← Ch.131 | Ch.133 → |
Thanh âm còn chưa dứt, Dương Thiên Lôi đã nhấc chân muốn lao tới Lôi Hoành.
- Đừng a...
Lôi Hoành nhúc nhích tứ chi đã bị bẻ gãy, kinh hoảng lui về phía sau, nhưng làm sao có thể tránh thoát được sự truy đuổi của Dương Thiên Lôi.
Ngay lúc chỉ mành treo chuông này, bỗng nhiên một tiếng kêu khẽ truyền đến:
- Dương Thiên Lôi! Mau dừng tay!
Cùng với tiếng kêu đó, Dương Thiên Lôi nhất thời cảm thấy một cỗ lực lượng vô hình mà cường hãn mạnh mẽ trói buộc thân thể mình.
Một thân ảnh từ trên trời giáng xuống, nhanh như thiểm điện rơi xuống giữa Dương Thiên Lôi và Lôi Hoành.
- Linh Lung sư tỷ?
- Ừ, Dương Thiên Lôi. Làm người phải có lòng khoan dung độ lượng. Ngươi đã thắng rồi, hãy bỏ qua cho hắn đi. Dù sao hắn cũng là đệ tử thân truyền của Thái Thượng trưởng lão, làm quá mức ngược lại không tốt đâu.
- Khụ khụ... Linh Lung sư tỷ. Nàng nói rất đúng. Làm người phải khoan dung độ lượng, thế nhưng...
Đối với mỹ nữ Linh Lung cảnh giới Tiên Thiên này, Dương Thiên Lôi tuy rằng không có giao tình gì, nhưng nếu nàng đã đến đây ngăn cản hành động của mình, Dương Thiên Lôi biết hôm nay muốn phế bỏ Lôi Hoành hiển nhiên là không có khả năng rồi. Cho nên rất dứt khoát thu hồi hình tượng "Ra vẻ đạo mạo, thanh trời hành đạo" của mình, một lần nữa khôi phục dáng vẻ vô lại, bất cần đời của mình.
- Nhưng mà cái gì?
Linh Lung nghi hoặc hỏi.
- Hắn dường như không phải người a. Đệ nhìn thế nào cũng đều thấy giống cầm thú. Lẽ nào đệ hoa mắt?
Dương Thiên Lôi rất ngây ngô chỉ vào Lôi Hoành, bộ dáng nghi hoặc nói.
- Phụt....
Nhất thời một trận cười vang từ trong đám người truyền ra, ngay cả Linh Lung cũng phải buồn cười, ánh mắt nhìn về phía Dương Thiên Lôi vô cùng quái dị.
Nàng đã từng tận mắt chứng kiến Dương Thiên Lôi phát triển. Chỉ một khoảng thời gian ngắn ngủi, một người như Lôi Hoành, là Tinh Giả tam cực, có được pháp y và pháp khí thượng phẩm, hơn nữa còn tấn cấp Tinh Giả cấp tám đỉnh phong, lại bị chà đạp thành ra như vậy. Đây tuyệt đối là chuyện không thể tưởng tượng được.
Nhất là, xem ra lúc này, trên người hắn vẫn không có bất luận khí tức cường hãn gì, hoàn toàn chỉ là một người có chút đẹp mã, nụ cười có chút xấu xa, một tiểu hài tử còn chưa mọc lông mà thôi.
- Làm sao lại như vậy? Lão đại, ta có thể khẳng định 100% lão nhân gia người là hỏa nhãn kim tinh. Tên này rõ ràng là một tên súc sinh, cầm thú... Khục khục...Tuy nhiên, ta cảm thấy nói như vậy thực hơi có chút ... Vũ nhục cầm thú...
Phong Mã Ngưu hấp tấp đi tới bên cạnh Dương Thiên Lôi, vẻ mặt xem thường và khinh bỉ nhìn Lôi Hoành nói.
- Ừ, đích thực là cầm thú cũng không bằng. Đó là một con ngốc cầm thú.
