Vay nóng Homecredit

Truyện:Chung Cực Truyền Thừa - Chương 699

Chung Cực Truyền Thừa
Trọn bộ 712 chương
Chương 699: Chỗ đáng sợ chân chính của Thiên Đạo
0.00
(0 votes)


Chương (1-712)

Siêu sale Lazada


- Đúng vậy, cường giả như vậy quyết đấu chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu. Hảo hảo cảm ngộ một phen, tuyệt đối còn hơn một mình tu hành trăm năm.

- Chuyện này tốt như vậy sao? Vậy thì nhanh lên.

Trong lúc nhất thời nhiều lời suy đoán xuất hiện. Đương nhiên, bởi vì trước đó vài ngày chuyện tình Huyền Đông Thiên xâm lược đã truyền tới tai mọi người, hiện tại đột nhiên lại xuất hiện một cơn lốc năng lượng như vậy, đại bộ phận mọi người đều có thể suy đoán ra tình huống chân thực. Trong thời gian chờ đợi cuộc chiến kết thúc, những người thực lực cũng không quá mạnh mẽ đều xếp bằng ngồi trên không trung, cố gắng chống đỡ cỗ áp lực làm cho người ta hít thở không thông, đồng thời cố gắng cảm ngộ tin tức từ bên trong cỗ áp lực này.

Ngưng Thúy Nhai, Lưu Phong kia nhíu mày nhìn địa phương có áp lực phát ra.

- Lão Phong, là chuyện gì xảy ra?

Đột giọng nói đột ngột từ phía sau vang lên, thần sắc của Lưu Phong kia khẽ biến đổi, hắn quay đầu lại, nhoáng một cái, một đạo lưu quang trong sát na xuất hiện, rơi xuống trước mặt hắn.

Một gã Cường giả Hư Thần Cảnh.

- Ta không rõ lắm, chỉ là khí tức rất xa lạ, hẳn là có hai tên cường giả đi ngang qua quyết đấu.

Thấy rõ người mới xuất hiện, Lưu Phong bất động thanh sắc, nhìn như quả thực không biết lắc lắc đầu, lập tức nhíu mày, nhìn về phía xa xa.

- Hai gia hỏa này thực lực đều không kém a... Nhìn khí tức này, hẳn bọn họ so với ngươi cũng không thua kém bao nhiêu.

Tên Cường giả Hư Thần Cảnh kia nhíu mày, sau đó kinh ngạc nói:

- Chẳng lẽ là người của Huyền Đông Thiên kia? Trên đường tới đây, ta nghe không ít người đang nói về chuyện này.

Lưu Phong gật đầu, rồi lại lập tức lắc đầu nói:

- Ta còn không rõ ràng lắm, chỉ là đã có quy định không có phép Cường giả Hư Thần Cảnh quyết đấu trong cảnh nội, bọn họ lại dám quang minh chính đại quyết đấu như vậy, thậm chí ngay cả một chút khí tức cũng không che dấu... Sợ rằng có một người thực sự là người của Huyền Đông Thiên.

- Không sai, nghe nói lần này Huyền Đông Thiên phái tới chính là một trong những đường chủ của Long Tích... Đường chủ hẳn là cường giả Ngưng Thần Kỳ a?

Tên Cường giả Hư Thần Cảnh kia đương nhiên sẽ không nghi ngờ lời nói của Lưu Phong, nghe vậy mới hiếu kỳ hỏi.

Lưu Phong kia tự nhiên gật đầu nói:

- Ngưng Thần Kỳ.

- Cáp cáp, Cường giả Ngưng Thần Kỳ... Toàn bộ Đông Nam Thiên chúng ta chỉ sợ cũng không quá trăm người a? Không biết người lần này đến đây truy kích là ai, ta có biết hay không...

Tên Cường giả Hư Thần Cảnh kia tự nói với mình vài tiếng, rồi có chút hứng thú quay đầu lại hỏi:

- Ngươi có hứng thú qua xem hay không?

Sắc mặt Lưu Phong tức thì thay đổi, sau đó nhíu mày lắc đầu nói:

- Tốt nhất không nên đi.

Vị Cường giả Hư Thần Cảnh kia có chút ngoài ý muốn nói:

- Vì sao?

