← Ch.163 | Ch.165 → |
Sau khi Âu Dương Minh nhìn kỹ hết từng bản danh sách thống kê số lượng thương vong cùng thu hoạch của từng ngọn núi, chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt nhìn quét qua mọi người, trầm giọng nói:
- Lần này các đệ tử mới tấn nhập tham gia tu luyện trong Hồng Hoang Sơn Mạch có gần tám vạn người. Hiện nay còn có hai nghìn tám trăm mười ba người không trở về môn phái. Trong đó xác định có hai ngàn tám trăm người tử vong, mười ba đệ tử kia tung tích còn chưa rõ. Trong số những đệ tử sống chết chưa rõ này, tuyệt đại đa số là người thoát ly đội ngũ, tự mình tu luyện. Đây cũng đều là đệ tử thiên tài của từng sơn phong, tin rằng trong lòng mọi người đã biết rồi, ta chỉ nói vậy thôi.
Trên mặt Âu Dương Minh và đông đảo Thái Thượng trưởng lão cùng các vị trưởng lão các ngọn núi lớn cũng không có bất kỳ biểu tình bất thường nào. Hiển nhiên, loại số lượng thương vong này đối với Trảm Không Kiếm Phái mà nói, cũng không coi là gì.
Nghe Âu Dương Minh nói, mọi người theo thứ tự đều báo cáo tình hình sơn phong của mình.
Hội báo của những người khác, Đan Thanh Dương đều không lưu ý, nhưng mà khi đến lượt trưởng lão Thiên Vân Phong Vân Bạc Thiên báo cáo, lão lại dựng cái lỗ tai lên.
Trương Tử Hàm là đệ tử thân truyền của nữ nhi Vân Dao của Vân Bạc Thiên, mà Vân Bạc Thiên đối với phương diện Thôi diễn thuật lại có tạo nghệ tương đối cao thâm, tất nhiên sẽ thôi diễn ra tình hình của Trương Tử Hàm.
Việc Dương Thiên Lôi thất tung tuy rằng tuyệt đại đa số người đều không biết rõ chân tướng, nhưng Đan Thanh Dương lại biết. Dương Thiên Lôi là bởi vì Trương Tử Hàm mà biến mất. Hơn nữa rất có thể Dương Thiên Lôi cũng tiến nhập vào trong huyệt động kia. Cho nên, dựa theo thôi trắc của Đan Thanh Dương, Dương Thiên Lôi và Trương Tử Hàm hẳn là tiến nhập cùng một chỗ, rất có khả năng chỗ đó là di tích thần bí.
Nếu như Trương Tử Hàm hiện tại không nguy hiểm đến tính mạng mà nói, vậy càng có thể chứng minh thôi diễn của lão, Dương Thiên Lôi cũng không có nguy hiểm đến tính mạng.
- Trương Tử Hàm, đệ tử thân truyền của Vân Dao, tin rằng tất cả mọi người đều rõ ràng nàng gặp chuyện gì. Tuy rằng thiên địa dị biến xảy ra đã phá hủy ngọn núi kia, chúng ta cũng đã kiểm tra hiện trường, không có phát hiện bất luận vết tích của di tích hay bảo tàng gì. Nhưng lão phu thôi diễn ra kết quả là... Trương Tử Hàm vẫn còn sống. Nhưng mà, khi lão phu muốn thôi diễn ra vị trí của nàng, lại bị một cỗ năng lượng băng hàn tinh khiết phản phệ, không thể tập trung.
- Năng lượng băng hàn tinh khiết?
Các vị trưởng lão nhất thời biến sắc.
- Không sai. Ta nghĩ các vị hẳn đã minh bạch, Trương Tử Hàm là Thuần Thủy Chi Thể, cũng lĩnh ngộ năng lượng thuộc tính Băng. Loại hiện tượng này chỉ có một cách giải thích, đó là nàng đã gặp được đại vận khí, đại cơ duyên mới có thể tiến nhập vào trong di tích.
Vân Bạc Thiên trầm giọng nói.
- Di tích?
Mọi người đều cả kinh.
- Không sai.
Vân Bạc Thiên cực kỳ khẳng định nói.
- Đây là đại sự. Nếu như Trương Tử Hàm thực sự tiến nhập vào trong di tích, tất nhiên là tiến nhập từ trong sơn động kia. Nhưng hiện tại sơn động, kể cả toàn bộ ngọn núi đều đã bị thiên địa dị biến phá hủy, hơn nữa chúng ta cũng đã xem qua hiện trường, cũng không có phát hiện bất kỳ dấu vết nào của di tích. Lẽ nào...
- Đây cũng là điều lão phu đang cảm thấy kỳ quái. Có thể...Chỉ có chưởng giáo chí tôn lão nhân gia mới có thể nhìn ra một tia manh mối trong đó...
