← Ch.445 | Ch.447 → |
Lâm Dịch bất đắc dĩ nghĩ, nhưng trong lòng vẫn không muốn.
Quay đầu lại liền thấy được một người đang đi tới, không kịp nhìn đối phương, Lâm Dịch đã mở miệng nói:
- Vị sư huynh này.
Đợi đến khi lên tiếng, Lâm Dịch mới phát hiện, đây là một thanh niên cả người tràn ngập mùi rượu. Tên này, ngay cả khi xem đệ tử tinh ảnh tỷ thí còn uống đến say mèm? Hiếm thấy như thế...
Khuôn mặt thanh niên kia cũng có chút tuấn mỹ, nghe được xưng hô của Lâm Dịch, hắn ợ một hơi rượu, mắt say lờ đờ mê mông mà nói:
- Cái... , chuyện gì? Hức...
Lâm Dịch sửng sốt một chút, nhưng trong lòng lại có chút kinh ngạc. Phải biết rằng, đạt đến trình độ như bọn hắn, muốn uống say, quả thật không phải là một chuyện dễ. Thanh niên trước mặt này không chỉ say, nhìn bộ dáng đi lại hết nổi của hắn, còn say rất lợi hại. Trong mắt không khỏi lộ ra một tia kinh ngạc.
Thanh niên kia thấy Lâm Dịch không nói gì, lại có chút không quá bình tĩnh nói:
- Này, đến cùng chuyện gì? Không, không có việc gì, đừng, đừng cản đường... hức...
Nói xong, lại ợ một hơi rượu.
Lâm Dịch bất đắc dĩ, chỉ đành mở miệng nói:
- Xin hỏi sư huynh, ngươi có biết tọa độ của Tử Trúc Phong là bao nhiêu không?
Lâm Dịch đối với lần này cũng không ôm bao nhiêu hy vọng. Thấy bộ dáng này của đối, nghĩ đến có lẽ cả tọa độ chỗ mình ở cũng đã quên rồi a? Nào có thể biết đến Tử Trúc Phong chứ?
Ngoài ý muốn chính là, thanh niên say rượu kia sau khi nghe được lời Lâm Dịch nói liền sửng sốt một chút, lập tức nói:
- Tử, Tử Trúc Phong? Chỗ của tiểu tử Khương, Khương Vân sao?
Đầu lưỡi của thanh niên tựa hồ có chút tê liệt rồi, nói chuyện cũng không rõ ràng lắm. Nhưng Lâm Dịch lại nghe rất rõ, nghe thấy đối phương nói ra danh tự của Khương Vân, Lâm Dịch lập tức vui vẻ nói:
- Đúng vậy, không biết sư huynh có biết tọa độ của Tử Trúc Phong không?
Thanh niên kia dùng mắt say lờ đờ nhìn Lâm Dịch từ trên xuống dưới, qua một lúc lại ợ lên một hơi rượu sau đó hỏi:
- Ngươi, ngươi là ai? Lúc ta đi, đi gặp Khương, tiểu tử Khương Vân kia, ở Tử, Tử Trúc Phong đấy, lại, chưa, chưa thấy qua ngươi... Ngươi, ngươi đi Tử Trúc Phong, làm, làm cái gì?
Thanh niên này nói một đoạn mà cứ ngắt quảng, đúng là đầu bị lưỡi thắt lại rồi. Lâm Dịch nghe xong cả buổi, mới hiểu rõ. Trong nội tâm bất đắc dĩ, chỉ đành lắc đầu nói:
- Tiểu đệ là nhân vật mới mới vào Thiên Giới một năm trước, vừa mới cùng Khương sư huynh được phân ở Tử Trúc Phong. Lúc này Khương sư huynh mang tiểu đệ đến đây xem lễ các sư tổ đệ tử tinh anh thi đấu, tiểu đệ cảm thấy có chút không khỏe, nên muốn về trước. Lúc đi lại quên mất hỏi tọa độ của Tử Trúc Phong... Nếu như sư huynh biết thì xin chỉ giáo cho.
