Vay nóng Tinvay

Truyện:Chung Cực Truyền Thừa - Chương 456

Chung Cực Truyền Thừa
Trọn bộ 712 chương
Chương 456: Chính thức bái sư
0.00
(0 votes)


Chương (1-712)

Siêu sale Shopee


Đi theo Tiêu Dụ tiến nhập vào trong chánh điện, đã thấy vị trí ban ngày của Tiêu Dụ, đã đổi thành một cường giả đẳng cấp áo khác thay thế đăng ký. Mà nhân số đệ tử thanh sam, lại không ít như cũ, đang chờ tấn cấp.

- Đi theo ta.

Tiêu Dụ quay đầu nói một tiếng, Lâm Dịch liền đi nhanh vài bước, đuổi theo Tiêu Dụ.

Chánh điện này, ngoại trừ đệ tử áo vàng và đệ tử áo xanh, còn có không ít đệ tử áo lam. Bên phải có một thang lầu có chút rộng lớn, kết nối lên lầu hau. Nhưng mà lầu hai lại là một loại tình huống như thế nào, hắn lại không biết rồi.

- Ồ, Tiêu sư đệ? Vị này là đệ tử Tiêu sư đệ mới thu à?

Đang khi đi tới, sau lưng có một thanh âm truyền đến, Lâm Dịch không khỏi quay đầu lại nhìn, lại là một gã cường giả đẳng cấp áo lam khác.

Tướng mạo đệ tử áo lam này cũng là không tệ. Chỉ này cái mũi ưng và đôi mắt xếch trên mặt hắn lại khiến cả người hắn nhìn không được tốt cho lắm. Chỉ nhìn về bề ngoài, dù là ai cũng đều cảm giác được đối phương là loại tiểu nhân gian xảo hay ghen tị.

Mà lúc này, đệ tử áo lam kia lại hứng thú nhìn Lâm Dịch từ trên xuống dưới.

Tiêu Dụ cũng nghe được lời kêu gọi, quay đầu lại nhìn, nhưng lại lập tức cười nhạt một tiếng:

- Nguyên lai là Thân sư huynh, Dịch nhi, nhanh bái kiến Thân sư bá.

Lâm Dịch cũng cực kỳ nhu thuận, lúc này chắp tay, cung kính nói:

- Đệ tử Lâm Dịch, bái kiến Thân sư bá.

Thân sư bá kia lại cười ha ha, khua tay nói:

- Không cần đa lễ.

Sau đó lại nhìn về phía Tiêu Dụ, cười nói:

- Thật sự là không nghĩ tới, Tiêu sư đệ rõ ràng cũng thu nhận đệ tử, ngược lại thật là đáng mừng.

Tiêu Dụ lại cười nhạt một tiếng lần nữa, lập tức nói:

- Sư huynh có chuyện gì không? Nếu không có gì, sư đệ phải đi rồi, Dịch nhi còn chưa có lựa chọn Phù phong.

Thân sư huynh cười ha ha, lập tức nói:

- Không có việc gì không có việc gì, chỉ là thấy sư đệ dẫn theo một đệ tử, sư huynh cảm thấy hiếu kỳ, chào hỏi mà thôi. Sư đệ có việc thì cứ tự nhiên.

Tiêu Dụ nhẹ gật dầu, lập tức lạnh nhạt nói với Lâm Dịch:

- Dịch nhi, cáo từ Thân sư bá ngươi đi, chúng ta phải đi rồi.

Nói xong, có chút nhẹ gật đầu với Thân sư huynh, quay đầu rời đi.

Lâm Dịch cũng hơi khom người, liền đi theo.

Đi thẳng đến vị trí thang lầu, Lâm Dịch mới tò mò hỏi:

- Sư tôn, Thân sư bá kia...

Tiêu Dụ khẽ cười, nói:

- Một lão già hay ghen tị mà thôi, không cần phải để ý tới hắn.

- Ồ.

Lâm Dịch nghe vậy, nhẹ gật đầu, nhưng lại không khỏi quay đầu thoáng nhìn lại. Vừa vặn thấy ánh mắt âm trầm của Thân sư bá kia chợt lóe lên, Lâm Dịch không khỏi khẽ chau mày, nhưng không nói gì thêm.

Trên lầu hai, số người lại ít hơn lầu một rất nhiều. Tại đây cũng có một cái đại sảnh, mà trong đại sảnh đó, đều là đệ tử áo vàng, áo lam nhưng không thấy đệ tử áo xanh, Tiêu Dụ quay đầu nói xong Lâm Dịch:

- Dịch nhi, ngươi muốn tìm một phù phong như thế nào?

Vấn đề này lại khiến Lâm Dịch sững sờ, hắn cũng không biết phù phong đều có những chủng loại kia, tự nhiên cũng không biết nên chọn lựa như thế nào. Sau khi sửng sốt một chút, lại có chút không có ý tứ mà nói:

- Sư tôn, đệ tử cũng không biết những phù phong kia có chủng loại gì.

