← Ch.476 | Ch.478 → |
- Ha ha ha...
- Sát!
Đệ tử Kiếm Tông ở chung quanh cũng lập tức khí thế bạo tăng, đánh tới đệ tử Chiến Đạo Minh. Thỉnh thoảng, lại có đệ tử Chiến Đạo Minh vẫn lạc... Về mặt khí thế, căn bản không cùng một cấp bậc!
- Tiểu nhi hèn hạ! Nạp mạng đi!
Mộ địa, một tiếng quát lớn lại lần nữa truyền đến. Lâm Dịch lập tức ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy từ bên trong hào quang, có một đạo huyết sắc năng lượng khổng lồ lao ra, thẳng tắp đánh về phía Nghiêm Nộ! Trên người Nghiêm Nộ cũng lập tức lóe ra hào quang màu xanh, ầm ầm đối cứng với hắn.
- Oanh!...
Một hồi năng lượng chấn động vô cùng kịch liệt ầm ầm truyền đến, từng vòng không gian gợn sóng, lập tức từ chỗ hai đạo năng lượng ầm ầm lan ra! Tất cả mọi người trong vòng chiến lập tức sắc mặt đại biến, nguyên một đám cũng chẳng quan tâm chém giết lẫn nhau nữa, nếu không phải bay xuống mặt đất thì là ầm ầm phóng lên không trung. Tựa hồ chỉ cần tránh khỏi không gian gợn sóng kia là được.
Vẫn còn đang trong kinh dị, không gian gợn sóng đã đến trước mặt Lâm Dịch, một cổ khí thế vô cùng cường đại, lập tức như một tòa cự sơn ập xuống Lâm Dịch.
- Thật mạnh!
Trong lòng Lâm Dịch cả kinh, biết rõ không thể tiếp xúc với không gian gợn sóng đó, thân hình bỗng nhiên bắn đi, bay lên giữa không trung. Cổ uy áp kia từ dưới chân hắn ầm ầm lan về phía xa hơn, trán Lâm Dịch lập tức chảy mồ hôi lạnh.
- Không gian gợn sóng này... Dù mình có toàn lực ngăn cản, cũng chỉ có đường chết.
Lâm Dịch tránh né hơi chậm, cho nên hai chân vẫn bị cổ không gian gợn sóng kia lướt qua một chút. Chỉ cảm thấy một cổ lực lượng cường đại không gì sánh được, lập tức ầm ầm xông vào trong cơ thể hắn! Dưới sự kinh hãi, năng lượng lập tức bộc phát ra mới khu trừ được năng lượng tiến vào trong cơ thể. Nhưng hắn vẫn kinh hãi toát mồ hôi lạnh.
- Chỉ bị lướt qua một chút thôi đã chừng một kích mạnh nhất của đệ tử tinh anh rồi... Nếu là đối mặt trực tiếp thì...
Lâm Dịch không dám nghĩ nữa.
Phải biết rằng, giờ hắn cách chỗ hai người va chạm đã chừng hơn mười dặm hơn ah! Đó hoàn toàn chỉ là dư âm thôi đấy... Khó trách, những người trong vòng chiến đều muốn bỏ chạy.
Ánh mắt Lâm Dịch không khỏi lại nhìn về phía hai người Nghiêm Nộ. Dư âm lần va chạm này, còn mạnh hơn cả công kích của Nghiêm Nộ ban nãy, lại có mấy trăm đệ tử của hai phái vẫn lạc.
Bởi vì dư âm giao thủ của hai gã siêu cấp cường giả, vòng chiến trong lúc nhất thời gian quỷ dị yên tĩnh lại. Đệ tử Chiến Đạo Minh và Kiếm Tông liền lâm vào giằng co, nhìn chằm chằm vào nhau. Nhưng bên phía Kiếm Tông, rõ ràng đã chiếm ưu thế nhân số.
Trong thời gian nửa năm này, Kiếm Tông điên cuồng công kích khiến đệ tử Chiến Đạo Minh vốn không quá nhiều đã vẫn lạc hơn phân nửa. Hơn nữa Kiếm Tông còn chia làm ba đợt tiến công vào các chỗ khác nhau, mà nhân thủ của Chiến Đạo Minh rõ ràng lại không đủ.
