← Ch.360 | Ch.362 → |
Lâm Dịch cũng không tự tin có thể đào thoát... Dù sao thực lực chân thật của hắn và phụ thân hắn chỉ là Đại tinh vị hạ giai. Tuy rằng có thể ganh đua với Đại tinh vị thượng giai trong thời gian ngắn, nhưng cuối cùng vẫn không chân chính là Đại tinh vị thượng giai.
Nếu như hai người thực sự trở thành Đại tinh vị thượng giai... không khách khí mà nói, ba Đại trưởng lão kia của Cổ Năng căn bản không là cái đinh gì. Chẳng qua điều này phải cần bao nhiêu lâu? Mấy trăm năm? Mấy ngàn năm? Hay còn lâu hơn nữa? Dù sao cũng không cách nào nói ra được, thế nhưng Lâm Dịch còn không thể chờ lâu như vậy.
Ít nhất... Lâm Yến không thể đợi được.
Đã hơn một năm trôi qua, mặc dù Lâm Yến không nói gì thế nhưng trong lúc nàng tĩnh tọa xuất hiện thần sắc cô tịch, Lâm Dịch vẫn có thể nhìn ra một ít. Vì Lâm Yến, hắn không thể chờ đợi lâu như vậy.
Cho nên hôm nay Lâm Dịch đang suy nghĩ làm cách nào để tăng cường lực lượng của chính mình lên trong thời gian ngắn.
Nhưng để lực lượng tăng lên là một chuyện không thể nghĩ mà làm được. Lâm Dịch nghĩ tới vỡ đầu thế nhưng vẫn không có biện pháp thực hiện.
Thiên tài địa bảo là phải dựa vào cơ duyên, tuy rằng Lâm Cường chỉ giáo khiến cho vòng xoáy màu vàng dưới bụng có chút tiến bộ thế nhưng khoảng cách tới lúc nó thành thục còn rất xa, hay như những kỹ xảo tụ lực cũng chỉ tăng thêm một ít lực công kích mà thôi. Những thứ này đối với cường giả Đại tinh vị thượng giai mà nói căn bản không có tác dụng... Lâm Dịch không khỏi đánh chủ ý tới bông hoa tai trên lỗ tai của chính mình.
Cái bông hoa tai này vô cùng kỳ quái, trừ mấy lần bản thân Lâm Dịch bị trọng thương gần như tử vong thì nó đột nhiên bạo phát năng lượng cứu hắn, ngoài ra chưa từng thấy biểu hiện đặc thù bên ngoài của nó. Dường như nó chỉ là vật phẩm trang sức mà thôi.
Nhưng vật phẩm trang sức làm sao khiến cho ba đại thế lực truyền thừa mãi không chịu buông tha như vậy?
Lâm Dịch không khỏi lấy bông hoa tai từ trên lỗ tai xuống, cầm cẩn thận trên tay.
Bông hoa tai cũng không lớn, cả bông hoa tai có hình dạng bát giác, toàn thân màu đỏ như máu lại có cảm giác như một loại kim loại quái dị. Ở trên hình bát giác có một chỗ lồi ra hình tròn, ở trong hình tròn có ba vết trảo vô cùng tinh xảo lại có nét thô cuồng như là ấn ký.
Lâm Dịch lật qua lật lại vô cùng cẩn thận, ngoại trừ bông hoa tai có phong cách cực kỳ cổ xưa, có một loại khí tức thần bí ra thì căn bản không khác gì vật phẩm bình thường. Thậm chí Lâm Dịch còn dùng tinh thần lực để kích thích một phát... thế nhưng nó vẫn không phản ứng một chút nào.
Sau đó Lâm Dịch lại quán nhập năng lượng vào bên trong... thế nhưng dường như bông hoa tai này là một cái động không đáy. Cho dù Lâm Dịch rót bao nhiêu năng lượng vào thì nó đều hấp thu bấy nhiêu năng lượng. Trong một lần tức giận, Lâm Dịch sửng cồ lên cùng nó, hắn muốn xem bông hoa tai này đến tột cùng có thể hấp thu được bao nhiêu năng lượng. Gia trì chiến văn xong, thi triển toàn bộ lực lượng, cả gian phòng đều bị một mảnh ánh sáng màu đỏ chiếu rọi... trải qua suốt một ngày, thậm chí cả năng lượng màu vàng cũng bị cho vào... đến khi chút lực lượng cuối cùng bị nó cắn nuốt sạch. Ngoại trừ trên người nó sáng bóng hơn một chút, ngay sau đó nó liền khôi phục lại bộ dáng như cũ.
Điều này khiến cho Lâm Dịch không khỏi bất đắc dĩ.
