← Ch.037 | Ch.039 → |
- Hồng Toàn, chúng ta đi thôi, Tiểu Lôi có Tiểu Hàm chiếu cố tốt rồi.
Dương lão nhẹ giọng nói, liếc mắt mỉm cười nhìn về phía Trương Tử Hàm và Dương Thiên Lôi, kéo Dương Hồng Toàn rời đi.
...
- Tiểu Lôi, ngươi thật sự không sao chứ?
Sau khi hai người kia rời khỏi, Trương Tử Hàm lo lắng nhìn Dương Thiên Lôi hỏi.
- Có! Rất nghiêm trọng! A... Đau quá!
Trong mắt Dương Thiên Lôi bỗng xẹt qua tia giảo hoạt, mặt nhìn về phía Trương Tử Hàm, đầu bỗng nhiên ngã xuống bộ ngực mềm mại, ấm áp, tản ra từng làn hương thơm xử nử.
Trương Tử Hàm đơn thuần, tuy rằng cảm thấy biết rõ Dương Thiên Lôi đang ngập mặt ở chỗ nhạy cảm của nàng nhưng nàng cũng không có nghi ngờ gì hắn. Ngay cả chỗ ngực cảm thấy tê dại cũng đành chịu, mang Dương Thiên Lôi bay nhanh về hướng ký túc xá.
Không biết rằng Dương Thiên Lôi là một tên cực độ vô sỉ, nhân cơ hội mà say sưa kẹp giữa cặp ngực căng mọng, no tròn, đàn hồi và mềm mại.
...
- Hây----
Trương Tử Hàm thở mạnh một hơi đến ký túc xá của Dương Thiên Lôi, nhẹ nhàng phóng tới bên giường.
Dương Thiên Lôi phi thường không muốn, cực kỳ phiền muộn mở mắt, thế nhưng, khi thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đang rất lo lắng của Trương Tử Hàm thì trong lòng Dương Thiên Lôi lại cảm thấy tội lỗi, người ta lo lắng cho hắn như vậy mà bản thân hắn lại vô sỉ ăn no nê đậu hũ của nhân gia, lại còn ra vẻ nữa.
- Đã đỡ hơn chưa?
Trương Tử Hàm quan tâm hỏi han.
"Đêm nay động phòng cũng không thành vấn đề!"
Dương Thiên Lôi thầm nghĩ trong lòng nhưng ngoài miệng lại nói:
- Khá hơn rồi. Trương lão sư, ta hoàn toàn khỏi rồi. Nàng xem!
Dương Thiên Lôi nói xong từ trên giường nhảy xuống, Trương Tử Hàm giật mình, vội vàng đè hắn xuống, nói:
- Đừng cử động, mau ăn dược hoàn của Dương lão trước!
Trương Tử Hàm nói xong liền cầm lấy ly nước trên bàn, rót một ít nước, tay kia cầm dược hoàn rồi ngội bên mép giường.
Thấy như vậy, Dương Thiên Lôi cảm thấy phiền muộn, tại sao sao lại tự thú sớm thế, tại sao không nhắm mắt giả bộ thêm lúc nữa? Nếu như cứ tiếp tục giả hôn mê, thì lúc này Tử Hàm muội muội đã thông môi với mình rồi? Trong TV đều diễn như vậy, lúc nam diễn viên hôm mê bất tỉnh, nữ diễn viên không còn cách nào khác, đành bất đắc dĩ dùng đôi môi mê người ngậm lấy nước thuốc rồi hôn lên nam diễn viên mà truyền thuốc, thật là sảng khoái đó mà...
- Đến đây, mau ăn vào đi.
Trương Tử Hàm nói xong xong liền đưa vào miệng Dương Thiên Lôi, đồng thời một tay nhẹ nhàng nâng đầu của Dương Thiên Lôi lên, một tay cầm chén nước đưa tới bên mép hắn.
- Trương lão sư...
- Ừm?
