← Ch.478 | Ch.480 → |
Tiêu Liễu vừa cười vừa nói:
- Hôm nay cứ nghỉ ngơi một ngày đi, sáng sớm ngày mai, chúng ta liền toàn lực tiến công! Nhất định phải hoàn toàn mở đại môn Chiến Đạo Minh ra!
- Vâng! Thái sư thúc tổ!
Đệ từ bên dưới lập tức ồn ào đáp. Tiêu Liễu nhẹ gật đầu, liền cùng Nghiêm Nộ và 15 tên đệ tử áo xám, đi về phía một căn nhà gỗ duy nhất ở đây.
Sau đó mọi người đều tản đi cả, kể cả đệ tử áo hồng cũng vậy.
Phù phong này rất lớn, chứa nhiều người như vậy cũng đủ.
Lâm Dịch tìm một chỗ, liền lơ lửng trên không trung. Hiện giờ chỗ này cũng không phải là chỗ tốt để tu hành, đệ tử còn lại đều đang vui sướng hài lòng mở ra không gian giới chỉ của mình, tựa hồ muốn xem thu hoạch hôm nay thế nào.
Bất quá những đệ tử Lộng Kiếm Đường đến sau, có rất nhiều người còn không kịp giết người, toàn bộ đều nhìn những người, cướp được không gian giới chỉ, trong mắt toát ra thần sắc hâm mộ.
Lâm Dịch lúc phi hành với tốc độ cao, không lưu ý nên tốc độ có nhanh hơn một chút, từ ở giữa vọt lên phía trên, cũng là vì hiếu kỳ với vòng đối chiến, muốn xem xem chiến đấu ở Thiên Giới chiến cùng thế nào, cho nên mới giết một gã đệ tử Chiến Đạo Minh, nhận được một mai không gian giới chỉ.
Nghĩ đến liền thấy không gian giới chỉ kia ra, sau khi nhận chủ liền mở ra xem xét, nhưng không khỏi có chút thất vọng. Không gian giới chỉ này ngược lại rất lớn, so với miếng trước kia của Lâm Dịch còn lớn hơn nhiều, nhưng so với cái lấy được từ chỗ Khổng Lập, thì nhỏ hơn không ít. Mà trong đó, chân chính có giá trị cũng chỉ có hơn trăm miếng hạ phẩm linh thạch, cùng với một cây linh dược hỏa thuộc tính... Nhìn bộ dạng linh dược, đã biết rõ là linh lực rất thấp. Nếu so với đồ vật trong không gian giới chỉ của Lâm Dịch thì không biết kém hơn bao nhiêu cấp bậc... Căn bản không cách nào so sánh được.
Lâm Dịch không khỏi lắc đầu, âm thầm cảm khái:
- Đệ tử Chiến Đạo Minh kia, đại khái so với đệ tử áo lam cũng không kém bao nhiêu. Không nghĩ ra lại nghèo như vậy.
Trong Thiên Giới, muốn đạt được linh thạch thì phi thường khó khăn. Đại bộ phận linh mạch đều bị bang phái khống chế. Mặc dù đụng phải một ít vận may, nhưng cũng là linh mạch phi thường nhỏ yếu. Khoáng thạch bên trong cũng cực kỳ thưa thớt. Mà đệ tử trong môn phái, muốn đạt được linh thạch, cũng chỉ có thể tiếp nhận nhiệm vụ sư môn, hoặc là đi săn ở nơi khác đổi lấy. Cho nên tất cả đệ tử áo lam và đệ tử áo đỏ khác, đều phi thường nghèo khó. Cũng chỉ Lâm Dịch có vận khí tốt, đạt được một không gian giới chỉ có nhiều linh thạch như vậy. Nếu không, đến Thiên Giới này, chỉ sợ hắn không thể tiêu sái như vậy rồi.
- Đến tột cùng là Khổng Lập kia lấy được linh thạch như thế nào?
Trong nội tâm Lâm Dịch lại dấy lên nghi vấn. Đương nhiên, trước sau như một vẫn không có đáp án.