Vũ Đại Lãng từ trước đến nay vốn ít nói, hồn hậu thành thật, vậy mà lần này cũng ồm ồm góp lời.
Dương Thiên Lôi kinh ngạc đến thiếu chút nữa lăn đùng trên mặt đất.
- Đây lẽ nào chính là "Gần mực thì đen, gần son thì đỏ" trong truyền thuyết? Bất quá ca bề ngoài có vẻ cũng không ác như vậy a.
Dương Thiên Lôi nhìn vẻ mặt bỉ ổi của Phong Mã Ngưu và vẻ hồn hậu thành thật của Vũ Đại Lãng, một người gầy nhỏ như khỉ còn, một người to lớn như gấu mẹ, hoàn toàn không có vẻ gì là có thể kết hợp hoàn mỹ.
- Được rồi! Tất cả mọi người giải tán đi. Người Thiên Mộng Phong, xin nhờ đưa Lôi Hoành đi giùm.
Linh Lung quét mắt nhìn đám người vây xung quanh, trầm giọng nói.
Nhất thời phần đông đệ tử biết không còn gì náo nhiệt để xem nữa liền nhao nhao rời đi, không còn ai ở lại.
Mấy thiếu niên không tham chiến vốn là quyết định đi theo Lôi Hoành, giờ đây đều lập tức giải tán. Đưa Lôi Hoành đi? Ai dám đắc tội với người nọ? Hơn nữa, thiếu niên trước mặt kia còn kinh khủng hơn so với Lôi Hoành gấp trăm gấp ngàn lần.
Lôi Hoành thấy Linh Lung đến, biết mình đã được cứu, tâm tình buông lỏng, đã sớm hôn mê nằm yên không nhúc nhích, so với lợn chết cũng không khác gì nhau.
- Mọi người đều khinh thường làm bạn với loại cầm thứ này. Tên điểu nhân này thực sự là bàn trà a...
Dương Thiên Lôi cảm khái vô hạn nói.
- Lão đại, tên này cùng bàn trà có quan hệ gì?
Phong Mã Ngưu mặc dù rất có tiềm chất xấu xa, nhưng nếu muốn lý giải loại ngôn ngữ lời vàng ý ngọc phổ biến trên tại Địa Cầu thì còn xa mới bằng.
Vốn mọi người tuy rằng không biết vì sao Dương Thiên Lôi nói Lôi Hoành là bàn trà, nhưng đại thể đều biết ý tứ của Dương Thiên Lôi, ở thời điểm này tuyệt đối không nên hỏi cái gì. Nhưng Phong Mã Ngưu lại khác, nhất cứ nhất động của Dương Thiên Lôi, mỗi lời nói, hành động đều là đối tượng để hắn sùng bái, học hỏi. Không hiểu há có thể không hỏi sao?
- Lợn chết như thế nào?
Dương Thiên Lôi mang theo một tia cười xấu xa nhìn Phong Mã Ngưu hỏi.
- Bị đồ tể giết chết.
Phong Mã Ngưu không cần nghĩ ngợi đáp.
- Sai, ngu thì chết!
- Phụt!
Cô nàng Mộc Tử Vi này là người đầu tiên nhịn không được cười ra tiếng. Dương Thiên Lôi đã sớm chú ý thấy cô nàng này có điểm dị thường, vậy mà đứng bên cạnh Trương Tử Hàm, đôi tay nhỏ bé còn ôm cánh tay Trương Tử Hàm, hoàn toàn là bộ dáng một tiểu muội muội nghe lời, khiến Dương Thiên Lôi cảm thấy vô cùng không thể tưởng tượng được. Hắn rất nghi ngờ cô nàng này có ăn nhầm thuốc gì hay không.
Dương Thiên Lôi thâm trầm hỏi tiếp:
- Trên bàn trà bày cái gì?
Lần này Phong Mã Ngưu không dám tùy ý trả lời, tựa hồ rất nghiêm túc tự hỏi một chút, còn có chút không dám chắc nói:
- Chén trà?
