Vay nóng Tima

Truyện:Chung Cực Truyền Thừa - Chương 598

Chung Cực Truyền Thừa
Trọn bộ 712 chương
Chương 598: Rời đi
0.00
(0 votes)


Chương (1-712)

Siêu sale Shopee


- Bái kiến Đế Quân.

Hắc y nhân kia căn bản không dám nhìn thẳng Tố Vân, hơi cúi đầu, tôn kính kêu lên.

Con mắt Tố Vân hơi đổi, nhìn về phía hắn. Một lát sau, khẽ thở dài một tiếng, hỏi:

- Ngươi tên gì?

Hắc y nhân không nghĩ Tố Vân lại muốn hỏi vấn đề này, có chút sửng sốt, nhưng cũng lập tức cung kính trả lời:

- Hồi bẩm Đế Quân, tên tiểu nhân là Liên Ngọc.

Tố Vân khẽ gật đầu, sau đó liếc nhìn đoàn người mặc vây giáp màu xanh chung quanh. Trong nháy mắt, hô hấp của tất cả người mặc vây giáp màu xanh như có chút ngưng lại, không người nào dám hô hấp, đôi mắt bàng hoàng, tâm thần bất định nhìn Tố Vân. Bọn hắn biết rõ, hiện giờ là thời khắc quyết định sinh tử của bọn hắn rồi!

Tố Vân trầm mặc một lát, sau đó nàng nói với Liên Ngọc kia:

- Các ngươi rời đi đi, mai táng Chu Khắc cẩn thận.

Hô hấp của Liên Ngọc lập tức dừng lại một hồi, sau đó liền lập tức cuồng hỉ lên, cung kính nói:

- Tạ ơn Đế Quân không giết, tạ ơn Đế Quân không giết!

Lâm Dịch nhìn thoáng qua thủ lĩnh đoàn mặc vây giáp màu trắng kia, trước khi chuyện này phát sinh, hắn và Tố Vân cũng đã biết rõ. Dù sao thì thần thức của cường giả Hư Thần Cảnh cường đại, cũng không phải song phương có thể so sánh được. Cho nên Lâm Dịch vô ý thức nhìn thủ lĩnh đoàn mặc vây giáp màu trắng này sau khi nghe Tố Vân nói xong sẽ có biểu lộ gì.

Nhưng mà, chỉ thấy biểu lộ của tên thủ lĩnh kia không có chút biến hóa nào, thậm chí nhìn Tố Vân với ánh mắt nồng nhiệt, vô cùng tôn sùng, không có chút biến hóa nào. Cái này khiến Lâm Dịch hơi sững sờ, nhưng lại lập tức cảm khái.

Mị lực của Tố Vân này, đích thật là phi thường kinh người. Nhìn mỗi người trong đoàn mặc vây giáp màu trắng này, chỉ sợ Tố Vân là nữ thần trong suy nghĩ của bọn hắn a.

Đối với mọi người trên Thiên Giới mà nói, tôn kính một người thì có thể, nhưng nếu như tôn sùng đạt đến loại trình độ này, thậm chí có thể nói là sùng bái thì ảnh hưởng đối với tu vi cá nhân là cực kỳ to lớn.

Dù sao, mục tiêu cuối cùng bọn hắn truy cầu là Thiên Đạo. Mà truy cầu Thiên Đạo, tâm tình là cực kỳ trọng yếu. mà cảm xúc tôn sùng như vậy, sẽ hạn chế nghiêm trọng đến bộ pháp trên con đường tu hành sau này của bọn hắn.

Bọn hắn với tư cách là cường giả Ngũ giai, thậm chí Lục giai, như thế nào không hiểu loại chuyện này? Nhưng nguyên một đám bọn hắn vẫn nhịn không được sinh ra loại cảm xúc tôn sùng này với Tố Vân, đích thật là khiến người cảm thán không thôi.

Lâm Dịch nhìn thấy trong đôi mắt của bọn hắn nhìn Tố Vân với vẻ cuồng nhiệt, vô cùng tôn sùng, có chút cảm khái trong nội tâm. Nếu hiện giờ Tố Vân ra lệnh cho bọn hắn tự sát, chỉ sợ bọn hắn cũng tuyệt đối không nói câu thứ hai nào a.

