Vay nóng Tima

Truyện:Chung Cực Truyền Thừa - Chương 547

Chung Cực Truyền Thừa
Trọn bộ 712 chương
Chương 547: Diệp Khô!
0.00
(0 votes)


Chương (1-712)

Siêu sale Shopee


Lâm Dịch cũng có tâm đấu với đối phương một trận, nhưng thấy năng lượng cuồng bạo của đối phương, âm thầm kinh hãi. Nhưng biểu hiện ra ngoài vẫn là cười khẽ, chậm rãi nói:

- Thành chủ thành Bạch Vân... Ngươi đối xử với người khác thế nào, ta không biết, cũng không muốn biết, nhưng ở trước mặt ta, ngươi không có tư cách dùng khí thế thượng vị giả nói chuyện với ta, vẫn là đáp áp trước... Ta, cự tuyệt trả lời.

- Tốt! Bản tôn đã quên mất bao nhiêu năm qua, có người nào dám nói chuyện như thế này với bản tôn! Hôm nay, ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ!

Thanh niên đội kim quan cười ha hả, vừa mới nói xong, chỉ thấy không gian chung quanh co rút lại, sau đó bộc phát ra năng lượng màu tím cường đại, gào thét bay về phía Lâm Dịch.

Lâm Dịch nói xong câu kia, đã gia trì chiến văn! Chiến văn hiện tại của hắn đã gia trì năng lượng gấp trăm lần, Hai mắt như điện, năng lượng huyết sắc trong tay đại thịnh, sau đó cứng đối cứng với đối phương.

Oanh!

Một tiếng nổ lớn vang lên, một không gian màu đen rộng hơn hai mươi km, xuất hiện ở vị trí trung tâm của hai người, không gian cuồng bạo, tiếng không gian bị xé rách vang lên liên tục.

Lâm Dịch chỉ cảm thấy có một cổ lực lượng mạnh không gì sánh kịp, chui vào cơ thể của hắn, mang theo thân thể của hắn bay ra xa hơn bốn mươi km! Cổ năng lượng này vô cùng bá đạo, không ngừng xông vào trong kinh mạch của hắn! Năng lượng Hổ Thần Quyết, lập tức phát huy năng lực thôn phệ cường đại của nó, lập tức thôn phệ sạch sẽ, nhưng Lâm Dịch, khóe miệng có một đạo máu tươi chảy xuống...

Lần cứng đối cứng đầu tiên, Lâm Dịch hơi yếu hơn, bị vết thương nhẹ.

Năm người chung quanh, thời điểm nghe được giọng nói của hai người mang theo thuốc nổ, đã cảm thấy không đúng, lập tức ra ra mọi nơi, dùng tốc độ cao nhất, rời đi chừng trăm km, thời điềm nhìn thấy khoảng không màu đe khổng lồ ở đó, sắc mặt tái nhợt không còn chút máu.

- Quả nhiên, dám nói chuyện như thế với thành chủ thành Bạch Vân... Không phải người bình thường a.

Có hai người cùng bay về hướng đông, hiện giờ nhìn thấy đằng sau nổ tung, một người trong đó lập tức kinh hãi nói ra.

Vụ nổ này, cho thấy kết quả của hai cổ năng lượng đụng vào nhau, thực lực của hai người không kém, nhưng muốn phát sinh va chạm lớn như thế với cường giả Hư Thần, cũng là chuyện tuyệt đối không thể... Dù sao, lực lượng tương đương, hai cổ lực lượng không kém nhau bao nhiêu va chạm nhau, mới phát sinh hiệu quả nổ tung lớn như thế.

Tầng tầng lớp lớp không gian loạn lưu bị nổ tung, lan về phía bọn họ, nhưng thực lực của những người này không kém, đều tránh ra.

- Chúng ta nên đi mau, nếu không, sau đó sẽ rước họa vào thân.

Mọi người sinh hoạt trong Thiên Giới không dễ dàng, có thể tu hành đến trình độ cường giả lục giai cũng không dễ dàng, bản thân đều yêu quý lông vũ của mình, hiện tại thấy hai người có thực lực mạnh hơn mình, hơn nữa nhìn tình hình là bất phân thắng bại, lập tức sinh ra suy nghĩ rời đi... Dù sao, ở bên cạnh người mạnh như thế, có chút không an toàn.