Ở trước người Nghiêm Nộ, xuất hiện một gã thanh niên mặc trường bào đỏ thẫm. Thanh niên này sắc mặt ửng hồng, trong đôi mắt mang theo sát ý nồng đậm, hung hăng trừng mắt nhìn Nghiêm Nộ. Nghiêm Nộ cũng không chút kiêng nể nhìn đối phương, khí thế của hai người giống như thực chất, dây dưa trên đỉnh đầu hai người. Rõ ràng lại xuất hiện năng lương hỗn loạn không chịu nổi. Từng đạo tử xà đang quấn quanh trên không trung cách đỉnh đầu hai người trăm mét.
Mà bên người bọn hắn, cũng tạo thành một vòng xoáy năng lượng mấy trăm mét, không có ai dám đến gần bọn hắn cả.
- Người của Kiếm Tông đều vô sỉ như vậy sao? Lấy lớn hiếp nhỏ, có bổn sự gì chứ?
Thanh niên áo áo đỏ kia lành lạnh cả giận nói.
Nghiêm Nộ khinh thường cười cười nói:
- Buồn cười, bây giờ đang chiến tranh, còn ai nói lời này với ngươi nữa? Ngươi nếu không phục, đại khái có thể ra tay là được. Ngươi cho rằng người Kiếm Tông ta đều giống với Chiến Đạo Minh ngươi sao sao? Chiếm được ưu thế liền không thuận theo không buông tha, vừa vào thế xấu lại chạy nhanh hơn bất kỳ ai?
Chiến Đạo Minh quấy rối Kiếm Tông cũng không phải chỉ một hai ngày, mỗi lần tập kích bất ngờ đều rời đi ngay sau khi viện quân Kiếm Tông đến. Lời này của Nghiêm Nộ đã ép đối phương đến không còn lời nào để nói. Nét giận dữ trên mặt đại thịnh, cả giận nói:
- Ngươi!...
Nhưng lại không biết nói gì
Nghiêm Nộ mặc kệ những thứ này, sau khi cười lành lạnh, thân hình bỗng nhiên bắn đi, bay thẳng về phía đối phương. Trong tay lập tức xuất hiện một thanh trường kiếm, thanh mang lượn lờ, giận dữ hét:
- Hôm nay, chính là lúc cả nhà Chiến Đạo Minh ngươi bị diệt toàn bộ.
Nghiêm Nộ toàn thân bao phủ trong thanh mang bỗng nhiên bắn đi, trong mắt tất cả mọi người bên cạnh, cơ hồ hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa. Nhưng thanh niên kia lại thấy rõ, huyết sắc năng lượng tinh hồng sắc trên người đại thịnh, nổi giận nói:
- Đừng vội xem thường người khác!
Sau đó lập tức nghênh đón.
- Rầm rầm rầm rầm rầm...
Chỉ một thoáng, từng đạo năng lượng mang theo không gian gợn sóng không gì bì kịp lập tức bộc phát. Tất cả mọi người lập tức chật vật chạy thục mạng, không trung nháy mắt liền hỗn loạn cả lên.
Phải biết rằng, dư âm giao thủ của hai người này, chỉ cần hơi lướt qua một chút thì đệ tử cấp bậc áo lam chỉ có con đường chết! Bất quá trong nháy mắt, lại có hơn mười người vì dư âm mà vẫn lạc.
Thanh niên áo xám Tiêu Liễu lơ lửng ở một bên lại ôm đầu, nhìn hai người kịch chiến trên không trung, bất đắc dĩ cười khổ nói:
- Tên cuồng chiến đấu này... Ta sớm nên nghĩ đến mới phải.
Sau khi nói xong, dưới thân không chậm, hô lớn:
- Tất cả đệ tử Kiếm Tông đều đến sau lưng ta đi!