Lưu Phong kia nhìn về phía xa nói:

- Cụ thể là chuyện gì đang xảy ra ta cũng không rõ ràng cho lắm, nếu như tùy tiện tới đó rất có thể sẽ bị hiểu lầm... Ngươi chẳng lẽ muốn một gã cường giả Hư Thần Cảnh đối với ngươi sinh ra địch ý?

- Ách.

Tên Hư Thần Cảnh hơi sửng sốt, lập tức bất đắc dĩ lắc đầu nhún vai nói:

- Vậy thì đợi một lát nữa cũng không sao...

Trên cuộc chiến, thân hình Lâm Dịch và Duẫn Đinh không ngừng đi tới đi lui, giống như hai đạo thiểm điện, đan xen không ngừng. Mỗi một lần đan xen, không gian trong nháy mắt biến thành hắc ám. So với bên ngoài, bên trong phiến không gian bị nghiền nát này, có chút tinh quang, hơn nữa trên đỉnh của nó không ngừng có tử sắc điện mang qua lại như con thoi, giống như là ngày tận thế vậy.

Thiên Đạo của Duẫn Đinh chính là phong. Tốc độ của hắn hiện tại đã tới cực hạn, hầu như đã vượt lên trên tốc độ của ánh sáng. Cho dù là Lâm Dịch cũng chỉ có thể nỗ lực ứng phó, chứ đừng nói gì tới việc phản kích.

Nhưng mà đối với Duẫn Đinh mà nói, sự mạnh mẽ của thân thể Lâm Dịch cũng khiến cho hắn ăn không tiêu. Cho dù công kích của hắn đánh tới bộ vị nào trên người đối phương, nhưng mà thân thể đối phương căn bản so với tinh thiết trên Thiên Giới còn mạnh hơn vài phần, một chưởng chụp tới, thân thể đối phương không có việc gì, ngược lại bàn tay mình lại bị phản chấn sinh ra đau nhức. Nhất thời, chiến cuộc cứ giằng co như vậy.

Tới lúc này, Lâm Dịch mới biết được, cường giả Thiên Đạo chân chính không dễ đối phó như bản thân mình tưởng tượng. Bản thân mình đã thông qua Chiến Văn mà mạnh mẽ hơn đối phương rất nhiều. Thế nhưng, đối phương kinh nghiệm phong phú, Thiên Đạo thành thạo, bản thân hắn căn bản không chiếm được nửa phần tiện nghi.

- Thực lực của bản thân mình, so với cường giả đỉnh phong chân chính, quả nhiên còn có một đoạn chênh lệch...

Hồi tưởng lúc đầu khi quyết chiến với Long Dương, bản thân hắn dùng Thú Văn bản nguyên công kích, cũng bị đối phương gần như là một tay phá vỡ, lòng tin của Lâm Dịch cuối cùng cũng bị đánh tan khiến cho hắn tỉnh lại.

Hắn, còn xa xa mới đạt tới trình độ vô địch.

Sau khi nghĩ như vậy, Lâm Dịch hít sâu một hơi, bắt đầu có ý định thu nạp Thiên Đạo đối phương.

Thiên Đạo của Lâm Dịch tuy đã sơ bộ thành hình, thế nhưng cự ly chân chính tới cố định, còn có một con đường dài phải đi. Hắn mặc dù đã là Ngưng Thần Kỳ, cũng chỉ là sơ giai Ngưng Thần Kỳ mà thôi. Thiên Đạo và thần thức, nếu so sánh hắn với một tên cường giả đã thành danh vạn năm, quả thực còn xa mới đủ... Dù sao, thần thức và cảm ngộ, đều có quan hệ rất lớn với thời gian. Người ta vạn năm cảm ngộ, mặc kệ nói như thế nào sự lĩnh ngộ của hắn so với Lâm Dịch, một tiểu bối mới lĩnh ngộ mấy trăm năm thì cao thâm hơn nhiều.

Thiên tài, đích xác là có. Lâm Dịch cũng không cho rằng bản thân mình thông minh hơn. Thế nhưng Lâm Dịch chính là thiên tài, nhưng trước mặt Cường giả Ngưng Thần Kỳ đã thành danh mấy vạn năm trước, chính là một kẻ ngu ngốc. Thời gian mấy vạn năm, cho dù người ngu ngốc như thế nào cũng bởi vì những chuyện trải qua mà thông minh lên. Huống chi... Có thể trở thành Cường giả Ngưng Thần Kỳ, cũng đã nói rõ bản thân bọn họ, chính là thiên tài một phương.

