Vay nóng Homecredit

Truyện:Chung Cực Truyền Thừa - Chương 543

Chung Cực Truyền Thừa
Trọn bộ 712 chương
Chương 543: Lâm Phỉ!
0.00
(0 votes)


Chương (1-712)

Siêu sale Shopee


Lâm Dịch biết rõ, chỉ sợ nữ tử này sống trong những ngày trước đó, đã bị kinh hãi quá lớn, nhất là hôm nay...

Nghĩ đến đây, ánh mắt của Lâm Dịch lạnh lẽo, nhìn thi thể khong đầu của thanh niên nằm trên mặt đất... Lần trước đó, thanh niên này ngấp nghé đan dược lục giai vô thuộc tính của mình, cho nên chặn giết, hôm nay vốn không có ý định gây phiền toái cho hắn, không nghĩ tới lại xảy ra chuyện này. Hôm nay giết hắn, coi như báo thù ngày đó vậy.

Nhưng nơi này không thể ở lâu, Lâm Dịch kéo nữ tử trong lồng ngực ra, sau đó nở nụ cười ôn nhu, nói:

- Chờ một chút được không?

Khóc lớn một hồi, nữ tử đã bình ổn cảm xúc rất nhiều, nghe Lâm Dịch nói như thế, nữ tử nhu thuận gật đầu, lui về phía sau một bước.

Nhìn thấy vết thương xanh xanh sưng lên trên mặt của nữ tử, trong mắt Lâm Dịch hiện ra một tia tức giận. Than nhẹ một tiếng, lau nước mắt cho đối phương, sau đó mới đi đến bên cạnh thanh niên kia, một đoàn hỏa diễm màu đen trên tay trái hiện ra. Cong ngón búng ra, hắc viêm đại thịnh, không qua bao lau, thi thể trên mặt đất biến thành tro tàn.

Trong tro tàn, có một chiếc nhẫn lập lòe bay lên, rơi vào trong tay Lâm Dịch. Lập tức, chỉ thấy một đạo ánh sáng bạc từ trên người Lâm Dịch phát ra, máu tươi và óc ở trong phòng, lập tức biến mất không còn lại gì. Mà đống tro tàn kia, cũng từ từ phiêu phù trên không trung, được ánh sáng bạc bao phủ, áp súc thành một hạt châu màu đen nhỏ như quả trứng gà.

Cả gian phòng, từ rượu và thức ăn vương vãi trên mặt đất, không nữa thứ gì dị thường, thậm chí ngay cả mùi máu cũng không nghe được.

Làm xong tất cả, Lâm Dịch quay người lại, nhìn nữ tử, nhẹ nhàng nói ra:

- Chúng ta đi thôi.

Nữ hài nhu thuận gật gật đầu, không nói gì, ngẩng đầu nhìn lên một cái lỗ bị thủng trên nóc nhà, Lâm Dịch giữ chặt nữ tử, bay thẳng lên không trung... Cả gian phòng, đã khôi phục yên tĩnh, giống như chưa có chuyện gì xảy ra.

Sau khi rời khỏi Anh Hùng Trủng, hai người đi tới một nơi ít người, đáp xuống, lực lượng của nữ tử hiện giờ bị phong ấn, nhưng được Lâm Dịch mang theo, không có vấn đề gì đáng nói.

- Tìm một địa phương, thay một bộ quần áo khác.

Lâm Dịch hỏi ý kiến của nữ tử.

Nữ tử gật đầu, không nói gì, nhưng lại tựa đầu vào tay của Lâm Dịch, giống như làm như thế, mới có được cảm giác an toàn cho bản thân mình.

Một khách sạn, sau khi thuê hai phòng, Lâm Dịch dẫn nữ tử này đi ra bên ngoài, tìm một cửa tiệm y phục để nữ tử thay đổi quần áo, tốn mấy linh thạch mua vài bộ quần áo nữ tử, mới trở lại gian phòng.