Tạm thời không nhắc tới đoàn người vây giáp màu xanh đang cảm kích. Tố Vân nói xong lời này, khẽ thở dài một tiếng nữa, sau đó mang theo Lâm Dịch và Lâm Phỉ đi thẳng về Tinh xá.

Bộ dáng vẫn như ba tháng trước, chỉ có điều Bách hỏa tửu còn lại nửa bình trên bàn dây leo trên mặt đất kia, tự nhiên là bị nha đầu Lâm Phỉ uống sạch.

- Tỷ tỷ giống như là xinh đẹp hơn a.

Lúc Tố Vân bắt đầu đi vào, Lâm Phỉ vẫn nhìn theo nàng. Một mực tiến vào trong bồn địa, sau đó mới đột nhiên nhẹ nhàng nói một tiếng bên tai Lâm Dịch.

Lâm Dịch hơi sững sờ, lập tức mỉm cười, nhưng lại không nói gì.

Cấp độ Thiên Đạo này, còn không phải Lâm Phỉ có thể tiếp xúc. Nhưng không phải không cách nào tiếp xúc, cũng không có nghĩa là không cách nào cảm giác được.

Càng tiếp cận Thiên Đạo, mị lực biểu hiện ra ngoài càng tăng lên. Ví dụ như là Tố Vân hiện giờ, Thiên Đạo của nàng đã có chút thành tựu, mỗi một cái động tay nhấc chân lúc này của nàng, đều có một cỗ mị lực hồn nhiên tự tại. Hành vi của nàng đối với Thiên Đạo chính là không tự giác được, mà nàng cũng không ý thức được, nhưng trong tiềm thức, nàng đã là như vậy rồi.

Cái này, cũng chính là chút tiêu chí thành tựu của Thiên Đạo.

- Khi nào Đế Quân chuẩn bị bế quan?

Sau khi khách và chủ ngồi xuống, Lâm Dịch rất tự nhiên cười hỏi.

Tố Vân có chút lộ ra dáng tươi cười, suy nghĩ một chút, sau đó nói ra:

- Chắc có lẽ không lâu nữa.

Lâm Dịch cười nói:

- Đã như vây, Lâm Dịch chúc Đế Quân một lần hành động liền ngưng tụ ra được Thần Cách.

Tố Vân mỉm cười, gật gật đầu thanh nhã, không nói gì.

Nhưng mà Lâm Phỉ nghe được Lâm Dịch nói như vậy, ngạc nhiên mở to hai mắt ra nhìn, thật lâu sau mới hô lên:

- Thần Cách? Tố Vân tỷ tỷ muốn ngưng tụ ra Thần Cách sao?

Đối với Thần Cách này, mọi người trên Thiên Giới cũng không có chút xa lạ nào. Dù là Lâm Phỉ cũng phi thường hiểu rõ muốn ngưng tụ Thần Cách khó khăn như thế nào. Mà hiện giờ nghe nữ tử ngồi trước mặt nàng muốn ngưng tụ ra Thần Cách. Hơn nữa nhìn ngữ khí và biểu tình của nàng khi nói chuyện với Lâm Dịch, tựa hồ như nàng chắc chắn có thể ngưng tụ ra Thần Cách. Cũng khó trách Lâm Phỉ lại ngạc nhiên như vậy.

Lâm Phỉ lộ ra biểu lộ đáng yêu, lập tức khiến Tố Vân lộ ra dáng tươi cười, nói:

- Cuối cùng cũng có một ngày ngươi đạt đến bước này.

Lâm Phỉ nghe xong lời ấy, liền biết rõ Tố Vân đích xác có thể ngưng tụ ra Thần Cách rồi. Lập tức nhìn Tố Vân với vẻ hâm mộ và sùng bái mà nói:

- Tỷ tỷ quả thực lợi hại a.