Lâm Dịch thu nạp Thiên Đạo đối phương, Duẫn Đinh làm sao không biết? Lôi điện giao hưởng, song phương trong lúc giao chiến... Khí tức hai người, đều phát sinh biến hóa với một tốc độ không rõ ràng.

Thời gian trôi qua, Lâm Dịch càng ngày càng cảm nhận được quỹ tích công kích của đối phương, ban đầu đối phương còn có thể đánh tới chính mình, thế nhưng hiện tại hắn công kích ba lần thì bản thân mình có thể tránh thoát một hai lần.

Nhưng mà có thể tránh thoát một hai lần, thế nhưng lần duy nhất bị đánh trung kia, cảm giác so với mỗi lần trước lại càng đau đớn hơn. Khí tức đối phương ờm ảo, tựa hồ đã trầm ổn hơn nhiều... Trầm ổn trong mờ ảo? Khí tức vô cùng quỷ dị.

Mà lúc này hai hàng lông mày của Duẫn Đinh nhíu lại... Bởi vì hắn cũng phát hiện ra, động tác của đối phương dường như càng ngày càng phiêu dật, rất nhiều lúc mình công kích rõ ràng có thể đánh tới trên người đối phương, thế nhưng đối phương dường như đã sớm thấy điểm mình cong kích, do đó tránh thoát.

Cho dù bắn trúng, thân thể đối phương mạnh mẽ nhưng lại có một cỗ lực lượng nhu hòa, mang theo một bộ phận hóa giải đi.

- Kỳ Dương này tuy rằng ghê tởm, nhưng bằng vào phần lĩnh ngộ này quả thực không kém. Thảo nào hắn có thể trở thành đệ tử của Cường giả Thần Cấp.

Duẫn Đinh nghĩ như vậy, trong lòng mơ hồ có chút xao động.

Ở đây mặc kệ nói như thế nào đều là Đông Nam Thiên, hắn là người Huyền Đông Thiên, hắn hiểu rõ bản thân mình ở Đông Nam Thiên đại biểu cho cái gì. Kỳ Dương có thể trong thời gian ngắn như vậy tìm thấy bản thân mình, hắn cũng đã biết... Chuyện này đã bị Cường giả Thần Cấp phát hiện ra.

Cường giả Thần Cấp... Nghĩ tới đây, da đầu Duẫn Đinh không nhịn được mà tê đi. Tuy rằng không có khả năng Cường giả Thần Cấp xuất thủ... Thế nhưng vạn nhất... Vạn nhất đối phương xuất thủ thì sao?

- Phải mau chóng kết thúc!

Duẫn Đinh hít sâu một hơi, lực lượng mạnh mẽ lại đan xen vào nhau, thân hình cũng không tiến về phía trước mà ngược lại bắn về phía bên trái hơn mười km. Những nơi hắn đi qua phiến không gian tức thì bị nghiền nát.

Lâm Dịch khẽ nhíu mày nhưng cũng lập tức ngừng lại. Hai người cách nhau mười km, lần thứ hai lại lâm vào giằng co. Mà lúc này khoảng cách giữa hai lần giằng co đã qua một ngày một đêm.

Chuyện này đối với bọn họ mà nói thì không tính là cái gì. Thế nhưng lần này hai người chiến đấu kịch liệt, mỗi một chiêu đều vô cùng độc ác, hơn nữa lại muốn tiên đoán Thiên Đạo đối phương, vô luận là về thể xác và tinh thần đều tiêu hao rất nhiều. Nhưng mà mồ hôi vừa từ trong người tiết ra đã bí khí tức quanh người tiêu diệt không còn một giọt, sắc mặt hai người đều tái nhợt.

- Không hổ danh là đệ tử Cường giả Thần Cấp, ta thừa nhận, ta quả thực đã xem nhẹ ngươi.

Duẫn Đinh hít sâu một hơi, vẻ mặt khôi phục lại vẻ lạnh lùng như cũ.

Lâm Dịch biết tự nhiên là đối phương đang nhận sau với mình, thế nhưng hắn cũng không muốn giải thích nhiều lời. Chỉ híp mắt lại:

- Ngươi cũng không sai.

