ta có phá môn ấn ký Kinh Môn và Khai Môn.

Dù lạnh lùng, nhưng nghe vậy, Lý cũng không khỏi dừng thân thể lại thoáng một phát, ánh mắt nhìn Lâm Dịch, lộ ra biểu tình kinh ngạc.

- Ngươi có?

Hiển nhiên trong giọng nói có chút không dám tin tưởng.

Lâm Dịch hít sâu một hơi, từ trên ghế đứng lên, mở miệng nói:

- Ngươi xem.

Lời vừa ra, hai tay lập tức nhanh chóng kết mấy cái ấn quyết trước ngực, có chút lóe lên một vòng màu tím.

- Kinh Môn, phá.

Lâm Dịch quát nhẹ một tiếng, khỏa tử kinh tự sâu sắc trước ngực hắn chợt lóe lên, tử mang đại thịnh, mà thân thể của hắn, tắc thì hoàn toàn bị bao khỏa bên trong một tầng năng lượng màu tím, sự vật trong đại sảnh, dù không có gió nhưng cũng có bắt đầu bị thổi rồi.

Mà lúc này, Lý cũng đã đứng lên, ánh mắt nhìn Lâm Dịch lộ ra biểu lộ kinh ngạc.

- Đây là Kinh Môn.

Lâm Dịch mở miệng, chợt hai tay lại kết mấy cái ấn quyết trước ngực, một vòng ám sắc chợt lóe lên trong mắt hắn.

- Khai Môn, phá.

Quát khẽ một tiếng, chỉ nghe một tiếng "oanh" nhỏ vang lên, một hắc sắc tự lớn chợt lóe lên trước mặt Lâm Dịch.

- Bây giờ ngươi đã là bát môn?

Lúc này, với tính cách của Lý cũng không khỏi lộ ra biểu lộ hoảng sợ, Lâm Dịch, bất quá cũng mới tu hành vài năm à.

Lâm Dịch nhẹ gật đầu, chợt thân thể hơi chấn động, hắc sắc quang mang lập tức biến mất, sau đó mới nói:

- Ta muốn giao phá môn ấn ký thất môn và bát môn cho ngài.

Lý nghe vậy tự nhiên không có lý do cự tuyệt, mà tính cách của hắn vốn là ngay thẳng, sau kinh ngạc ngắn ngủi lúc đầu, lại cũng không có hỏi Lâm Dịch lấy được hai phá môn ấn ý này từ chỗ nào, lập tức nhẹ gật đầu.

Sau đó, Lâm Dịch liền ở đại sảnh nói cho hắn.

Không thể không nói, thiên tư Lý thật sự phi thường xuất sắc, Lâm Dịch giảng giải chưa đến hai lần, hắn đã hoàn toàn nhớ kỹ mấu chốt trong đó, sau đó, Lý liền đi về phòng của mình, rất hiển nhiên, hắn có chút không thể chờ đợi được rồi.

Trong đại sảnh chỉ còn lại một mình Lâm Dịch, cũng không còn ý tứ gì, lập tức Lâm Dịch cũng không có thông tri cho bọn người Khương Phàm, đi thẳng về nhà.

Qua một thời gian, khôi phục lại bình tĩnh, tuy rằng Lâm Dịch một mực ôm nghi hoặc, nhưng nghĩ đến biểu lộ của Lâm Cường ngày đó, Lâm Dịch thực sự không có hỏi tới cái gì, hắn tin tưởng, Lâm Cường không nói thì cũng là có nguyên nhân, một ngày nào đó, thời cơ đã đến, nhất định sẽ nói cho hắn.

Buông bỏ khúc mắc này, Lâm Dịch cũng buồn rầu vấn đề khác, chính là sau khi chiến văn biến thân, chỉ động một chút đã làm cho áo bị hỏng.

Trên thân còn chưa tính, dù sao Lâm Dịch cũng là nam nhân, mặc dù lộ ra thân thể cũng không phải là chuyện mất mặt gì, nhưng vấn đề là, sau khi chiến văn biến thân, lại mọc ra cái đuôi, vấn đề cái đuôi này cũng khiến Lâm Dịch có chút khó chịu nổi, bởi vì sau khi thu hồi chiến văn, cái đuôi vừa biến mắt, cái mông phía sau sẽ lộ ra ngoài, mặc dù là nam nhân, những cũng không có lý do lộ ra bờ mông đi khắp nơi.

Nhưng dù suy nghĩ rất nhiều, đều không có được phương pháp giải quyết tốt, rơi vào đường cùng, Lâm Dịch cũng chỉ đành quyết định, từ nay về sau, vô luận là đến địa phương nào, đều mang theo nhiều quần áo.

