← Ch.677 | Ch.679 → |
Thư Mộng đã chờ đợi nửa ngày nhưng vẫn không thấy động tĩnh gì, không khỏi khẽ ngước mặt lên. Lúc nhìn thấy biểu lộ có chút si ngốc của Lâm Dịch, nàng không khỏi nở một nụ cười giống như trăm hoa đua nở, đẹp đến mức cơ hồ khiến người hít thở không thông.
Trong tiếng cười này, Lâm Dịch phục hồi lại thần trí, nhớ tới sự thất thố của mình vừa rồi, Lâm Dịch không khỏi cười cười ngượng ngập, gãi gãi đầu xấu hổ.
Thủy Linh Lung cũng tò mò ngẩng đầu lên, nhìn thấy biểu lộ ngốc ngốc của Lâm Dịch, cũng không khỏi che miệng bật cười. Hào khí vừa rồi còn có chút xấu hổ nặng nề lập tức bị đánh tan.
Thư Mộng liếc nhìn Lâm Dịch một cái, chợt khuôn mặt có chút đỏ lên, sẵng giọng:
- Chàng làm cái gì vậy?
- Trời cao đãi ta không tệ, Lâm Dịch ta làm gì có được phúc phận thế này, có thể có được hai vị nương tử xinh như hoa như ngọc các nàng.
Lâm Dịch thở dài một tiếng thật sâu, ánh mắt ngây ngô không ngừng quét lên hai người.
Thư Mộng và Thủy Linh Lung đồng thời đỏ mặt, cúi đầu. Trong đôi mắt đẹp lại lộ ra một mảnh xấu hổ xen lẫn vui mừng.
Thư Mộng lại liếc nhìn lần nữa, sẵn giọng nói:
- Chàng quả thực biết dỗ dành.
Nói xong, hàm răng lại khẽ cắn môi, thanh âm nhỏ như muỗi, nói:
- Vậy... Vậy chàng còn chờ cái gì?
Nghe được câu này, chỉ sợ tên nam nhân nào cũng không có cách nào khống chế a. Thư Mộng và Thủy Linh Lung vốn đều là tuyệt sắc mỹ nữ. Xưa nay Thư Mộng chính là nữ nhân hoạt bát điển hình, xa xa nhìn lại cho người cảm giác thân cận, có thể làm cho bất luận nam nhân bình thường nào cũng nhịn không được phát sinh lòng yêu thương. Mà Thủy Linh Lung thì là ôn uyển nhàn tĩnh, nhu tình như nước, giải thích khái niệm "nữ nhân như nước" đến cực hạn. Hiện giờ, hai đại mỹ nhân này sắc mặt đỏ bừng, thẹn thùng ngồi trên giường, biểu lộ ngượng ngùng này đủ để bất luận tên nam nhân nào cũng khó mà khống chế được mình.
Dù là Lâm Dịch, sau khi nghe được thanh âm nhỏ như muỗi kêu này của Thư Mộng, một hồi khô nóng ở vùng bụng cũng bốc lên, hưng phấn tột đỉnh.
- A...
Thư Mộng khẽ rên lên một tiếng. Ngay sau đó liền cảm giác thân thể mình bị một lồng ngực nóng rực ôm vào. Trong lúc nhất thời cả người đều hoàn toàn mềm nhũn ra, không còn chút lực lượng nào.
Nàng thẹn thùng giấu mặt ở trong lồng ngực Lâm Dịch. Lúc này, một đôi bàn tay to lớn phảng phất mang theo ma lực bắt đầu khám phá thân thể nàng.
-...
Thư Mộng khẽ cắn hàm răng lại, nhưng cỗ cảm giác tê liệt do bàn tay to lớn đang tác quái trên người nàng không ngừng truyền vào đại não, khiến đầu óc nàng trống rỗng một hồi. Thân thể nàng cũng nhịn không được có chút run lên.
Thủy Linh Lung ngồi ở bên mép giường cũng hoàn toàn nghe thấy thanh âm không dám nhìn của Thư Mộng và Lâm Dịch ở một bên. Nghe tiếng ma sát sột sột soạt soạt và tiếng cắn răng đè nén của Thư Mộng, Thủy Linh Lung cơ hồ kẹp chặt đôi chân thon dài của mình lại một cách vô thức, trong lúc nhất thời cũng không biết làm thế nào cho phải.
