Vay nóng Tima

Truyện:Chung Cực Truyền Thừa - Chương 672

Chung Cực Truyền Thừa
Trọn bộ 712 chương
Chương 672: Doãn Đinh!
0.00
(0 votes)


Chương (1-712)

Siêu sale Lazada


Rõ ràng, tứ chi hoàn toàn đứt rời, nhưng chủ nhân dùng ánh mắt không dám tin, nhìn miệng vết thương đang từ từ mở rộng, cốt cách mọc ra trước, sau đó gân mạch, sau đó là máu thịt, cuối cùng là làn da...

Kỳ tích kinh người, xuất hiện trên mỗi người của Cổ Thuật, hoặc có thể xưng là, Thần tích!

Chỉ sau mười phút ngắn ngủi, lam sắc quang mang biến mất, sau đó là ngây ngốc trong ngắn ngủi, bỗng nhiên bộc phát tiếng hoan hô mãnh liệt, người chưa trải qua sinh tử, sẽ không cảm giác được tính mạng là tươi đẹp cỡ nào, không thừa nhận khuyết điểm, vĩnh viễn không biết được trận quý, chỉ trong nháy mắt, tất cả mọi người còn sống đều hoan hô.

Trên thị trấn gần như biến thanh phế tích này, tính mạng chính là thứ vui sướng hoan hô.

- Những người đã chết ta... Ta không có cách nào!

Lâm Dịch nhìn Lang Sa và nói.

Nhân loại mạnh mẽ hơn nữa, nếu mất đi tính mạng hoàn toàn, cũng không có khả năng sống lại, cho nên tất cả mọi người cố gắng ngưng tụ thần cách, có được thần cách không thể phá vỡ mà nói, đó mới là thứ bảo tồn linh trí của ngươi vĩnh viễn, sau khi chết đi, dùng một loại phương thức khác, cho ngươi một tính mạng tiếp theo.

- Cảm ơn ngươi!

Lang Sa còn chưa nói lời nào, Vệ Linh đã là người mở miệng cảm kích trước tiên.

Lam Dịch quay đầu lại, nhìn thấy đôi mắt đẹp của Vệ Linh tràn ngập cảm kích, sau đó khẽ cười nói:

- Tiện tay mà thôi!

Hắn đối với Vệ Linh vẫn có chút trí nhớ và ấn tượng, lúc trước hắn giả trang thành Hàn Thế, tiến vào Cổ Thuật, Vệ Vũ tràn ngập địch ý với mình, nếu không phải có tiểu tử hài trước mặt này kéo lại, chỉ sợ đã có chiến đấu ngoài ý muốn.

Tuy nhiên, đối phương chỉ vì ca ca của nàng mà suy nghĩ.

Nghĩ tới đây, ánh mắt của Lâm Dịch nhìn ra phía sau nàng, chỗ đó, Vệ Vũ đang nhìn chằm chằm vào mình.

Đối với Vệ Vũ, Lâm Dịch cũng có không có ác cảm, dù sao yêu một người, cũng không phải là tội tình gì.

Nhìn Vệ Vũ, có chút gật đầu, Vệ Vũ ngây ngốc một chút, sau đó cúi đầu xuống, sau đó một lát, lại ngẩng đầu lên nhìn Lâm Dịch lần nữa.

- Lang Sa... Ta phó thác cho các hạ, thỉnh đối xử với nàng thật tử tế.

Lâm Dịch có chút ngơ ngác, nhưng nhìn thấy ánh mắt trịnh trọng của Vũ Vệ, Lâm Dịch hít sâu một hơi, sau đó gật đầu.

Vệ Vũ hít sâu một hơi, ánh mắt phúc tạp nhìn qua Lang Sa đang đứng bên cạnh Lâm Dịch, sau đó khom người với Lâm Dịch, quay người đi ra ngoài.

- Ca ca... Phấn chấn lên!

Vệ Linh hô lên hai tiếng, Vệ Vũ không trả lời, nàng chỉ có thể áy náy nhìn Lâm Dịch, khom người, quay người đuổi theo hắn.