Phong Mã Ngưu vừa nói xong, Vũ Đại Lãng vậy mà ồm ồm phản bác:
- Sai, ấm trà.
- Phụt!
Dương Thiên Lôi trực tiếp thổ huyết. Hắn không ngờ hai tên này phối hợp ăn ý từ lúc nào vậy?
- Bi kịch!
Đúng lúc này, Sở Hương Hương bỗng nhiên nói.
(Bọn này chơi trò đồng âm – bôi cụ = bi kịch, bôi cụ = khay đựng chén)
- Bôi cụ...Bôi cụ...Ta xxx, không phải là bi kịch sao? Lão đại, huynh.... Huynh thật tài tính!
Phong Mã Ngưu hai mắt tỏa sáng nói.
- Hay! Hương Hương tỷ thật thông minh.
Dương Thiên Lôi mỉm cười nói, đồng thời bước lên nhặt thanh Kim Cương Pháp Kiếm rơi trên mặt đất, hai mắt tỏa sáng, miệng thì thào nói:
- Hảo kiếm! Hảo kiếm! Pháp kiếm thượng phẩm a. Chậc chậc...
Mọi người đưa mắt nhìn nhau. Đối với hình tượng cao lớn, uy mãnh, bưu hãn và lãnh khốc vừa rồi của Dương Thiên Lôi khiến họ có cảm giác xa tận chân trời. Ngược lại, dáng vẻ vô lại, xấu xa này của hắn mang lại cho họ cảm giác thật thân thiết.
Hắn vẫn là hắn, cũng không phải vì thực lực đề thăng mà có chút thay đổi nào.
- Linh Lung tỷ, đây là chiến lợi phẩm, ta thu không thành vấn đề chứ?
Dương Thiên Lôi nhìn Linh Lung hỏi, dường như rất sợ Linh Lung tịch thu Kim Cương Pháp Kiếm.
Linh Lung không biết phải nói gì. Chỉ là một thanh pháp khí thượng phẩm, nàng sao có thể để ý? Pháp khí, trong mắt cao thủ Tiên Thiên chỉ là thứ rác rưởi. Đây chỉ là vũ khí chuyên chế tạo cho Tinh Giả mà thôi. Đối với cao thủ Tiên Thiên mà nói, không có bất luận sức hấp dẫn gì.
- Không thành vấn đề. Pháp bảo, đan dược ngươi cứ lấy tùy ý. Thế giới tu luyện so với thế tục tàn khốc hơn gấp trăm, ngàn lần. Tất cả đều dựa vào thực lực mà nói chuyện. Cướp đoạt, chém giết, tranh chấp có ở khắp nơi.
Linh Lung trầm giọng nói.
- Vậy thì tốt quá! Sớm biết như vậy ta đã cởi pháp y trên người hắn ra rồi. Hắc hắc...
Nghe Linh Lung nói vậy, Dương Thiên Lôi nhất thời lộ ra một tia mỉm cười hài lòng, hấp tấp chạy lại phía mọi người, cẩn thận từng li từng tí mà lấy trong người ra một cái bình ngọc.
Linh Lung vẫn im lặng.
Tất cả mọi người, ngoại trừ Linh Lung, lần đầu tiên thấy cái bình ngọc kia, đều có thể nhận ra. Đó không phải là bình ngọc vừa rồi Lôi Hoành lấy đan dược ra sao?
- Tới đây! Tới đây! Phân chia chiến lợi phẩm nào! Tên điểu nhân Lôi Hoành này vậy mà có rất nhiều Bách Thảo đan. Ta x... Gần một trăm viên. Ồ? Đây là đan dược gì? Hình như so với Bách Thảo đan còn trâu bò hơn a...
Dương Thiên Lôi kinh hỉ nói.
Linh Lung một lần nữa im lặng. Có thể khẳng định, vừa rồi nếu mình tịch thu Kim Cương Pháp Kiếm kia mà nói, tiểu tử này nhất định sẽ không móc ra những đan dược này.
