← Ch.477 | Ch.479 → |
Thanh niên áo bào hồng lúc trước giao chiến với Nghiêm Nộ đứng trên phù phong ngẩng đầu nhìn Nghiêm Nộ, trong mắt sớm đã hoàn toàn biến thành màu đỏ, lửa giận trong mắt cơ hồ muốn thiêu rụi Nghiêm Nộ thành tro bụi.
Hai nắm đấm của hắn nắm thật chặt, huyết sắc năng lượng trên người bạo khiêu không thôi, tựa hồ tùy thời sẽ xông ra ngoài nghênh chiến vậy.
- Sư thúc, không thể xúc động ah! Đối phương làm vậy chính là vì kích thích Giang sư thúc ra ngoài giao chiến với hắn, cường giả áo xàm này còn một gia hỏa ngang cấp ở một bên, sư thúc tùy tiện xuất kích, sẽ chỉ cho đối phương cơ hội thôi.
Ở bên cạnh hắn, tên thanh niên vừa rồi gọi hắn tiến vào khe hở, đồng thời bị dư âm đánh bay thổ huyết mang theo vẻ mặt lo lắng mà khuyên bảo. Thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Nghiêm Nộ tư thái phóng đãng trên không trung, sợ thanh niên này lại lần nữa xuất chiến.
Phải biết rằng, hiện giờ cố thủ ở sơn môn, chỉ còn lại một vị sư thúc đã đạt đến cấp bậc Sát Nộ Đạo này thôi, nếu hắn xảy ra chuyện gì, sơn môn cũng không cần phải trông nữa...
Nhưng mà, hô hấp của thanh niên này càng vì lời của Nghiêm Nộ mà trở nên dồn dập, thanh niên thổ huyết lại càng lo lắng, con mắt đảo rất nhanh, đột nhiên nói:
- Sư thúc, giờ cứ để bọn hắn ở ngoài cửa kêu gào. Hiện giờ thời hạn một tháng đã qua 15 ngày, chỉ cần đợi thêm 15 ngày nữa, chưởng môn sư tổ sẽ trở về rồi. Đến lúc đó, còn để người Kiếm Tông bọn hắn hung hăng càn quấy như thế sao? Chúng ta cứ tạm thời nhẫn một chút, 15 ngày sau, lại tru diệt toàn bộ là được.
Thanh niên áo bào hồng kia nghe được lời này, hô hấp dồn dập lập tức trì trệ. Sau một lát, thanh niên thổ huyết chỉ nghe thấy trên tay đối phương truyền đến một hồi lách cách như rang đậu, cảm thấy càng lo lắng hơn. Nhưng thanh niên áo bào hồng kia đột nhiên quay người lại, cứ như vậy bước về phía sau lưng, thanh niên thổ huyết sửng sốt một chút, lúc này mới thở dài một hơi.
Nghiêm Nộ đứng trên không trung châm chọc đối phương cả buổi, thấy đối phương không nói một lời đã rời đi, lập tức cảm thấy hết sức không thú vị. Lại mắng thêm chốc lát nữa liền thấy có chút nhàm chán. Mà đệ tử Chiến Đạo Minh sau khi thanh niên áo bào hồng rời đi, cả đám đều khoanh tròn ngồi trên mặt đất, cứ như vậy hồi phục lại. Thật ra khiến Nghiêm Nộ có chút bất đắc dĩ.
- Hừ, chỉ biết trốn trong xác ô quy!
Hắn ngẩng đầu liếc nhìn quang quyển mang theo chút màu đỏ chung quanh, hừ lạnh một tiếng. Lực phòng ngự của vòng hào quang này rất kinh người, lấy thực lực của hắn không có biến pháp phá vỡ hoàn toàn được. Sau khi nhìn ra ngoài một hồi, chỉ có thể quay người bay về phía người Kiếm Tông cách đó chừng 10 km.
Tiêu Liễu thấy đối phương trở về, biết rõ sẽ không tái chiến nữa, lập tức bất đắc dĩ cười cười, trong tay kết kiếm quyết, một thanh âm vụt vàng lên, bình chướng màu xanh kia lập tức biến mất không thấy gì nữa. Một thanh trường kiếm lượn lờ từ không trung rơi xuống tay hắn, sau khi một hồi ngân mang lóe lên, liền biến mất không thấy gì nữa.
Tiêu Liễu lúc này mới phản ứng lại, mang theo dáng cười bất đắc dĩ nói:
- Nghiêm sư huynh bảo đao không già ah.
Nghiêm Nộ cười ha ha, tựa hồ đánh xong trận này, khiến hắn rất là sảng khoái, nhếch miệng nói:
- Đã thật lâu không được chiến đấu như vậy rồi, vừa rồi thực lực của người này ngược lại cũng không kém.
Hắn thuận miệng cho đối phương một lời nhận xét.
Tiêu Liễu cười nói:
- Người áo bào hồng vừa rồi gọi là Tần bá, chính là một trong những hổ tướng của Chiến Đạo Minh, thực lực đã đạt đến Sát Nộ Đạo, đích thật không kém.