Trong suy nghĩ của Lâm Dịch, mình đi không bao lâu, chắc không có gì, nào biết vừa vào cửa, một thân thể mềm mại đã nhào đầu về phía trước, Lâm Dịch phản ứng nhanh như thế nào? Cơ hồ vô ý thức muốn bộc phát năng lượng, bắn thân thể kia ra, nhưng thời điểm nhìn thấy là ai lao tới, năng lượng lập tức bị chặt đứt, ôm vào trong lòng.

- Lâm... Lâm Dịch... Ta sợ...

Nữ tử mang theo giọng nói kèm tiếng khóc, vang lên bên tai của Lâm Dịch, cảm nhận được thân thể mềm mại kia đang run rẩy kịch liệt, Lâm Dịch cũng chỉ có thể than nhẹ một tiếng, ngẫm lại, sờ đầu của đối phương, ôn nhu nói:

- Tốt rồi, đã không có việc gì. Đều đã qua... Tên kia, đã chết.

- Ô...

Nữ tử khóc rống lên, Lâm Dịch đành phải than nhẹ thêm một tiếng, vuốt ve đầu của đối phương, nhẹ giọng an ủi, thật lâu sau, tiếng khóc của nữ tử đã nhỏ xuống, cúi đầu xem xét, mới phát hiện thì ra nàng đã ngủ rồi.

Lâm Dịch than nhẹ, trong mắt hiện ra một tia thương tiếc... Xem ra trong khoảng thời gian này, nàng đã bị dọa hỏng rồi, năng lượng trong cơ thể bị phong ấn, đương nhiên cũng cảm nhận được mệt mỏi, hôm nay được mình cứu đi, cho nên mới dám buông lỏng mà ngủ?

Sau đó lại than nhẹ một câu, Lâm Dịch bế nàng lên giường... Hiện giờ nữ tử chỉ mặc một bội nội y mỏng manh, da thịt trắng như tuyết lộ ra ngoài rất nhiều, trong quá trình ôm nàng lên giường, Lâm Dịch cũng có cảm giác kinh diễm khi ôm lấy thân thể mềm mại, da thịt co giãn này.

Trên dung nhan xinh đẹp vẫn còn một vết thương bầm tím sưng to, hình như trong giấc mộng nàng có chút nhíu mày, cơ mặt run lên, có lẽ rất là đau đớn. Lâm Dịch thò tay đụng vào gương mặt bầu bĩnh của nàng, từ vết thương truyền ra một hơi nóng hầm hầm.

Huyết sắc quang mang từ từ lưu chuyển, một tia khí tức lạnh lẽo rót vào vết thương của đối phương, sau một lát, chỗ bị bầm tím, khôi phục lại ánh sáng long lanh như ban đầu.

Nữ tử này, vào ngày đó, Lâm Địch đã gặp mặt một lần... Lâm Phỉ. Sở dĩ vẫn còn nhớ nàng trong lòng, đại khái là lúc mới đi vào Thiên Giới, đây chính là nữ tử chân chính đầu tiên mà hắn nói chuyện, hơn nữa đối phương vì cứu mẫu thân mà không tiếc đi vào Luyện Yêu Sơn, cho nên Lâm Dịch có chút ấn tượng với nàng.

Vốn Lâm Dịch cho rằng chỉ gặp nhau một lần, cũng chỉ là một đoạn ký ức mà thôi, không nghĩ tới lúc rời khỏi Luyện Yêu Sơn, lại gặp được nàng... Càng không nghĩ tới, hai lần gặp được đối phương, đều ở trong tình hình kinh người như thế, cho nên Lâm Dịch cảm khái một tiếng.

Sau khi an bài cho nàng xong, Lâm Dịch liền đứng thẳng lên, nào biết bàn tay ngọc của đối phương, lại ôm chặt lấy cánh tay của hắn, hình như chỉ có bắt lấy Lâm Dịch, nàng mới có cảm giác an toàn, Lâm Dịch sững sờ, lại than nhẹ một tiếng, nhẹ nhang đẩy bàn tay ngọc ra, đứng thẳng người.

Sau khi đặt quần áo chỉnh tề lên trên mặt bàn của phòng trọ, sau khi suy nghĩ, lưu lại một tờ giấy, lúc này mới đẩy cửa đi ra ngoài.

