Vay nóng Homecredit

Truyện:Chung Cực Truyền Thừa - Chương 210

Chung Cực Truyền Thừa
Trọn bộ 712 chương
Chương 210: Nhẹ nhõm tấn cấp!
0.00
(0 votes)


Chương (1-712)

Siêu sale Shopee


Mây đen trên không trung vẫn còn tụ tập, sau khi Lâm Dịch cúi đầu nhìn thấy động tĩnh do mình làm ra, ngay cả mình cũng không khỏi càng hoảng sợ... Hắn thật không ngờ, phạm vi rõ ràng lớn đến trình độ này!

- Cũng may mình có dự kiến trước... Nếu không Vô Song đảo ít nhất phải bị hủy đi một nửa a? Hô... lực lượng Tinh Vị Cảnh, quả nhiên rất cường đại...

Lâm Dịch nói như vậy tuyệt đối không phải khoa trương. Phải biết rằng, vừa rồi là hắn dựa vào khí thế ép mặt nước lõm xuống... Lực cản của nước lớn bao nhiêu? Nước mềm mại bao nhiêu? Nhưng mặc dù như vậy, đều bị đè xuống vài trăm mét... Có thể tưởng tượng cổ lực lượng này nếu tác dụng lên Vô Song đảo... Chỉ sợ toàn bộ hòn đảo, có một nửa sẽ bị biến thành bột mịn! Mà bên kia... Phỏng chừng cũng sẽ vì địa hình bị phá hư, mà vĩnh viễn biến mất trong hải vực.

Lâm Dịch cảm khái một hồi, chợt, sau khi nghe một tiếng khí bạo sinh ra, thân thể Lâm Dịch lập tức bạo xuất một tầng gợn sóng... Chợt, thân thể của hắn lập tức tựu biến mất phía chân trời...

Trên Vô Song đảo

- Tổ gia gia... Cổ lực lượng này...

Một gã Thánh Giai nhíu mày, nhìn về phía nam.

Xa xa, trong một mảnh mây đen bao phủ, lờ mờ có thể nhìn thấy trận trận tia chớp hỏa hồng sắc, mà cổ khí thế cường đại đến cực điểm kia, từ rất xa truyền đến.

Bạch Tiếu Thiên nhìn phương xa, như có điều suy nghĩ.

- Tốt!...

Trên tái tràng Vô Song Hội, thanh âm ủng hộ vẫn tiếp tục vang lên, tiếng hò hét, không dứt bên tai.

Hôm nay, là ngày thứ ba sau khi Lâm Dịch tiến vào Tinh Vị Cảnh, cũng là thời gian hắn tiến hành trận đấu 64 cường.

Chuyện Lâm Dịch trở thành Thánh Giai, vẫn chỉ giới hạn trong tất cả Thánh Giai, cùng với bọn người Thủy Linh Lung, Lạp Cơ Tư. Lực lượng bạo phát ngày ấy trên hải vực, tuy rằng rất nhiều người đi dạo trên bãi biển buổi tối trông thấy... Nhưng bởi vì khoảng cách thật sự quá xa, nên không người nào trông thấy Lâm Dịch. Tất cả mọi người đều xem dị trên trên phạm vi lớn ngày ấy trở thành kỳ quan tự nhiên. Thật ra khiến rất nhiều người ngạc nhiên không thôi... Đương nhiên, trong đó cũng không kể phần đông Thánh Giai... Đạt tới cấp độ Thánh Giai này, đã có thể dựa vào lực lượng đến cảm ứng, cũng may ngày đó thực lực Lâm Dịch tăng lên nhìn như thời gian trôi qua rất lâu, nhưng kỳ thật cũng không bao lâu, cuối cùng lại rời đi, cho nên không có ai phát hiện ra chuyện đó là do ai làm, chỉ có khi Lạp Cổ Kỳ nhắc đến chuyện này trước mặt Lâm Dịch tựa hồ có chút hoài nghi đến Lâm Dịch... Bất quá cuối cùng cũng không hỏi thăm gì cả.