Tiêu Dụ nghe vậy cười nói:

- Đại khái Phù phong chia làm ba loại, loại thứ nhất, chính là nơi có linh khí đầy đủ, bất quá những phù phong này cũng không nhiều, cho nên bình thường mà nói, nơi đó sẽ có rất nhiều người ở cùng nhau. Mà loại thứ hai, linh khí so với loại thứ nhất thì ít hơn, người trên đỉnh cũng ít hơn. Mà loại thứ ba, thì cơ hồ không có linh khí, nhưng một người có thể độc chiếm một tòa Phù phong.

Cái gọi là nơi cơ hồ không có linh khí, kỳ thật là nơi có linh khí bình thường. Dù sao, tại Thiên Giới này, vô luận là địa phương nào, so với nơi chuyên môn tu hành như vị diện Bổn Nguyên Chi Tháp thì có linh khí khá hơn nhiều. Hơn nữa, cũng không có phân thành thuộc tính.

Lâm Dịch nghĩ nghĩ, trên người mình có không ít bí mật. Những bí mật, Lâm Dịch tự nhiên không muốn để người khác biết đến. Loại thứ nhất và loại thứ hai, đều là chung sống với những người khác trên một tòa Phù phong. Đối với những người khác mà nói có lẽ không có vấn đề gì, nhưng đối với Lâm Dịch lại có nhiều bất tiện.

Mà loại Phù phong thứ ba, mặc dù không có linh khí, nhưng lại có thể tự do tự tại hơn. Sau khi suy nghĩ một chút, Lâm Dịch liền nói:

- Đệ tử muốn loại thứ ba.

Tiêu Dụ nghe vậy nhẹ gật đầu, cũng không có hỏi Lâm Dịch vì sao lại chọn lựa như thế, liền nhẹ gật đầu, sau đó cười nói:

- Ngươi ở nơi này chờ một lát, ta đi một chút sẽ trở lại.

Lâm Dịch nhẹ gật đầu. Tiêu Dụ liền đi về một hướng, mà Lâm Dịch lại chờ đợi.

Chờ đợi ước chừng hơn mười phút sau, Lâm Dịch liền nhìn thấy Tiêu Dụ trở về rồi.

- Chúng ta đi thôi.

Tiêu Dụ thoáng nở nụ cười với Lâm Dịch, nói ra. Lâm Dịch lên tiếng, liền đi theo sau lưng Tiêu Dụ ra khỏi Lộng Kiếm Các này, đi thẳng tới Truyền Tống Trận.

Đứng ở trên Truyền Tống Trận, thanh mang lóe lên trên ngón tay Tiêu Dụ, trước mắt hai người tối sầm, tràng cảnh lập tức thay đổi.

Lâm Dịch hiếu kỳ quay đầu đánh giá bốn phía, chỉ thấy nơi này tựa hồ là một ngọn núi hoang, bốn phía có rất nhiều cây cối, phía dưới cây cối lại là từng khối cỏ hoang. Bốn phía không có con đường nào, nhìn bên ngoài, giống như đã thật lâu không có người đến đây.

Thân hình Tiêu Dụ tung lên, bay lên không trung, khẽ vung tay, mấy đạo thanh sắc quang mang lập tức bắn ra, phân tán ra bốn phương tám hướng. Một lát sau, chỉ nghe một tiếng vang nhỏ, một mảnh thanh mang lại lập tức bao trùm bầu trời. Sau khi lập lòe liên tục mấy cái, lại biến mất vô ảnh vô tung.

Nhưng Lâm Dịch lại cảm giác được rõ ràng, bốn phía vỗn trống rỗng, lại hiện ra một tầng cấm chế.

Tiêu Dụ từ trông không trung hạ xuống, sắc mặt lại trở nên có chút tái nhợt, bộ dáng tựa hồ có chút yếu ớt. Lâm Dịch cả kinh, lập tức đỡ thân thể của đối phương.

- Sư tôn, ngươi...

Tiêu Dụ có chút khoát tay áo, sắc mặt suy yếu, khẽ cười một cái, nói:

- Quả nhiên, Thanh Nguyên Kiếm Quyết tầng thứ năm, muốn bố trí ra một đại trận vẫn lộ ra có chút cố hết sức. Bất quá cũng may là cuối cùng không thất bại.

Thần sắc Lâm Dịch hơi có chút kích động nhìn Tiêu Dụ, nói:

- Sư tôn, người...

Tiêu Dụ lắc đầu, cười nói:

- Yên tâm đi, nghỉ ngơi một chút liền không sao rồi. Hôm nay ta bày ra ẩn linh trận ở chỗ này, ngoại trừ khả năng giúp đỡ Phù phong này tụ tập linh lực bên ngoài, còn có công hiệu phòng ngự ẩn hình nhất định. Tuy rằng tại đây đã xem như là một nơi trong bổn môn, nhưng bình thường mà nói thì có rất ít môn phái khác đến tấn công nơi này. Ngươi cứ an tâm tu hành ở chỗ này a.

Lâm Dịch cảm động nhìn Tiêu Dụ, thật lâu sau mới thấp giọng hỏi:

- Sư tôn, thứ cho đệ tử nhiều lời. Đệ tử và người không thân chẳng quen, vì cớ gì mà sư tôn lại đối đãi tốt với đệ tử như vậy?


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-712)