- Bọn Quỷ Linh tới nơi này chắc chắn có mục đích, ta cũng muốn nhìn, rốt cuộc là có chuyện gì?

Quỷ Linh rời khỏi gian phòng của thanh niên kia, vị trí hiện giờ, đều nằm trong cảm giác của Lâm Dịch, nhưng càng làm cho hắn cảm thấy hiếu kỳ là, hắn muốn biết mục đích của đối phương tới đây là gì.

- Thiếu thành chủ... Có thể làm cho thiếu thành thủ thành Bạch Vân tự thân xuất mã tới đây, chắc chắn không phải việc nhỏ.

Lâm Dịch âm thầm suy nghĩ, xưng hô của Quỷ Linh với thanh niên kia, hắn cũng nghe vào trong tai.

Nghĩ đến đây, tuy đang đi trên đường cái, nhưng thần thức của Lâm Dịch cũng đang dò xét, ngay lập tức, đã tìm được tên Quỷ Linh kia.

Mà Quỷ Linh, vẫn đang ở bên trong Anh Hùng Trủng.

Hào khí trong phòng nặng nề và áp lực, sắc mặt tất cả thị vệ biến thành tái nhợt, trong mắt lóe ra thần sắc bối rối và hoảng sợ, mà nữ tử của Anh Hùng Trủng dẫn đám thanh niên này vào và chiêu đãi, sắc mặt hiện giờ không còn chút máu, kinh sợ đứng nguyên tại chỗ, không còn trò chuyện vui vẻ như trước kia, không còn xuân sắc nữa.

Mà Quỷ Linh, đang dùng sắc mặt âm trầm đứng trong phòng, ngẩng đầu nhìn lên cái lỗ thủng nhỏ trong phòng, ánh mắt lập lòe, biểu lộ âm lãnh, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.

Chỉ thấy hắn đột nhiên quay đầu, lạnh lùng nói:

- Truyền lệnh xuống, lập tức phong thành. Cả phường thị, chỉ vào không ra, bắt tất cả nữ tử tới đây cho ta, có can đảm giấu đi, giết chết bất luận tội!

Sau khi nói ra câu sau cùng, một cổ sát khí trùng thiên, từ trên người hắn tuôn ra.

Hắn tức giận thật sự, tuy không quen nhìn tên thiếu thành chủ tự tung tự tác, nhưng dù sao hắn còn là con của thành chủ, hiện giờ đã bị mất tích? Càng buồn cười là, ngay cả chết hay sống cũng không rõ ràng...

Sát khí trùng thiên làm cho tất cả người chung quanh ngay cả hô hấp cũng cứng lại, lập tức có vài tên thị vệ khom người lĩnh mệnh, thân hình khẽ động, hóa thành mấy đạo lưu quang phá tan nóc phòng bay ra ngoài, đi truyền đạt mệnh lệnh, trong phòng, cũng chỉ còn lại nữ tử và Quỷ Linh hai người.

Sắc mặt nữ tử trắng như tờ giấy, toàn thân đang run nhè nhẹ, hiển nhiên vô cùng sợ hãi, cúi đầu, không dám liếc nhìn Quỷ Linh.

Thật lâu sau, Quỷ Linh lạnh lùng mở miệng, nói:

- Thân phận trước đó của nữ tử kia là gì?

Nữ tử quyến rũ trả lời:

- Đại nhân, chuyện này không liên quan tới Anh Hùng Trủng chúng ta, ngài cũng nhìn thấy, trên người con chim non kia không có chút năng lượng nào rồi mà? Lực lượng của nàng bị phong ấn. Hơn nữa, cho dù không bị phong ấn, nàng cũng chỉ là một tiểu nha đầu mà thôi, cũng không có biện pháp giết thiếu thành...

Nữ tử quyền rũ liên tiếp giải thích, làm cho sắc mặt của Quỷ Linh biến thành âm trầm, hắn có chút nghiêng đầu, hai mắt như điện bắn thẳng về phía nữ tử kia, . lời nói của nữ tử dừng lại, trong ánh mắt lộ ra sợ hãi vô hạn.