- Thế nhưng, nếu như ta nhìn không lầm, Thiên Đạo của ngươi vừa chỉ là nhập môn mà thôi đúng không?

Duẫn Đinh đột ngột chuyển chủ đề. Lâm Dịch sửng sốt, lông mày nhíu lại, trầm mặc một lát mới mở miệng nói:

- Mặc dù chỉ là nhập môn nhưng như vậy cũng đủ giết ngươi.

- Chỉ bằng phần lực lượng mà dựa vào chiến văn thu được này sao?

Khóe miệng Duẫn Đinh xuất hiện nụ cười khinh thường, lập tức ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên một tia ngạo nghễ:

- Một kẻ vừa mới bước vào Thiên Đạo, thì làm sao có Thiên Đạo Kỹ thuộc về riêng mình?

Thiên Đạo Kỹ sao? Từ ngữ mới lạ làm cho Lâm Dịch sửng sốt, lập tức ánh mắt lóe lên bất định nhìn về phía Duẫn Đinh. Nhìn bộ dáng tràn đầy tự tin của hắn, Thiên Đạo Kỹ này hẳn là một đòn sát thủ a?

- Đem thiên đạo của bản mình dung nhập vào trong đó, tạo thành quỹ tích tuần hoàn của Thiên Đạo bản thân, đem Thiên Đạo của bản thân phát huy nhuần nhuyễn, tạo ra Thiên Đạo Kỹ có lực sát thương cường đại... Một kẻ mới nhập môn như ngươi nhất định không biết điều này đúng không?

Duẫn Đinh ưỡn ngực, ánh mắt ngạo nghễ mang theo ý tứ ngạo nghễ thiên hạ, khóe miệng xuất hiện nụ cười khinh miệt:

- Trên thực tế, cho dù là người chìm vào trong Thiên Đạo nhiều năm, cũng rất ít người biết có Thiên Đạo kỹ tồn tại. Ngươi nên cảm thấy vinh hạnh vì được chết dưới Thiên Đạo Kỹ.

Tiếng nói vừa dứt, thân thể Duẫn Đinh trong nháy mắt biến thành mờ ảo.

Sắc mặt Lâm Dịch chợt đổi, thần sắc cẩn thận.

Không thấy... Tốc độ có thể không thấy, khí thế có thể không thấy... Nhưng mà giờ phút này. Sự mờ ảo của đối phương so với khi trước giống như hai kẻ khác nhau. Nếu nói khi trước Thiên Đạo đối phương Lâm Dịch còn có thể nắm giữ một tia quy luật, thế nhưng hiện tại, Duẫn Đinh đã hoàn toàn thoát ly khỏi bàn tay Lâm Dịch.

Loại tình huống này vô cùng nguy hiểm, nhất là khi đối phương cùng với mình chiến đấu... Ngay cả đối phương ở đâu cũng không rõ, thì làm sao mà công kích hoặc phòng ngự?

Lâm Dịch không dám chậm trễ, ánh mắt hắn chằm chằm nhìn lên thân ảnh đang mở ảo trên không trung, khóe miệng còn đang mang theo nụ cười khinh miệt. Chỉ thấy trên người Lâm Dịch bộc phát tinh lam sắc quang mang, lập tức một đóa tuyết liên xuất hiện ở dưới chân hắn. Mà một thanh Băng Tinh tiểu kiếm trong suốt, xoay quanh trên đầu hắn.

- Ồ? Xem ra Cường giả Thần Cấp rất coi trọng ngươi a. Không ngờ lại cho ngươi hai thanh Chân Thần Khí.

Chu vi xung quanh tức thì trong nháy mắt xuất hiện bông tuyết, đó chính là hoàn cảnh đã đạt tới phản ứng tạo băng tuyết. Chỉ nhìn khí thế từ hai thứ đó, Duẫn Đinh có thể liếc mắt một cái nhìn ra phẩm giai của hai thứ. Trong mắt không khỏi hiện lên sự đố kỵ.

Nhưng mà hiện tại Lâm Dịch không có tâm tư đi trả lời đối phương. Hắn im lặng gắt gao nhìn chằm chằm vào thân hình của Duẫn Đinh, hoàn toàn khóa chặt thân thể hắn... Đây chính là một loại trực giác, tuy rằng hiện tại trên người Duẫn Đinh không có lấy một chút khí thế.