Vừa mới nói xong, chỉ thấy trong tay người này lập tức phun ra một thanh trường kiếm lượn lờ thanh mang, ầm ầm bay đến không trung. Chỉ thấy trong tay Tiêu Liễu kết pháp quyết, từng đạo lập tức đánh lên trường kiếm, sau đó hhét lớn một tiếng. Chỉ nghe vụt một tiếng to rõ, thanh âm giống như trường kiếm xuất vỏ vậy. Một màn hào quang màu xanh cự đại, lập tức xuất hiện trên đỉnh đầu hắn, dài chừng mấy km.
Tất cả đệ tử Kiếm Tông không dám lãnh đạm, điên cuồng chạy đến sau hắn. Chỉ thấy những đệ tử kia không bị chút ngăn trở liền tiến vào được trong bình chương. Nhưng tất cả dư âm công kích còn lại của Nghiêm Nộ và cao thủ Chiến Đạo Minh kia lại hoàn toàn bị ngăn trở.
Lâm Dịch cũng không dám vô lễ, thân hình nhoáng một cái, cũng tiến nhập vào trong bình chướng màu xanh, lúc này mới thở dài một hơi.
Bất quá chỉ một lát, tất cả đệ tử Kiếm Tông đều đã tiến nhập vào trong bình chướng.
Nhưng đệ tử Chiến Đạo Minh lại khá thảm. Bọn hắn muốn tránh né năng lượng tổn thương mình, chỉ có thể tiến nhập vào trong hào quang của Chiến Đạo Minh, nhưng hai tên siêu cấp cường giả kia lại đang dốc sức đánh nhau ở trước đó. Từng đạo vết rách không gian màu đen, từng đạo không gian gợn sóng không cách nào chống cự đều khiến bọn hắn hoàn toàn lâm vào nguy hiểm. Bất quá chỉ một lát liền vẫn lạc trên dưới trăm người. Hiện giờ nhân số trên không trung, đã không còn đủ một ngàn nữa.
Sắc mặt của tất cả đệ tử Chiến Đạo Minh đều vô cùng tái nhợt, thần sắc bối rối. Phải biết rằng, hiện giờ hai người đang kích đấu, bất luận một lần va chạm nào đều tạo thành không gian gợn sóng. Cái này không hề có tính quy luật như không gian gợn sóng quét ngang toàn bộ chiến trước lần đầu tiên, chỉ cần bay lên hoặc đáp xuống là có thể tránh được. Hiện giờ dư âm lại không chút quy luật. Hoặc ngang, hoặc dựng thẳng, hoặc nghiêng... Tóm lại, tránh né trở nên cực kỳ khó khăn. Hơn nữa tốc độ vừa nhanh, chậm trễ trong chốc lát sẽ lập tức lại có trên dưới trăm người vẫn lạc. Nếu cứ tiếp tục như vậy, không quá vài phút, tất cả đệ tử của Chiến Đạo Minh đều sẽ vẫn lạc bởi dư âm chiến đấu của hai người.
Lâm Dịch nhìn mà trợn mắt há hốc mồm. Hiện giờ ở bên kia xuất hiện dư âm dày đặc, căn bản không thể thấy rõ thân ảnh hai người. Mà dư âm kia, ngay cả cường giả như Lâm Dịch cũng không dám đơn giản tiếp loạn. Có thể tưởng tượng hai người cường hãn tới trình độ nào rồi.
- Ha ha... Đám quỷ không may Chiến Đạo Minh kia vẫn lạc toàn bộ rồi!
- Hắc hắc, dưới dư âm công kích của Đường chủ thái sư tổ, bọn hắn nào sống được chứ?
- Đáng đời, thực là đáng đời. Ngày đầu tiên khi bọn hắn tập kích tông ta, nên có giác ngộ như vậy rồi.
- Ha ha...
Đám đệ tử Kiếm Tông sợ hãi thán phục hâm mộ Nghiêm Nộ và người kia của Chiến Đạo Minh, đồng thời cũng có chút hả hê. Mang theo biểu lộ nghiền ngẫm không chút đồng tình nhìn người Chiến Đạo Minh đang nổ lực giảy dụa tìm đường sống đằng kia.