Tu hành thỉ hẳn là không có biện pháp rồi. Lâm Dịch tu hành, cũng đều rất kinh người. Ở nơi này, Lâm Dịch ngược lại không hi vọng khiến người khác chú ý đến mình.
Lập tức nhắm hai mắt lại, dưỡng thần.
Chiến Đạo Minh, Bá Đạo Đường.
Trong nội đường, hôm nay có ba gã môn nhân đang mặc áo bào màu đỏ. Trong đó có hai nam một nữ.
- Băng Tâm sư muội, trận chiến ban đêm, tổn thất như thế nào?
Thanh niên áo bào màu đỏ ngồi ở phía trên chính đường, tên là Bá Nguyên, chính là đường chủ Bá Đạo đường Chiến Đạo Minh. Lúc này hai đầu lông mày của Bá Nguyên có chút không thể che đấu vẻ mỏi mệt. Nhưng sau khi hít sâu một hơi, hắn vẫn giữ vững tinh thần, mở miệng hỏi.
Ngồi bên dưới phía trái phải của hắn, theo thứ tự là một gã đại hán mặt mũi đầy râu quai nón và một nữ tử mặt mày băng sương.
Cái này không khỏi khiến người kinh ngạc. Phải biết rằng, tại Thiên Giới, số lượng cường giả là nữ tử có thể nói là phi thường ít. Mà cô gái này có thể đạt tới trình độ áo đỏ, quả thật là không dễ dàng. Mặt nàng lạnh lùng như băng sương, hình dáng lãnh diễm. Nhưng lại là một băng mỹ nhân hiếm thấy.
Nghe được lời Bá Nguyên nói, nữ tử lạnh lùng kia đạm mạc trả lời:
- Đệ tử Chiến Nộ Đạo chết sáu trăm, đệ tử Sát Tâm đạo chết ba mươi hai người, đệ tử Sát Ý Đạo chết ba người.
Tất cả môn nhân trong Chiến Đạo Minh đều tu hành một loại công pháp tên là Vô Thượng Chiến Đạo, Công pháp này phân thành bảy tầng, phân biệt là Chiến Tâm Đạo, Chiến ý Đạo, Chiến Nộ Đạo, Sát Tâm Đạo, Sát Ý Đạo và đẳng cấp cao nhất chính là Vô Thượng Chiến Đạo.
Mà bảy tầng này, tắc thì ứng với bảy tầng phân biệt của Thanh Nguyên Kiếm Tông, đẳng cấp nhập môn, đẳng cấp nhập quan, đẳng cấp tinh anh, áo tím, áo xám và cuối cùng là áo đen.
Nói tới chỗ này, không thể không nói tới một câu. Thiên Giới cũng không có phân chia đẳng cấp quá mức cẩn thận. Bình thường mà nói, Cũng chỉ có bốn cấp bậc là Tinh Vị Cảnh, Thiên Vị Cảnh, Hư Thần Cảnh và Thần Cấp. Mà đại bộ phận đều tại Thiên Vị Cảnh, đẳng cấp áo đen của Thanh Nguyên Kiếm Tông, chính là Hư Thần Cảnh.
Có thể nói, từng cấp độ đều có mạnh có yếu. Hơn nữa khác biệt cũng rất lớn. Giống như là đệ tử áo lam so với đệ tử áo xám. Đồng dạng là Thiên Vị Cảnh, nhưng cường giả áo xám phất tay liền có thể tiêu diệt hàng ngàn đệ tử áo lam, căn bản không thể nói đạo lý.
Mà Hư Thần Cảnh tại toàn bộ Thiên Giới mà nói, cũng là cực kỳ hiếm thấy. Nói về Đông Nam Thiên, Đông Nam Thiên không chỉ là một nơi nhỏ như vậy. Hiện giờ một cường giả áo đen trong Đông Nam Thiên kia cũng chỉ có thể coi là một phần nhỏ của Đông Nam Thiên mà thôi. Cái gọi là phía trên Đông Nam Thiên, cũng chỉ nói về chỗ giao thiệp của bọn hắn với một khối nho nhỏ tại Đông Nam Thiên mà thôi. Tại toàn bộ Thiên Giới mà nói, Đông Nam Thiên thật sự rộng lớn vô biên. Dù lấy tốc độ của cường giả áo xám, muốn rời khỏi Đông Nam Thiên. Nếu phi hành thì không chỉ cần vài chục năm, thậm chí trăm năm mới có thể chính thức bay ra khỏi phạm vi Đông Nam Thiên.