Trong chiến đấu, đối thủ tuyệt cường không có lấy một tia khí thế đáng nói... Mà đây lại là đối thủ hiện tại của hắn, tuyệt đối không phải là một chuyện tốt lành.

Việc khác thường tất có gian trá bên trong.

- Thế nhưng dưới Thiên Đạo Kỹ, cho dù là Chân Thần Khí cũng không có một chút tác dụng nào.

Duẫn Đinh đột nhiên cười một tiếng quái dị, thân hình trong nháy mắt tiêu thất.

Con mắt Lâm Dịch tức thì mở to lên, thân thể hắn lúc này căng lên.

- Phong cực - Vẫn sát chi phong.

Một giọng nói nhẹ nhàng chợt chui vào trong tay Lâm DỊch, tâm thần Lâm Dịch chấn động, trong nháy mắt có một cỗ cảm giác bành trướng từ hai tai đi vào trong đầu hắn.

A!

Lâm Dịch không nhịn được mà hét lên một tiếng, ngay sau đó, thân thể hắn run lên. Phụt!

Máu tươi từ trong ngực hắn phun ra. Lâm Dịch mở to hai mắt nhìn, không dám tin tưởng nhìn vào vết thương trước ngực mình... Một vết thương dài chừng ba mươi cm xuất hiện, từ ngực trái của hắn kéo dài xuống tới bụng! Chỗ sâu nhất của vết thương đã nhìn thấy xương trắng.

Thân thể cường hãn như Lâm Dịch không ngờ không hiểu tại sao lại bị cắt một vết thương lớn như vậy? Đây chính là thân thể mạnh mẽ dưới sự công kích của Cường giả Thần Cấp cũng chỉ có bị nội thương mà không bị ngoại thương a.

Đầu óc Lâm Dịch trong nháy mắt đình chỉ hoạt động, thế nhưng trong khoảnh khắc nháy mắt này, lại phụt một tiếng, từ phía sau lưng truyền đến sự đau đớn, tiên huyết bay ra.

Lại một lần nữa sự đau đớn kịch liệt khiến cho bản thân Lâm Dịch hiểu rõ tình huống hiện tại của mình.

- Đây chính là Thiên Đạo kỹ hay sao?

Trên đầu có tiểu kiếm, dưới chân có băng liên, thế nhưng vào lúc Lâm Dịch bị công kích, ngay cả một điểm phản ứng cũng không có... Đối phương, giống như trong nháy mắt tiêu tán trong thiên địa, căn bản không tìm được một chút manh mối nào.

- Ta phải cắt lên người ngươi ba trăm sáu mươi đao mới có thể tiêu trừ mối hận trong lòng ta. Ha ha...

Tiếng cười cuồng ngạo của Duẫn Đinh xuất hiện từ bốn phía. Lâm Dịch cắn chặt răng, thần thức đã tập trung tới cực hạn, thế nhưng lại không biết đối phương ở nơi nào.

Duẫn Đinh không ngờ lại ở trước mặt Lâm Dịch, cứ như vậy biến mất không còn tung tích, giống như hắn chưa bao giờ xuất hiện vậy.

Ba giây, ngắn ngủi trong vòng ba giây, trên người Lâm Dịch đã có hơn ba mươi vết thương lớn nhỏ. Đây chính là tốc độ gì a, mỗi một giây trên người có thêm mười vết thương, còn đang không ngừng tăng lên. Giờ phút này, Lâm Dịch vẫn luôn kiêu ngạo về khả năng phòng ngự của mình, không ngờ dưới Thiên Đạo kỹ lại giống như một trang giấy.

- Đi.

Lúc này Lâm Dịch cũng đã mặc kệ, không phát hiện ra địch nhân, nhưng để đối phương cứ tấn công như vậy cũng không phải điều mà hắn muốn thấy, vì vậy hắn phóng băng liên cùng với tiểu kiếm ra ngoài.

Trong nháy mắt, chu vi không gian chung quanh biến thành màu lam. Băng liên không ngừng toát ra tiếng vang thanh thúy, chợt to ra, sau đó bảo hộ Lâm Dịch ở bên trong. Mà tiểu kiếm thì trong nháy mắt dường như hóa thân thành nghìn vạn lần, chém bừa bãi chu vi không gian chung quanh.