- Cũng không thể... Uống như vậy được?
- Vậy ngươi muốn uống thế nào?
Trương Tử Hàm mở to đôi mắt, không hiểu Dương Thiên Lôi muốn nói gì.
- Nàng... Giúp ta!
Dương Thiên Lôi vô sỉ nói, con mắt cứ dán chặt vào đôi môi mềm mại, đỏ mọng của Trương Tử Hàm.
- Ta không phải đang giúp ngươi sao? Mau nuốt vào, thuốc của Dương lão đưa chắc chắn là thuốc tốt!
Trương Tử Hàm nhẹ giọng nói, đem cái chén đưa tới bên mép của Dương Thiên Lôi.
Không còn cách nào khác, Dương Thiên Lôi chỉ còn biết hung hăn nuốt "ực" một ngụm lớn, mặc kệ là nước đái hay nước thuốc, nuốt sạch. Truyện Tiên Hiệp
Vừa mới nuốt dược hoàn, Dương Thiên Lôi cảm thấy một cỗ khí thanh lương, từ bên trong cơ thể mình nhanh chóng lan tỏa, một loại sảng khoái khó có thể hình dung, khiến hắn phải rên rỉ từng tiếng sung sướng.
Tinh thần lực cuồng bạo của Mộc Tử Vi lúc vừa mới tiến vào cơ thể Dương Thiên Lôi đúng là tạo ra thương tổn cực đại, gân mạch, cơ thể, thậm chí lục phủ ngũ tạng đều chịu đau đớn cùng cực, thế nhưng chưa quá vài giây sau, từ đan điền Dương Thiên Lôi tỏa ra cổ tinh thần lực kì dị không thuộc hệ nào liền tự hành đánh trả, tuy nó không bảo vệ lục phủ ngũ tạng nhưng nó lại bắt đầu điên cuồng thôn phệ tinh thần lực của Mộc Tử Vi!
Lúc đầu, tinh thần lực của Mộc Tử Vi còn chiếm thế thượng phong, thế nhưng theo thời gian dần trôi, cỗ tinh thần lực kì dị cứ từng chút một thôn phệ dần dần tinh thần lực Mộc Tử Vi, dần dần chiếm thế thượng phong.
Chẳng những thế, thân thể Dương Thiên Lôi đang lúc bị thương tổn rất nặng nhưng cũng nhờ cổ năng lượng kì dị này vận chuyển thì khôi phục với tốc độ chóng mặt.
Có thể nói, lúc Dương Hồng Toàn và Dương lão xuất hiện thì Dương Thiên Lôi đã khôi phục được bảy tám phần, nên hắn mới nghĩ là dù đêm nay động phòng cũng không thành vấn đề!
Thế nhưng, được Trương Tử Hàm ôm ấp quả thật quá đã, quá mê người, có lý nào tên vô sỉ này lại buông tha? Không làm thì thôi, đã làm thì phải làm tới cùng.
Bây giờ, sau khi ăn viên dược hoàn thần kỳ đó, một ít thương tổn còn sót lại trong người Dương Thiên Lôi hoàn toàn biến mất. Càng làm cho Dương Thiên Lôi kinh ngạc chính là khi dược hoàn tiến vào trong cơ thể Dương Thiên Lôi thì hắn rõ ràng cảm nhận được sự kich động của đám năng lượng kỳ dị trong đan điền, tốc độ vận chuyển của nó dần nhanh lên, giống như bị ăn thuốc kích thích, điên cuồng thôn phệ năng lượng sinh ra bởi dược hoàn!
- Cảm giác tốt chưa?
Trương Tử Hàm thấy nét mặt Dương Thiên Lôi thay đổi liền lo lắng hỏi.
- Dược hoàn thật thần kỳ! Chẳng lẽ đây chính là tiên đan trong truyền thuyết?
Dương Thiên Lôi bật dậy
- Trương lão sư, ta khỏi hoàn toàn rồi!
- Thật không?