Suy nghĩ một chút, một khối Đông Nam Thiên đã lớn đến thế. Như vậy, toàn bộ Thiên Giới lớn đến mức nào?
Nhưng mà, dù Đông Nam Thiên rộng lớn vô biên như vậy, nhưng số lượng cường giả Hư Thần Cảnh cũng tuyệt đối không quá hai mươi người. Có thể tưởng tượng cường giả Hư Thần Cảnh hiếm thấy như thế nào.
Về phần Thần Cấp, càng chỉ là một truyền thuyết mà thôi. Người chính thức nhìn thấy Thần Cấp, toàn bộ Thiên Giới cũng không có mấy người.
Bá Nguyên nghe xong, không khỏi nhẹ nhàng thở dài, nói:
- Thật không ngờ thực lực Thanh Nguyên Kiếm Tông này lại cường đại như vậy. Dùng lực lượng một môn đối chiến với hai môn chúng ta mà lại có thể chiếm ưu thế tuyệt đối.
Đại hán râu quai nón kia lại cả giận, hừ một tiếng, nói:
- Còn không phải tại những tên đáng chết cỏ đầu tường kia sao? Lúc vừa khai chiến, những tên vừa lại đột nhiên đào ngũ, khiến chúng ta đại loạn. Nếu không thì sao lại lâm vào tình cảnh như thế?
Chiến Đạo Minh và Kỳ Tuyệt Môn liên hợp lại, ngoài ra còn có một ít môn phái nhỏ, vốn muốn một kích mãnh lực tấn công Thanh Nguyên Kiếm Tông. Nhưng có ai ngờ rằng, nhưng môn phái vốn là đồng minh kia, tại thời khắc mấu chốt lại đào ngũ. Vì vậy mới khiến Chiến Đạo Minh và Kỳ Tuyệt Môn đại loạn, mất đi tiên cơ. Hơn nữa Thanh Nguyên Kiếm tông mãnh iiệt công kích, thế như chẻ tre, phá lưỡng đạo, truy sát đến cửa ra vào Bá Đạo Đường. Cũng may sau đó Chiến Đạo Minh xử lý thỏa đáng, tổ chức ngăn cản hữu hiệu. Nếu không thì dưới một đường truy sát này của Thanh Nguyên Kiếm Tông, rất có thể dễ dàng trực tiếp kích sát đường chủ.
Cũng khó trách đại hán râu quai nón nay lại hận bọn Tường đầu thảo kia đến thấu xương như vậy.
Bá Nguyên nghe xong, trên mặt cũng lộ ra sắc mặt giận dữ. Nhưng lại lập tức khẽ thở dài một tiếng, không nói gì thêm.
Hôm nay, bên ngoài Bá Đạo đường, còn có ba ngàn môn nhân Thanh Nguyên Kiếm Tông và những môn phái liên quân khác. Cường giả ngang cấp hắn, lại có năm người. Tuy rằng bị cấm chế phòng ngự một mực ngăn cản ngoài cửa, nhưng vì linh tinh cung cấp năng lượng cho cấm chế cũng chỉ còn lại rất ít ỏi, chỉ còn có thể chống đỡ vài ngày. Trong nội tâm Bá nguyên không khỏi có chút không biết làm thế nào.
Chính đang lúc đau đầu, một hồi tiếng gõ cửa từ bên ngoài đột nhiên tràn vào. Bá Nguyên nhíu mày, nhìn về phía cửa ra vào, nói:
- Vào đi.
Cửa mở ra, một gã đệ tử Sát Ý đạo tiến về phía trước hai bước, cung kính nói:
- Bái kiến sư tôn, nhị vị sư thúc.