Lâm Dịch nhìn thấy bóng lưng hai huynh muội này biến mất, mới nghiên đầu nhìn Lang Sa.

Thân thể của Lang Sa có chút nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn qua, cho tới bây giờ, nàng không có thói quen ở chung với Lâm Dịch một mình.

- Sau khi xử lý công việc xong, ta sẽ đi hoàng tộc Bạch gia một chuyến, hành động của đám người này có âm mưu, bốn bổn nguyên chi tháp, đều có người công kích.

Đột nhiên Lâm Dịch mở miệng nói ra, lúc này Lang Sa mới quay đầu lại, đôi mi thanh tú nhướng lên, hỏi:

- Bọn chúng là người nào?

Lâm Dịch nhíu mày một chút, sau đó lắc đầu nói:

- Ta chỉ biết bọn người đó từ Thiên Giới, Huyền Đông Thiên, tổ chức tên là Thanh Long Bảo mà thôi, mình như muốn phá hủy đại lục Bạch Đế, phá hủy bổn nguyên chi tháp, về những chuyện khác, hiện giờ ta không rõ ràng lắm.

Lông mày Lang Sa nhíu lại, tuy có chỗ hiểu chỗ không, nhưng từ trong miệng của Lâm Dịch biết đối phương là người của Thiên Giới tới, nàng không hiểu nổi, nói:

- Huyền Đông Thiên? Là hướng đông của Thiên Giới sao? Những người kia tới Đông Nam Thiên phá hư cái vị diện này thì được gì?

Lâm Dịch cũng không rõ, nhìn lên trời, thậm chí hắn hoài nghi, những người này có đúng là người của Thanh Long Bảo hay không, hay là người của Bách Nguyên Tông giả trang xuống? Bởi vì mình đã cho Bách Nguyên Tông ăn thiệt thòi lớn, cho nên Kỳ Dương phải người tới, hủy diệt cái vị diện này, chẳng lẽ là báo thù?

Tất cả đều không biết, Lâm Dịch lắc đầu, sau đó nói:

- Những chuyện này để sau nói đi, ta phải đi tới hoàng tộc Bạch gia ngay, nàng biết hoàng tộc Bạch gia ở hướng nào không?

Lang Sa lấy lại tinh thần, gật đầu, chỉ thấy trong tay của nàng có ánh sáng bạc lóe lên, xuất hiện một khỏa bổn nguyên chi tinh bảy màu, đưa cho Lâm Dịch, nói:

- Tổng bộ hoàng tộc Bạch gia nằm ở cực tây của đại lục, trong Thiên Duy sơn mạch, bổn nguyên chi tháp cũng ở đó, đây chính là bổn nguyên chi tinh tiến vào bên trong.

Lâm Dịch cầm lấy, sau đó gật đầu, nói:

- Trước hết nàng nên quản lý Cổ Thuật bên này một chút, chúng ta không thể cùng đi được, thời điểm giải quyết xong, ta sẽ quay lại đón nàng.

Lang Sa gật đầu, nói:

- n, ngươi cẩn thận một chút!

Lâm Dịch gật đầu, sau đó quay đầu nhìn chung quanh, nói:

- Ta đi trước!

Nói xong, thân hình của hắn hóa thành một đạo lưu quang rời đi, Lang Sa nhìn thân ảnh biến mất thật nhanh của Lâm Dịch rời đi, mới nghiên đầu nhìn sang chỗ khác, thời điểm lúc nãy, Lâm Dịch trị liệu cho những người khác, cũng thuận tiện dập tắt khói lửa ở những nơi khác, những thứ còn sót lại hiện giờ cũng chỉ là phế tích và tứ chi đứt gãy nằm trên mặt đất mà thôi, những người còn sống đã được chữa trị hoàn toàn.

Lang Sa cắn cắn môi, trong mắt hiện ra một tia oán hận,

- Thanh Long Bảo!

Sau khi thì thầm ba chữ này, Lang Sa hít sâu một hơi, quay người rời đi.

Tàn cuộc, nàng phải thu thập tàn cuộc.