Lâm Dịch nhìn ra ngoài một hồi, lông mày liền nhanh chóng nhíu lại, sau đó chỉ có thể than nhẹ.
Thiên Giới chính là như thế, lãnh khốc không chút nhân tình nào cả.
Nghiêm Nộ và gia hỏa Chiến Đạo Minh kịch chiến không chút để ý đến sự sống chết của đệ tử cấp thấp ở chung quanh. Mà thanh niên áo xám sử dụng bình chướng để giúp người của Kiếm Tông tránh né này, chỉ sợ cũng là vì trong chiến đấu lúc sau còn cần những đệ tử áo lam này, cho nên mới không tiếc hao phí thể lực a?
Mà những đệ tử Kiếm Tông này, khi nhìn thấy đệ tử Chiến Đạo Minh đồng cấp với mình né tránh chật vật, rõ ràng tuyệt đại bộ phận đều lạnh nhạt coi thường, nhìn có chút hả hê. Chưa từng nghĩ tới, lúc trước những đệ tử đồng môn cười cười nói nói với họ, cũng có hơn trăm người vẫn lạc trong khí Nghiêm Nộ và người nọ của Chiến Đạo Minh giao thủ... Bạc tình bạc nghĩa bực này, quả thực khiến Lâm Dịch nhìn qua mà kinh hãi.
Thật lâu sau, Lâm Dịch mới hít sâu một hơi, khuôn mặt trở nên lạnh lùng. Hoản cảnh ở Thiên Giới chính là như thế, hắn không có năng lực thay đổi gì cả. Như vậy, chỉ có thể làm cho mình nhanh chóng thích ứng với nó thôi. Từ giờ khắc này, ít nhất khi đối mặt với người Thiên Giới, lòng Lâm Dịch đã trở nên lạnh lùng hơn nhiều.
Nguyên một đám đệ tử Chiến Đạo Minh vẫn lạc, nhưng giao chiến giữa hai người lại chưa chấm dứt, cứ tiếp tục như vậy. Gần ngàn tên đệ tử Chiến Đạo Minh đã bị diệt sát toàn bộ.
- Sư thúc! Sư thúc!
Nhưng vào lúc này, một thanh âm liền vang vọng trong vòng chiến. Lâm Dịch đang trong trầm tư lạnh nhạt ngẩng đầu nhìn, chỉ thấ bên ngoài màn hào quang năng lượng của Chiến Đạo Minh có một gã thanh niên bay ra, mà thanh âm, đúng là vang lên từ miệng hắn.
- Cứ tiếp tục nữa, các đệ tử đều sẽ bị chết hết mất.
Thanh niên kia lớn tiếng hô hào. Cũng lúc đó, một đạo dư âm thẳng tắp phóng về phía hắn, thanh niên kia sắc mặt đại biến, căn bản không kịp tránh né, lập tức chỉ có thể cắn răng một cái, trên người lóe ra một vòng năng lượng màu đỏ, ầm ầm nghênh đón!
Oanh!
Một tiếng vang thật lớn, thân thể thanh niên kia lập tức tung bay, trực tiếp ngã vào trong khe hở của Chiến Đạo Minh, trong miệng, lập tức điên cuồng phun máu tươi...
Theo đệ tử này bay ra ngoài, không trung lập tức truyền đến một thanh âm so với trước càng thêm rõ ràng, hai đạo thân ảnh, cũng xuất hiện trong mắt Lâm Dịch.
- Chờ một chút!
Thanh niên áo xám Nghiêm Nộ vốn muốn văn vê thân tiếp tục phóng đi, thanh niên kia lại đột nhiên quát lớn một tiếng. Nghiêm Nộ sửng sốt một chút liền ngừng lại. Khóe mắt mang theo một tia cười lạnh, nhìn thanh niên áo bào hồng.