Thanh niên kia tuấn mạo đường đường, có chút tuấn lãng. Đúng là tên đệ tử đệ nhất của Bá Nguyên. Bá Nguyên vừa thấy, sắc mặt dừng lại, gật đầu nói:
- Thanh nhi, có chuyện gì?
Tên đệ tử này tên là Triển Thanh, nghe xong cung kính nói:
- Hồi bẩm sư tôn, Nghênh Phong phái người đến.
Lông mày Bá Nguyên xiết chặt, lập tức nói:
- Để hắn tiến vào.
Triển Thanh cung kính ứng tiếng, lập tức ra ngoài cửa mời một tiếng. Một lát sau, một gã đệ tử bước nhanh đến, đúng là tên đệ tử thanh niên thổ huyết trên đỉnh Nghênh Phong phái đến.
- Đệ tử bái kiến ba vị sư thúc tổ.
Đệ tử kia cung kính quỳ trên mặt đất. Bá Nguyên vung tay lên, nói:
- Nghênh Phong có việc gì?
Đệ tử kia cũng không khách khí, cung kính nói:
- Hồi bẩm sư thúc tổ. Thanh Nguyên Kiếm Tông phái ba ngàn tên đệ tử áo lam, ban đêm tiến tới Nghênh Phong, trong đó có một tên áo xám, bảy áo tím, hơn bốn mươi áo đỏ. Trận chiến hôm nay, Chiến Nộ Đạo ta chết bảy trăm đệ tử, hôm nay đệ tử Chiến Nộ Đạo còn lại chưa tới ngàn người, đệ tử Sát Tâm Đạo hơn ba mươi người, sáu vị sư thúc Sát Ý Đạo, Sát Nộ Đạo chỉ có một người sư tổ Tần Bá. Mà năng lượng linh tinh tầng cấm chế phòng ngự lại sắp hết. Linh sư thúc bảo đệ tử đến đây thông báo cho chư vị sư tổ. Kính xin các vị sư tổ định đoạt.
Bọn người Bá Nguyên im im lặng lặng nghe đệ tử này báo cáo, càng nghe sắc mặt càng tái nhợt, cuối cùng, sớm đã là một mảnh cứng ngắt rồi.
- Thanh Nguyên Kiếm Tông chết tiệt. Lúc này, bọn họ quả thực muốn diệt toàn bộ Chiến Đạo Minh ta rồi.
Đại hán râu quai nón cắn răng, chậm rãi nói ra. Bá Nguyên và Băng Tâm lại không nói gì.
Bá Nguyên nhắm hai mắt lại, trong nội tâm chậm rãi nói:
- Mười lăm ngày, còn mười lăm ngày nữa sư tôn mới trở về. Nhưng mà, thật có thể sống quá mười lăm ngày này sao?
Dù hắn chấn động tuyệt vọng trong lòng, nhưng vẫn phải giải quyết sự tình trước mắt. Sau khi hít sâu một hơi, ánh mắt của hắn nhìn về phía Băng Tâm, nói:
- Băng Tâm sư muội, Nghênh Phong này chính là môn hộ Chiến Đạo Minh chúng ta. Tuyệt đối không thể để đối phương công phá. Hôm nay ta giao cho ngươi và Tần sư đệ năm trăm đệ tử Chiến Nộ Đạo, hai mươi đệ tử Sát Nộ Đạo, ba gã đệ tử Sát Ý Đạo.
Lông mày Băng Tâm có chút đè ép thoáng một phát, nhưng lại lập tức nhẹ gật đầu, không nói gì.
Bá Nguyên hít sâu một hơi, nói:
- Còn mười lăm ngày. Vô luận như thế nào cũng phải giữ vững! Để tránh đêm dài lắm mộng, các ngươi lập tức xuất phát đi. Vô luận như thế ào, không thể để đối phương công phá đại môn!
Vì vậy, Bá Đạo Đường vốn không nhiều người, lại phân ra một đám lần nữa, đi đến Nghênh Phong Chiến Đạo Minh. Tất cả hi vọng của mọi người Chiến Đạo Minh lúc này đều đặt lên trên người Minh chủ sẽ trở về mười lăm ngày sau.