Không nói tới việc Lâm Dịch dùng năng lượng kích thích nó là đúng hay sai, cho dù là sai thì cũng không phải trình độ năng lượng hiện giờ của hắn có đủ khả năng. Cái này khiến Lâm Dịch không khỏi hiếu kỳ, đến tột cùng phải có lực lượng mạnh bao nhiêu mới có thể làm nó sinh ra phản ứng? Mà phản ứng sau khi sinh ra sẽ là thế nào?
Lâm Dịch không biết, chẳng qua hắn cũng triệt để bỏ chủ ý tới bông hoa tai.
Chỉ có điều trải qua một màn như vậy, có thể xác định một điều... Thứ này tuyệt đối không phải đồ vật bình thường, phải biết rằng sau khi gia trì chiến văn xong, lực lượng của Lâm Dịch tiếp cận Đại tinh vị thượng giai. Mặc dù như vậy nhưng cũng không cách nào khiến bông hoa tai sinh ra biến hóa, chỉ như vậy cũng biết được nó không hề đơn giản. Đọc Truyện Kiếm Hiệp
Buông tha cho bông hoa tai, Lâm Dịch lại lần nữa buồn rầu, còn có phương pháp gì có thể giúp hắn tăng công lực mạnh lên trong thời gian ngắn?
Ở trong nhà suốt mấy ngày, trong một lúc vô tình thấy Thủy Linh Lung và Vân Băng tu hành, hắn cảm giác trong lòng không khỏi run lên, nội tâm hiện lên suy nghĩ nếu như phối hợp linh văn cùng chiến văn thì thế nào?
Lâm Dịch hồi tưởng lại thời điểm ở trên Vô Song đảo, hắn đã từng thử dung hợp qua chiến văn và linh văn sẽ có hiệu quả như thế nào. Trải qua vô số thất bại về sau, hắn thành công. Nhưng lần thành công đó cũng khiến cho hắn đi qua Quỷ Môn quan một lần... Sau đó hắn từng đến chỗ đó xem qua, phương viên hai cây số hoàn toàn biến thành một mảnh chết chóc.
Phải biết rằng lúc đó hắn mới chỉ là chiến sĩ bát môn cùng với dị năng giả bát cấp mà thôi. Ở tình huống lúc đó, hắn có thể chém ra lực lượng kinh người như vậy, hiện giờ đã đạt tới Đại tinh vị, không biết hắn có thể đánh ra lực lượng mạnh tới mức nào?
Lâm Dịch không biết thế nhưng hắn cũng không dám tùy ý thí nghiệm... hắn có thể nhớ rõ ràng, lần bạo phát lúc trước thiếu chút nữa lấy đi cái mạng nhỏ của hắn.
Thế nhưng tình hình hiện giờ không phải để Lâm Dịch bốc đồng sử dụng. Sau khi suy nghĩ một lần nữa, rốt cục Lâm Dịch vẫn quyết định thí nghiệm thêm một lần nữa.
Hiện giờ cường độ thân thể của hắn cũng không thể so sánh với lúc trước, nói không chừng có thể chống lại lực lượng cường đại của chiêu này...
Quyết định xong, Lâm Dịch không hề chần chứ, hắn điều chỉnh trạng thái thân thể mấy ngày này cho tốt, sau đó lại đẩy mình lên trạng thái đỉnh phong, sau đó mới bước ra ngoài.
Bảo bọn người Lâm Cường một tiếng, nói rằng phải ra ngoài một chút, sau đó hắn liền bay một mình ra ngoài.
Lâm Dịch không dám xác định lần này thành công sẽ tuôn ra lực lượng mạnh bao nhiêu cho nên hắn không dám thí nghiệm ở trong sơn cốc. Vạn nhất hủy hoại cả sơn cốc, lại còn làm người một nhà bị thương sẽ không tốt. Cho nên hắn bay một đường thẳng tới một vùng núi hoang vu, bay trọn vẹn cách sơn cốc xa mấy trăm km tới một mảnh rừng rậm, lúc này hắn mới dừng lại.
Thần thức Lâm Dịch tràn ra, hiện giờ ở đây cũng chỉ có ma thú ngũ cấp là tối đa. , hắn cũng không hề để ý, trực tiếp hạ xuống phía dưới.
Hoàn cảnh tại đây cực kỳ âm trầm, rất nhiều cây cối vài người ôm cũng không xuể, tán cây cực lớn cản lại toàn bộ ánh nằng gắt gao của mặt trời, thậm chí trên mặt đất không có chút ánh sáng vàng chiếu xuống. Rễ cây trên mặt đất trồi lên, gập ghềnh. Cả rừng rậm tràn ngập một loại hương vị khô khan và tươi mát hỗn hợp lẫn nhau.
Lâm Dịch dùng thân thức quét ra bốn phía, sau khi xác định không có ma thú đủ để uy hiếp được hắn, lúc này mới yên lòng. Hắn khép hờ hai mắt, lại điều chỉnh thêm lần nữa.
← Ch. 360 | Ch. 362 → |