← Ch.409 | Ch.411 → |
Hàn Thế cứ như vậy mà chết đi không để lại tung tích gì! Sau đó chỉ thấy thân thể Lâm Dịch khẽ biến đổi, cuối cùng hắn liền biến thành bộ dáng của Hàn Thế.
Lâm Dịch nhìn quan bộ dáng của mình một chút, lập tức cười cười. Nạp hình giới này quả nhiên là bảo bối.
Nghĩ đến đây, biểu tình Lâm Dịch khơi chỉnh lại một chút. Sau đó trong ánh mắt của hắn lộ ra một tia kiêu căng, bộ dáng tươi cười vênh váo, làm cho không ít người không nhịn được mà muốn đánh cho hắn một trận tơi bời.
Làm xong tất cả những chuyện này lỗ nhỏ trên kết giới bảy màu sắp biến mất. Lúc này Lâm Dịch mới không có hoang mang cất bước đi vào bên trong. Đúng lúc lỗ nhỏ hoàn toàn biến mất.
Cảnh sắc bên trong so với lúc nhìn vào tự bên ngoài hoàn toàn không có nhiều khác biệt. Lâm Dịch nhìn xung quanh một chút. Thần thức tràn ra bốn phía xung quanh. Ở xung quanh chỗ hắn đang đứng không có một bóng người.
Không hề do dự, thân hình khẽ động, Lâm Dịch lấy tốc độ của Hàn Thế mà bay đi. Lúc này tu vi của Lâm Dịch được áp chế xuống còn Hạ Tinh Vị trung giai.
Ước chừng bay khoảng nửa tiếng đồng hồ thì cảnh vật trước mắt sáng lên, Lâm Dịch hơi sửng sốt, lập tức phản ứng. Trước mắt dĩ nhiên có hai ngọn núi thật lớn, ở phía dưới từng dòng người qua lại dày đặc như đàn kiến đi kiếm ăn. Lâm Dịch đứng trên cao nhưng vẫn có thể nghe được tiếng nói từ dưới vọng lên.
Lâm Dịch xoay chuyển ảnh mắt liền phát hiện có một nơi tương đối trống trải, có một tòa bản nguyên chi tháp cao chót vót, ngạo nghễ đứng đó.
- Đây chính là tòa bản nguyên chi tháp thứ ba? Nhìn qua quả nhiên có thể vẻ cổ xưa. So với Cổ Văn cũng không có nhiều điểm khác nhau.
Lâm Dịch suy nghĩ một chút rồi tiếp tục bay đi.
Quả nhiên đúng như Lâm Dịch dự đoán. Ở xung quanh bản nguyên chi tháo có không ít thủ vệ bảo vệ. Lâm Dịch sử dụng thứ thần khí hóa thành Hàn Thế, căn bản không bị người khác nhìn ra. Hơn nữa khí tức cũng được áp chế xuống Hạ Tinh Vị trung giai. , cử chỉ càng có phần giống như Hàn Thế trước kia.
Hai tên hộ vệ thế Lâm Dịch từ không trung hạ xuống, ánh mắt sáng lên, lập tức khom người nói:
- Hàn trưởng lão.
Lâm Dịch rơi xuống mặt đất, thần sắc hắn kiêu căng, đạm nhiên nhìn quét qua hai gã hộ vệ. Nhẹ nhàng ừ một tiếng, đang muốn đi về. Nhưng vừa mới đi qua, hắn đột nhiên dừng lại, bình tĩnh hỏi:
- Lang Sa đã tới rồi sao?
- Vâng! Thưa Hàn trưởng lão, Lang Sa trưởng lão ngày hôm qua đã trở về.
Một tên hộ vệ cung kính hồi đáp. Mặc dù Hàn Thế cũng là cường giả Tinh Vị Cảnh tu vi không ra gì, trong mắt những thị vệ bình thường thì đây tuyệt đối là cường giả. Hai gã hộ vệ không dám lộ ra sự bất kính.
Lâm Dịch đạm mạc gật đầu, liền đi tới kết giới trước mặt. Ngân quang trong tay lóe lên, tinh thể bảy màu xuất hiện. Một cái lỗ xuất hiện, tạo thành lối đi.