Trong lúc nàng đang bối rối, một bàn tay lớn nóng như lửa chạm vào thân thể dưới lớp váy mỏng dài của nàng mà không có chút dấu hiệu báo trước nào. Thủy Linh Lung chỉ cảm giác toàn thân mình run lên một cách mãnh liệt. Trong đầu giống như nổ mạnh một tiếng.
Khuôn mặt nàng lập tức nóng lên, da mặt nàng giống như là một mảnh vải đỏ thẫm. Lúc này, một dòng nước ấm từ khe hở giữa hai chân nàng đã lặng lẽ lan tràn xuống dưới.
Đêm yên tĩnh. Bên trong ánh đèn năng lượng màu hồng nhạt dưới vầng trăng màu bạc lờ mờ trên cao. Hôm nay, rốt cục phu thê ba người cũng đã đoàn tụ sau hơn ba trăm năm xa cách. Vẻ kích tình tràn ngập cả khuê phòng. Trong đó còn mang theo thanh âm nhẹ nhàng vui vẻ mà khoái hoạt của nam nhân và nữ nhân.
Mai khai nở ba độ, thời gian dần trôi qua, rốt cục hồi kích tình này cũng dần tan biến.
Trong tấm đệm màu hồng nhạt, Thư Mộng và Thủy Linh Linh một trái một phải, chăm chú dựa sát vào Lâm Dịch, khóe miệng tràn đầy vẻ hạnh phúc vui sướng. Giờ khắc này, phảng phất như chuyện gì cũng không còn trọng yếu với các nàng nữa. Một cỗ ấm áp tràn ngập cả căn phòng.
Lâm Dịch ôm thân thể bóng loáng như ôn ngọc của hai người vợ mình, để đầu các nàng tùy ý gối lên ngực mình.
Cúi đầu nhìn lại, sau cơn kích tình thì trên khuôn mặt đẹp của Thư Mộng và Thủy Linh Lung y nguyên vẫn còn dư vị. Vẻ phong tình lười biếng này lại khiến tiểu Lâm Dịch lại rục rịch ngóc đầu dậy lần nữa.
- A...
Một tiếng kinh hô nhỏ nhẹ vang. Khuôn mặt Lâm Dịch lập tức hơi đỏ lên, cúi đầu đón nhận ánh mắt oán trách của Thư Mộng.
- Chàng... Chàng thật đúng là tham lam a. Như vậy còn chưa đủ sao?
Nói xong, sắc mặt lại hoàn toàn đỏ lên. Loại lời nói của phu thê trong khuê phòng này. Lúc bình thường thì Thư Mộng không bao giờ nói. Hôm nay thuận miệng nói ra, khuôn mặt nhịn không được có chút đỏ lên, trong lòng lại ẩn ẩn có một loại cảm giác kích thích, khiến tim nàng lập tức đập loạn cả lên.
- Hắc hắc, muốn trách thì trách hai người các nàng thật đẹp.
Lâm Dịch cười dâm ha ha. Đồng thời đón nhận ánh mắt hờn dỗi của hai nữ nhân. Bất quá trong vẻ hờn dỗi này lại mang theo vẻ tràn đầy tự hào và hạnh phúc.
Có nữ nhân nào mà không hi vọng mình có thể khiến trượng phu của mình thần hồn điên đảo, âu yếm mình? Thư Mộng và Thủy Linh Lung cũng vậy, cũng không phải ngoại lệ a.
Lâm Dịch lại cười hắc hắc, ôm thật chặt hai nữ. Hai người cũng chui vào lồng ngực hắn. Cảm giác ấm ấp dạt dào trong lòng ba người.
Cảm thụ được thân thể bóng loáng như ôn ngọc tiếp xúc da thịt mình. Đầu óc Lâm Dịch lại nhịn không được, nhớ tới Lâm Phỉ mà hắn yêu.