Thanh niên lúc này mới chợt hiểu nhẹ gật đầu, nói:
- Tiểu tử Khương, Khương Vân kia rõ ràng cũng có bạn, bạn rồi sao? A, ha ha... Tiểu, tiểu tử, ngươi gọi là gì?
Lâm Dịch hồi đáp:
- Tiểu đệ tên là Lâm Dịch.
- Lâm, Lâm Dịch... Tốt, tên rất hay... Tử, Tử Trúc Phong, tọa độ là 1103... Nhớ, nhớ kỹ chưa?
Thanh niên thuận miệng tán thưởng một tiếng, lập tức nói:
- 103?
Lâm Dịch hỏi lại.
Thanh niên kia ợ một hơi rượu, nhẹ gật đầu:
- 1... hức... 103...
Lâm Dịch nhẹ gật đầu, lập tức cảm kích nói:
- Thật cảm tạ sư huynh chỉ giáo.
Thanh niên kia lại phất phất tay, đi tới pháp trận, sau khi một hồi ngân mang lập lòe lại biến mất không thấy gì nữa.
- 103.
Trong nội tâm Lâm Dịch suy nghĩ một lần, nhưng nhớ tới bộ dáng của đối phương, Vẫn còn có chút không quá yên tâm. Lại đợi một hồi, hỏi thăm mấy người, nhưng không ai biệt tọa độ của Tử Trúc Phong cả. Nghe từ xa xa truyền đến tiếng nghị luận ông ông, xem ra cách thời gian tan cuộc vẫn còn lâu, Lâm Dịch bất đắc dĩ chỉ đành đi trước.
Đứng ở trên trận pháp, thần thức của Lâm Dịch tự nhiên tràn ngập ra, chỉ cảm thấy đầu có chút trầm xuống, lập tức cảm thấy trong đầu xuất hiện vô số con số rậm rạp chằng chịt. Dựa theo phương pháp thanh niên mặt tròn kia dạy, Lâm Dịch thầm mặc niệm 103 trong lòng, sau đó đầu ngón tay lóe lên thanh mang, đánh ra một đạo năng lượng, bắn về phía trên trận pháp. Chợt, chỉ nghe ông một tiếng nhỏ, ngân mang đại thịnh, khiến Lâm Dịch nhịn không được nhắm mắt lại, đến khi mở mắt ra lại, đã được chuyển đến một chỗ khác rồi.
Song khi thấy rõ hoàn cảnh bốn phía hoàn toàn khác với Tử Trúc Phong, Lâm Dịch không khỏi lộ ra một nụ cười khổ. Thanh niên say rượu kia, quả nhiên đã nói sai tọa độ rồi...
- Quả nhiên, tửu quỷ không thể tin tưởng...
Lâm Dịch bất đắc dĩ lắc đầu, rời khỏi truyền tống trận, tò mò đánh giá bốn phía.
Đây cũng là một tòa phù phong. Trên thực tế từ sau khi đến Thiên Giới, trừ núi Tử Vân ra, Lâm Dịch còn chưa thấy qua chỗ nào liên tiếp với đại lục cả. Thậm chí ngay cả Tử Trúc Phong cũng là nổi lên từ đáy biển.
Bốn phía nơi này có rất nhiều cây côi. Gỗ trong bụi cỏ, càng có thêm rất nhiều bông hoa nhan sắc diễm lệ. Gió mát phật qua, từng đợt mùi thơm mê người lại chui vào mũi Lâm Dịch.
Lâm Dịch không khỏi chấn động tinh thần, kinh ngạc nhìn bốn phía, hoàn cảnh nơi này ngược lại có chút tương tự với Tử Trúc Phong.
- Không bằng vào xem, có lẽ có thể tìm được người biết tọa độ của Tử Trúc Phong.
Lâm Dịch suy nghĩ một chút, lập tức tiến vào con đường nhỏ khúc chiết thoạt nhìn bình thường không có ai đi.