Đương nhiên, nếu như Lạp Cổ Kỳ thật sự hỏi, Lâm Dịch cũng sẽ không dấu diếm gì cả. Dù sao, trong trận đấu sau, hắn tuyệt đối sẽ dùng tới cổ lực lượng kia, bởi vì mục tiêu của hắn là - Bố Lan Đặc.

Đứng trong đám tuyển thủ, ánh mắt Lâm Dịch không khỏi nhìn về phía An Cách Tư và Bố Lan Đặc trong góc bên phải. Cảm ứng của Bố Lan Đặc và An Cách Tư cũng cực kỳ linh mẫn, lập tức tựu cảm ứng được ánh mắt của Lâm Dịch, quay đầu lại. Khi Bố Lan Đặc nhìn thấy ánh mắt hơi hơi coi thường của Lâm Dịch, sắc mặt lập tức có chút trầm xuống, hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi chỗ khác. Mà An Cách Tư thì lộ ra vẻ tươi cười với Lâm Dịch, cũng hướng hắn phất phất tay.

Đối với An Cách Tư, Lâm Dịch vẫn rất có hảo cảm. Khiến hắn tức giận, chẳng qua chỉ là Bố Lan Đặc ngày ấy ra tay với hắn thôi. Cho nên sau khi khẽ gật đầu một cái với An Cách Tư, liền quay đầu nhìn về phía lôi đài.

Trận đấu sau 68 cường, đã có chỗ chuyên môn cho tuyển thủ nghỉ ngơi rồi, trước kia là vì nhân số quá nhiều, cho nên mới không có an bài, hiện giờ ít người hơn rồi, cũng đã có thể an bài được.

Khu tuyển thủ là ở hai bên đài chủ tịch, bày ra hơn bảy tám chục cái ghế dựa, có thể dùng chỗ này để nghỉ ngơi. Nếu so với người xem trên đài còn không có chỗ ngồi, thì chỗ quan sát của khu tuyển thủ còn tốt hơn rất nhiều, đồng thời cũng thoải mái rất nhiều. Mặc dù không cưỡng chế yêu cầu tất cả tuyển thủ đều phải đến xem, nhưng đã đến trận đấu này, đại đa số tuyển thủ đều đến cả, dù sao, trận đấu hôm nay đã đạt đến loại trình độ này, đám tuyển thủ dù sao cũng hy vọng nhìn xem thực lực của những người khác thế nào, cũng dễ dàng chuẩn bị sẵn sàng... Bất cứ người nào ở đây cũng đều có thể trở thành đối thủ ngày sau, biết mình biết người, trăm trận trăm thắng.

Mấy ngày hôm trước Lâm Dịch vì cảm giác được mình sắp đột phá, lúc này mới chạy đi tu hành... Hôm nay đã đột phá, sau khi tiến vào Thánh Giai nên tu hành thế nào hắn còn không có một mục tiêu rõ ràng, tự nhiên cũng không cần thiết phải tu hành vô vị như vậy nữa... Lấy cường độ thân thể hôm nay của hắn, sức nặng bốn ngàn cân, hiển nhiên đã hoàn toàn không cách nào thỏa mãn hắn nữa, cho nên, mấy ngày nay, hắn cũng đi tới khu tuyển thủ.

Số thứ tự của Lâm Dịch là số 35, đối thủ của hắn, là một gã Chiến Sĩ bát cấp đỉnh phong, có được trung đẳng chiến văn Thổ Long. Nếu là trước khi trở thành Thánh Giai, đối phó đối thủ này, Lâm Dịch còn phải gia trì Linh Vân mới có thể chiến thắng được, nhưng hôm nay, hiển nhiên đã không cần thiết nữa... Ngày đó tiến vào Tinh Vị Cảnh, cũng chỉ có thể thuật tiến nhập thôi, Dị năng của hắn vẫn ở trạng thái bát cấp đỉnh phong, cho nên Lâm Dịch đã sớm quyết định, trong trận đấu sau này, cũng sẽ không sử dụng lĩnh vực nữa.