Hắn do dự thật lâu, cuối cùng cắn răng nói ra:
- Mộng nhi, Linh Lung. Ta có chuyện muốn nói với các nàng.
Sau cơn kích tình, Thư Mộng và Thủy Linh Lung đang tựa đầu vào lồng ngực Lâm Dịch đều hơi sửng sốt một chút. Thư Mộng khẽ cười nói:
- Chàng có gì thì nói. Nghiêm túc như vậy làm gì?
Nói xong, ngẩng đầu nhìn thần sắc có chút do dự của Lâm Dịch. Chợt cảm thấy nao nao, đôi mi thanh tú lập tức cau lại, ánh mắt không khỏi lộ vẻ lo lắng.
Lúc này, Thủy Linh Lung cũng nhìn về phía nàng.
Lập tức hai nữ đã có một ít suy đoán rồi.
- Cái này...
Tuy rằng đã cố lấy dũng khí. Nhưng chuyện nói thật cho lão bà của mình biết mình bên ngoài còn có nữ nhân khác thì thật đúng là không dễ dàng nói như vậy. Lâm Dịch nghĩ nửa ngày nhưng cũng thật sự không biết nên mở miệng nói như thế nào.
Nhìn thấy bộ dáng khó xử của Lâm Dịch, Thư Mộng cố nén vẻ chua xót trong nội tâm mà nói:
- Chàng ở bên ngoài còn có nữ nhân khác?
Lâm Dịch nghe xong, lập tức trừng to mắt. Không khỏi nhìn về phía Thư Mộng. Thư Mộng nhìn biểu lộ ngây ngốc này của hắn, lập tức biết rõ mình đã đoán đúng. Trong lúc nhất thời, nàng áp chế không nổi sự chua xót trong lòng mình, nước mắt như muốn trào ra.
Nhìn thấy Thư Mộng sắp phát khóc đến nơi, Lâm Dịch cũng có chút luống cuống, vội vàng nói:
- Nàng... Nàng... Nàng nghe... Nghe ta... ta giải thích đã.
Đôi mắt to của Thư Mộng có chút đỏ lên, căn bản không nghe lời Lâm Dịch nói, cúi đầu nói:
- Nữ nhân kia ở Thiên Giới sao? Nhất định rất đẹp. Chàng muốn bỏ ta và tỷ tỷ sao?
Thư Mộng biết Thiên Giới so với đại lục Bạch Đế thì đều hơn. Thực lực, sắc đẹp của nữ nhân kia so với tỷ muội nàng thì cũng chắc là xinh đẹp hơn nhiều rồi. Hiện giờ Lâm Dịch nói ra tin tức này, hắn hẳn là muốn bỏ rơi mình và Linh Lung tỷ tỷ rồi. Nữ nhân Thiên Giới kia sẽ cam tâm chia sẻ Lâm Dịch với mình và Linh Lung tỷ tỷ sao?
Nghĩ tới đây, trong lúc nhất thời, nhu tình đứt đoạn từng khúc. Nước mắt giống như từng hạt trân châu của nàng lặng lẽ rơi xuống.
Trong lòng Lâm Dịch rất khẩn trương. Một bên chửi mình là cầm thú, một bên gấp giọng nói:
- Không phải không phải, các nàng hãy nghe ta nói a.
Linh Lung bên kia tuy rằng cũng một mực không nói gì, nhưng khuôn mặt đã hơi tái nhợt. Trong đôi mắt to cũng tràn đầy nước mắt. Cắn chặt môi, lo lắng nhìn Lâm Dịch. Thấy Thư Mộng vẫn đang cúi đầu, không ngừng khóc nức nở, Thủy Linh Lung đang cắn bờ môi, cố kìm nén cũng bật khóc thút thít, nỉ non. Nhưng nàng vẫn nhẹ nhàng mở miệng nói:
- Muội muội, trước tiên nghe phu quân nói đã.
Lâm Dịch vội vàng quay đầu, cảm kích nhìn Thủy Linh Lung. Sắc mặt Thủy Linh Lung trắng bệch, quay đầu nhìn đi chỗ khác. Lâm Dịch cũng cảm giác được thân thể hai lão bà cũng không tự chủ được mà hơi nhích ra xa. Trong lúc nhất thời, trong nội tâm hắn cũng tràn đầy bất đắc dĩ và khó chịu.