Mà thời điểm Linh Vân biến thân, Lâm Dịch thấy được trong cái bóng thấy được không có biến hóa gì lớn so với chiến văn biến thân, chỉ là nhan sắc trên người bất đồng, ấn ký chữ Vương màu đỏ phong cách cổ xưa trên trán biến thành màu xanh da trời, mà huyết sắc đồng tử yêu dị cũng biến thành thâm u lam sắc, nhìn phía trên có chút ít ý tứ giống Tà Nhãn Linh Vân của Thủy Linh Lung.

Lúc này, chất lỏng tinh thần lực trong ý thức hải Lâm Dịch đã ngưng tụ thành một khỏa tinh thể nho nhỏ kim lam sắc, thời gian dần qua, một tia chất lỏng giống như tinh thần lực từ khỏa tinh thể kim lam sắc này chảy ra ngoài, sau đó lượn lờ chung quanh tinh thể kim lam sắc, không thể không nói, sau khi tiến vào cảnh giới thủ vọng giả, lực ngưng tụ tinh thần lực và sự khôi phục sức khỏe của Lâm Dịch đều đạt đến một loại trình độ khiến Lâm Dịch cũng không khỏi cảm thấy hoảng sợ, mà sau khi gia trì Linh Vân, dị năng của hắn càng là bạo tăng, sáu lần lực lượng, so với gia trì chiến văn còn ít hơn gấp đôi, nguyên nhân đại khái là vì tinh thần lực của Lâm Dịch còn chưa đủ độ tinh thuần.

Bất quá, khiến Lâm Dịch có chút kỳ quái chính là, sau khi gia trì chiến văn, liền không cách nào gia trì Linh Vân, trái lại cũng thế, tóm lại là không thể đồng thời gia trì cả chiến văn và gia trì linh vân, cái này khiến Lâm Dịch có chút thất vọng, phải biết rằng, nếu như có thể đồng thời gia trì hai loại vân chú, thực lực của hắn không chỉ đơn giản là một thêm một bằng hai, nói không chút khoa trương, nếu quả thật có dạng gia trì kia, mặc dù là thánh cấp, Lâm Dịch cũng có tự tin đánh một trận với hắn, bất quá, xem ra giai đoạn hiện tại là không thể nào, cũng không biết nguyên nhân tại sao hai chủng này tuyệt đối không thể cùng tồn tại, có phải là Lâm Dịch còn điều kiện gì chưa đạt được trong lúc này hay không? Hỏi thăm Lâm Cường, Lâm Cường cũng lắc đầu nói không biết, xem ra, Lâm Dịch phải dựa vào chính mình để tìm tòi nghiên cứu cái này rồi.

Trải qua một thời gian ngắn củng cố, hôm nay đẳng cấp bát cấp chiến sĩ và bát cấp thủ vọng giả của Lâm Dịch đã cực kỳ kiên cố rồi, chỉ có điều đối với khống chế lực đạo lực lượng cường đại sau khi biến thân gia trì chiến văn và linh vân còn cần tăng cường thêm, sau khi gia trì hết chiến văn, thậm chí Lâm Dịch cũng không dám xuống đất, bởi vì thoáng một chút, cơ bản sẽ xuất hiện một cái dấu chân thật sâu trên mặt đất, loại cảm giác không cách nào khống chế chính xác này khiến Lâm Dịch cảm thấy rất khó chịu, cũng may tinh thần lực của Lâm Dịch cũng cực kỳ cường hãn, mà khống chế lực đạo chính xác chính là thứ đồ vật yếu nhất, dựa vào tinh thần lực, tin tưởng không bao lâu sau, có thể khống chế một cách tự nhiên rồi.

Thời gian trôi qua vô cùng nhanh, bất tri bất giác, một năm Bạch Đế khánh nữa lại bắt đầu, năm nay, theo Bạch Đế lịch chính là năm thứ sáu vạn hai mươi hai, mà mấy ngày hôm trước, Lâm Dịch đã chính thức hai mươi hai tuổi.

Tại tràng cảnh sung sướng náo nhiệt trong trấn nhỏ này, Khương Phàm và Lý tắc thì giao nhiệm vụ cho các Vũ Môn đệ tử khác phụ trách, cái này khiến Lâm Dịch tới tháp nhiều hơn trong thời gian gần đây, lúc không có chuyện gì làm, Lâm Dịch hoan hỉ sống chung một chỗ tới Khương Phàm và Lý, mặc dù thời điểm sống chung với bọn đệ tử này rất vui vẻ, nhưng Lâm Dịch đột nhiên phát hiện theo chân bọn họ đã không có tiếng nói chung, cái bọn hắn quan tâm chính là tên này đã sắp đạt tới trình độ Chiến sĩ, tên kia lại sắp được truyền thụ nhất cấp phá môn ấn ký, chuyện như vậy, Lâm Dịch xem ra có chút quá nhàm chán rồi, khách quan mà nói, hắn càng muốn sống chung một chỗ với Khương Phàm và Lý.