Trên đường đi mùi thơm trận trận, bốn phía lại có rất nhiều côn trùng và chim chóc mà Lâm Dịch không thể gọi được tên. Những côn trùng chim chóc này nhẹ nhàng bay mua trong rừng cây, đều không ngoại lệ lộ ra cực kỳ xinh đẹp. Nếu so với Tử Trúc Phong, ở đây lại nhiều thêm vài phần sinh khí và diễm lệ.
- Thật là một nơi xinh đẹp!
Thần sắc Lâm Dịch không khỏi nổi lên một tia say mê. Người chung quy đều thích vật xinh đẹp, Lâm Dịch tự nhiên cũng không thể ngoại lệ. Ở chỗ này ngũ thải ban lan (vàng, xanh, đỏ, trắng, đen), khắp nơi đều tràn đầy mùi thơm mê người, quả nhiên giống như cảnh trong mơ vậy.
- Cũng không biết có người nào ở chỗ này không.
Trong lòng Lâm Dịch hiếu kỳ nghĩ, hai mắt nhưng lại lộ ra thần sắc thưởng thức hoàn cảnh chung quanh.
Nhưng quét mắt nhìn qua, một đóa hoa lại hấp dẫn ánh mắt Lâm Dịch.
Đó là một đóa hoa tinh lam sắc, nhìn thế nào cũng giống như một đóa sen tinh lam sắc vậy. Hoa lá tầng tầng lớp lớp, tinh lam ướt át. Trên đó còn điểm một chút bạch lộ, càng nhìn rất xinh đẹp, nhìn qua có một loại cảm giác thanh nhã và ưu tĩnh.
Con mắt Lâm Dịch sáng ngời, không khỏi tiến lên, một hồi mùi thơm thấm vào ruột gan từ trong đó truyền ra.
- Bông hoa thơm quá.
Lâm Dịch tán thưởng một tiếng, lại nhìn một chút, lúc này mới ngồi thẳng lên. Nhìn chung quanh một chút lại nghi hoặc, đi lâu như vậy nhưng không hề phát hiện ra một bóng người nào cả.
- Chẳng lẽ đều đi xem lôi đài của đệ tử tinh anh rồi?
Lâm Dịch không khỏi suy đoán nói, lập tức lại bất đắc dĩ. Sớm biết như vậy còn không bằng đợi Khương Vân cùng về.
Bây giờ cũng phải đợi người khác trở về, hơn nữa người ta có biết tọa độ của Tử Trúc Phong không còn không nhất định nữa. Lâm Dịch phi thường phiền muộn, không khỏi tiếp tục bước về phía trước.
Nhưng vừa mới đi được hai ba bước đã có một cổ ác hàn từ trong cơ thể hắn ầm ầm bộc phát ra. Sắc mặt Lâm Dịch bỗng nhiên đại biến, năng lượng trong cơ thể cấp tốc vận chuyển như phản xạ có điều kiện chống lại ác hàn. Chỉ nghe oanh một tiếng vang thật lớn, trên người Lâm Dịch bắn ra thanh sắc quang mang, đánh ra một cái hố lớn trên mặt đất. Chim chóc côn trung vốn nhanh nhẹn bay múa chung quanh, lại lập tức kinh hãi tứ tán né đi.
Nhưng mà, cổ ác hàn này lại không phải năng lượng hiện giờ của Lâm Dịch có thể chống lại được. Thanh sắc quang mang lóe lên tức thì, mà sắc mặt Lâm Dịch đã vô cùng tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, quay đầu đi, lại đến mặt đất. Bất quá một lát, trên người của hắn rõ ràng lượn lờ tán phát ra trận trận hàn khí, có thể thấy nhiệt độ của hắn thấp đến bao nhiêu...
Nhưng mà, ngay sau khi Lâm Dịch tái nhợt được một lát, không gian bên người Lâm Dịch đột nhiên vặn vẹo một hồi, một gã thanh niên mặc áo đen lại xuất hiện ở bên cạnh.
- n?