Hoàng tộc Bạch gia, chính là siêu cấp gia tộc khống chế đại lục Bạch Đế suốt sáu vạn năm, thế lực mạnh mẽ thế nào? Chỉ sợ không cần nói cũng rõ a?

Nhưng mà, cả đại lục, cũng không có bao nhiêu người biết rõ tổng bộ của hoàng tộc Bạch gia nằm ở vị trí nào, chỉ lờ mờ nói, đại khái là một hướng nào đó ở phía tây.

Trong sơn mạch phập phồng lên xuống, từ xa đã thấy nó vô biên vô hạn, núi kề tiếp núi, cứ thế mà kéo dài tới cực hạn của tầm mắt, trên một ngọn núi cao tận mây, mây mù phiêu đãng, từ dưới nhìn lên, người thường khó mà leo lên được.

Mà nơi đây, mọi người trên đại lục đều gọi là Thiên Duy sơn mạch, bởi vì nơi này có đủ loại ma thú có thực lực cường hoành qua lại, mà đại đa số ngọn núi ở đây rất hiểm trở, cho nên không có ai lui tới.

Nhưng nếu thực lực của ngươi đủ mạnh, có thể đi tới đây, từ trên không trung nhìn xuống dưới, liền có thể phát hiện, vùng núi này, nhìn từ trên xuống thấy mặt đất vô biên vô hạn, nhưng trên thực tế, đây là một vòng tròn, mà vòng tròn này, lại lấy ngọn núi này làm trung ương, một đám mây bảy màu che phủ xuống, giống như một cái màn che nhiều màu cực đẹp, không ai biết rõ tình huống bên trong.

Mà ở bên trong, chính là tổn bộ của hoàng tộc Bạch gia, đây chính là nơi cuối cùng, đặt bổn nguyên chi tháp mà Lâm Dịch chưa từng đi qua.

Lâm Dịch phi hành phong trần mệt mỏi, nhíu mày nhìn xuống dưới.

Thần thức khổng lồ tản ra, trong phạm vi của thần thức, lại không có bất cứ linh hồn chấn động của kẻ nào, phần lớn là một ít ma thú cường hoành, xem ra nơi này ít người lui tới.

- Cũng không biết tình huống thé nào!

Lâm Dịch nhíu mày suy nghĩ, thân hình lập tức bay về hướng của bổn nguyên chi tháp.

Từ khi Cổ Văn bị tập kích tới lúc này, đã qua sáu bảy tiếng đồng hồ, Lâm Dịch không tin những người kia còn chưa tới hoàng tộc Bạch gia, hiện giờ hắn chỉ cầu mong, cũng mong muốn người ở bên trong, còn chưa bị giết hoàn toàn, nhưng có kết giới của bổn nguyên chi tháp, dùng thần thức của hắn, không thể điều tra tình huống bên trong, chỉ có thể đi vào, sau đó nói sau.

Trong bổn nguyên chi tháp.

Phế tích, đều là phế tích.

Những điêu khắc to lớn của bổn nguyên chi tháp đều vỡ tan, biến thành đá vụn cả, khói đen cuồn cuộn bay lên trời, khiến cho ánh mặt trời không cách nào chiếu vào được, máu tươi chảy thành dòng suối nhỏ khô cạn, bao phủ cả mặt đất, hiện ra mầu nâu đỏ đậm đặc, mùi máu tươi gay mũi phiêu đãng trong không khí.

Trên mặt đất, không còn thi thể, chỉ có từng đống thịt nát mà thôi, tứ chi, đầu lâu, thậm chí cả nội tạng, cũng biến thành một bãi thịt nát, có thể tưởng tượng tràng đồ sát trước đó, thảm thiết như thế nào.

Nhưng khác với Cổ Vân, Cổ Năng, Cổ Thuật, ở đây, không phải có bốn tên mặc áo tím, mà khoảng hơn mười người.