Mỗi một năm Bạch Đế khánh, mặc dù là trong trấn nhỏ như vậy, nhưng cũng giăng đèn kết hoa khắp nơi, trên đại môn từng nhà đều tràn ngập thoại ngữ Cát tường, khách quan mà nói, trong nhà Lâm Dịch lại lộ ra có chút hiu quạnh, mặc dù nói ngày lễ nhà nào cũng bố trí cực kỳ nồng hậu, nhưng thiếu đi nhân khí, vẻ tịch mịch hiện ra giữa đám ồn ào nói to như vậy, thật sự khiến người có cảm giác lo lắng.

Chính thức tính toán, đã một thời gian rất lâu, Lâm Dịch đã không có qua một Bạch Đế khánh chính thức, thời điểm trong trường học, tuy rằng trường học cũng tổ chức hoạt động chúc mừng những học sinh lưu lại trường, nhưng đối với với Lâm Dịch mà nói, trải qua Bạch Đế khánh trong đoàn người xa lạ như vậy, thật sự không có cảm giác gì của ngày lễ.

Mà thời gian hắn trải qua Bạch Đế khánh chính thức, hầu hết là ở trong nhà mình, ăn tết khi đó phi thường có hào khí, khi đó, Lâm Yến với tư cách là quả vui vẻ của cả nhà, trong nhà chỗ nào cũng đều tràn đầy tiếng cười thanh thúy như chuông bạc, dính lại bên người Lâm Dịch hoặc là Lâm Cường, nói một ít thoại ngữ cực kỳ trẻ con, khiến nhiều người buồn cười, mà lúc này, tràng cảnh trong nhà vẫn như lúc trước, nhưng lại thiếu đi tiếng cười của Lâm yến, cái này khiến Lâm Dịch cảm giác không phải một cái tư vị trong nội tâm.

Đương nhiên, tuy rằng không phải tư vị trong nội tâm, Lâm Dịch cũng không có biểu hiện ra ngoài, Bạch đế khánh ngày đó, lần đầu tiên hắn không ra ngoài tu hành, ở trong nhà làm trợ thủ cho Lâm Cường, tiếng cười vui vẻ hòa thuận của hai cha con truyền ra từ trong phòng bếp, đến buổi tối, Khương Phàm phái người đến mời Lâm Dịch và Lâm Cường đến Vũ Môn trong trấn tham gia hoạt động chúc mừng, hai người vui vẻ đến.

Sân nhỏ trước Vũ Môn biến thành sân bãi sung sướng của mọi người, bên cạnh hai ba đám lửa cao cao bên cạnh, bày ra đồ ăn cực kỳ phong phú, tất cả mọi người trong trấn đều quen biết, tự nhiên hòa vào làm một mảnh, tất cả mọi người ngân nga bài hát không biết tên, nhảy vũ đạo không biết tên, hết thảy biến thành một hải dương sung sướng.

Nhưng thời gian khiến người khoái hoạt đều cực kỳ ngắn ngủi, Bạch Đế khánh đã đi qua, ước chừng một tuần sau, Lâm Dịch liền có ý định ly khai, tính toán thời gian, hắn đã ở trong nhà một tháng.

- Phụ thân, con định ngày mai quay lại học viện Ngũ Hành.

Lâm Dịch nói ra, khiến Lâm Cường đang rửa chén hơi dừng lại một chút, sau đó nhẹ gật đầu:

- Cũng tốt, dù sao ở lại nhà cũng không có việc gì làm.

Lâm Dịch nhẹ gật đầu, cảm thấy có chút do dự, muốn hỏi gì đó, nhưng trầm mặc nửa ngày, cuối cùng vẫn không hỏi gì.

Một đêm không có chuyện gì xảy ra, sáng sớm ngày hôm sau, phụ thân Lâm Dịch đã tỉnh dậy, Lâm Dịch đóng gói hai bộ quần áo của Lâm Cường, tùy ý vác sau lưng, cả Khoái đao hắn mang ra từ bên trong Ma nguyên động quật cũng vác lên lưng, mặc dù Lâm Dịch đối với đao pháp cũng không phải quá quen thuộc, nhưng đi dã ngoại tại hoang vu, có thanh đao này vẫn thuận tiện không ít, chuôi khoái đao này nhìn có vẻ bộc lộ tài năng, tuy rằng Lâm Dịch cũng không nhìn được đao kiếm tốt xấu như thế nào, nhưng nghĩ đến cắt tiết lột da vẫn có thể dùng đấy, tuy rằng dùng tay cũng có thể làm được, nhưng đã có công cụ, cần gì phải dùng tay không.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-712)