- Ta chỉ hỏi ngươi, nàng có thân phận gì, ta không hỏi vấn đề của ngươi, ngươi cũng đừng có nhiều lời, hiểu chưa?

Quỷ Linh nói ra mỗi chữ, nữ tử quyến rũ kia liên tục gật đầu, trong mắt hiện ra sợ hãi vô hạn.

Thấy đối phương đã hiểu ý của mình, Quỷ Linh mới từ từ khôi phục ánh mát, tiếp tục mở miệng, nói:

- Nói đi!

Sau khi Quỷ Linh thu hồi ánh mắt, nàng kia mới buông lỏng một hơi, áp lực vô cùng lớn vừa rồi, cũng hoàn toàn biến mất. Nhưng trong nội tâm của nàng vẫn khủng hoảng, vội vàng nói:

- Nàng vốn là dân trên một hòn đảo gần đây, một đám giặc cỏ trong lúc vô tình phát hiện ra hòn đảo, sau khi cướp sạch, mới bán nàng tới đây... Còn lại, ta không biết gì nữa!

- Giặc cỏ?

Quỷ Linh khẽ nhíu mày.

Hắn cũng có nghe qua đám giặc cỏ, đại khái mà nói, kỳ thật chính là tổ chức của tán nhân tại Thiên Giới, chuyên môn săn giết người đi một mình ở Thiên Giới, cũng tìm kiếm một ít hòn đảo, sau khi cướp sạch, lại tìm kiếm những nữ tử có chút tư sắc bán cho Anh Hùng Trủng, làm kỹ nữ hầu hạ người ta, cũng chỉ là mấy tiểu tử bất nhập lưu mà thôi.

Trong phòng lại lần nữa an tĩnh lại, hào khí và áp lực, làm cho nữ tử kia thu người lại, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Thật lâu về sau, Quỷ Linh mới hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn qua lỗ nhỏ trên mái nhà:

- Cho dù ngươi là ai... Ngươi chết chắc rồi!

Sau khi nói câu này, thân hình của Quỷ Linh hóa thành một đạo lưu quang, biến mất không thấy gì nữa, mà nữ tử quyền rũ, trong nháy mắt ngã xuống đất, thở dốc từng hồi, bộ ngực nhô cao phập phồng, dáng người lung linh run lên, trong bất tri bất giác, chỉ cảm thấy phía dưới ấm áp, cúi đầu xem xét, thì thấy một vết nước chảy ra.

Trên đường phố, Lâm Dịch cũng có chút nhíu mày, suy tư...

Một lát sâu, Lâm Dịch xoay người, đi về hướng khách sạn.

Vừa đi vào gian phòng, lập tức có một vật nện mạnh tới, Lâm Dịch vô ý thức nghiêng người, thò tay bắt lấy... Thì ra là một cái ghế.

- Lâm Phỉ, là ta...

Lâm Dịch vội vàng mở miệng, liền nghe "Đông" một cái, Lâm Dịch lập tức quay đầu nhìn lại, thì ra hiện giờ Lâm Phỉ đã mặc bộ quần áo hắn mua cho, đang ngồi trong góc phòng, nước mắt đầy mặt, bộ dáng cực kỳ bất lực.

Lâm Dịch giật mình, bước nhanh vài bước, đi tới, nói:

- Lâm Phỉ, thế nào?

Lâm Phỉ lao tới, chui vào trong ngực của Lâm Dịch, Lâm Dịch sững sờ một chút, lập tức cảm giác thân thể của đối phương đang run lên.

- Ô ô... Đứng... Đừng bỏ ta lại một mình... Ta... Ta sợ...

Lâm Phỉ bất lực nức nở, ôm ngang hông của Lâm Dịch, thần sắc hoảng sợ nói không thành lời, giống như chỉ có ôm Lâm Dịch, mới có thể cho nàng cảm giác an toàn một chút.

- Đều tại những tên hỗn đãn kia!

Lâm Dịch nhịn không được mắng một câu... Nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt Lâm Phỉ, đó là một nữ tử kiên cường thế nào? Đối mặt với bốn năm tồn tại cường đại hơn nàng, nhưng nàng vẫn dám liều mạng với đối phương, vì mẫu thân mình, thậm chí còn dám một thân một mình, tiến vào Luyện Yêu Sơn solo với yêu thú... Mà bây giờ...