Quả nhiên hoàn cảnh bên trong hoàn toàn sống với bản nguyên chi tháp của Cổ Văn. Lâm Dịch nhìn xung quanh một chút liền duy trì biểu tình kiêu căng của Hàn Thế đi về phía trước.
Vừa mới tiến vào bên trong, có một người từ trên đi xuống. Người này thấy Lâm Dịch hơi sửng sốt một chút, ánh mắt sáng lên, tươi cười nói:
- Hàn thiếu gia? Ngài đã trở về a!
Lâm Dịch tự nhiên không biết được người trước mặt này là ai, nhưng hắn cũng không có hoảng hốt, mà chỉ đạm mạc ừ một tiếng. Tới lức này rồi, Lâm Dịch thật ra muốn cảm tạ Hàn Thế một tiếng, nếu không phải tính cách của hắn kiêu căng thì Lâm Dịch không cách nào mô phỏng theo được.
Người nọ cũng rất quen thuộc đối với Hàn Thế, sớm đã thành thói quen đối với tính cách của Hàn Thế. Cho nên nhìn thần sắc hờ hững của Lâm Dịch hắn coi như không thấy, ngược lại còn nở nụ cười dâm đáng nói:
- Chúc mừng thiếu gia. Chúc mừng thiếu gia! Rốt cuộc cũng ôm được mỹ nhân về nhà rồi.
Lâm Dịch nghe vậy tự nhiên hiểu được người này ám chỉ nói đến Lang Sa. Trong mắt hắn lơ đãng lộ ra một tia hưng phấn, nhìn người nọ vài lần rồi cười hắc hắc, nhưng Lâm Dịch cũng không nói gì. Mà người nọ vừa thấy nét dâm đãng trong mắt đối phương thì càng đắc ý cười tươi.
Lâm Dịch đột nhiên mở miệng hỏi:
- Lang Sa giờ đang ở đâu?
Nạp hình giới vô cùng thần kỳ, nó không chỉ mô phỏng được hình dạng bên ngoài mà ngay cả thanh âm cũng có thể mô phỏng được. Chỉ là hắn không biết có mô phỏng được bộ dáng nữ nhân hay không? Lâm Dịch đột nghiên kỳ quái nghĩ đến, nếu như chính mình biến thành nữ nhân thì sẽ như thế nào?
Nghĩ đến đây Lâm Dịch không khỏi rùng mình một cái, trong lòng quyết định, sẽ không bao giờ thực nghiệm ý nghĩ này.
Nghe được Lâm Dịch đang hỏi mình, thần sắc người nọ nhất thời trở nên vui mừng, rạo rực nói:
- Lang Sa hiện tại đang bị nhốt ở trong ngục, chờ thiếu gia trở về sẽ hảo hảo hỏi tội nàng.
Lâm Dịch nghe vậy liền gật đầu, nhưng hắn cũng cảm thấy kỳ quái. Lang Sa dù sao cũng là người Cổ Thuật, nàng hiện tại bị nhốt trong ngục, vì sao người trong gia tộc không có một điểm phản ứng.
Nghĩ đến đây, con ngươi Lâm Dịch hơi đảo, thuận miệng hỏi:
- Về chuyện kia nàng có phản ứng gì?
Từ biểu hiện bên ngoài của người này cho thấy hắn cùng với Hàn Thế là cá bè một lứa. Lâm Dịch hoàn toàn có thể khẳng định bên trong Cổ Thuật hoàn toàn chi thành hai phái.
Người nọ bị Lâm Dịch hỏi đột ngột, lập tức phản ứng bừng tỉnh nói:
- Ngài nói về Lang Sa sao?
Lâm Dịch gật đầu, thần sắc người nọ mang theo sự khinh thường nói:
- Nàng còn có thể làm sao nữa? Lúc này Phong Vân Thư Các do Lang Sa bảo hộ lại bị mất trộm. Lang Sa hoàn toàn không thể nào thoát được trách nhiệm. Dựa theo quy củ của tông môn, nàng nên bị xử tử. Hiện tại nhị trưởng lão đã cấp cho nàng một cơ hội sống sót cuối cùng. Chắc hẳn nàng sẽ biết phải cư xử như thế nào.