Khoảng cách đến Chiến Đạo Minh trọn vẹn hơn ba mươi ức km trên không trung, một bầy lưu quang ầm ầm hiện lên. Nhưng nơi đi qua, người chung quanh ai ai cũng cấm kỵ.
- Thực lực những người này thực sự quá mạnh!
- Nhiều người như vậy, chỉ sợ ít nhất cũng có hơn ngàn người a. Thực lực mỗi người lại mạnh như vậy, bọn họ là ở tông phái nào?
- Ngươi không thấy bọn họ đều mặc Bạch sam trên người hay sao? Đương nhiên là đệ tử Bách Nguyên tông!
- Bách Nguyên tông? là Tông môn có bảy tên cường giả Hư Thần Cảnh?
- Đúng vậy, ta đoán chính là bọn họ. Xem thần thái và khí thế những người này, chỉ sợ đều là đại đệ tử đệ tam và đệ tứ Bách Nguyên tông a!
- Trời ạ, bọn hắn muốn đi đâu?
- Không biết.
Một đường thẳng tiến, người gặp được đều tránh đi. Sau khi đối phương rời khỏi, lúc này mới nổi lên trận trận thanh âm nghị luận.
Mà tốc độ đám lưu quang này cực nhanh, giống như điện mang. Một khắc trước còn ở trước mặt mọi người, khắc sau liền hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa. Bất quá đối với mọi người tại Thiên Giới mà nói, bọn hắn đã nhìn thấy rất nhiều giao hội như vậy rồi.
- Tốc độ mau hơn nữa, nhất định phải nhanh chóng chạy về Chiến Đạo Minh!
Ở hàng đầu tiên đám lưu quang là một gã dáng người khôi ngô mặc trường bào màu đỏ, đầu đội ngọc quan, khuôn mặt uy nghiêm. Ánh mắt của hắn tĩnh lặng như nước, nhưng trong lúc lưu chuyển thì lại có một tia dồn dập, chính là Minh chủ Chiến Đạo Minh.
- Minh Chủ không cần phải lo lắng, trong ngày mười lăm ngày, chúng ta có thể về tới Chiến Đạo Minh. Chỉ hy vọng quý minh hết lòng tuân thủ lời hứa hẹn, sau khi đánh hạ Thanh Nguyên Kiếm Tông và Kỳ Tuyệt Môn, phân chia hai thế lực này cho Bách Nguyên Tông chúng ta.
Bên người Minh chủ kia, là một gã thah niên áo trắng, gương mặt tường hòa. Thấy cảm xúc của đối phương tựa hồ có chút dồn dập, thanh niên cười, mở miệng nói.
Minh chủ kia hừ lạnh một tiếng, lập tức nói:
- Bổn tôn đã từng nói qua, đương nhiên sẽ làm theo! Một khi hạ được Thanh Nguyên Kiếm Tông và Kỳ Tuyệt Môn, các hạ trực tiếp phái đệ tử vào ở là được.
- Ha ha, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.
Thanh niên vận Bạch sam kia cười ha ha, cũng không nói gì thêm.
Mà minh chủ kia, trong lòng lại hừ lạnh một tiếng, tuy rằng phẫn nộ, nhưng thực sự vô kế khả thi. Thực lực của đối phương so với hắn không chỉ yếu hơn một bậc, nhưng hôm nay hắn có việc cầu người, lại không có biện pháp nào dùng cường đối với đối phương.
Nhớ tới mình đang ngày đêm đi gấp, dùng tốc độ phi hành cao nhất, bảy ngày đã tới Bách Nguyên Tông. Cùng hắn thỏa thuận điều kiện, lại dùng trọn vẹn tám ngày, kết quả cuối cùng là có thể mượn tám trăm tứ đại đệ tử của Bách Nguyên Tông, hai trăm Tam đại đệ tử và hai mươi Nhị đại đệ tử. Nhưng mà, điều kiện đối phương là, tất cả chiến lợi phẩm, bọn hắn phải đạt hơn năm thành.
← Ch. 478 | Ch. 480 → |