Thanh niên kia mặc một bộ hắc y, tóc dài màu đen kéo đến thắt lưng, tướng mạo tuấn mỹ, nhưng lại có lông mày trường thọ màu tuyết trắng, trọn vẹn phủ lên đôi má. Ở trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, nhưng xuất hiện một hàng lông mi như vậy, lộ ra cực kỳ cổ quái.
Nhìn thấy Lâm Dịch ở trên mặt đất, thanh niên kia lại hơi nhíu mày một chút, thầm nói:
- Tiểu tử Thanh Linh kia, bảo hắn hảo hảo trông coi truyền tống trận cho ta, lại hết lần này tới lần khác chạy tới xem lôi đài tấn cấp của những tiểu tử kia. Quả nhiên liền xảy ra chuyện.
Sau khi thì thầm vài tiếng, thanh niên ngồi chồm hổm xuống, chỉ thấy trong mắt hắn lóe lên tinh mang, lập tức thì thào nói:
- Nguyên lai là trúng hàn độc của Thiên Liên Nhụy sao? Cái này có chút phiền phức rồi...
Nói xong, không khỏi nhíu mày lại, lập tức lại đứng lên, nhìn thân thể hôn mê của Lâm Dịch, bất đắc dĩ nói:
- Tiểu tử, coi như ngươi xui xẻo. Hàn độc của Thiên Liên Nhụy, ngoại trừ bản thân Thiên Liên Nhụy ra, không còn cách nào có thể giải nữa. Nhưng bản tôn cũng chỉ có một cây Thiên Liên Nhụy, cũng không thể cho ngươi. Aizz, ai bảo ngươi nhắm mắt xông bừa xông loạn chứ? Chết rồi, cũng chẳng trách được người khác.
Nói xong lời này, thanh niên liền quay người, vậy mà định rời đi.
Nhưng mà, vừa lúc đó, thân thể Lâm Dịch vốn đang nằm rạp trên mặt đất, lại đột nhiên lóe ra một hồi hào quang huyết sắc, tựa hồ như đang đấu tranh với hàn độc kia, lập loè bất định. Thanh niên kia lập tức có chút kinh ngạc quay đầu lại, nhìn về phía mặt đất.
- Ồ?
Thanh niên kia hơi sững sờ, lập tức như phát hiện gì đó, thân hình nhoáng một cái, không thấy động tác hắn thế nào đã đi tới bên người Lâm Dịch. Sau khi ngồi xổm xuống nhìn cái đầu đã nghiêng qua một bên của Lâm Dịch, lập tức liền thấy được miếng bông tai Hổ Văn ở bên tai trái Lâm Dịch. Lúc này, bông tai kia đang lóe ra kịch liệt.
- Bông tai Hổ Văn của Huyết Hổ?
Thanh niên kia tựa hồ lắp bắp kinh hãi, lập tức lại nhíu mày, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó, thật lâu sau, thanh niên kia mới cực độ không muốn thầm nói:
- Nguyên lai tiểu tử ngươi là truyền nhân của Huyết Hổ... xem như tiểu tử ngươi có vận khí tốt.
Nói xong, thanh niên kia liền đứng lên, dò xét tả hữu một phen, sau đó thân hình nhoáng một cái, thân hình xuất hiện ở bên ngoài vài bước, đúng là bên cạnh đóa hoa tinh lam sắc mà Lâm Dịch sợ hãi thán phục ban nãy.
- Aizz, thật vất vả mới lấy được Thiên Liên Nhụy ah...
Thanh niên như rất đau lòng nhìn về phía đóa hoa sen tinh lam sắc ướt át kia, vẻ mặt rất không nỡ, nhưng cuối cùng vẫn hít sâu một hơi. Chỉ thấy trên tay hắn lập loè nổi lên thanh sắc quang mang, bao bọc toàn bộ tay hắn vào trong. Khi tay hắn cách hoa sen chỉ mấy cm, thanh sắc quang mang lập tức đại thịnh!
Thần sắc của thanh niên kia lập tức trở nên trịnh trọng, chỉ thấy tay phải của hắn đột nhiên cấp tốc bắn vài cái, bắn ra hào quang màu xanh, quét sạch những nơi đi qua, rõ ràng cứ như vậy xuất hiện vết rách không gian màu đen, có thể thấy được lực công kích của hắn mạnh đến cỡ nào.