Lâm Dịch lại càng hoảng sợ. Không nghĩ tới Cổ Thuật đối với phái quy lại nghiêm khắc như vậy. Chỉ là đánh mất hai quyển bí tịch rẻ rách thôi mà xử tử một cường giả Tinh Vị Cảnh? Thực sự khó có thể tưởng tượng được.
Đến bây giờ Lâm Dịch vẫn tin lời Hàn Thế, cho rằng Cửu Chuyển Tử Kim Thần và Huyền băng Trảm đều không phải là công pháp tốt.
Nhưng biểu hiện của Lâm Dịch cũng không có chút biến đổi nào. lập tức nói:
- Cha ta đâu?
Người nọ nghe vậy thì cười nịnh nọt nói:
- Nhị trưởng lão đại nhân đang ở trong phòng chờ thiếu gia chở về.
Lâm Dịch lúc này mới biết nguyên lai phụ thân của Hàn Thế chính là nhị trưởng lão Cổ Thuật. Hắn gật đầu, rời đi. Người nọ thấy vậy liền đi theo, cười nịnh nọt nói tiếp:
- Ta cùng thiếu gia đi tới. Vừa rồi ta tới đây kỳ thực cũng muốn nhìn xem thiếu gia đã trở về hay chưa.
Lâm Dịch đương nhiên biết người này thường xuyên nịnh bợ Hàn Thế. Nghĩ đến nhị trưởng lão ở trong Cổ Thuật có uy vọng rất cao mà lấy lòng Hàn Thế, nhờ đó là hắn thu được nhiều lợi ích.
Lâm Dịch đạm mạc nhìn hắn một cái cũng không có cự tuyệt. Hắn đương nhiên không có cự tuyệt. Ở chỗ này, ai hắn cũng không nhận ra, vạn nhất làm ra việc gì sai lầm thì sẽ khiến cho người ta hoài nghi đến thân phận của mình.
Có người đi theo bên cạnh, gặp phải chuyện gì thì cũng có thể để cho hắn giải quyết, giảm đi một chút phiền phức.
Hầm đồng ý để đối phương đi theo, Lâm Dịch vẫn tiếp tục đi về phía trước. Người nọ thấy Lâm Dịch không có cự tuyệt, trong mắt hiện lên sự kinh hỉ. Trước đây Hàn thiếu gia căn bản không có liếc mắt nhìn hắn một lần nào, vậy mà bây giờ lại coi trọng như vậy. Xem ra quang thời gian may mắn của hắn sắp tới rồi.
Nghĩ đến đây, người nọ ân cần đi theo Lâm Dịch, cũng nói cho Lâm Dịch biết một số chuyện sắp tới của Cổ Thuật.
Đi lên trên lầu hai, Lâm Dịch cảm thấy bản nguyên chi tháp ở Cổ Thuật giống hệt ở Cổ Văn, năng lượng thổ hệ dày đặc đến kinh ngạc.
Mà người ở trong này tu hành, lại hoàn toàn ngồi xếp bằng dưới đất, trên người quang mang màu vàng hoặc là hút vào hoặc là phun ra ngoài liên tục. Tư thế của bọn họ rất quái dị, ngồi xếp bằng ngồi, hai mắt nhắm nghiền. Nhưng thỉnh thoảng hai tay lại múa lên vài cái, cùng lúc đó năng lượng màu vàng càng thêm thâm hậu rồi chậm rãi áp đến bụng.
Thần thức Lâm Dịch hơi đảo qua, nhất thời lộ ra thần sắc kinh ngạc. Bởi vì năng lượng vận hành trên người những người này đều có một quy luật, tựa hồ dựa theo một lộ tuyến cố định nào đó. Mà Huyền Băng Trảm cùng với Cửu Chuyển Tử Kim Thân có hiệu quả như nhau.
