Vay nóng Tima

Truyện:Chung Cực Truyền Thừa - Chương 307

Chung Cực Truyền Thừa
Trọn bộ 712 chương
Chương 307: Sinh cơ!
0.00
(0 votes)


Chương (1-712)

Siêu sale Lazada


Nói xong, thân hình khẽ động, hoàn toàn biến mất.

Thư Nhiên chỉ cảm thấy cỗ lực lượng vừa mới có được này hoàn toàn vượt quá tưởng tượng của mình. Cái loại cường đại này, mênh mông này, dù thương thế ở ngực vẫn có một chút ảnh hưởng tới hắn, nhưng bây giờ, hắn có thể cảm nhận rõ ràng, công kích của mình so với trước kia không chỉ mạnh hơn gấp mười lần!

Oanh! Oanh! Oanh! Oanh!

Chiến đấu lại bắt đầu, hôm nay Tạp Lạc Tháp và Thư Nhiên đều là cường giả Đại tinh vị trung giai, lực lượng tự nhiên ngang nhau. Những người ở chỗ này, không có ai có thể nhìn rõ động tác của bọn hắn, mặc dù là Trương Dịch, Thư Hồng hay những cường giả Trung tinh vị thượng giai của tứ đại gia tộc, cũng chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một tia dấu vết mà thôi.

Khí bạo sinh ra, tiếng va đập liên tiếp vang lên. Gợn sóng không gian khi thì xuất hiện bên này, khi thì xuất hiện bên kia. Mỗi một lần va chạm, vết rách không gian màu đen không ngừng xuất hiện, dư âm còn lại từ năng lượng cuồng bạo, khiến tất cả cường giả Trung tinh vị trở xuống đều mệt mỏi ứng phó, bụi đất không ngừng tung bay trên mặt đất, mỗi lần không gian bị kích động, đất đai bị nứt thành bột mịn, rơi lả tả đầy trời.

Cường giả Đại tinh vị chính là tồn tại khủng bố. Tất cả mọi người xem mà không dám thở mạnh thoáng một phát, thậm chí còn không ngừng hướng về phía rất cao, rất xa. Tại vị trí trung ương sân bãi chiến đấu của hai người, dù chỉ là ảnh hưởng, nhưng cũng đủ khiến cường giả hạ tinh vị vẫn lạc!

- Quá mạnh mẽ!

Một gã trưởng bối Thư gia nuốt một ngụm nước miếng, trong miệng thì thầm nói, ánh mắt thì nhìn chằm chằm vào trong tràng. Kỳ thật, hắn căn bản không nhìn thấy rõ cái gì. Chỉ là những vết rách không gian kia không ngừng trùng kích thị giác, cũng đủ đế con mắt hắn bất động.

- Cái này là cường giả Đại tinh vị trung giai sao? Lúc nào ta có thể cường đại bằng một phần mười bọn hắn, ta cũng rất thỏa mãn.

Một tên trưởng lão Thư gia khác thì thào nói, hắn không nghĩ đến chút nào, người có được lực lượng bằng một phần mười cường giả Đại tinh vị trung giai, kỳ thật là cường giả Đại tinh vị hạ giai. Bởi vậy có thể thấy được hai người cường hãn như thế nào rồi.

- Tộc trưởng, Đại trưởng lão và Tạp Lạc Tháp đang đánh nhau, chúng ta không phải...

Một thanh âm đột nhiên vang lên bên tai Thư Bác, Thư Bác đang hết sức chăm chú quan sát trận đấu, chợt có chút nghiêng đầu, là một gã trưởng lão Thư gia.

Thư Bác lập tức phản ứng được gã trưởng lão Thư gia kia đề cập đến cái gì. Quay đầu nhìn thoáng qua bọn người Á Lực Khắc cũng đang thất thần, Thư Bác có chút nhíu mày, chợt lắc đầu thấp giọng nói:

- Chúng ta cũng không chiếm ưu thế so với địch nhân, không thể tùy tiện phát động công kích. Hết thảy đều đợi Đại trưởng lão và đối phương kết thúc chiến đấu rồi nói sau.

Người Thư gia kia nghe vậy, khẽ thở dài một tiếng, chợt nói:

- Nếu Lâm Dịch đại nhân vẫn còn sống thì tốt rồi...

Thư Bác nghe vậy nhẹ nhàng chấn động, chợt ánh mắt không khỏi dời về trung tâm phiến đất lõm cực lớn trên mặt đất kia.

- Trương Tạp? Lâm Dịch?

Lúc nhìn thấy, Thư Bác lập tức cả kinh, trong đôi mắt chợt lộ ra thần sắc vui mừng.

Người Thư gia kia sau khi nói xong, cũng không khỏi nhìn về hướng Lâm Dịch trên mặt đất, chợt cũng lộ ra biểu lộ khiếp sợ. Trong mắt cũng lộ ra một tia kinh hỉ.

- Tộc trưởng, Lâm Dịch đại nhân hắn...

- Hư!