Vân Bạc Thiên nhíu mày suy tư nói.
- Đáng tiếc, trưởng giáo chí tôn... Ai, ta thử liên lạc sau đi. Về phần chưởng giáo chí tôn có quản hay không cũng mặc kệ. Đây không phải là điều chúng ta có thể giải quyết...
Âu Dương Minh bất đắc dĩ nói:
- Cũng hi vọng các vị ở đây bảo mât. Tin tức này bất luận người nào cũng không được tiết lộ. Chỉ cần Trương Tử Hàm trở về, di tích này chính là thuộc về môn phái chúng ta. Bản thân Trương Tử Hàm tất nhiên cũng có đại thu hoạch. Đây chính là phúc của phái chúng ta.
- Không sai!
Đan Thanh Dương hưng phấn nói:
- Chúc mừng Vân lão đệ.
- Chúc mừng! Chúc mừng!
Các vị Thái Thượng trưởng lão và trưởng lão khác cũng đều chúc mừng. Hiển nhiên tin tức này đối với bọn họ mà nói, là tin tức vô cùng chấn động. Di tích, bảo tàng trong truyền thuyết, đều là mơ ước thiết tha của mỗi tu luyện giả. Chỉ là, rất nhiều người, cả đời đều là vô duyên gặp phải mà thôi.
- Đan huynh, tình hình của Dương Thiên Lôi thế nào?
Sau một lát, Âu Dương Minh nhìn Đan Thanh Dương hỏi. Các đệ tử khác Âu Dương Minh cũng không thể nào quan tâm hết, thế nhưng Dương Thiên Lôi lại không thể không quan tâm. Dù sao, Dương Thiên Lôi cũng giữ vị trí trọng yếu trong lòng Đan Thanh Dương, đã có được tư cách tiến vào Huyền Hoàng Kỳ. Lấy tình cảm Đan Thanh Dương đối với Dương Thiên Lôi mà nói, nếu Dương Thiên Lôi không trở về, rất có thể ảnh hưởng đến kế hoạch của bọn họ. tuy nhiên, từ biểu tình của Đan Thanh Dương, Âu Dương Minh đã rõ ràng, Dương Thiên Lôi tất nhiên không có nguy hiểm đến tính mạng. Bằng không, lão gia hỏa này sẽ không có bộ dáng ung dung thế này rồi.
- Thiên Lôi đương nhiên không cần phải lo lắng về tính mạng. Thôi diễn thuật của lão phu mặc dù không lợi hại bằng Vân lão đệ, nhưng cũng đã thôi diễn ra Dương Thiên Lôi hiện bình an vô sự. Hơn nữa rất có thể... Hắc hắc, cũng tiến nhập một di tích.
Trên mặt Đan Thanh Dương mang theo dáng tươi cười hưng phấn, đắc ý nói. Vốn lão còn không dám xác định. Dù sao tình huống thôi diễn của lão ngoại trừ biết Dương Thiên Lôi không có nguy hiểm đến tính mạng, hơn nữa còn khẳng định có cao nhân bảo vệ, cũng không thu được bất cứ tin tức gì khác.
Thế nhưng, thông qua thôi diễn thuật của Vân Bạc Thiên đối với Trương Tử Hàm, lại khiến Đan Thanh Dương thôi trắc ra, Dương Thiên Lôi tất nhiên cùng Trương Tử Hàm tiến nhập vào một di tích. Chỉ bất quá, di tích đó thuộc về đại cơ duyên, đại vận khí của Trương Tử Hàm mà thôi. Dương Thiên Lôi chỉ là may mắn gặp dịp cũng tiến vào trong đó. Nhưng dù vậy cũng có thể thu được không ít chỗ tốt.
- A?
Nghe Đan Thanh Dương nói, mọi người cùng lộ ra vẻ hâm mộ.
- Di tích gì?
Âu Dương Minh nhịn không được hỏi. Lão biết rõ tình hình của Dương Thiên Lôi. Thiếu niên này căn bản không có đại vận khí bao phủ, làm sao có khả năng gặp được di tích đây?
- Cái này... Lão phu cũng không thôi diễn ra. Chỉ là suy đoán mà thôi.
Đan Thanh Dương xấu hổ nói.
Vẻ hâm mộ trên mặt mọi người nhất thời biến mất tăm hơi. Tất cả đều lắc đầu, trong lòng xem thường. Chỉ là thôi diễn thường nguy hiểm tới tính mạng, lại suy đoán gặp được di tích. Vậy cái di tích đó cũng quá không đáng giá đi.
Trong số mười ba đệ tử, ngoại trừ một đệ tử thôi diễn ra đã tử vong, còn có Trương Tử Hàm có thể gặp được di tích, những người khác người nào không phải thôi diễn ra vẫn còn sống tốt a? Lẽ nào đều gặp di tích sao? Lão gia hỏa này cũng thật quá hão huyền đi.
