← Ch.210 | Ch.212 → |
Lăng Hi trầm giọng nói:
- Ừm! Lúc bình ngọc này xuất hiện, hắn ta liền bắt đầu xao động, trực tiếp bày ra khí tức cảnh giới Thiên Địa Hợp Nhất trên người ngươi, thôn phệ hết một lượng lớn Băng Hỏa Lưỡng Trùng Thiên ẩn chứa lực lượng thiên địa trong đó, triệu hoán bình ngọc vào không gian não vực của ngươi, dẫn dắt ngươi vào trạng thái giác ngộ, những điều này đều là do hắn ta làm! Cho nên, theo ta suy đoán, hắn ta nhất định biết rõ lai lịch của bình ngọc này!
Dương Thiên Lôi phiền muộn nói:
- Đáng tiếc, hắnấy căn bản không màng đến ta, căn bản không thể liên lạc được với hắn! Thật không biết, rốt cuộc hắn ta là cái thứ gì nữa, may mà hắn ấy cũng không có ý hại ta...
- Hại ngươi thì không. Còn không thể liên lạc được thì có thể là do thực lực của ngươi không đủ, chờ đến lúc ngươi có đủ thực lực, cho dù hắn ta không muốn liên lạc với ngươi, ngươi cũng có thể xông thẳng vào liên lạc với hắn! Lo mà tu luyện cho tốt, trong bình ngọc này ẩn chứa lực lượng thiên địa, hơn nữa kim quang mà nó toả ra có tác dụng thanh tâm an thần, rất dễ giúp ta tiến vào cảnh giới vô pháp vô niệm, tâm không lo nghĩ. Ta và Tiểu Bạch...
Lăng Hi vừa mới nhắc đến Tiểu Bạch thì Tiểu Bạch đang trong trạng thái tu luyện, quanh than nó bỗng nhiên tỏa ra một cổ khí tức băng lãnh đến cực điểm!
- Gào. Truyện Tiên Hiệp
Tiểu Bạch ngửa cổ gầm lên một tiếng hưng phấn, bộ lông trắng như tuyết dựng đứng cả lên, một cổ niệm lực bàng bạc hoá thành từng tia tinh mang quanh thân nó:
- Chủ nhân, Lăng Hi tỷ tỷ, Tiểu Bạch thăng cấp lên Tiên Thiên cấp hai rồi!
Dương Thiên Lôi kinh hoàng nói:
- Không phải chứ... Nhanh như vậy?
Tiểu Bạch nhún một cái liền nhảy lên vai Dương Thiên Lôi, vô cùng thân thiết cọ cọ vào mặt Dương Thiên Lôi, nói rằng:
- Hì hì, Tiểu Bạch là thiên tài mà... Chủ nhân, chúng ta đều là linh thú trời sinh địa dưỡng...
Ba!
Dương Thiên Lôi tát một cái lên đầu tiểu linh thú, tức giận nói:
- Dẹp! Linh thú cái đầu ngươi, ca ca ta là người, là suất ca!
- Thế nhưng... Chủ nhân, ngươi thực sự giống như Tiểu Bạch, là linh thú trời sinh địa dưỡng... Bằng không...
Tiểu Bạch nhìn lại Dương Thiên Lôi đang muốn nổi khùng, liền hoảng hốt không dám nói tiếp, nhún một cái liền nhảy qua vai Lăng Hi, trừng đôi mắt khả ái linh động, ra vẻ tội nghiệp nhìn chằm chằm Dương Thiên Lôi.
Lăng Hi lại bỗng nhiên tiếp lời hỏi:
- Bằng không thì thế nào?
Tiểu Bạch tội nghiệp nhìn Lăng Hi một cái, lại nhìn Dương Thiên Lôi một cái, dường như muốn nói lại không dám nói, Lăng Hi khích lệ:
- Yên tâm. Ngươi nói đi, Thiên Lôi không được động thủ, để Tiểu Bạch nói hết!
Tiểu Bạch thấy có Lăng Hi chống lưng nên mới nói tiếp:
- Bằng không ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy chủ nhân, Tiểu Bạch liền có thể xác định chủ nhân chính là tân chủ nhân của Tiểu Bạch... Tiểu Bạch chính là bởi vì cảm ứng được khí tức trên người chủ nhân giống với Tiểu Bạch, mới biết được điều đó!
Lăng Hi khẽ nhíu mày hỏi:
- Ngươi khẳng định? Chẳng lẽ lúc đó ngươi không phải cảm ứng được khí tức Thần Đạo của ta mới có hảo cảm với Thiên Lôi sao?