- Ta nói rồi, chân thần khí trước mặt phong cực của ta căn bản không có một chút tác dụng nào... An tâm hưởng thụ đi a... Phong cực chưa có kẻ nào có tư cách hưởng thụ như ngươi đâu. Ngươi phải lấy đó mà kiêu ngạo. Ha ha...

Tiếng cười cuồng ngạo của Duẫn Đinh lại vang lên, mà vết thương trên người Lâm Dịch lại xuất hiện thêm với tốc độ ngày càng nhanh. Hiện tại hắn đã biến thành một huyết nhân. Huyết sắc năng lượng bao bọc toàn thân hắn, thế nhưng Hổ Thần Quyết đối với bất cứ thương thế gì cũng có thể điều trị, thế nhưng tại giờ phút này căn bản không giúp được gì. Tuy rằng vết thương khép lại, thế nhưng so với tốc độ bị thương căn bản như muối bỏ biển. Nếu cứ như vậy, mỗi lần chỉ mất một chút máu, chỉ sợ cũng đủ để khiến cho Lâm Dịch chết đi a?

- Thú văn chi nguyên... Vốn tưởng rằng đối phó với Cường giả Thần Cấp mới phải dùng đến, không nghĩ tới...

Nhưng mà Lâm Dịch cho tới bây giờ vẫn trấn tĩnh. Bởi vì Thú văn chi nguyên, mới chính là con bài chưa lật của hắn.

Hổ Hình chiến văn nhất thời biến mất, lập tức, hai đạo thần thức của Lâm Dịch phân chia ra điều động chiến văn là linh văn, nhất thời tạo thành một cá thể.

Rống!

Một tiếng rống rung trời chuyển đất vang lên, giốn như thiên địa cũng bị tiếng hổ gầm này chấn nát.

- Cái gì?

Duẫn Đinh không dám tin tưởng thanh âm trong nháy mắt xuất hiện này. Ngay sau đó, thân thể Lâm Dịch bộc phát ra quang mang hồng lam tương giao. Khi quang mang thối lui, xuất hiện thân hình của hắn đứng đó.

Hai con mắt hồng và lam lóe lên sự cuồng bạo, mà lại lãnh đạm. Trên người hắn trường mao tùy phong hắc bạch tương gian ba động. Trên trán hắn, một chiếc ấn ký chữ Vương phong cách cổ xưa, có vẻ đặc biệt chói mắt! Yêu dị, cuồng bạo, lạnh lẽo, thiết huyết... Giống như một vị vương giả quân lâm thiên hạ.

Mà phía sau hắn, có một cự hổ cao tới vạn trượng đang ngẩng đầu lên trời điên cuồng gào thét, chỉ cần khí thế cũng nghiền nát nân tâm.

- Chuyện này, chuyện này...

Sau một khắc, thân hình Duẫn Đinh cũng xuất hiện trước mặt Lâm DỊch. Hắn không dám tin tưởng nhìn chằm chằm vào miệng con hổ, lại nhìn Lâm Dịch đang sử dụng Thú Văn chi nguyên, toàn thân hắn run rẩy.

- Hổ thần chiến văn, hổ thần chiến văn... Là hổ thần chiến văn.

Duẫn Đinh đầu tiên là lẩm bẩm tự nói, dần dần, Lâm Dịch từ trong mắt hắn cũng thấy sự hưng phấn.

Đúng vậy, không phải run rẩy, không phải kinh khủng, không phải sợ hãi, mà là hưng phấn! Giống như là thợ săn thấy được con mồi tuyệt hảo.

Điều này làm cho Lâm Dịch nhíu mày, ánh mắt có chút cảnh giác.

- Hắc hắc, hắc hắc.

Tố chất thần kinh của Duẫn Đinh ở trường hợp này dường như không có tác dụng, hắn bật cười, nhìn về phía Lâm Dịch, giống như là nhìn về phía một đồ vật tốt. Tâm tình trong mấy ngày liền lo lắng trong nháy mắt đã biến mất không còn một mảnh.

- Ta vốn tưởng rằng nhiệm vụ lần này thất bại, tuyệt đối sẽ bị nghiêm phạt... Ta muốn cảm tạ ngươi, nếu như không phải là ngươi, ta quả thực không biết nên làm cái gì bây giờ...

Duẫn Đinh không hiểu tại sao lại nhếch môi lên nở nụ cười.