Tố Vân cười cười, ánh mắt không tự chủ quét qua Lâm Dịch, trong lòng hơi có chút cảm thán. Tuy rằng hiện giờ Thiên Đạo của nàng đã có chút thành tựu, nhưng nàng phát hiện mình hoàn toàn không nhìn ra Lâm Dịch nông sâu như thế nào. Luận thực lực, Lâm Dịch kia tuyệt đối không phải đối thủ của mình, về điểm này, Tố Vân không có điểm nghi ngờ nào. Nhưng mà, khiến người quỷ dị chính là. Ngoại trừ thực lực ra, trên người Lâm Dịch còn thứ đồ vật khác mà Tố Vân hoàn toàn không đoán ra. Thoạt nhìn, hắn tựa hồ không hề đơn giản như vậy.

Phải biết rằng, một người có chút thành tựu về Thiên Đạo, dù không ngưng tụ ra Thần Cách, nhưng căn cứ Thiên Đạo của mình mà suy diễn ra, cũng có thể nhìn thấu rất nhiều sự vật. Dù sao thì Thiên Đạo rất quỷ bí, nhìn như vô tích, nhưng mà đã có thể cảm giác, như vậy tự nhiên có được quỹ tích của chính hắn. Một ít cường giả Thần Cấp lợi hại, thậm chí có thể nhìn quỹ tích Thiên Đạo mà phỏng đoán ra được rất nhiều chuyện chưa phát sinh!

Đương nhiên, loại truyền thuyết này vô cùng phiêu miễu, lại cũng không có người nào biết. Dù sao thì chuyện chưa phát sinh, nếu có người có thể nói rõ, như vậy cũng có chút quá không có đạo lý. Dù sao thì mỗi một sự kiện phát sinh, đều là do vô số điều kiện không biết rõ tụ tập lại. Chỉ cần khác đi một chút, kết quả liền hoàn toàn bất đồng.

Cũng như tên Liên Ngọc hôm nay kia.

Tố Vân nhìn ra tâm chí Liên Ngọc này cực kỳ kiên cường, trên phương diện tu hành còn rất có thiên phú. Chỉ cần tối đa trăm năm nữa, hắn có thể trở thành cường giả Hư Thần Cảnh.

Nhưng mà, nếu như hôm nay Tố Vân giết hắn. Như vậy, trăm năm sau hắn có thể trở thành cường giả Hư Thần Cảnh sao?

Cái này là một loại Thiên Đạo quỷ bí, không phải người bình thường có thể nhìn ra. Có lẽ chỉ là một ý niệm trong đầu, khẽ vươn tay duỗi chân ra là có thể cải biến quỹ tích Thiên Đạo.

Cái gọi là chút thành tựu Thiên Đạo, cũng chỉ là xác minh được một tia Thiên Đạo mà thôi, không hơn không kém.

Nói chuyện một phen, lúc này ánh trắng đã treo lên giữa trời cao.

- Thời gian đã không còn sớm, lại chậm trễ ba tháng. Nếu như có thể, còn phiền toái Đế Quan mang bọn ta đến không gian Truyền Tống Trận a.

Lâm Dịch minh bạch tính cách Tố Vân, cho nên khi nói chuyện với nàng cũng không động tâm tư gì, mà là nói trắng ra.

Tố Vân khẽ gật đầu, nói:

- Như vậy, chúng ta đi thôi.

Lúc này, ba người đứng lên, thân hình có chút nhoáng một cái, hóa thành ba đạo cầu vồng, bay về hướng đông.

Chỉ một lát sau, liền bay ra khỏi trăm kilomet.

Tố Vân mang theo Lâm Dịch và Lâm Phỉ dừng lại trên một tòa núi nhỏ. Lâm Dịch cúi đầu xuống, liền nhìn thấy không gian Truyền Tống Trận giống như mặt trời và mặt trăng chồng lên nhau kia, hơi sững sờ, lập tức cười nói:

- Không nghĩ tới không gian Truyền Tống Trận lại ở trên đỉnh tòa núi này.

Tố Vân khẽ cười cười, nhẹ gật đầu, nhưng lại không nói gì.

Lâm Dịch cũng không nói chuyện, lấy Linh tinh từ trong lòng ra, bắt đầu bày đặt.