Cứ như vậy, năm người còn lại tìm một phương hướng, bỏ chạy ra xa, sợ thành chủ thành Bạch Vân lưu lại.

Bên này, trên mặt thanh niên đội kim quan không che giấu biểu lộ kinh ngạc... Trình độ năng lượng trước kia của đối phương là lục giai đỉnh phong, chỉ trong nháy mắt, thực lực lại tăng lên gấp trăm lần? Trừ phi vào thời khắc cuối cùng, năng lượng của bản thân tăng vọt trong nháy mắt, nhưng làm như thế, sẽ bị trọng thương.

- Rốt cuộc ngươi là ai?

Trên mặt của thanh niên đội kim quan, lộ ra một tia thận trọng... Không thể không nói, đối phương tiếp hắn một kích, đã đủ cho hắn đối đãi với đối phương như cường giả ngang cấp...

Lâm Dịch không thèm để ý tới vết máu trên khóe miệng, thân thể bị chấn động, đã được năng lượng Hổ Thần Quyết chữa trị, đã khỏi hẳn.

Hắn lạnh nhạt nhìn đối phương, sau đó cười nói một câu:

- Các hạ không cảm thấy mình không lễ phép sao? Khi hỏi người khác, phải báo tên của mình trước, sau đó mới có quyền hỏi đối phương tên gì.

Thanh niên đội kim quan nhíu mày, nhưng vẫn nói ra:

- Bản tôn chính là thành chủ Diệp Khô của thành Bạch Vân, ngươi là ai?

Lâm Dịch nhíu mày, nói:

- Lâm Dịch!

- Lâm Dịch?

Diệp Khô nhíu mày một cái, chỉ cảm thấy cái tên này rất quen, nhưng trong thời gian ngắn không thể nhớ ra, nhưng nhìn về phía đối phương, điềm nhiên nói:

- Có phải là ngươi đã giết con ta không?

Nhưng Diệp Khô cũng không phải sợ Lâm Dịch, chỉ là không muốn dây dưa với đối phương mà thôi... Không thể không nói, thực lực của Lâm Dịch làm cho hắn kinh ngạc, nhưng chưa đạt tới trình độ khiến cho hắn cố kỵ, sở dĩ hỏi như vậy, là do hắn không muốn dây dưa, dù sao, hôm nay hắn muốn báo thù cho con, nên mới chạy tới địa phương như thế này, trong địa bàn của hắn, cho nên hắn mới đi tới nơi xa thế này, nếu Lâm Dịch không phải hung thủ, hắn sẽ bắt lấy những người khác, bởi vì hắn không muốn buông tha cho kẻ giết con hắn!

Lâm Dịch khẽ cười một tiếng, nhưng ánh mắt của hắn từ từ lạnh như băng, dùng thần sắc lạnh lẽo nhìn Diệp Khô, chậm rãi nói:

- Con của ngươi đáng chết!

Sắc mặt Diệp Khô biến đổi, dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn Lâm Dịch, nói:

- Ý của ngươi là... Ngươi thừa nhận là người giết con của ta?

Lâm Dịch hừ lạnh một tiếng, từ từ nói:

- Cho tới bây giờ ta chưa từng phủ nhận qua!

Diệp Khô siết chặc nắm đấm, ánh mắt lạnh như băng nhìn Lâm Dịch, nói:

- Ta vốn rất thưởng thức ngươi, đáng tiếc, ngươi đã giết con của ta... Không còn cách nào, ta cũng chỉ có thể giết ngươi thôi. Đáng tiếc, nếu ngươi hiểu được ẩn nhẫn, đợi đến lúc ngươi thành cường giả Hư Thần, ta cũng không nhất định có thể giết ngươi, nhưng mà, hiện giờ ngươi không có cơ hội.

Lâm Dịch khẽ cười một tiếng, ánh mắt lạnh như băng nhìn đối phương, không chút kiêu ngạo, nói:

- Ta đã dám làm, cũng dám thừa nhận, đã dám thừa nhận, đương nhiên không sợ ngươi.