- Hi vọng đi... Có thể mau trở lại là tốt rồi.
Khóe miệng Âu Dương Minh co quắp lại, bất đắc dĩ nói.
- Nhất định... Nhất định... Rất nhanh sẽ trở về.
Đan Thanh Dương vội vàng nói.
Sau đó, mọi người đều báo cáo với Âu Dương Minh và Đan Thanh Dương tình hình săn giết ma thú và lấy linh dược của các đệ tử. Sau khi đệ trình lên danh sách, ba mươi sáu vị trưởng lão liền rời đi.
Âu Dương Minh nắm giữ tình hình điểm cống hiến của các đệ tử, mà Đan Thanh Dương phụ trách số lượng đan dược thu được. Cho nên, hội báo với hai người chính là để họ sớm làm tốt công tác chuẩn bị.
Lúc này chỉ còn lại tám vị Thái Thượng trưởng lão. Khi Âu Dương Minh bày ra cầm chế trùng trùng điệp điệp, biểu tình của mọi người lập tức trở nên nghiêm túc, thương thảo việc khởi động Huyền Hoàng Kỳ.
...
Ngày thứ ba, tất cả các đệ tử tham gia tu luyện tại Hồng Hoang Sơn Mạch đều đi tới chợ giao dịch nội bộ lớn nhất của Trảm Không Kiếm Phái.
Chợ giao dịch này nằm trên Thiên Tịch Phong, ngọn núi cao nhất Trảm Không Kiếm Phái, chiếm diện tích hơn mười dặm vuông, nghiễm nhiên như là một tòa thành thị nhỏ. -
Trong toàn bộ chợ giao dịch, có hai tòa phòng khách giao dịch lớn nhất.
Trong đó một tòa chuyên môn dùng để đổi điểm cống hiến cho môn phái. Đệ tử chỉ cần giao ra linh dược và ma thú mình săn giết được, trải qua nhân viên chuyên trách thẩm tra đối chiếu, liền có thể thu được điểm cống hiến tương ứng.
Một tòa thành khác còn lại chuyên môn dùng để bán Bách Thảo đan, Thuần dương đan cùng với một vài đan dược tương đối thường dùng khác. Ngoại trừ hai phòng giao dịch này, toàn bộ trường giao dịch nằm san sát với thương điếm đủ loại, trong đó tuyệt đại đa số lấy pháp khí, áp cà sa, vật phẩm làm giao dịch chính.
Tiền giao dịch thông dụng nhất chính là Bách Thảo đan và Thuần dương đan. Đệ tử môn phái chỉ cần đem điểm cống hiến của mình đổi lấy Bách Thảo đan và Thuần dương đan liền có thể tới những vừa hàng khác mua những vật phẩm mà mình cần.
Từ sáng sớm Sở Hương Hương đã cưỡi Lôi Cưu mang theo ba lô cực lớn đi tới chợ giao dịch. Lúc này nàng đã biết được Dương Thiên Lôi và Trương Tử Hàm đều không có nguy hiểm đến tính mạng, tinh thần nàng hiển nhiên đã tốt hơn rất nhiều.
Vốn Dương Thiên Lôi đã cùng mọi người ước định, nếu khi tiến nhập Hồng Hoang Sơn Mạch không thể đi cùng nhau, vậy hẹn nhau tập hợp lúc tới chợ giao dịch đổi điểm cống hiến.
Đáng tiếc, Dương Thiên Lôi và Trương Tử Hàm lại vắng mặt. Cho nên, Sở Hương Hương hi vọng những người khác ngàn vạn lần không nên vắng mặt nữa. Không phải ai cũng đều may mắn như Dương Thiên Lôi và Trương Tử Hàm. Vắng họp, rất có thể nghĩa là đã tử vong. Đây là điều Sở Hương Hương không muốn thấy nhất.
Khi Sở Hương Hương tìm được phòng giao dịch đổi điểm công hiến, bên trong đã tụ tập rất đông người.
Bên ngoài cửa lớn có mấy người tụ tập cùng một chỗ, hiển nhiên những người này cũng giống Sở Hương Hương, đều là đệ tử đến từ các đại đế quốc. Trong số chừng hơn ba vạn đệ tử mới tấn nhập Trảm Không Kiếm Phái, đệ tử đến từ các đại đế quốc cũng chỉ có khoảng ba trăm mà thôi. Cũng chỉ có những đệ tử rời xa gia hương mới có thể muốn tụ hội thế này mà thôi.
Xa xa Sở Hương Hương đã thấy Dương Thiên Lệ xinh đẹp vô song, tựa hồ trổ mã càng thêm mỹ lệ, đứng bên cạnh nàng là Vũ Đại Lãng như thiết tháp khiến người ta chú ý. Ngoại trừ hai người, đám người Phong Mã Ngưu, Dương Thiên Ngạo, Mộc Tử Vi hiển nhiên cũng đến đông đủ.