Nghiêm Nộ nhẹ gật đầu, lúc này mới đưa mắt nhìn thoáng qua một đám đệ tử áo lam sau lưng Tiêu Liễu đang sùng bái nhìn mình, tự đắc cười cười, lúc này mới nhìn về phía Tiêu Liễu hỏi:
- Hôm nay chúng ta còn bao nhiêu người?
Tiêu Liễu quay đầu lại nhìn thoáng qua, nói:
- Trước khi sư huynh đến, còn có hơn ngàn người. Hôm nay, đại khái chỉ còn lại chừng 3000 đến 4000 người... Vừa rồi sư huynh chiến đấu, cũng lan đến gần một vài môn nhân, ước chừng hơn trăm người.
Nghiêm Nộ có chút nhíu mày, lập tức nhẹ gật đầu, tỏ vẻ đã biết, cũng không nói thêm gì nữa.
Thiên Giới chính là như thế, cũng không phải riêng Kiếm Tông như thế. Chỉ nhìn hình thức quản lý của Kiếm Tông là biết... Không có thực lực cường đại thì không có tư cách tiến vào tầm mắt những cường giả này. Vẫn lạc trong chiến đấu, cũng chỉ có thể trách ngươi không may thôi.
- Bất quá xác ô quy của Chiến Đạo Minh này ngược lại không kém, nên làm gì bây giờ?
Nghiêm Nộ quay đầu lại nhìn thoáng qua màn hào quang lóe ra huyết sắc, có chút đau đầu. -
- Yên tâm đi, ta đoán chừng, phòng ngự cấm chế này cũng không chống được bao lâu nữa. Khi chúng ta vừa tới, nó hoàn toàn có màu huyết sắc, nửa năm này chỉ còn lại năng lượng yếu như vậy thôi. Lấy công kích của Nghiêm sư huynh cộng thêm với ta, tin rằng không bao lâu nữa là có thể phá được rồi.
Tiêu Liễu vừa cười vừa nói.
Nghiêm Nộ nhẹ gật đầu, lập tức nói:
- Các ngươi đóng ở chỗ nào thế? Một ngày kịch chiến, cũng nên để đám môn nhân nghỉ ngơi một phen. Đợi đến ngày mai, chúng ta liền nhất cổ tác khí (*), sát nhập Chiến Đạo Minh vào trong môn!
Nói xong, trong mắt của hắn để lộ ra chiến ý cường đại.
Tiêu Liễu gật đầu cười nói:
- Chính là ở trên phù phong cách chỗ này chừng trăm km, rất nhanh sẽ đến thôi.
Trăm km, đối với mọi người khi buông ra tốc độ cao nhất cũng không tính là gì, sau khi Nghiêm Nộ nhẹ gật đầu, Tiêu Liễu lập tức hạ lệnh lui lại.
Lập tức, chừng ba bốn ngàn đệ tử Kiếm Tông liền hóa thành ba bốn ngàn đạo lưu quang, ầm ầm mà đi...
Trên nghênh phong Chiến Đạo Minh, thanh niên thổ huyết kia hiện giờ sắc mặt đã khá hơn nhiều, hiển nhiên là thương thế đã bị hắn đè xuống, nhìn người Kiếm Tông nghênh ngang rời khỏi, ở sâu trong mắt hắn lóe lên một vòng sầu lo. Lập tức đột nhiên quay đầu nói:
- Người tới!
Lập tức có người tới một bên, khom người nói:
- Có đệ tử!
- Ngươi lập tức đến Bá Đạo Đường, thông tri đường chủ Bá Đạo Đường, cứ nói là ở nghênh phong có một gã cường giả áo xám đến, lại mang theo ba bốn ngàn đệ tử áo lam, linh tính của phòng ngự cấm chế đã sắp tiêu hết sạch, thỉnh đường chủ định đoạt!
Thanh niên thổ huyết tỉnh táo nói với người bên dưới
Người nọ nghe vậy lập tức khẽ khom người nói:
- Vâng!
Lập tức đứng dậy, thân hình nhoáng một cái, hóa thành một đạo huyết mang, bay về phía đằng sau.
Sau khi nhìn tên đệ tử kia rời khỏi, thanh niên thổ huyết mới nhìn qua hướng đệ tử Kiếm Tông rời đi, khẽ thở dài một hơi, quay người, bước về phía một tòa kiến trúc duy nhất trên đỉnh nghênh phong.
- Lần này, Tần sư thúc, chỉ sợ đã bị chọc tức...
Hắn vừa đi, trong nội tâm vừa nghĩ...
Đệ tử Kiếm Tông dưới sự dẫn dắt của Tiêu Liễu phi hành với tốc độ cao nhất, bất quá chỉ sau một lát, đã tới một tòa phù phong cách đó trăm km.
Phù phòng này ngược lại rất lớn, thượng diện rất bằng phẳng, hiển nhiên đã được sửa sang một phen, mặc dù không có đá lót đường, nhưng không có chỗ nào lồi lõm cả.
← Ch. 477 | Ch. 479 → |