Thời gian chậm rãi trôi qua, trên lôi đài quyết đầu của tuyển thủ số 3 và tuyển thủ sổ 34 rốt cục cũng xong, lấy thẳng lợi của tuyển thủ số 34 chấm dứt, đến phiên trận đấu của Lâm Dịch rồi. Đọc Truyện Kiếm Hiệp

Lâm Dịch từ vị trí đứng lên, dưới sự chào hỏi của người chủ trì, đi vào lôi đài.

Thính phòng truyền đến một hồi hò hét, như "Lâm Dịch, em yêu anh" "Lâm Dịch cố gắng lên!

không dứt bên tai... Cái này khiến Lâm Dịch có chút xấu hổ, bất tri bất giác, Lâm Dịch ở trong lòng người xem, đã có nhân khí tương đối cao rồi.

Đối thủ của Lâm Dịch là một gã tráng nam lớn lên tam đại ngũ thô, nhìn bề ngoài tựa như trung niên vậy. Thân cao hơn 2m5, trên người xoắn xuýt nổi đầy cơ bắp, cả người nhìn thoạt nhìn như một tòa núi nhỏ di động, vẻ mặt bưu hãn.

Nếu là ở chỗ khác nhìn thấy tên này, đoán chừng sẽ không có ai cho rằng hắn là một nhân vật phi thường lợi hại cả... Trên thực tế, cao thủ chân chính quả thật cũng không có ai tam đại ngũ thô cả. Cơ bắp nở nang và dáng người khổng lồ, cũng không có nghĩa là lực lượng của hắn sẽ kinh người, lực công kích sẽ cường đại. Trên thực tế, đại đa số cao thủ lợi hại dáng người đều tương đối gầy gò... Nhưng mà, ngàn vạn lần không nên bị vẻ bề ngoài của những người kia che mắt. Cơ bắp hình giọt nước sẽ không cao cao nổi lên, nhưng lực lượng ẩn chứa trong đó lại cường đại hơn cơ bắp nổi lên quá nhiều. Dáng người gầy gò, cũng có nghĩa là phương diện tốc độ sẽ rất kinh người. Tốc độ cộng thêm lực lượng, đó chính là thực lực.

Cũng như Lâm Dịch vậy... Nhìn như thanh tú tuấn mỹ, nhưng ai có thể tưởng tượng trong thân thể của hắn ẩn chứa lực lượng đủ để dẫn phát nước biển đảo lưu trong phạm vi lớn chứ?

Theo một tiếng ra lệnh của trọng tài, trên người tráng nam uy vũ nhìn như chất phác ngu dốt kia lập tức tựu lập loè nổi lên hắc sắc quang mang. Lâm Dịch có chút kinh ngạc nhìn thoáng qua hai cánh tay nhanh chóng lập lòe trước ngực hắn... Tốc độ kết ấn của hắn hoàn toàn không phù hợp với hình thể, nhanh đến kinh người! Thời gian trong nháy mắt, Phá Môn Ấn Ký dĩ nhiên đã hoàn tất!

Hắc mang vừa mới hiện lên, một hồi hào quang màu vàng lại lần nữa xuất hiện... Đúng là biểu hiện gia trì chiến văn!

Bất quá Lâm Dịch chỉ lẳng lặng đứng nhìn, ánh mắt lạnh nhạt... Đối với Lâm Dịch hôm nay mà nói, lực lượng của tráng nam kia, căn bản không có một chút uy hiếp nào đối với hắn, thế nên hắn tự nhiên sẽ không lo lắng... Dù chiến văn của đối phương đủ để tăng lên gấp 10 lần, nhưng đối với Lâm Dịch mà nói cũng sẽ không có ảnh hưởng gì cả, đương nhiên, đó là không có khả năng.

- Thổ Long chiến văn, hiện!

Sau một tiếng gào to, chỉ nghe, một tiếng khí bạo nổi lên! Một cổ khí thế cường đại trống rỗng xuất hiện chung quanh thân thể tráng nam khôi ngô y nguyên bị hoàng mang bao vây lấy! Thân thể của hắn, lập tức lơ lửng lên, thời gian dần trôi qua, hoàng mang biến mất, bộ dáng gia trì chiến văn của tráng nam kia xuất hiện trước mặt mọi người.