Lâm Dịch cũng không có hỏi người nọ, thần sắc vẫn không thay đổi, chỉ có thể hiểu rằng công pháp bọn họ tu hành là một loại khác với Cửu Chuyển Tử Kim Thần cùng với Huyền Băng Trảm.
Không dừng lại chút nào, Lâm Dịch và người nọ đã đi tới từng thứ ba.
Mời vừa đi vào tầng thứ ba, chuẩn bị đi lên tầng thứ tư, Lâm Dịch khẽ cau mày, thần thức yên lặng tỏa ra... Hắn cảm giác được một cỗ sát ý!
Thần thức cường đại giúp hắn trong thần gian ngắn nhất tìm được nơi phát ra sinh ý. Đó là một gã thanh niên Trung Tinh Vị trung giai. Tướng mạo thanh niên này cực kỳ bất phàm, đôi mắt mang theo sát ý nồng hậu chăm chú nhìn về phía Lâm Dịch. Từ nắm tay của hắn, Lâm Dịch có thể cảm nhận được nặng lượng dao động rất nhỏ, khó có thể thấy được. Hiển nhiên người này rất hận Hàn Thế. Tưởng chừng như không nhịn được mà xuất thủ.
Nhưng mà bên cạnh người hắn cũng có một nữ tử xinh đẹp khả ái. Nữ tử này mang theo vài phần lo lắng, nắm chặt tay của nam tử kia. Thỉnh thoảng nhìn về phía Lâm Dịch, ánh mắt mang theo hận ý vô cùng. Nhưng nàng dường như đang ngăn cản người thanh niên kia không ra tay.
Lâm Dịch suy nghĩ một chút, đột nhiên ngừng cước bộ nhìn về phía nam tử kia. Nam tư kia hiển nhiên không ngờ đến Lâm Dịch cư nhiên dám dừng ở trước mặt hắn, nhất thời trong đôi mát lộ ra sát ý ngợp trời, phẫn nộ!
Nữ tử đứng ở bên cạnh hiển nhiên không có ngờ tới Lâm Dịch lại dám dừng lại, nét mặt hiện lên một tia lo lắng, lập tức nói nhỏ với nam tử bên cạnh vài tiếng. Thanh âm tuy rằng nhỏ, cũng không tránh được thần thức của Lâm Dịch.
- Đại ca! Bình tĩnh một chút! Ca không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho Lang Sa chứ.
Lâm Dịch nhất thời bừng tỉnh, người này có lẽ là người thích Lang Sa?
Mà lúc này người đi bên cạnh Lâm Dịch cũng chú ý tới bên này, hắn thấy nam tử kia bốc hỏa nhìn Lâm Dịch, trong lòng nhất thời cả kinh, sinh ra vài phần cảnh giác. Mà hắn nhìn qua Lâm Dịch không chút ý tứ đứng đối mặt với đôi phương khiến cho tâm trạng của hắn càng thêm sâu khổ. Thầm nghĩ, thiếu gia bình thường gặp Vệ Võ chạy còn không kịp, hôm nay tại sao lại dám chống lại hắn? Đây không phải là muốn tự sát sao?
Bầu không khí càng ngày càng quỷ dị, tầng thứ ba có rất nhiều người tu hành, nhưng lúc này bọn họ đều cảm ứng được sát ý cường đại, nhất thời quay đầu lại nhìn. Xem ra Hàn Thế thật sự không được chào đón, lúc mọi người vừa nhìn đến đều lộ ra vài phần lo lắng nhìn Lâm Dịch. Lâm Dịch cũng biết bọn họ đương nhiên không phải lo lắng mình động thủ bị đối phương đánh ngã mà chỉ sợ thần phận Hàn Thế sẽ kinh động đến nhị trưởng lão.
Nghĩ đến đây, Lâm Dịch không khỏi cười khổ, Hàn Thế này quả nhiên thật đúng là một đống cứt chó. Nếu hắn không có một người cha tốt thì chỉ sợ đã bị người ta tiêu diệt rồi?
Nhưng Lâm Dịch vẫn như cũ không tránh né mà tiếp tục nhìn đối phương, cũng không nói một lời mà tựa hồ chờ đối phương bức qua.