Nhìn thấy gương mặt trong ngực khóc như lê hoa đái vũ, thân thể mềm mại không ngừng run nhẹ, phải trải qua tra tấn như thế nào, mới có thể làm cho một nữ tử kiên cường bị dọa thành như thế này đây?

Tức giận đã tắt của hắn, lập tức cháy lên, hắn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của đối phương, không ngừng trầm giọng an ủi. Thật lâu về sau, Lâm Phỉ mới ngừng nức nở.

- Được rồi, khóc nhiều không xinh đẹp đâu!

Lâm Dịch lôi nàng từ trong ngực ra, ôn nhu nói ra. Nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng... Đôi mắt to xinh đẹp, hiện giờ đã sưng đỏ.

Cảm nhận được ôn nhu của Lâm Dịch, trên gương mặt xinh đẹp như bạch ngọc của Lâm Phỉ, xuất hiện thần sắc ửng đỏ, có chút cúi đầu xuống, nhưng bàn tay ngọc, cơ hồ vô ý thức túm lấy góc áo của Lâm Dịch, bộ dáng kia, nói không nên lời, làm cho người ta thương tiếc.

Lâm Dịch than nhẹ một tiếng, nhịn không được mà vuốt ve mái tóc của nàng.

- Được rồi, tất cả đã qua đi, không có việc gì...

Lâm Dịch cười nhẹ một cái, trấn an đối phương.

Lâm Phỉ ngẩng đầu nhìn Lâm Dịch, trong đôi mắt to xuất hiện nước mắt, nhịn không được mà vùi đầu vào trong ngực của hắn... Nàng chỉ cảm thấy, chỉ khi được Lâm Dịch ôm ấp, mới là nơi an toàn nhất thế gian này.

Nhìn thấy Lâm Phỉ như hiện giờ, Lâm Dịch cũng phải than nhẹ một tiếng, rất hiển nhiên, nàng có loại cảm xúc ỷ lại vào mình rất sâu.

Nói thực ra, Lâm Dịch và Lâm Phỉ chỉ là bèo nước gặp nhau thôi. Số lần gặp mặt nhau, cũng chỉ hai lần mà thôi.

Nhưng mà, hai lần này nàng đều được lâm Dịch cứu ra hiểm cảnh, đương nhiên sinh ra cảm xúc ỷ lại vào Lâm Dịch rất sâu rồi. Cho rằng vào thời điểm ở bên cạnh hắn, mới có được cảm giác an toàn. -

Mà Lâm Dịch đối với Lâm Phỉ, trong tâm lý có một loại cảm giác thương tiếc... Mẫu thân trọng thương, Lâm Phỉ không để ý tới nguy hiểm mà đi vào Luyện Yêu Sơn, gặp phải cường địch, Lâm Phỉ vẫn dám đánh nhau chết sống với đối phương một phen... Nói thực ra, nữ nhi như thế, người ra rất thưởng thức.

Mà lần này gặp mặt, cũng ở dưới loại tình huống như vậy, nhìn thấy Lâm Phỉ bị tên thiếu thành chủ kia tra tấn, cũng chỉ có thể dùng ánh mắt bất khuất, Lâm Dịch đã động tâm... Đây là nữ tử kiên cường.

Nhẹ nhẹ xoa mái tóc mềm mại của đối phương, sau đó thật lâu, Lâm Dịch mới lôi nàng từ trong ngực ra, cảm xúc của Lâm Phỉ cũng ổn định trở lại, nhìn thấy Lâm Dịch nhìn thẳng vào mình, trong lúc nhất thời, đôi má của Lâm Phỉ ửng đỏ lên, ngượng ngùng cúi đầu xuống.

Không thể không nói, Lâm Phỉ này là mỹ nữ khó gặp, người đẹp như tranh, khuôn mặt tinh tế trắng như bạch ngọc, xinh xắn quỳnh tị, đôi môi anh đào màu hồng phấn.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-712)