← Ch.179 | Ch.181 → |
- Hừ.
Thiếu niên hừ lạnh một tiếng, khinh miệt nhìn Phong Mã Ngưu, tiếp tục lạnh giọng nói:
- Dương Thiên Lôi ở đâu? Ta muốn gặp hắn.
Phong Mã Ngưu vừa định nổi cơn thì lại bị Dương Thiên Lệ ngăn cản, nói rằng:
- Hắn ở bên trong, nếu ngươi có thể mời hắn đi ra, coi như ngươi có bản lĩnh.
Thiếu niên không trả lời, lãnh lùng đi đến trước cửa phòng, trầm giọng nói:
- Dương Thiên Lôi, ta phụng mệnh lão đại Hải Đại Phú đến đây đưa chiến thư, mời ra đây gặp mặt.
Mọi người vốn tưởng người này sẽ bị sập cửa vào mặt, nhưng không ngờ, đúng lúc này, cánh cửa đóng chặt suốt ba ngày kia bỗng két một tiếng rồi mở ra.
Dương Thiên Lôi lúc này không khác gì Dương Thiên Lôi lúc trước, đối với những người như Dương Thiên Lệ chờ suốt hai tháng không gặp hắn mà nói, ngoài việc cảm thấy hắn cao hơn một chút, thành thục hơn một chút ra, cái gương mặt thô tục của hắn vẫn y như trước.
Dương Thiên Lôi nói giản đơn và trực tiếp:
- Thời gian, địa điểm.
Thiếu niên cuồng ngạo nói:
- Thời gian do ngươi chọn, địa điểm đương nhiên là trên lôi đài trung tâm. Đây là chiến thư, ngươi xem qua số tiền đặt cược, lão đại của chúng ta nói, nếu như ngươi sợ hãi hoặc không kham nổi thì có thể thương lượng, chỉ cần tiếp nhận khiêu chiến là được.
- Vậy sao?
Dương Thiên Lôi nhận lấy chiến thư từ trong tay niên thiếu, chỉ thấy trên chiến thư viết số tiền đặt cược là một vạn viên thuần dương đan.
Dương Thiên Lôi dường như hơi giật mình nói:
- Thật là một khoảng lớn, không hổ là cháu của trưởng lão Địa Hải Phong, một vạn viên thuần dương đan... chậc chậc... -
- Nếu như ngươi không có ý kiến thì tức là đã đồng ý rồi?
Thiếu niên vừa nói vừa đồng thời lấy ra thủy tinh cầu, bắt đầu ghi lại.
Dương Thiên Lôi bỗng nhiên biến sắc, trầm giọng nói:
- Không đồng ý.
Thiếu niên không hề bất ngời, nói tiếp:
- Ha ha ha... Lão đại đã sớm nghĩ đến việc ngươi sẽ không đồng ý. Sợ tiền đặt cược quá nhiều, có thể thương lượng được, ngươi nói bao nhiêu? Nhiều ít gì cũng không sao, chỉ cần ngươi dám ứng chiến là được.
- Bao nhiêu cũng không sao?
- Đương nhiên.
Dương Thiên Lôi mỉm cười nói:
- Tốt lắm, vậy thì ta cược một trăm vạn viên thuần dương đan vậy.
Thiếu niên còn tưởng mình nghe lầm:
- Ngươi nói cái gì?
- Một trăm vạn viên đó, lỗ tai ngươi bị điếc hả?
Phong Mã Ngưu căn bản không cần biết Dương Thiên Lôi có một trăm vạn viên thuần dương đan hay không, hắn chỉ biết là, lão đại nói là đúng, đúng thì cũng là đúng, mà sai cũng là đúng, là tuyệt đối không thể chống đỡ được.
- Ngươi nói thật?
Thiếu niên nãy giờ vẫn luôn vô cùng lạnh lùng, vô cùng tự tin, nhưng bây giờ cuối cùng cũng lộ ra vẻ hoảng sợ.
Dương Thiên Lôi khinh thường nói:
- Nói nhảm, đương nhiên là thật.
Thiếu niên nghe Dương Thiên Lôi nói khẳng định như vậy, vẻ mặt vốn đang hoảng sợ dường như bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, nên trấn định trở lại, nói rằng:
- Một trăm vạn viên, chỉ bằng vào ngươi có thể lấy ra được sao? Tiền đặt cược phải được giao trước cho sở công chứng. Chớ có trách ta không nhắc nhở ngươi.
- Ta có thể lấy ra được hay không thì không cần ngươi quan tâm, nếu như Hải đại công tử của các ngươi đồng ý, vậy thì trưa ngày mai tại... Lôi đài trung tâm gì mà ngươi vừa nói đấy? Uh, gặp nhau ở chỗ đấy.