Chỉ thấy thân thể vốn khôi ngô dị thường, lúc này càng bành trướng lên! Thân cao chừng 2m5, sau khi được gia trì chiến văn, đã một lần hành động đột phá 3 mét! Bên ngoài thân thể hắn bao trùm lấy một tầng lân phiến phản ra quang mang màu vàng rậm rạp. Ở trung tâm cái trán, một mảnh lân phiến màu đen duy nhất lộ ra cực kỳ dễ thấy! Ánh mắt của hắn biến thành màu vàng đất, một cổ chiến ý từ trong hai tròng mắt hắn bắn ra, thẳng tắp nhìn về phía Lâm Dịch.

- Ngươi không gia trì chiến văn sao?

Tráng nam khôi ngô kia ồm ồm hỏi Lâm Dịch.

Lâm Dịch cười cười:

- Không cần, mời.

Tráng nam khôi ngô kia nghe vậy cũng không nói nhảm, sau khi nhẹ gật đầu, chỉ thấy thân thể của hắn lay nhẹ, dùng tốc độ không phù hợp với dáng người hắn vọt thẳng tới Lâm Dịch! Ngoài thân hắn bám lấy một tầng hào quang màu vàng nhạt, nắm đấm to như tảng đá kéo căng, nhắm ngay đầu Lâm Dịch!... Tốc độ của hắn hoàn toàn không phù hợp với thân hình của hắn, tốc độ cực nhanh, trong mắt người khác thậm chí còn xuất hiện tàn ảnh!

Hô! Một quyền này mãnh liệt đánh ra, mang theo quyền phong mãnh liệt đến cực điểm! Không khí chung quanh cũng không khỏi có chút ngưng trệ thoáng một chút!

Nhưng mà, khi một quyền này toàn lực đánh tới! Lâm Dịch, rõ ràng cứ như vậy hư không tiêu thất!

- À? Biến, biến mất?

Thính phòng lập tức truyền đến một hồi kinh hô! Sắc mặt tráng niên kia lập tức hơi đổi! Cơ hồ nghĩ cũng không nghĩ, thân hình bỗng nhiên chuyển, quay mặt về phía sau!

- n? Không có?...

Tráng nam ngôi ngô quay người đã làm xong chuẩn bị phòng ngự, công kích như trong tưởng tượng lại không tới... Thậm chí không có một bóng người! Không khỏi kinh ngạc sững sờ, nhưng vừa lúc này, một cổ lực lượng cực lớn đến ngay cả hắn căn bản cũng không cách nào chống cự từ phía sau lưng đánh úp lại!

- Ah!

Chỉ nghe sau khi hắn kêu to một tiếng theo bản năng, thân thể của hắn lập tức bay thẳng ra ngoài! Bối rối quay đầu lại nhìn thoáng qua, chỉ thấy Lâm Dịch đang lẳng lặng đứng ở chỗ vừa rồi...

Tráng nam khôi ngô trên không trung kinh hãi muốn tìm trọng tâm, nhưng cổ lực lượng kia thức sự quá cường đại, hắn căn bản không cách nào chống cự! Chỉ thấy hắn rõ ràng cứ như vậy dưới một kích tiện tay của Lâm Dịch, trực tiếp từ trung tâm lôi đài bay ra ngoài! Tên kia đặt mông ngồi xuống trên mặt đất, nhưng trên mặt vẫn còn treo biểu lộ kinh hãi cùng với không thể tin... Rất hiển nhiên, hắn căn bản không nghĩ đến rõ ràng chỉ một cú đánh, mình đã bị bay khỏi lôi đài.

Cũng may Lâm Dịch sử dụng chính là nhu lực... Nếu không một quyền này, đã đủ để lấy mạng hắn rồi!

Sắc mặt xám ngoét, nhưng hắn vẫn đứng lên, hướng Lâm Dịch khom người nói:

- Cảm ơn ngươi hạ đã hạ thủ lưu tình.