Thanh niên áo bào hồng hiển nhiên đã bị chọc tức, sắc mặt hắn vốn đã ửng hồng giờ lại càng phủ lên một tầng như máu đỏ. Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua đệ tử Chiến Đạo Minh chỉ còn lại không đến 500 người, khóe mắt run rẩy một chút, lập tức nhìn về phía Nghiêm Nộ, cắn răng nói:
- Hôm nay cuộc chiến liền đến đây thôi, đợi đến ngày mai, ta sẽ đọ sức một phen với ngươi.
Nói xong, cũng không để ý tới Nghiêm Nộ có phản ứng gì, thân hình nhoáng một cái, chui vào trong một khe hở cách đó không xa. Khoảng cách quá gần, Nghiêm Nộ căn bản không có thời gian ngăn cản.
Mà trong thời gian hai người dừng lại, đám đệ tử Chiến Đạo Minh vẫn còn trong vòng chiến cũng không ngốc, bằng tốc độ nhanh nhất vọt về phía khe hở. Khi thanh niên áo bào hồng kia chui vào trong khe hở, đã có phân nửa người tiếng vào rồi.
Nghiêm Nộ sửng sốt một chút, nhưng lập tức lại bất cười hắc hắc, quay mắt về phía chừng ngàn người Chiến Đạo Minh trong khe hở lớn tiếng hô:
- Ha ha ha... Chiến Đạo Minh các ngươi nên đổi tên thành Ô Quy Minh đi! Cổ tặc khí ngày trước đánh lén Kiếm Tông ta đâu rồi? Lúc trước không phải lớn tiếng muốn khai chiến với Kiếm Tông ta sao? Sao thế? Hôm nay đến, các ngươi lại trở thành rùa đen rút đầu rồi sao? Ha ha... Buồn cười, buồn cười...
Lúc trước Chiến Đạo Minh phát động tập kích bất ngờ Kiếm Tông quả thật vô cùng hung hăng càn quấy. Nhưng khi vừa thấy viện quân của Kiếm Tông đến liền lập tức chạy thục mạng. Đệ tử của Kiếm Tông cũng không thể làm gì được. Thân pháp của người Chiến Đạo Minh rất nhanh, hơn nữa lúc trước vẫn chưa chính thức khai chiến với Chiến Đạo Minh nên đệ tử Kiếm Tông không thể nào đuổi xa được.
Hôm nay đã có cơ hội, với tư cách là Đường chủ Lộng Kiếm Đường, Nghiêm Nộ tự nhiên muốn lấy lại danh dự rồi.
Thanh âm của Nghiêm Nộ rất lớn, không chút che dấu vẻ khinh thường trong đó. Chỉ thấy người Chiến Đạo Minh nguyên một đám sắc mặt khó coi, trong mắt hiện hồng nhìn về phía Nghiêm Nộ. Chiến Đạo Minh tu hành chính là Vô Thượng Chiến Đạo, vốn là một loại năng lực tăng lên trong chiến đấu, lẽ ra lực công kích không kém, nhưng thứ mà Thanh Nguyên Kiếm Tông xuất sắc nhất cũng là lực công kích. Nếu hai bên đối công thì đệ tử, ngang cấp cũng kém nhau không xa.
Đáng tiếc, dù sao nhân số Kiếm Tông so với Chiến Đạo Minh nhiều hơn nhiều, dùng phương thức như vậy mà đến, hơn nữa nhân số đệ tử cấp bậc ngoài tinh anh của Kiếm Tông cũng nhiều hơn đối phương, cho nên Chiến Đạo Minh chỉ có thể tan tác.
Nhưng người tu hành Vô Thượng Chiến Đạo, đại bộ phận đều cực kỳ nhiệt huyết, nghe thấy Nghiêm Nộ trào phúng, mọi người đều có ý muốn xông lên quyết sinh tử. Bất quá cũng may đầu óc bọn hắn đều rất tỉnh táo, sau khi tiến lên vài bước, rốt cục cũng minh bạch đối phương cường đại hơn mình nhiều lắm, căn bản không cùng một cấp bậc, chỉ có thể phẫn nộ ở bên trong nhìn chằm chằm Nghiêm Nộ, nhưng không có người nào dám can đảm tiến lên.
← Ch. 476 | Ch. 478 → |