Trương Tử Hàm mỉm cười, hỏi lại lần nữa.
- Đương nhiên rồi!
Dương Thiên Lôi vỗ ngực nói.
- Tốt, nằm úp xuống!
Trương Tử Hàm bỗng nhiên lạnh lùng, tàn bạo nói:
Dương Thiên Lôi nhất thời cảm giác được một cổ hàn khí, thoáng cái liền lùi lại mấy bước:
- Để làm gì?
- Ta bảo ngươi nằm úp lại mau!
Một Trương Tử Hàm ôn nhu, khả ái động lòng người nhưng dưới con mắt khiếp sợ của Dương Thiên Lôi bỗng nhiên bắt đầu nổi điên lên!
- Hây!
Trương Tử Hàm phóng tới như diều hâu bắt gà, hai tay nắm lấy Dương Thiên Lôi, nhẹ nhàng xoay người hắn lại, sau đó...
"Bách bách bách..."
Âm thanh khủng bố pha lẫn tiếng kêu thảm thiết của Dương Thiên Lôi phát ra từ ký túc xá của hắn.
- Ta nói ngươi không được cậy mạnh...
Bách bách...
- Ngươi lại cậy mạnh!
Bách bách bách...
- Đánh không lại thì chịu thua! Ngươi còn dám liều mạng!
Bách bách bách...
- Ta cho ngươi nắm ngực người ta.
Bách bách bách...
- Ngươi coi đó là cải trắng sao?
Bách bách bách...
- Nắm còn không tính, ngươi còn muốn cắn!
Bách bách bách...
Trời ơi, đất ơi, Tử Hàm muội muội, nàng không thể ác như vậy, ca bất quả chỉ nhẹ nhàng chạm nhẹ thôi mà, trời đất chứng giám, làm gì có chuyện cắn! Ta đúng là tên già oan uổng nhất thiên hạ mà?... Ô ô ô... Ca không muốn sống, đường đường nam nhi bảy thước... À, hiện tại chỉ mới sáu thước thôi, không ngờ lại bị một tiểu nữ nhân đánh đòn... Làm sao mà ca ra ngoài nhìn người được đây?
Trong lòng Dương Thiên Lôi ủy khuất, thế nhưng lúc này hắn ngoại trừ chỉ biết kêu thảm ra thì chả dám nói gì hết, muốn tranh luận với nữ nhân? Mơ đi, nữ nhân có bề ngoài ôn nhu, xinh đẹp thì đều tuyệt đối không thể phản kháng! Huống chi bàn tay nhỏ bé của Tử Hàm muội muội tuy rằng đánh cũng khá đau nhưng... Cũng có chút sướng đít! Chẳng lẽ... Ca lại có xu hướng muốn bị ngược đãi sao?
Sau khi phát tiết mấy phút đồng hồ, Trương Tử Hàm nhìn bộ dáng thê thảm của Dương Thiên Lôi thì liền cười một tiếng, tâm tình dần tốt lên, tim đang trên cổ họng rốt cuộc cũng đã trở về vị trí cũ.
Ngay cả chính bản thân nàng cũng không hiểu được vì sao lại lo lắng cho Dương Thiên Lôi đến thế, lúc nhìn Dương Thiên Lôi với khuôn mặt tái nhợt ngã vào lòng nàng, nàng hận sao nàng không phải là người bị thương, thậm chí trong đầu nàng bỗng trống rỗng.
- Đứng lên đi!
Trương Tử Hàm trừng mắt với Dương Thiên Lôi, nói
- Ta đánh xong rồi!
- Không dậy nổi!
Dương Thiên Lôi lăn trên sàn nói phản khán.
- Không dậy nổi?
Trương Tử Hàm nhất thời trừng mắt, giơ tay giả bộ muốn đánh tiếp.
- Dậy, ta dậy rồi? Nhưng... Ta có oan tình cần trình báo!
- Oan tình gì?