Bất quá, hắn biết hết thảy những vấn đề này là do mình gây ra. Trong nội tâm hắn ngoại trừ nỗi áy náy đối với Thư Mộng, Thủy Linh Lung và Lâm Phỉ ra thì hắn cũng không biết phải làm gì.
- Chuyện là thế này... -
Lúc nói ra, Lâm Dịch ngược lại cũng không có chướng ngại tâm lý. Lúc mở miệng nói ra loại chuyện này thì có chút khó khăn. Nhưng khi hai người đã chính thức biết thì cũng tốt đi một ít rồi.
Lập tức, Lâm Dịch kể lại quá trình mình gặp Lâm Phỉ như thế nào, tiếp nhận nàng ra sao và hết thảy tình huống với Lâm Phỉ. Nói từ đầu tới cuối thì Lâm Phỉ. Bất quá hắn ngược lại chưa nói tin tức Lâm Phỉ là cường giả Thần Cấp. Cũng không cần phải nói. Hơn nữa, hiện giờ hai nữ cũng không biết Thần Cấp tại Thiên Giới là đẳng cấp gì.
Thư Mộng và Thủy Linh Lung im im lặng lặng nghe hắn nói. Lúc nghe người nhà Lâm Phỉ bị giết sạch, bị người bán vào nơi dơ bẩn thì hai người cũng nhịn không được, bưng cái miệng nhỏ nhắn.
Thư Mộng có Huyết Hạn Truyền Thừa của siêu cấp gia tộc Thư gia. Mặc dò lúc nhỏ nàng một mực ở tại Trấn Hi Mạn, tuy rằng vì lợi ích gia tộc mà chịu không ít ủy khuất, nhưng nàng cũng đã được bảo hộ phi thường tốt. Tổng thể mà nói có thể coi như tốt. Hơn nữa tình huống nàng và Thủy Linh Lung cực kỳ tương đồng với nhau. Đều là hậu duệ đại gia tộc. Nàng có thể cảm nhận được cảm giác bàng hoàng cùng bất lực khi gia tộc bị diệt hoàn toàn, chỉ còn lại một mình lẻ loi. Trong lúc nhất thời, nàng cũng tràn đầy đồng tình với tình địch Lâm Phỉ kia.
Mà Thủy Linh Lung, căn bản từ nhỏ nàng đã không được trải qua tình yêu thương của cha mẹ. May mắn là nàng có một sư phó tốt. Nhưng lúc sư phó rời đi, nàng cũng cực kỳ bi thống. Cho nên nàng cũng có thể minh bạch được tâm tình đau đớn tận cùng sau khi người nhà vĩnh viễn mất đi của Lâm Phỉ.
Trong lúc nhất thời, ác cảm đối với Lâm Phỉ trong nội tâm hai nữ đã giảm bớt đi một ít, thay vào đó là đồng tình và thương cảm.
Đương nhiên, ác cảm cũng chỉ giảm bớt một ít mà thôi. Muốn nói tiếp nhận thì rất không có khả năng. Lâm Dịch quan sát sắc mặt hai nữ, trong lòng lại bất đắc dĩ, biết rõ hai người cũng chưa hoàn toàn tiếp nhận Lâm Phỉ.
- Sau đó. Chàng với... Với nàng ta...
Thư Mộng khẽ cắn hàm răng một lúc, sau đó mở miệng nói ra. Nhưng nàng không dám nói hết câu, nàng sợ kết quả sẽ khiến nàng đau đớn, dù nàng đã biết rất rõ rồi.
Lâm Dịch nhìn vẻ mặt thống khổ của Thư Mộng mà tự trách mình. Không khỏi kéo thân thể của nàng vào ngực mình, cúi đầu nói:
- Thực xin lỗi.
Nước mắt Thư Mộng không ngừng chảy ra, tùy ý để Lâm Dịch lôi kéo mình. Nhưng nàng căn bản không nói lời nào, vẫn không ngừng thút thít nỉ non.