Diệp Khô cắn chặt răng, thật lâu sau, từ từ mở miệng, nói:

- Rốt cuộc con của ta đã làm gì ngươi? Tại sao ngươi nhất định phải giết nó?

Lâm Dịch hừ lạnh một tiếng, nói:

- Thủ hạ dưới tay của ngươi có một người tên là Quỷ Linh đúng không? Ngươi nên đi hỏi hắn, ngươi sẽ rõ!

- Quỷ Linh?

Diệp Khô khẽ nhíu mày, đột nhiên nhớ tới cái gì, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, nói:

- Ngươi chính là Lâm Dịch mà Quỷ Linh nói?

Lâm Dịch nhìn thấy thần sắc kinh hãi của Diệp Khô, lập tức biết rõ vì cái gì mà hắn kinh hãi... Hiển nhiên, Quỷ Linh đã từng đề cập chuyện của mình với Diệp Khô, thời điểm vài chục năm trước mình chỉ là ngũ giai, không đến lục giai, hiện giờ đạt tới lục giai đỉnh phong... Cũng khó trách đối phương kinh hãi.

Diệp Không hoảng sợ nhìn gương mặt lạnh lùng của Lâm Dịch, trong nhất thời kinh hãi khó hiểu.

Cũng khó trách hắn kinh hãi. Phải biết rằng, hắn từ trình độ ngũ giai tiến vào Hư Thần, đây là chuyện cần mấy vạn năm mới hoàn thành nha! Nhưng Lâm Dịch này? Lâm Dịch có thể hoàn thành trong thời gian vài chục năm? Tốc độ này tính toán là cái gì?

Diệp Khô hoàn toàn ngốc trệ.

Lâm Dịch nhìn hắn.

Sau đó thật lâu, Diệp Khô mới hồi phục tinh thần lại. Hít sâu một hơi, ánh mắt từ từ lạnh lẽo... Hôm nay, hắn đã khởi sát tâm chân chính với Lâm Dịch.

Có lẽ, hắn chỉ có cơ hội lần này thôi.

- Vì chuyện hắn hơn ba chục năm trước chặn giết ngươi, cho nên hôm nay ngươi giết con của ta?

Diệp Không lạnh như băng hỏi.

Lâm Dịch gật đầu.

- Được, chúng ta không còn gì để nói, ngươi đi chết đi!

Diệp Khô hít sâu một hơi, một cổ khí thế khổng lồ không gì sánh kịp, từ trên người của hắn áp lên người của Lâm Dịch.

Lâm Dịch không chút yếu thế, khí thế trên người nghênh đón.

Diệp Khô trở thành cường giả Hư Thần nhiều năm, khí thế cường hoành, mà Lâm Dịch tu hành Hổ Thần Quyết vô cùng thần kỳ, cộng thêm sau khi gia trì chiến văn, khí thế kia không kém đối phương! Ẩn ẩn có một cổ khí thế cuồng bạo, khí khái cuồng bá thiên hạ!

- Rầm rầm rầm rầm oanh...

Bởi vì trong không trung xuất hiện khí thế điên cuồng của hai người, phiến thiên địa này, biến thành hắc ám.

- A!

Hai người đồng thời thét to, đánh về phía đối phương!

Năng lượng màu tím của Diệp Khô vô cùng kinh người, lao về phía Lâm Dịch, năng lượng phô thiên cái địa, làm cho Lâm Dịch không có chỗ tránh né.

Nhưng Lâm Dịch biết rõ không thể dùng cách cứng đối cứng với đối phương, năng lượng của hắn không mạnh bằng đối phương. Chỉ thấy thần sắc Lâm Dịch lạnh lùng, trong đôi mắt không loạn chút nào. Thân thể linh hoạt giống như con lươn, đột phá từ điểm yếu nhất từ năng lượng của đối phương, năng lượng huyết sắc lập tức đại thịnh, đánh ra.