Một lát sau, năm khỏa Linh tinh đều đã đặt lên năm Pháp trận.

Lúc này, Lâm Dịch và Lâm Phỉ mới đứng lên không gian Pháp trận.

- Đế Quân, hữu duyên gặp lại.

Lâm Dịch cười nói với Đế Quân.

Tố Vân khẽ gật đầu, đỉnh đỉnh ngọc lập, phong tình động lòng người đến nói không nên lời.

Ngân bạch sắc quang mang bắt đầu có chút lập lòe. Một lát sau, Lâm Dịch khuếch tán thần thức của mình ra, lập tức bao trùm hoàn toàn pháp trận, một lát sau, một tọa độ xuất hiện trong đầu hắn.

Hắn hơi có chút do dự, ngân mang lập tức lập lòe trong tay trái hắn.

- Hi vọng những vậy này có thể có chút trợ giúp Đế Quân khi ngưng tụ ra Thần Cách a.

Lâm Dịch đột nhiên cao giọng nói ra, chỉ thấy ba đạo thanh mang lập tức từ bên trong nhẹ bắn ra.

Tố Vân hơi sững sờ, bàn tay trắng nõn tiếp lấy, chính là ba khỏa châu thể tản ra thanh sắc quang mang.

Tố Vân còn chưa kịp có phản ứng, một hồi ngân mang lóe lên kịch liệt. Lâm Dịch và Lâm Phỉ đã biến mất vô ảnh vô tung.

Lúc này Tố Vân mới nhìn vật trong tay, lập tức lộ ra một tia kinh ngạc.

- Nội đan yêu thú Thất giai Ngưng Thần kỳ!

Sau khi có chút kinh ngạc, Tố Vân nở một nụ cười. Một lát sau, nhẹ nhàng nỉ non nói:

- Ba khỏa Hồng Trận Luyện Tâm Hoàn kia, xem như là vật trao đổi a.

Nói xong, ngân mang lóe lên trên tay nàng, ba khỏa Nội đan yêu thú Thất giai Ngưng Thần kỳ biến mất không thấy gì nữa, mà Tố Vân cũng hơi bước lên, liền biến mất vô ảnh vô tung.

Ở trong đường hầm không gian kia.

Lâm Dịch hơi có chút cảm khái nhìn năng lượng không gian ổn định ở bên cạnh, trong lòng sợ hãi thán phục.

Chỉ một tia cảm ngộ gần kề Thiên Đạo, liền khiến hắn lập tức đơn giản triệt tiêu bệnh trạng đau đầu của hắn trong đường hầm không gian này. Bởi vậy có thể tưởng tượng, Thiên Đạo này là một loại cường đại như thế nào rồi!

Trong đường hầm không gian này chỉ có một mình hắn, về phần Lâm Phỉ, trước khi tiến vào đường hầm không gian này một giây, nàng đã sớm được Lâm Dịch đưa vào bên trong Hổ Thần cư. Trong đường hầm không gian này, ngay cả Lâm Dịch cũng nhịn không được, đầu đau như muốn nứt, càng không cần phải nói tới Lâm Phỉ rồi. Hắn tự nhiên không muốn mạo hiểm mang nàng cùng tiến vào.

Ba khỏa Nội đan yêu thú Thất giai Ngưng Thần kỳ, có thể đủ để giúp nàng ngưng tụ ra Thần Cách a. Xem như là vật trao đổi Hồng Trần Luyện Tâm hoàn, tuy rằng nàng cũng không biết.

Lâm Dịch nghĩ đến trong nội tâm. Nhưng hắn lại không biết, nguyên lai Đế Quân sớm đã biết Hồng Trần Luyện Tâm hoàn đã ở trên người hắn!

Bởi vì, Ngưu Kháng kia là người của Đế Quân. Mà Đế Quân ở chỗ nào cũng có được Mệnh bài trọng yếu của tương đối của từng người. Mệnh bài này là vật phẩm cấp linh khí, không có tác dụng gì khác, chỉ có thể cảm ứng sinh tử của người cầm thẻ bài.