Đây rốt cuộc là cái dạng yêu nghiệt gì a? Thoạt nhìn chỉ có tu vi cấp năm lại có thể đánh cho Lôi Hoành tu vi cấp tám răng rơi đầy đất. Đánh đến tàn phế còn không tính, đan dược, bảo kiếm cũng cướp sạch sành sanh, thậm chí ngay cả pháp y trên người cũng muốn người ta cởi ra.
- Thuần Dương đan. Truyện Tiên Hiệp
Linh Lung tuy rằng không nói gì, nhưng trong lòng đối với những thiếu niên này cũng tràn đầy hảo cảm. Nàng ngày đó khi mới nhập môn cũng không phải như vậy sao? Nhưng hiện tại lại không còn giữ được tình bằng hữu ấm áp như vậy nữa.
- Thuần Dương đan?
- Ừ, so với Bách Thảo đan trân quý gấp trăm lần. Một viên Thuần Dương đan có thể đổi lấy một trăm viên Bách Thảo đan.
Lăng Hi giải thích.
- Thứ tốt vừa vặn còn có bảy viên, chúng ta mỗi người một viên. Linh Lung tỷ, của nàng.
Dương Thiên Lôi lấy ra một viên Thuần Dương đan, đưa tới trước mặt Linh Lung.
Trong mắt Linh Lung hiện lên một tia khác thường. Một viên Thuần Dương đan đối với nàng mà nói không đáng kể chút nào, nhưng nàng lại rõ ràng, đối với những đệ tử Hậu Thiên mới nhập môn như Dương Thiên Lôi mà nói, cũng là một món tài phú thật lớn. Vậy mà Dương Thiên Lôi lại tựa hồ không có bất luận do dự gì, liền đưa cho mình một viên.
- Ta có nhiều hơn ngươi nhiều. Ngươi giữ lại cho mình dùng đi.
Linh Lung nói.
- A, tốt lắm! Nhị tỷ, của tỷ này. Thiên Ngạo ca, của huynh. Hương Hương tỷ, của tỷ...
Dương Thiên Lôi cũng không khách khí, trực tiếp chia từng viên cho mọi người. Tuy rằng Dương Thiên Lôi rất muốn cho Trương Tử Hàm nhiều hơn một viên, nhưng nhìn qua nhị tỷ Dương Thiên Lệ, Sở Hương Hương và Mộc Tử Vi, cuối cùng vẫn đưa cho Trương Tử Hàm một viên, nói:
- Còn hai viên cuối cùng, ta cũng không khách khí, của ta. Kim Cương Pháp Kiếm này, thực sự không biết phân chia thế nào. Vậy ta đành tự chủ trương, Kim Cương Pháp Kiếm là của ta, một trăm viên Bách Thảo đan này ta không lấy, mọi người chia nhau đi!
Trong lòng Dương Thiên Lôi lúc này rất vui. Rất có cảm giác chơi trò tổ đội chiến đấu, cuối cùng phân chia chiến lợi phẩm.
- Đệ đệ...
- Dạ? Sao vậy nhị tỷ?
Dương Thiên Lôi nhìn nhị tỷ dường như muốn nói cái gì lại tựa hồ không tiện, vội hỏi:
- Ách... Có vẻ như đệ chiếm chút tiện nghi a. Nhưng Kim Cương Pháp Kiếm này thực sự không biết phân chia thế nào mà.
- Đệ nói bậy bạ gì đó? Tỷ sao lại có ý này được? Ý tỷ là...
Dương Thiên Lôi vẫn có chút ngượng ngùng nói. Dù sao nàng cũng là nhị tỷ của Dương Thiên Lôi, nói những lời này có vẻ không thích hợp.
- Lão đại!
Đúng lúc này, Phong Mã Ngưu bước ra nói:
- Huynh là lão đại của ta và Vũ Đại Lãng, huynh ăn thịt, chúng ta ăn canh là được rồi. Tu vi của lão đại bây giờ kinh thiên địa, khiếp quỷ thần. Hơn nữa, thể chất đặc thù. Huynh so với chúng ta càng cần nhiều đan dược hơn. Thuần Dương đan này, hay là huynh giữ lại cho mình dùng đi. Ta và Vũ Đại Lãng... Lấy mấy viên Bách Thảo đan là được rồi.