Tên nam tử kia thấy Lâm Dịch kiêu ngạo như vậy, dĩ nhiên còn đối diện nhìn mình. Phải biết rằng hắn chính là cường giả Trung Tinh Vị trung giai, mà Hàn Thế chỉ là Hạ Tinh Vị trung giai mà thôi. Hơn nữa người mà hắn thương nhớ bị Hàn Thế dùng phương thức đê tiện vùi dập, hắn làm sao chịu cho được.
Khí thế của hắn tỏa ra ngày càng lớn, năng lượng bắt đầu bộc phát ra ngoài.
Mà nữ tử đi bên cạnh hắn thì lo lắng vô cùng, thấy loại tình huống này thì chân tay luống cuống, không biết nên làm cái gì. Chỉ nghe nàng nhất thời hô lên:
- Hàn Thế, ngươi còn không đi mau? Ngươi thật sự muốn bị ca ca ta giáo huấn sao?
Nữ tử nói rất rõ ràng, Hàn Thế là con trai độc nhất của nhị trưởng lão. Nhị trưởng lão càng bảo vệ hắn. Ngay cả cha nàng là một vị trưởng lão Đại Tinh Vị nhưng cũng không thể nào đối đầu được với nhị trưởng lão. Hiện nay Lang Sa đã phạm lỗi, còn chưa biết nàng sẽ bị lý như thế nào. Nhưng nàng biết chắc rằng chỉ cần một câu nói của Hàn Thế thôi thì Lang Sa coi như xong rồi.
Hiện tại đại trưởng lão đang bế quan chữa thương, nhị trưởng lão đứng lên nắm quyền ở Cổ Thuật. Đả thương con trai độc nhất của hắn, lấy tính cách của nhị trưởng lão, tuyệt đối không dễ dàng buông tha cho Lang Sa. Nếu xử lý không tốt còn làm liên lụy đến phân hệ. Cho nên nàng mới nỗ lực giữ ca ca lại không cho hắn động thủ.
Nhưng Lâm Dịch giống như không có nghe thấy, vẫn như cũ nhìn tên nam tử kia. Tên nam tử kia nghiến răng nín nhịn.
Tên nam tử đi bên cạnh Lâm Dịch biết sự tình không hổn, lại càng lo lắng. Hắn cắn rắng đi lên trước mặt Lâm Dịch phẫn nộ quát:
- Vệ Võ, ngươi đừng có làm càn! Ở đây là Cổ Thuật!
Nam tử kia tựa hồ phẫn nộ, trừng mắt nhìn tên nam tử đứng chắn trước người Lâm Dịch. Phải biết rằng Vệ Võ là cường giả Trung Tinh Vị trung giai, tên nam tử đứng trước người Lâm Dịch mới chỉ là Hạ Tinh Vị hạ giai mà thôi, tự nhiên không thừa nhận nổi.
Thời điểm này vô cùng nguy hiểm, Lâm Dịch cũng thu hồi ánh mắt mà tiếp tục đi về phía trước.
Biến cố này khiến cho tất cả mọi người sửng sốt, nhìn bóng lưng Lâm Dịch đi lên tầng thứ tư. Vừa rồi biểu hiện của hắn rõ ràng là khiêu khích đối phương. Không nghĩ tới lại bỏ đi như vậy.
Nam tử đứng chắn trước người Lâm Dịch cũng sửng sốt, nhưng trong lòng cũng buông lỏng một chút. Sau đó hoảng dốt đuổi theo Lâm Dịch, nhanh chóng đi lên tầng thứ tư.
Trán nam tử kia nổi gân xanh, năng lượng trên người càng phát ra mạnh mẽ, ánh mắt vẫn tràn ngập sát ý nhìn chằm chằm vào bóng lưng Lâm Dịch đang dần biến mất, thanh âm nghiến răng có thể nghe được rõ ràng.
Nữ tử đứng bên cạnh hắn thở dài một hơi, lập tức lo lắng nhìn ca ca của mình nói:
- Ca không sao chứ?
← Ch. 409 | Ch. 411 → |