Thư Bác lập tức suỵt một cái, ra dấu yên lặng. Chợt quay đầu nhìn thoáng về người tứ đại gia tộc bên kia, phát hiện đối phương cũng không nhìn về mặt đất, thở dài mọt hơi trong nội tâm, chợt quay đầu, thấp giọng nói với người Thư gia kia:

- Đừng nhìn xuống dưới.

Người Thư gia kia lập tức phục hồi lại tinh thần, nhẹ gật đầu. Chợt hai người giống như đang chăm chú nhìn Thư Nhiên và Tạp Lạc Tháp chiến đấu, chỉ là ánh mắt thỉnh thoảng nhìn xuống dưới một cái.

Nguyên lai, không biết Trương Tạp đã chạy đến bên người Lâm Dịch lúc nào, hắn đã ôm thân thể Lâm Dịch chạy đến rừng cây. Mà khiến bọn người Thư Bác kinh hỉ chính là, vốn bọn hắn cho rằng Lâm Dịch đã chết, nhưng thân thể lại rõ ràng tản ra lục sắc hào quang!

Bọn người Thư Bác coi như là thế hệ có kiến thức rộng rãi, tuy rằng không rõ ràng lắm đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, nhưng ít nhất bọn hắn có thể khẳng định, Lâm Dịch còn sống.

Tuy rằng không rõ ràng lắm vì cái gì mà hắn thụ thương nặng như vậy mà còn sống được. Nhưng ít ra, cái này đối với Thư gia mà nói, vô luận là về sau Lâm Dịch còn có thể tham gia chiến đấu hay không, nhưng ít nhất hắn vẫn còn sống. Lâm Dịch vì Thư gia mà lâm vào nguy cơ như vậy, mọi người Thư gia đều ôm lấy một phần cảm ơn cùng áy náy với hắn. Đây cũng là nguyên nhân vì cái gì mà các trưởng lão Thư gia đều tự giác xưng Lâm Dịch là đại nhân. Những trưởng lão này, có người nào không sống trăm ngàn tuổi? Lâm Dịch như thế nào có thể lớn bằng? Nhưng dù là như thế, mặc dù biết rõ tuổi thọ Lâm Dịch, nhưng bọn hắn vẫn rất tự giác xưng Lâm Dịch một tiếng đại nhân. Đây là một loại tôn xưng, tỏ vẻ cảm ơn và cảm tạ đối với Lâm Dịch.

Nhưng bọn người Thư Bác cũng không rõ ràng lắm loại trạng thái này, Lâm Dịch có phải có lực lượng tự bảo vệ mình hay không. Cho nên bọn hắn không dám đơn giản mở rộng, bọn hắn hoàn toàn có lý do tin tưởng, nếu như người tứ đại gia tộc thấy một màn như vậy, tánh mạng Lâm Dịch sẽ bị uy hiếp rất lớn. Trương Tạp ôm thân thể Lâm Dịch chạy đi. Trên thực tế, sau khi Lâm Dịch bị trọng kích, Trương Tạp vẫn ở một trạng thái ngơ ngác, không dám tin nhìn thân thể Lâm Dịch. Trong đầu không khỏi hồi tưởng lại thời gian khoái hoạt tại Hi Mạn trấn với Lâm Dịch. Hắn thủy chung không thể tin, hảo hữu từ nhỏ đến lớn, cứ như vậy mà chết đi.

Mãi đến khi Đại trưởng lão đột phá Đại tinh vị trung giai, bắt đầu chính thức đại chiến với Tạp Lạc Tháp, ánh mắt mọi người đều bị hấp dẫn, Trương Dịch một mực ngốc trệ lại thấy được lục sắc hào quang nổi lập lòe trên người Lâm Dịch.

Ngay từ đầu, Trương Tạp còn không tin vào hai mắt của mình, nhưng sau khi xác định cẩn thận, lại biết rõ mình không có hoa mắt. Chợt, đầu óc của hắn bắt đầu chuyển động.

Thấy hào quang trên người Lâm Dịch, hắn biết Lâm Dịch chưa chết. Nhưng mà nhìn thấy hào quang càng ngày càng thịnh, hắn vẫn không khỏi lo lắng. Lúc này Đại trưởng lão và Tạp Lạc Tháp đang chiến đấu, lực chú ý tất cả mọi người đều bị hấp dẫn, cho nên mới không có phát giác Lâm Dịch. Nếu như đợi hai người chấm dứt chiến đấu, Lâm Dịch chẳng phải sẽ bị phát hiện hay sao?

Trương Tạp không biết loại trạng thái này của Lâm Dịch có phải là lực lượng bảo vệ tự nhiên hay không, cũng không biết Đại trưởng lão và Tạp Lạc Tháp chiến đấu, ai sẽ chiến thắng. Cho nên, sau một hồi suy tư, Trương Tạp thừa dịp tất cả lực chú ý của mọi người đều bị cuộc chiến hấp dẫn, từ một bên không trung vô thanh vô tức hạ xuống.

Độ cao hiện giờ của mọi người đều đã đạt đến ba bốn ngàn mét, tự nhiên không có người nào chú ý đến mặt đất trong lúc cường giả Đại tinh vị quyết đấu. Cho nên, Trương Tạp thần không biết quỷ không hay đi đến bên người Lâm Dịch.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-712)