Nhưng khi thanh sắc hào quang kia cách hoa sen chừng mấy cm, bị một tầng thanh sắc quang mang đột nhiên xuất hiện ngăn cản lại. Sau khi điểm liên tiếp vài cái, tầng thanh mang kia mới dần biến mất không thấy gì nữa, cuối cùng một tiếng thanh thúy vang lên, chỉ một thoáng, một cổ mùi thơm nồng đậm đến cực điểm lập tức từ trên hoa sen truyền ra.
Nguyên lai bông hoa nhìn như mọc ở ven đường này, rõ ràng có một tầng cấm chế lợi hại như vậy bảo hộ?
Thần sắc thanh niên kia trở nên càng thận trọng, chỉ thấy tay phải hắn lại lần nữa bị thanh sắc quang mang bao bọc, rốt cục chạm vào phía trên hoa sen. Chỉ nghe một tiếng đùng nhẹ vang lên, khi cánh tay bị thanh mang bao bọc kia của thanh niên chạm vào hoa sen, hoa sen kia rõ ràng bộc phát ra một hồi quang mang tinh lam sắc. Mà thanh âm đùng đùng, lại là đông kết ở trên cánh tay bị bao trùm thanh mang của thanh niên.
Động tác của thanh niên bỗng nhiên nhanh hơn, chỉ thấy hắn mãnh liệt dùng lực, hoa sen lập tức chui lên từ dưới đất, mà ở trong đất, nhưng lại ầm ầm tản ra một đạo tinh lam sắc vô cùng sáng ngời.
Thân hình thanh niên lại nhoáng một cái, lại lần nữa xuất hiện bên người Lâm Dịch đang lưu chuyển hai màu lam hồng, hai tay như điện, tay phải nâng hoa sen, mà năng lượng bị đông kết kia, rõ ràng đã tràn đến chỗ cánh tay. Tay trái lại khẽ động, nhấc đầu Lâm Dịch lên, khi miệng Lâm Dịch vừa mở ra, lập tức đã ném hoa sen trên tay phải lên không trung. Đồng thời khi ném hoa sen, cánh tay chấn động, tầng năng lượng bị đông kết lập tức rớt xuống, đầu ngón tay sáng ngời, một đạo thanh mang ầm ầm xẹt qua.
Hoa sen kiều nộn lập tức bị chia làm hai nửa trên không trung, nhưng một mùi thơm càng thêm nồng đậm truyền ra, một hạt nhụy sen lóe ra tinh sắc lam mang kịch liệt rớt xuống từ cánh hoa.
Thanh niên hai mắt như điện, vừa nhìn thấy nhụy sen, tay phải tìm tòi, thanh âm đùng đùng lại vang lên, sau khi nắm được, trực tiếp ném vào trong miệng Lâm Dịch, sau đó khép miệng hắn lại.
Nhưng động tác của hắn cũng không ngừng lại, không để ý đến chung quanh đã bị một tầng băng sương bao phủ, thân thể Lâm Dịch mãnh liệt bay lên, lập tức đầu ngón tay phải lại sáng ngời, điểm gấp lên người Lâm Dịch.
Mồi hồi hào quang màu xanh xuất hiện trên đỉnh đầu hai người, hoàn toàn bao vây hai người lại. Ngón tay của thanh niên kia càng điểm nhanh, giống như trong nháy mắt đã biến thành vô số cánh tay vậy, thanh mang liên tục, tựa như ảo mộng.
Thân thể Lâm Dịch lơ lửng lên, trên người vẫn không ngừng lập lòe hai màu lam hồng, dưới sự điểm gấp của thanh niên, thân thể hắn xoay tròn trên không trúng. Quá trình này, trọn vẹn giằng co hơn mười phút, sau đó thân hình thanh niên kia nhoáng một cái, thoát ly tại chỗ.
← Ch. 445 | Ch. 447 → |