Đương nhiên Diệp Khô cũng không phải đèn cạn dầu, vừa thấy như thế, thân thể không tránh không dời, hào quang màu tím lập tức ngưng tụ thành một tầng binh chướng, năng lượng huyết sắc dụng vào tầng bình chướng, hóa thành huyết vũ đầy trời. Mà cùng lúc đó, năng lượng màu tím của Diệp Khô, lại đánh về phía Lâm Dịch.

Khoảng cách quá gần, mặc dù Lâm Dịch không cách nào tránh né, cắn răng một cái, trước người của Lâm Dịch xuất hiện một đạo bình chướng huyết sắc, năng lượng cuồng bạo đánh lên người Lâm Dịch, chỉ nghe ầm một tiếng, năng lượng huyết sắc bị nghiền nát, thân thể của Lâm Dịch bị đánh bay ra ngoài, máu tươi phun ra!

Hư Thần và lục giai, quả nhiên chênh lệch về chất, mặc dù cường độ năng lượng của Lâm Dịch, đã không yếu hơn đối phương, nhưng về chất, vẫn kém quá xa.

Lâm Dịch phun máu bay ra, ánh mắt của hắn lập lòe.

- Không thể chống lại, chỉ có thể dùng lĩnh vực!

Nghĩ đến đây, Lâm Dịch nhắm con mắt lại, lĩnh vực chi lực, lặng yên tản mát ra, phạm vi lĩnh vực, đã bao phủ khu vực chiến đấu của bọn họ.

Gặp Lâm Dịch trở mình bay ra ngoài, khóe miệng của Diệp Khô xuất hiện nụ cười lạnh.

- Có lẽ trăm năm sau ta không phải là đối thủ của ngươi, nhưng đáng tiếc... Ngươi quá mức kiêu ngạo, không hiểu ẩn nhẫn, đề phòng chuyện ngoài ý muốn, ta chỉ có thể giết ngươi thôi!

Trong mắt của Diệp Khô bắn ra sát cơ, trong tay xuất hiện đạo ánh sáng bạc lóe lên, là một thanh trường kiếm.

Diệp Khô ném trường kiếm lên không trung, sau đó bắt kiếm quyết, chỉ nghe ' vụt ' một tiếng kiếm minh! Vô số đạo ngân sắc quang mang, đánh về phía Lâm Dịch! Tốc độ cực nhanh, ngay lập tức đã tới trước người Lâm Dịch.

Bên trong lĩnh vực, Lâm Dịch cảm nhận được lực lượng của trường kiếm, mỗi một thanh trường kiếm, tương đương với một kích toàn lực của Diệp Khô, lực xuyên thủng của nó, vô cùng kinh người.

Nếu bị trường kiếm đâm trúng, Lâm Dịch chỉ có kết cục bị vạn kiếm xuyên tim.

Chỉ thấy Lâm Dịch cắn răng một cái, ánh sáng bạc trong tay lóe lên, xuất hiện một cái lục lạc nhỏ, hắn ném cái lục lạc lên không trung, huyết sắc quang mang rót vào bên trong, cái lục lạc này biến lớn lên, trong khoảnh khắc đã bao phủ Lâm Dịch vào bên trong.

Ầm ầm ầm... rầm rầm rầm...

Vô số âm thanh va chạm, vô số đạo kiếm quang ảm đạm xuống, toàn bộ đều đụng vào bình chướng của cái lục lạc! Chỉ thấy trên lục lạc hiện ra một đạo kim sắc quang mang, hào quang bao phủ bên ngoài, có ba ký tự xoay tròn và liên tục phát sáng, lộ ra vẻ thần bí, giống như đá ngầm mặc cho sóng biển va chạm, sừng sững bất động!

Thần sắc Diệp Khô hơi đổi, nói:

- Hư Thần Khí phòng ngự, tiểu tử này, không thể lưu.

Sau khi nhìn thấy Hư Thần Khí phòng ngự của đối phương, thần sắc Diệp Khô phát lạnh.

Chỉ thấy hắn bắt kiếm quyết, không ngừng phun ra vô số đạo âm sắc quang mang, trường kiếm khẽ run lên, hiện ra nguyên hình! Lập tức, trường kiếm run rẩy, không gian chung quanh trong nháy mắt bị trường kiếm hấp dãn, điên cuồng tiến vào trong thân kiếm, mà trường kiếm thon nhỏ kia, càng lúc càng lớn, càng ngày càng lớn... Đến cuối cùng, đã biến thành trường kiếm hơn ngàn thước, rộng mấy chục thước!