- Phải!
Vũ Đại Lãng cũng không có bất cứ do dự gì, lên tiếng. Hai người nhất thời trả Thuần Dương đan lại cho Dương Thiên Lôi.
- Thối lắm! Ta ăn thịt để các ngươi ăn canh thì gọi gì là lão đại? Cho các ngươi hay, sư phụ của ta cùng Hương Hương tỷ là ai? Còn thiếu đan dược dùng sao? Cẩm lấy đi!
Dương Thiên Lôi lớn tiếng nói, nhất thời khiến Phong Mã Ngưu và Vũ Đại Lãng câm như hến.
- Hừ! Đồ nói dối không đỏ mặt! Nếu ngươi không thiếu đan dược, vừa rồi vì sao hai mắt còn sáng hơn cả mắt chuột nữa vậy?
Cô nàng Mộc Tử Vi trề môi nói.
- Nói cái gì vậy? Ngươi đã thấy ai sợ mình quá nhiền tiền chưa? Đừng có nhiều chuyện nữa. Hiện tại chúng ta đều đang ở giai đoạn tăng cường thực lực. Linh Lung sư tỷ cũng nói, thế giới tu luyện so với thế tục còn tàn khốc hơn gấp trăm ngàn lần, chỉ có thực lực mới là vương đạo.
Dương Thiên Lôi trực tiếp cần đan dược phân chia cho mọi người.
Bản thân Dương Thiên Lôi cũng rất muốn, thật sự rất muốn, bằng không cũng nhất định sẽ không vì đổi được nhiều điểm cống hiến mà đi tìm Đan Thanh Dương yêu cầu học thêm nhiều môn tinh kỹ. Thế nhưng, sự tình Lôi Hoành ngày hôm nay lại khiến hắn minh bạch một đạo lý. Cho dù năng lực của mình cường đại tới đâu, cũng không có khả năng mãi mãi bảo vệ được thân nhân, bằng hữu, nữ nhân bên cạnh mình.
Nếu như ngày hôm nay hắn không đến kịp lúc, hậu quả sẽ như thế nào?
Cho nên, Dương Thiên Lôi không chỉ muốn riêng mình mạnh lên mà còn muốn mỗi người thân bên cạnh mình cũng mạnh lên. Chỉ có như vậy mới có thể tiếp tục sinh tồn trong thế giới tu luyện tàn khốc này. Hơn nữa, Dương Thiên Lôi cũng không chút hối hận vì đã bại lộ thực lực của mình. Giả trư ăn thịt hổ không thích hợp với thế giới tu luyện, nhất là không thích hợp với tu luyện giả là người thân, bằng hữu, nữ nhân của mình. Một mực thấp kém, cuối cùng bị thương tổn rất có thể chính là bản thân mình.
Thực lực quyết định tất cả. Vì vậy, hắn muốn dùng thực lực để chấn nhiếp hết thảy, chinh phục hết thảy, để mọi người hiểu rằng hắn mạnh mẽ. Chỉ có như vậy mới có thể hù dọa hạng người tiểu nhân muốn đối phó với người thân, bằng hữu và nữ nhân của mình mà thôi.
- Được rồi! Các ngươi mau về đi. Thái Thượng trưởng lão Tiêu Như Mộng là một người rất hay bao che khuyết điểm. Lôi Hoành là đệ tử thân truyền nàng mới vừa thu nhận, lại bị ngươi đánh thành như vậy, rất có thể sẽ tìm ngươi gây phiền phức. Tuy rằng nàng sẽ không tự mình đứng ra, nhưng ngươi tốt nhất nên đề phòng đệ tử Thiên Mộng Phong. Ta đi trước.
Linh Lung nói xong liền xoay người rời đi.
← Ch. 131 | Ch. 133 → |