Chỉ là, khiến Sở Hương Hương ngoài ý muốn chính là, Lục Thanh Âm dù không ước định cũng thình lình đứng bên cạnh mọi người. Có lẽ Lục Thanh Âm hẳn là nhìn thấy đám người Dương Thiên Lệ mới dừng lại.
Thực sự, Lục Thanh Âm gia nhập khiến bọn Dương Thiên Lệ vô cùng kỳ quái. Tuy nhiên cũng không có biểu hiện ra ngoài.
Theo bọn họ thấy, Lục Thanh Âm tuy không thuộc nhóm của bọn họ nhưng cũng không phải kẻ địch, dù sao bọn họ cũng đều đến từ đế quốc Cát Ương. Thân cận một chút thì đương nhiên có thể hiểu được. Chỉ là Lục Thanh Âm trước giờ cô độc một mình, sao lại gia nhập vào nhóm bọn họ chứ?
Khi Dương Thiên Lệ nhìn thấy Sở Hương Hương thì bỗng nhiên hỏi dồn:
- Tiểu ma nữ, đệ đệ của ta đâu? Hắn... Chẳng lẽ đi đi tìm Tử Hàm muội muội rồi?
Chuyện của Trương Tử Hàm đã sớm truyền khắp Trảm Không Kiếm Phái, theo Dương Thiên Lệ nghĩ, Dương Thiên Lôi chắc chắn đã biết được, hắn bây giờ chưa tới, khả năng lớn nhất chính là trong lúc lo lắng đã đi tìm Trương Tử Hàm rồi.
Cũng như thế, đám người Dương Thiên Ngạo, Phong Mã Ngưu cũng cho rằng như vậy. Cho nên, mặt người nào người nấy đều vô cùng lo lắng. Bọn họ khác với Sở Hương Hương, bằng vào địa vị trên từng sơn phong của bọn họ thì căn bản không thể tiếp xúc đến tầng lớp từ trưởng lão trở lên, cho nên bọn họ hoàn toàn không biết thông tin sau khi các đại trưởng lão và Thái thượng trưởng lão họp mặt vào ngày hôm qua. Căn bản không biết Dương Thiên Lôi cũng là một trong các đệ tử không trở về.
Sau khi Sở Hương Hương đi tới bên cạnh mọi người, nhẹ giọng nói:
- Đừng nóng vội, thiên Lôi không có việc gì. Chúng ta tìm một chỗ thanh tĩnh nói chuyện.
Sau khi nói xong, trực tiếp nhìn về phía Lục Thanh Âm đang đứng ở đằng xa, nhẹ giọng nói:
- Thanh Âm muội muội, muội cũng đến đây đi.
Thanh Âm gật nhẹ đầu.
Khi mọi người tìm được một góc yên tĩnh, Sở Hương Hương liền kể lại một lượt những chuyện đã xảy ra trong Hồng Hoang Sơn Mạch, mọi người nghe xong kinh hồn táng đảm, còn may là Sở Hương Hương đã đảo lộn thứ tự, đầu tiên nói cho mọi người về kết quả suy diễn của Đan Thanh Dương và Vân Bạc Thiên, cho mọi người ăn Định Tâm Hoàn, bằng không mọi người lúc này e rằng đã cuống quýt lên như thế nào rồi.
Lục Thanh Âm nghe kết quả như thế cũng thở phào nhẹ nhõm, trong lòng mừng thầm thay cho Dương Thiên Lôi và Trương Tử Hàm. Đồng thời, thấy Sở Hương Hương bây giờ đã khôi phục hình dáng bình thường, tâm tình của nàng cũng tốt hơn rất nhiều.
Ánh mắt của Sở Hương Hương kiên định nói:
- Yên tâm đi, Thiên Lôi và Tử Hàm nhất định sẽ trở về.
Dương Thiên Lệ trầm giọng nói:
- Ừ, nhất định.
Nhưng đôi chân mày đang hơi nhíu lại của nàng rõ ràng vẫn còn chút lo lắng cho Dương Thiên Lôi.
Phong Mã Ngưu giơ tay khoát lên vai Vũ Đại Lãng, trong mắt toả ra tinh quang nói:
- Ha ha, ta chỉ biết lão đại hắn cát nhân thiên tướng, tất nhiên có thể dẫn chị dâu ca khúc khải hoàn trở về, hơn nữa chắc chắn sẽ có thu hoạch lớn, nâng cao võ công, hai người chúng ta phải cố gắng lên, bằng không chúng ta không cách nào làm tiểu đệ hợp chuẩn của lão đại.
← Ch. 163 | Ch. 165 → |