Lâm Dịch không nghĩ tới phản ứng của hai nữ lại lớn như vậy. Trong lúc nhất thời thực sự không ngờ là sẽ như vậy.
- Trời đã sáng, chàng ra ngoài trước đi.
Đột nhiên Thủy Linh Lung mở miệng, nhẹ nhàng nói.
Lâm Dịch hơi có chút ngơ ngác. Ngẩng đầu nhìn thoáng qua cửa sổ. Quả nhiên là sắc trời đã sáng rồi.
Nghe được lời Thủy Linh Lung nói. Lâm Dịch há to miệng, nhưng cuối cùng cũng không nói được gì. Tâm thần có chút chán nản, nhẹ gật đầu, yên lặng đứng dậy mặc quần áo định rời đi.
- Chờ một chút.
Vừa đi đến cửa, thanh âm của Thủy Linh Lung liền vang lên.
Lâm Dịch vội vàng quay đầu lại, con mắt lóe sáng lên, thấy Thủy Linh Lung mặc một bộ nội y màu trắng hơi mỏng chạy tới trước mặt mình.
- Linh Lung... Ta...
Lâm Dịch há to miệng, nhưng Thủy Linh Lung căn bản không để ý tới hắn. Đưa tay ra sửa sang chỉnh tề quần áo mà vừa rồi hắn vì chán nản, tùy tiện mặc qua. Sau đó mới nhìn hắn một cái, mang theo chút tức giận, nhưng lại lập tức nhẹ nhàng thở dài, nói ra:
- Yên tâm đi, thiếp sẽ ở bên muội muội, thuyết phục muội ấy.
Con mắt Lâm Dịch sáng ngời. Vừa định nói chuyện nhưng đã thấy Thủy Linh Lung quay người đi. Lâm Dịch đứng nguyên chỗ cũ nghĩ nghĩ, cuối cùng cũng thấy đỡ được một phần. Khá tốt, ít nhất là không phải hai người đều không tha thứ cho mình. Có Linh Lung thay mình nói chuyện, so với tự mình đi thì hiệu quả tốt hơn nhiều.
Nghĩ tới đây, trong lúc nhất thời, vẻ lo lắng trong lòng đều tiêu tan hết. Hắn quay người rời khỏi gian phòng.
Lúc này, sắc trời đã sáng rõ. Mặt trời mới lên treo trên cao, tán ra ánh nắng ôn hòa. Lâm Dịch hít sâu một hơi, duỗi cái lưng mệt mỏi. Trên mặt lại lộ ra dáng tươi cười.
Hiện giờ, tuy rằng Thư Mộng và Thủy Linh Lung tựa hồ cũng có chút tức giận mình. Nhưng ít ra sau khi thú nhận ra chuyện này thì hắn cảm thấy khối đá một mực đè nặng trong lòng đã buông xuống. Trong lúc nhất thời lại tràn đầy nhẹ nhõm và khoái cảm.
Đột nhiên, từng đợt tiếng chim hót gió thổi thanh thúy và âm thanh sàn sạt của cây cối trong gió chung qaunh vang lên bên tai hắn. Bùn đất và hương thơm cỏ cây cũng có chút đón nhận gió mát phất động, chậm rãi chui vào trong mũi hắn. Ngày bình thường, những thanh âm và mùi hương thoạt nhìn như không cũng không có gì kia, tại thời khắc này đột nhiên biến thành vô cùng rõ ràng.
Lâm Dịch đưa mắt nhìn không trung, một thân chim bay qua mà lông vũ không rơi chút nào lọt vào tầm mắt hắn. Đường vân bên trên lông vũ, thậm chí là đường vẫn mỗi một lông vũ đều lọt vào tầm mắt hắn một cách rõ ràng. hắn ghé mắt nhìn về phía rừng cây, đường vân cây cối, hoa văn mỗi một mảnh lá cây cũng lọt vào mắt hắn không sót một tia nào. Tuy rằng đích xác có rất ít người tỉnh lại. Nhưng bức họa cuộn tròn dạt dào sinh sơ này lại xuất hiện trong đầu Lâm Dịch như một kỳ tích.
← Ch. 677 | Ch. 679 → |