- Trương lão sư... Ta thực sự không có cắn chỗ nào của nàng a!
Dương Thiên Lôi cực kỳ ủy khuất nói, cặp mắt gian tà của hắn lại nhìn chằm chằm vào bộ ngực của Trương Tử Hàm, trên bộ ngực ấy có một vết đỏ với vết máu nhàn nhạt do hắn cắn giống như một vết hoa màu hồng kiều diễm, thật rực rỡ, thật mê người, làm Dương Thiên Lôi chỉ muốn chạy tới mà vuốt ve mân mê một hồi!
Vốn tâm tình nàng vừa mới dễ chịu hơn một tý thì lại vì một câu nói của Dương Thiên Lôi khiến Trương Tử Hàm lại nổi giận lần nữa, thâm chí nàng cảm thấy ngực mình tê dại đi, Tử Hàm muội muội lại nổi điên lần nữa! Nhưng nàng chưa kịp động thủ thì Dương Thiên Lôi liền hét lên "A" một tiếng, tung chăn chạy còn hơn thỏ, bay ra khỏi nhà.
Một hồi gà bay chó chạy lại nổi lên.
...
- Tiểu Lôi, trận đấu ngày mai, ngươi không nên tham gia!
Sau khi bình tĩnh, vẻ mặt Trương Tử Hàm nghiêm túc nói.
- Sao thế? Ta vẫn có thực lực cạnh tranh chức quán quân, sao lại không nên tham gia?
- Nếu như ta đoán không sai thì Lôi Hoành nhất định sẽ nhắm vào ngươi! Hôm qua thì trùng hợp được tuyển thẳng, hôm nay thì không những an bài ngươi đấu ở lôi đài chủ còn sắp đặt cho ngươi đấu với đấu thủ cực kỳ cường đại như Mộc Tử Vi, đoán chừng ngày mai hắn vẫn nhắm vào ngươi, lại sắp đặt một đấu thủ cường đại khác! Hôm nay ngươi may mắn thắng lợi, nhưng ngày mai thì sao đây? Ta không muốn ngươi mạo hiểm! Ngươi bây giờ còn quá yếu, nên cần tập trung tinh lực cố gắng tu luyện!
- Ta không sợ!
Hai mắt Dương Thiên Lôi bỗng nhiên ánh lên vẻ kiên định nói:
- Ta muốn quét sạch cái danh "bạch si" này, ta muốn trở thành cường giả! Sao lại có thể sợ hãi trước nguy hiểm? Nguy hiểm mới có áp lực, có áp lực, thì mới có tiến bộ! Trương lão sư, ta nhất định phải tham gia cuộc thi!
- Nàng không cần phải khuyên nhủ ta!
Dương Thiên Lôi ngăn không cho Trương Tử Hàm nói tiếp, rồi nói:
- Đừng lo, ta biết nàng chỉ vì muốn tốt cho ta, nhưng nàng có thấy ta giống tiểu cường không?
- Tiểu cường? Là cái gì?
- Đó là một sinh vật phi thường cường đại, tiểu cường cũng chính là tôn xưng của nó. Nó có sinh mệnh lực cực kỳ cường đại, ý chí bất khuất, kiên cường, càng chiến càng bại, càng bại càng chiến, một lần té ngã thì lại một lần bò dậy! Đặc biệt là nó có sức khôi phục đến kinh người, muốn chết rất khó!
Dương Thiên Lôi dõng dạc nói.
Đôi mắt Trương Tử Hàm hiện vẻ sùng bái:
- Nó... tên gọi là gì?
Dương Thiên Lôi nhẹ nhàng nói ra hai chữ:
- Con gián!
- Phụt...
Trương Tử Hàm choáng váng té ngửa ra đất.
- A, Trương lão sư, nàng làm sao vậy? Ta nói thật mà, nàng có thấy mạng ta giống con gián không? Muốn chết cực kỳ khó! Bởi vậy, Trương lão sư, nàng có thể yên tâm được rồi!