Sắc mặt Dương Thiên Lôi thản nhiên nói tiếp:
- Ngươi có thể cút đi rồi.
- Ngươi... Ngươi chờ đấy, nếu ta không trở lại tìm ngươi thì tức là lão đại của chúng ta đã đồng ý rồi.
Thiếu niên nhất thời nổi giận bừng bừng, nhưng khi nhìn vào ánh mắt của Dương Thiên Lôi lại phải nén nhịn ngọn lửa giận trong lòng xuống.
Một trăm vạn viên, thiếu niên tuy biết Hải Đại Phú giàu có, nhưng con số này đối với hắn mà nói thì cũng là con số trên trời, nên hắn không dám trả lời. Sau khi vất lại một câu khó nghe, gã liền chuồn đi mất.
...
Sau khi thiếu niên kia rời khỏi, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Dương Thiên Lôi, bất quá trong lúc nhất thời, mọi người lại không biết mở miệng thế nào.
Trốn trong phòng tròn ba ngày ba đêm, không ăn không uống, mọi người dù là dùng cái mông để suy nghĩ thì cũng biết Dương Thiên Lôi buồn bực không vui là vì Trương Tử Hàm.
Cuối cùng, Dương Thiên Ngạo vốn ít nói lại tiến tới trước một bước, nhìn Dương Thiên Lôi hỏi:
- Thiên Lôi, đệ không sao chứ?
- Không có gì, ta có thể gặp chuyện gì chứ?
Dương Thiên Lôi nhún vai, giả vờ thoải mái nói:
- Được rồi, các người đừng nhìn ta như vậy, ta thực không có việc gì, ta một yên tĩnh một mình. Các người hãy về trước đi, không cần lo lắng cho ta.
Nhìn ánh mắt của những người quan tâm mình, Dương Thiên Lôi tuy rất muốn tiếp tục giả vờ, tiếp tục tỏ ra bình thản, tỏ ra không có gì, nhưng hắn lại làm không được.
Ba ngày ba đêm, hắn suy nghĩ rất nhiều rất nhiều, và hắn thật sự hiểu mình rõ ràng hơn.
Con người phải trải qua một số việc thì mới trưởng thành được, mặc dù Dương Thiên Lôi có ký ức của hai kiếp người, công lại với nhau cũng coi như có ba mươi năm đích kinh nghiệm.
Nhưng cho dù là Dương Thiên Lôi ở kiếp này, hay Dương Thiên Lôi của kiếp trước, thì cũng chỉ là một thiếu niên chưa thành thục mà thôi.
Hắn ở kiếp này, giống như một tờ giấy trắng, chưa tình có kinh nghiệm gì về tình cảm, trong lòng chỉ có tu luyện; hắn ở kiếp trước, mặc dù đọc nhiều sách vở, nhưng chỉ là giới hạn về mặt lý luận. Tình cảm, nhất là tình yêu, chỉ có thật sự trãi qua mới có thể hiểu được ngọt bùi đắng cay trong đó.
Bất kỳ lý luận nào, bất kỳ chân lý nào, cho dù nó chính xác đến đâu, nhưng cũng chẳng có ý nghĩa gì cả. Người thật sự rơi vào tình cảm rồi thì chỉ có dựa vào chính minh để lĩnh ngộ.
Giống như người lớn tuổi thường dùng kinh nghiệm của mình để dạy bảo cho những người trẻ tuổi nên làm thế nào, bằng không sẽ mắc sai lầm. Nhưng thường thì những người trẻ tuổi khó mà nghe lọt vào tai, chỉ khi thật sự bị đụng tới sức đầu mẻ trán thì mới hiểu được những người già cả kia nói đúng.
Thế nhưng, có một điều không thể phủ nhận, vị lão nhân trưởng bối năm đó đâu phải không nhắc nhở hắn như thế? Nhưng năm đó hắn năm đó cũng đâu phải không sức đầu mẻ trán?
Sắc mặt trước giờ vốn điềm tĩnh của Dương Thiên Ngạo, lúc này lại tỏ ra có chút nặng nề:
- Thực sự không có việc gì chứ? Thiên Lôi, nếu đệ thừa nhận vị huynh trưởng này thì hãy nghe ta nói vài câu.
Dương Thiên Lôi biết rất rõ tính cách của Dương Thiên Ngạo, nếu không phải việc quan trọng thì hắn nhất định sẽ không hé răng, nhưng bây giờ lại nói nghiêm túc như vậy, mặc dù tâm trạng của Dương Thiên Lôi sa sút, cũng đàn phải nghe hắn nói hết.
- Thiên Ngạo ca, ta đương nhiên thừa nhận huynh là huynh trưởng, huynh muốn nói gì thì cứ nói đi...
← Ch. 179 | Ch. 181 → |