Mà hơn mười người này đang vây quanh như quần tinh ủng nguyệt một tên mặc quần áo màu vàng. (Quần tinh ủng nguyệt: sao trời vây quanh mặt trăng, ý nói là trung tâm chú ý của mọi người)

Trên mặt tên mặc quần áo vàng này tươi cười rạng rỡ, từ quần áo màu vàng và hoa văn trang trí trên quần áo, lộ ra khí tức cao quý đẹp đẽ. .

Đây là một thanh niên có tướng mạo tuấn tú, thanh niên đang chắp tay, hai mắt như khép hờ, dáng người thon dài cộng thêm trang phục, giống như một công tử quý tộc không để ý thời đại hỗn loạn.

Đương nhiên, nếu hoàn cảnh hiện giờ không phải là mùi máu tươi phiêu đãng và khét lẹt của khói đen, có thể nói, hiệu quả của hắn còn đỡ hơn một ít.

Trước mặt của hắn, trên bầu trời có một tấm gương phiêu đãng, tấm gương này có phong cách cổ xưa, tấm gương này không biết làm từ chất liệu gì, nhưng vô cùng ảm đạm, mà tấm gương này, Lâm Dịch lúc đi Cổ Năng, đã gặp được mấy gia hỏa kia cầm trong tay, giống như đúc, xem ra, đều là một bộ.

Chung quanh vô cùng yên lặng, trừ âm thanh lửa chảy và thi thể đang bốc cháy ra, thì không còn bất cứ âm thanh nào ở đây cả, nhưng biểu lộ của đám người mặc áo tím vô cùng cung kính, hai tay rủ xuống bên người, cúi đầu, không dám thở mạnh một cái.

- Thời gian đã tới rồi, tại sao không liên lạc được với đám người kia?

Thanh niên tuấn tú mặc quần áo vàng từ từ mở miệng.

Đứng ở bên cạnh hắn là một tên áo tím, bước lên phía trước, chắp tay nói:

- Để cho tiểu nhân liên hệ một chút với bọn chúng!

Tròng mắt thanh niên tuấn tú mở to, lườm tên thanh niên áo tím này.

Trầm ngâm một lúc, sau đó gật đầu.

Tên thanh niên áo tím vội vàng khom người, nhanh chóng bay lên chỗ tấm gương trước mặt của tên thanh niên mặc quần áo vàng.

Một đạo năng lượng sáng lên, đánh vào trong mặt gương.

Lập tức, hào quang kim sắc đại thịnh, đường vân màu vàng lợt trên tấm gương hiện ra, lộ ra một phong cách thần bí mà cổ xưa.

Sắc mặt của tên thanh niên áo tím lộ ra vẻ khó coi, quay người nhìn tên thanh niên mặc quần áo vàng, bẩm báo:

- Đại nhân, không có trả lời, chỉ sợ...

Con mắt của tên thanh niên mặc quần áo vàng bắn ra tinh quang, biểu lộ vô cùng phiền muộn, nói:

- Tuy đám thủ hạ của ngươi chỉ là chiến sĩ tứ giai, nhưng ở cái vị diện này, không ai có thể chống đỡ được, tại sao lại có thể xảy ra biến cố chứ?

Tên thanh niên áo tím nhíu mày, sau đó mở to mắt ra, nói:

- Chẳng lẽ người của Bách Nguyên Tông phát hiện ra chúng ta?

Thanh niên mặc quần áo vàng lắc đầu, nhắm con mắt lại, sau đó suy nghĩ thật lâu, mới nói:

- Đại bộ phận người của Bách Nguyên Tông chỉ là thùng cơm, nhưng Kỳ Dương với tư cách là đệ tử bên ngoài của cường giả Thần Cấp tại Đông Nam Thiên này, cũng có vài phần thực lực, nhưng mà, nếu như bọn chúng phát hiện ra, chỉ cần mở cửa vào dùng thần thức dò xét một phen, nhưng khó phát hiện ra chỗ của chúng ta, theo lý thuyết, hiện tại đã sớm cho người tới, phát hiện ra chúng ta từ lâu rồi.

Nói tới đây, đột nhiên sắc mặt của thanh niên mặc quần áo vàng khẽ động, bỗng nhiên con ngươi ngưng tụ, bắn ra hàn quang, lập tức, nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn qua một hướng.