Con mắt Lâm Dịch híp lại, cuối cùng cũng không nhịn được mà mở miệng nói:

- Ngươi cho rằng chỉ bằng ngươi cũng có thể đáng bại trạng thái hiện tại của ta sao?

Trong giọng nói có chút không dám tin tưởng. Dù sao, loại trạng thái này của hắn đã từng giao thủ qua với Cường giả Thần Cấp. Ngay cả Cường giả Thần Cấp cũng không có cách nào trong nháy mắt thắng được, nếu cho rằng Duẫn Đinh có thể, cho dù đánh chết hắn, hắn cũng không dám tin.

Duẫn Đinh nghe vậy ngạc nhiên, lại giống như là nghe được chuyện gì vô cùng tốt mà phá lên cười. Tiếng cười này khiến cho Lâm Dịch nhíu mày, một lúc lâu sau, tiếng cười mới dừng lại.

Nếu như cảm ngộ Thiên Đạo của ngươi tương đương với ta, như vậy khi lần đầu tiên thấy ngươi sử dụng chiến văn để đối đầu với ta, ta có thể đơn giản gạt bỏ. Thế nhưng... Sự thực chứng minh, Thiên đạo của ngươi chỉ là nhập môn mà thôi. Nhưng vậy ngươi có gì đáng sợ cơ chứ?

Duẫn Đinh đột nhiên ngừng cười, khóe miệng nhếch lên khinh thường nói.

Hắn nói khiến cho lông mày Lâm Dịch giật giật lên, trầm mặc nhìn hắn.

- Lẽ nào, ngươi cho rằng bằng vào sự đề thăng năng lượng hiện tại có thể chiến thắng được ta sao?

Nụ cười của Duẫn Đinh vô cùng quỷ dị, cũng khiến cho trong lòng lâm Dịch bắt đầu có một tia dự cảm không tốt.

- Ngươi sai rồi... Năng lượng là năng lượng, Thiên đạo là thiên đạo! Nếu như năng lượng và Thiên đạo không khác nhau, vậy còn phân năng lượng với Thiên đạo làm gì? Lẽ nào ngươi cho rằng, năng lượng chỉ cần đủ cường đại là có thể chiến thắng được thiên đạo sao?

- Như vậy ta không ngại nói cho ngươi biết... Vô luận dưới tình huống gì, Năng lượng đều xếp dưới thiên đạo. Dù cho năng lượng có mạnh đến đâu, đứng trước mặt Thiên đạo đều không chịu nổi một kích... Bởi vì, năng lượng vốn là thứ thuộc về Thiên đạo. Ha ha.

Cuối cùng, cùng với tiếng cười cuồng ngạo, thân thể Duẫn Đinh lần thứ hai lại mờ ảo bất định. Trong khoảnh khắc, giống như lần trước, biến mất không còn tung tích.

- Hừ.

Ngực chợt truyền đến cơn đau đớn kịch liệt, khiến cho Lâm Dịch không nhịn được mà khẽ hừ một tiếng... Hắn cúi đầu nhìn xuống, thì một vết thương nho nhỏ xuất hiện trên ngực hắn.

Loại trạng thái này không ngờ hắn lại bị thương... Lâm Dịch triệt để ngây dại.

- Lực phòng ngự quả thực được gia tăng không ít... Thế nhưng ngươi chết chắc rồi. Ha ha... Không nghĩ tới, người sở hữu Hổ Thần chiến văn, không ngờ lại là một tên thái điểu. Ha ha. Ông trời cũng muốn diệt Bạch Hổ nhất mạch a. Ha ha...

Căn bản không nghe rõ tiếng cười cuồng ngạo phát ra từ đâu, Lâm Dịch lần đâu tiên cảm giác được nguy cơ.

Bầu trời một mảnh hắc ám, tử sức điện xà không ngừng qua lại những đám mây lúc này đã hoàn toàn tiêu thất, thứ còn lại trên bầu trời lúc này chỉ là hắc ám cùng với gió.

Cuồng phong giống như một dòng xoáy thật lớn, bạo ngược không gì sánh được, sắc bén như đao, hoàn toàn đem Lâm Dịch bao vây ở bên trong. Tiếng gió rít chói tai giống như không ngừng sinh sôi xé rách màng tai. Bộ lông trắng đen lẫn lộn trên người Lâm Dịch đã hoàn toàn bị máu nhuộm hồng.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-712)