Tại chỗ Đế Quân có một khối Mẫu bài. Lúc Hồng Trần Luyện Tâm hoàn xuất hiện tại hội đấu giá. Tuy rằng bản thân Đế Quân không đi, nhưng nàng gọi Ngưu Kháng đi, tự nhiên cho hắn một khối Tử bài. Cho nên lúc Ngưu Kháng tử vong, Tố Vân có thể cảm ứng được. Sau khi Tử bài kia bị nghiền nát, tự động ghi chép lại chuyện phát sinh bên người chủ nhân trước và sau đó nửa canh giờ, sau đó truyền tống về Mẫu bài.

Cho nên Đế Quân đều rành mạch hết thảy mọi chuyện. Kể cả lời nói về sau của Lâm Dịch và hành động buông tha cho những người kia.

Mà vì cái gì mà lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Dịch, nàng cũng không phát động công kích với hắn. Vấn đề này chỉ bản thân nàng mới biết được a.

Bất kể nói như thế nào, Lâm Dịch cũng chỉ nghĩ một lát, liền không suy nghĩ gì nhiều hơn nữa.

Đối với hắn mà nói, vô luận và Chu Khắc hay là Tố Vân. Đối với hắn thì cũng chỉ là khách qua đường mà thôi. Có lẽ, tử này về sau cũng không có bất luận giao tế gì.

Thoáng một cái, nửa giờ đã trôi qua, Lâm Dịch đã ra khỏi đường hầm không gian.

Lúc tiến vào Truyền Tống Trận, sắc trời đã hoàn toàn tối đen. Nhưng khi xuất hiện trở lại, thì lại vô cùng sáng ngời.

Thời gian dần qua, mây trắng lười biếng phiêu nhiên bay trên bầu trời, bầu trời màu xanh da trời giống như là mảnh tơ lụa ôn nhu nhất, khiến nhân tâm sinh ra cảm giác tường hòa.

Hiểu Thiên Đạo được một chút, Lâm Dịch bắt đầu ưa thích cảm giác tiếp tự nhiên này. Trà trộn vào núi vào cây vào rừng, ngao du trời xanh biển cả. Loại cảm giác này, khiến hắn có một loại thích ý và thoải mái nói không nên lời.

- Đợi sao khi gặp Mông nhi và Linh Lung, nhất định phải hảo hảo mang theo các nàng đi dạo Thiên Giới này. Nhất định như thế!

Lâm Dịch âm thầm nghĩ đến.

Sau đó, Lâm Dịch dẫn Lâm Phỉ ra, cùng nhau rời đi, tìm kiếm Truyền Tống Trận tại phiến Hải vực này.

Minh Vân Hải Vực, Tích Dương Hải Vực, còn một Hải Vực mà Đế Quân Tố Vân không biết tên, Hiện giờ, chính là cái thứ tư rồi.

- Còn hai cái nữa là có thể tiến vào Bạo Loạn Tinh Hải rồi.

Trong lúc phi hành, Lâm Dịch lại hơi có chút lo lắng.

Sau khi đã biết được cường giả Ngưng Thần kỳ bưu hãn như thế nào. Lâm Dịch hết sức lo lắng đối với chuyến đế Bạo Loạn Tinh Hải lần này. Không chỉ hắn, ngay cả cường giả Ngưng Thần kỳ cũng cực kỳ cố kỵ Bạo Loạn Tinh Hải. Có thể tưởng tượng nơi hỗn loạn kia khủng bố như thế nào a.

Sau khi có chút nhíu mày suy nghĩ, Lâm Dịch lại mãnh liệt lắc đầu, quyết tâm không suy nghĩ gì nhiều nữa.

Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, cũng chỉ có thể tiến tới từng bước một.

Vô luận như thế nào, muốn tới Bạo Loạn Tinh Hải, nhất định phải trở lại Đông Nam Thiên rồi!

Hỏi một người đi đường. Dò thăm phương hướng phủ đệ Đế Quân, Lâm Phỉ hướng về phía trước bay thẳng đi. Ước chừng sáu canh giờ, hai người đã bay được một khoảng cách mấy vạn kilomet. Rốt cuộc đã đi tới một tòa thành treo trên bầu trời mặt biển này.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-712)