Thanh niên áo tím nghe thế, phát hiện biểu lộ của thanh niên mặc quần áo vàng, tất cả người áo tím chung quanh, đều quay đầu nhìn qua một hướng.

- Nếu Kỳ Dương các hạ đã tới, cần gì phải giấu đầu lòi đuôi? Xuất hiện đi!

Đột nhiên thanh niên mặc quần áo vàng mở miệng nói ra.

Ánh mắt của hắn nhạy bén như chim ưng, nhìn chằm chằm vào một hướng, tuy biểu lộ của hắn đang cười, nhưng trên thực tế đang kinh dị, trong lòng thầm nghĩ, nghe nói tên Kỳ Dương này là đệ tử bên ngoài của cường giả Thần cấp ở Đông Nam Thiên, là một trong những người có khả năng ngưng tụ thần cách nhất, quả nhiên không giả, dùng thần thức của mình, đối phương tới gần như thế, cũng không có cảm giác nào, đúng là quá mạnh mẽ.

Trong nội tâm thầm nghĩ, trong tầm mắt của hắn, một người mặc quần áo màu trắng, thân hình hiện ra.

- Quả nhiên là hắn!

Thanh niên mặc quần áo màu vàng nhìn thấy quần áo máu trắng của đối phương, trong mắt hiện ra một chút phiền muộn, từ trên xuống dưới của Bách Nguyên Tông, tất cả mọi người chỉ có một người mặc quần áo trắng, cho nên hắn biết rõ là ai.

Mà thanh niên mặc quần áo vàng cảm thấy đối phương vô cùng cường hoành, tuy là cường giả Ngưng Thần Kỳ, nhưng từ khí tức của đối phương, lại so với bản thân của mình, đã mạnh hơn một chút, nếu thật sự đánh nhau, thắng bại thế nào còn khó nói.

Người tới, đương nhiên không có khả năng là Kỳ Dương, mà là Lâm Dịch.

Vừa nhìn thấy tên thanh niên mặc quần áo vàng này, Lâm Dịch cũng giật mình, không nghĩ tới đối phương cũng là tồn tại Ngưng Thần Kỳ cường hoành, cũng bởi vì như thế, cho nên tim đập nhanh một chút, đều là Ngưng Thần Kỳ, thần thức của Lâm Dịch không mạnh hơn đối phương bao nhiêu, cũng chỉ có thể sử dụng bảo vật che dấu khí tức, cho nên khi tim đập nhanh một chút, đã khiến đối phương chú ý tới.

Nhưng đối phương đã nói ra tên của Kỳ Dương, Lâm Dịch giật mình một chút, trong đầu suy nghĩ nhanh như điện, liền hiểu được đối phương lầm tưởng mình là Kỳ Dương.

Con mắt chuyển động một chút, Lâm Dịch giận tái mặt, cũng may bản thân hắn trầm mặc, nhìn thấy thảm trạng trên mặt đất, lại nghĩ tới thảm trạng của Cổ Thuật, Cổ Vân, Cổ Năng, Lâm Dịch không có chút hảo cảm nào với Thanh Long Bảo.

- Các hạ là người nào? Vì cớ gì chạy tới thứ nguyên vị diện của Bách Nguyên Tông ta, tàn sát đệ tử trông coi thứ nguyên vị diện của Bách Nguyên Tông?

m thanh của Lâm Dịch lạnh lùng, mở miệng nói chuyện, đối phương đã xem mình là Kỳ Dương, vậy hắn không cần khách khí giả bộ một chút, đầu tiên, hắn lười giải thích với đối phương, thứ hai, đem thân phận của mình và đối phương đặt ngang một cấp độ, lúc này mới dễ dàng để cho đối phương giải thích, dù sao, đối với Bách Nguyên Tông mà nói, đại lục Bạch Đế chỉ là râu ria mà thôi, cho nên Lâm Dịch chỉ cần giả dạng thành Kỳ Dương, hắn sẽ chiếm cứ quyền chủ động.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-712)