Trương Tử Hàm im lặng không nói, nhưng nghĩ về khả năng khôi phục đến biến thái của Dương Thiên Lôi cũng không thể không thừa nhận lời hắn nói là thật. Nhìn ánh mắt kiên định và cố chấp của Dương Thiên Lôi, Trương Tử Hàm cũng hiểu, muốn ngăn hắn tham gia cuộc thi căn bản không thể. Điều duy nhất nàng có thể làm được lúc này chính là giúp Dương Thiên Lôi nhanh chóng đề thăng thực lực!
- Được rồi, nếu người đã quyết tâm tham gia cuộc thi rồi thì ta cũng không ngăn nữa. HIện tại, ta dạy ngươi một ít chiêu thức phòng ngự bằng Ngũ Hành Thuẫn, sử dụng cho trận đấu ngày mai.
Trương Tử Hàm nhẹ giọng nói.
- Cái này... Trương lão sư, không học có được không?
- Sao lại không học? Lẽ nào ngươi lại muốn dùng thân thể để đỡ đòn à?
Trương Tử Hàm nhất thời lớn tiếng nói.
- Không phải, chỉ là ta nghĩ rằng...
Nói đến đoạn này, hai mắt Dương Thiên Lôi bỗng hiện lên hai đạo tinh quang, nhìn thẳng vào mắt của Trương Tử Hàm, trầm giọng nói:
- Ta nghĩ, cách phòng thủ tốt nhất... Chính là tấn công!
- Cách phòng thủ tốt nhất... chính là tấn công?
Trong đầu Trương Tử Hàm quanh đi quẩn lại câu nói đó, lý luận này nàng chưa hề nghe qua, ngẩm lại cũng rất có đạo lý.
- Đúng thế, giống như nàng đánh ta vậy, nàng tấn công điên cuồng, ta có thể đánh trả được sao? Nàng còn cần phòng thủ nữa sao?
Dương Thiên Lôi nói.
- Cũng có chút đạo lý.
Trương Tử Hàm hơi trầm tư nói.
Đương là có đạo lý, đấy chính là phong cách mà Dương Thiên Lôi tôn sùng, là chỗ tinh túy nhất trong "tiệt quyền đạo" do Lý Tiểu Long sáng tạo, lấy công làm thủ!
- Vậy vì sao ngươi còn nhận thuẫn của ta? Không muốn học thì trả lại đây!
Trương Tử Hàm bỗng nhiên nói.
- Hehe, Tử Hàm muội... Ách, không, Trương lão sư, thịnh tình của nàng sao có thể chối từ, ta từ chối là bất kính, huống chi của ta cũng là của nàng, của nàng cũng là của ta, nói cái gì của người này người nọ, có phải khách khí quá không? Đưa cho nàng hay đưa cho ta thì có gì khác nhau đâu! Ta nhận cái này cũng là vì muốn mỗi ngày mỗi tối, mỗi lúc rảnh rỗi ta có thể nhìn nó mà nhớ tới nàng...
- Câm miệng! Bắt đầu tu luyện đi!
Dương Thiên Lôi đang lãi nhải thì bị Trương Tử Hàm đánh nhẹ một cái, tức giận nói.
...
Phía sau núi học viện Cực Dương, trong một độc viện được kiến tạo rất tinh mỹ trông khá lạ mắt.
- A... Đau quá... Nhẹ tay chút...
Một thiếu nữ tóc ngắn màu vàng kim đang nằm trên một chiếc giường lớn mềm mại màu phấn hồng, hai mắt ngân ngấn nước mắt, bộ dạng cực kỳ ủy khuất và thống khổ.
- Ta đã rất nhẹ rồi, muội kiên nhẫn chút đi, lúc đầu có thể đau nhức một chút, lúc sau sẽ cảm thấy thoải mái hơn! Muội nếu nhịn không được thì có thể rên la hay khóc cũng được...
← Ch. 037 | Ch. 039 → |