Trên mặt Diệp Khô hiện ra thần sắc dữ tợn.

- vụt" một tiếng thật lớn, trường kiếm với thế lôi đình vạn quân, hướng về lục lạc màu vàng, mạnh mẽ đập tới.

Đối mặt một chiêu này, sắc mặt Lâm Dịch biến đổi.

Nhưng hắn cố ý bằng vào thực lực hiện giờ chiến đấu với cường giả Hư Thần một trận, không tới thời khắc cuối cùng, hắn thực sự không muốn buông tha.

Hai ngón tay phải khép lại, ngón tay run lên, Lôi Đình chi linh run nhẹ, điện quang màu tím lượn lờ, nương theo tiếng quát nhẹ của Lâm Dịch, chỉ nghe tiếng sấm ầm ầm vang dội trời đất, chỉ thấy một đạo điện xà màu tím, giống như một con cự xà màu tím, đánh lên cự kiếm màu bạc của Diệp Khô!

Oanh!

Lại một tiếng sấm vang dội trời cao, lực lượng cường đại tới mức làm cho không gian chung quanh sụp đổ trong nháy mắt, lan ra không gian chung quanh, vết rách không gian màu đen, đã bao phủ một khoảng cách mấy chục km.

Phốc!

Lâm Dịch phun một ngụm máu tươi ra ngoài, thân thể giống như gặp trọng kích, bay nhanh về phía sau! Sau khi bay được mấy km, khó khăn lắm mới dừng lại, mà Lôi Đình chi linh vốn sáng bóng, cũng biến thành ảm đạm, bởi vì bản thân nó đã ngăn cản một nửa lực lượng của cự kiếm màu bạc!

Diệp Khô biến sắc, trong mắt hiện ra một tia lệ khí, hừ một tiếng, năng lượng màu tím tiếp tục rót vào trong cự kiếm màu bạc! Cự kiếm màu bạc vốn tan rã đại bộ phận màu sắc sáng bóng, lại phát ra ánh sáng rực rỡ! Mà cùng lúc đó, Lôi Đình chi linh vốn sáng bóng, lại ảm đạm đi nhiều!

Sắc mặt của Lâm Dịch tái nhợt không còn chút máu, mồ hôi như mưa, chảy xuống giống như suối, một cổ đau đớn tê tâm liệt phế xông lên đầu của hắn, va chạm vừa rồi, làm cho thân thể của hắn, bị trùng kích chưa từng có trước đây!

Lâm Dịch cắn chặc hàm răng, nhìn xuống phía dưới, khuôn mặt âm lãnh nhìn Diệp Khô, máu tươi từ trong khóe miệng của hắn chải ra ngoài.

Quả nhiên, cường giả Hư Thần và cường giả lục giai, khác nhau về chất giống như trời và đất, cũng không phải dùng nhiều lượng là có thể đền bù, huống chi, mặc dù là lượng, hai người cũng chỉ sàn sàn nhau mà thôi.

- Ta sẽ trở lại, tiếp theo, ta sẽ đánh bại ngươi...

m thanh của Lâm Dịch, vang lên trong đầu của Diệp Khô, sắc mặt Diệp Khô lập tức biến đổi, tinh quang trong mắt bắn ra, sau khi hét to một tiếng, năng lượng màu tím mạnh hơn nữa, tụ tập lên cự kiếm màu bạc, chỉ thấy màu bạc trên cự kiếm càng ngày càng mạnh! Làm cho Lôi Đình chi linh đã ảm đạm, càng ẩm đạm hơn, tùy thời có thể rơi xuống.

Nhưng đúng vào lúc này, nó vốn ảm đạm không có ánh sáng, Lôi Đình chi linh sắp bị hủy bởi cự kiếm màu bạc kia, đột nhiên phát ra hào quang rực rỡ, cự kiếm màu bạc đang đánh xuống cũng bị ngăn cản một chút.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-712)