Lâm Dịch lắc đầu cười cười, không nói gì.

Thính phòng hoàn toàn yên tĩnh... Tốc độ quá nhanh, căn bản không có người kịp phản ứng. Từ bắt đầu đến chấm dứt, không hơn mười giây đồng hồ, không có đánh nhau hoa lệ, không có năng lượng va chạm hoa mỹ... Cứ như vậy dứt khoát, đơn giản, đã xong.

Trọng tài tự nhiên trước tiên phản ứng lại, lập tức cao giọng hô:

- Tuyển thủ số 46 bị đánh khỏi lôi đài, tuyển thủ số 45 Lâm Dịch thắng!

Trong dự liệu... Lâm Dịch, nhẹ nhõm tấn cấp. Trận đánh tiếp theo, chính là trận đấu 34 cường rồi.

- Các ngươi, vừa rồi có thấy rõ động tác của hắn không?

Một gã người xem sững sờ hỏi.

- Không, không có...

Một người xem khác có chút nuốt từng ngụm nước bọt... Giống như lời đã nói lúc trước vậy, người xem của Vô Song Hội không có ai là người bình thường cả, bọn hắn phần lớn đến từ cách gia tộc cổ xưa và cường đại ở các nơi trên đại lục, tự nhiên có thể đơn giản nhìn ra sự cường đại của thực lực thần kỳ mà Lâm Dịch biểu hiện ra lúc này! Một gã bát cấp Chiến Sĩ đỉnh phong gia trì chiến văn, dưới tình huống Lâm Dịch không gia trì chiến văn, rõ ràng không chịu nổi một chiêu? Cái này ý vị như thế nào?

- Chẳng, chẳng lẽ...

Tất cả mọi người, ánh mắt nhìn về phía Lâm Dịch, đều thay đổi hoàn toàn...

Lâm Dịch lạnh nhạt đi xuống lôi đài, nhưng lúc xuống lôi đài, lại cảm thấy một tia ánh mắt đang nhìn hắn, hơi quay đầu lại, đúng là Bố Lan Đặc.

Biểu lộ của Bố Lan Đặc không tốt lắm, lộ ra rất âm trầm, Lâm Dịch đối mặt với hắn trong chốc lát, đột nhiên khóe miệng của hắn không hiểu kéo ra một đường cong khinh thường, sau đó quay đầu, xuống lôi đài.

Sắc mặt Bố Lan Đặc lập tức âm trầm cơ hồ chảy ra nước! Trong hai tròng mắt hẹp dài, lập tức hiện lên một tia lửa giận.

An Cách Tư ở một biên tự nhiên cũng nhìn thấy chuyện xảy ra giữa Lâm Dịch và Bố Lan Đặc, khóe miệng lập tức có chút nhếch lên, lộ ra bộ dạng rất vui vẻ.

- Hiện giờ, tiểu tử này có thể đã chính thức trở thành đối thủ của ngươi rồi...

An Cách Tư cười vô cùng tà ác.

Biểu lộ Bố Lan Đặc âm trầm, trong mắt lóe ra lửa giận, sau khi thanh âm cắn răng vang lên, hắn lại không nói gì thêm, quay người, rời khỏi khu tuyển thủ.

- Lâm Dịch... !

Vô Song Hội vẫn tiếp tục...

Những ngày này, Lâm Dịch cũng không tu hành, như trước đã nói, lấy cường độ thân thể trước mắt của hắn, tạm thời không cần thiết phải tu hành nữa, sức nặng bốn ngàn cân đối với Lâm Dịch hiện giờ mà nói, đã là chuyện dễ dàng. Nhiều nhất chỉ mỗi sáng theo thói quen chạy một vòng quanh Vô Song Đảo, hoạt động thân thể một chút thôi... Hôm nay, hắn chạy một vòng, cũng chỉ mất 10' thôi... Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là không dùng toàn lực, nếu như chạy đi với tốc độ cao nhất... Đoán chừng chỉ mất một hai phút thôi!


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-712)