Tiểu Bạch nói:
- Không phải, đối với khí tức Thần Đạo, Tiểu Bạch chẳng ngạc nhiên chút nào, khí tức linh thú trời sinh địa dưỡng trên người chủ nhân, mới là điều Tiểu Bạch thích nhất, cảm giác của Tiểu Bạch tuyệt đối sẽ không sai...
Gương mặt Dương Thiên Lôi đen thui, hiển nhiên, nếu không có Lăng Hi che chở thì hắn đã sớm bùng phát lên rồi. Cái tên cẩu thả kia lại dám nói ta là linh thú, lại còn là linh thú trời sinh địa dưỡng?
Nghe Tiểu Bạch nói, Lăng Hi rơi vào trầm tư, một lúc sau, bỗng nhiên nhìn về phía Dương Thiên Lôi nói rằng:
- Lời Tiểu Bạch nói rất có thể là thật. Ngươi là linh thú trời sinh địa dưỡng!
- Ta ngất! Không phải chứ, Lăng Hi? Chuyện nhảm nhí thế này mà nàng cũng tin? Nàng từng thấy linh thú nào đẹp trai như vậy chưa?
Dương Thiên Lôi hết nói nổi, nếu hắn là cô nhi tự lớn lên trong hoang dại thì còn có khả năng, nhưng mình rõ ràng là có cha có mẹ, hơn nữa lại có những mối liên hệ thần kỳ với mẫu thân, căn bản không hoài nghi cũng liền có thể xác định đó là mẹ thân sinh của mình, bằng không chắc chắn sẽ không có cảm giác mẫu tử liền tâm này!
Lăng Hi nói:
- Linh thú trời sinh địa dưỡng chỉ là một cách xưng hô, cũng không nhất định phải là thú, mà cũng có thể là người. Hơn nữa, trước sáu tuổi ngươi đã cảm ứng được tinh thần lực, tốc độ hấp thu tinh thần lực quả thực chỉ có linh thú trời sinh địa dưỡng mới có thể làm được. Con người thông thường, muốn đạt đến trình độ như ngươi thì cơ bản không có khả năng!
Nhìn sắc mặt Dương Thiên Lôi càng ngày càng khó coi, Lăng Hi cũng không tiếp tục nói nữa:
- Được rồi, không nói chuyện này nữa. Ừm, muốn làm rõ chuyện này, chỉ có cách trở về hỏi mẫu thân của ngươi. Ngươi vừa mới thăng cấp lên Tiên Thiên cấp một, trước tiên hãy ở đây củng cố tâm cảnh một chút!
Dương Thiên Lôi phiền muộn gật đầu, chỉ là nghe Lăng Hi nói đến mẫu thân, trong lòng cũng hơi sinh ra một chút nghi ngờ. Lúc này, hắn đã có một ít nhận thức về giới tu luyện, càng cảm thấy mẫu than của mình cũng không phụ nữ bình thường, bây giờ hồi tưởng lại, dường như việc gì liên quan đến mẫu thân đều có vẻ mờ mịt như câu đố vậy, hắn căn bản nhìn không thấu. Bất đắc dĩ địa lắc đầu, Dương Thiên Lôi tạm thời dứt bỏ tạp niệm nghĩ không thông trong đầu, chuyển sang tập trung vào tu luyện, nói rằng:
- Lăng Hi, Tiên Thiên cấp một Dung Hợp Kim Thân, đó là niệm lực và thân thể dung hợp, quanh thân không chỗ nào không thể toả ra niệm lực, đúng không?
Dương Thiên Lôi vừa mới bước vào Tiên Thiên, đối với cảnh giới Tiên thiên cũng không có nhận thức rõ ràng lắm.
Lăng Hi giải thích:
- Ừm, chỉ cần ngươi có thể đạt được cảnh giới mỗi một huyệt khiếu quanh thân, mỗi một sợi lông, mỗi một tấc da thịt đều có thể tùy ý phát sinh niệm lực thì đã đạt được cảnh giới Tiên Thiên cấp một Dung Hợp Kim Thân đỉnh phong, sau đó sẽ tự nhiên chạm đến bình cảnh để thăng cấp lên cảnh giới Tiên Thiên cấp hai Cương Khí Lưu Chuyển, phá tan bình cảnh thì tự nhiên sẽ thăng cấp lên Tiên Thiên cấp hai!
- Cương Khí Lưu Chuyển, chính là niệm lực ngưng tụ quanh thân thành kết giới phòng hộ, đúng không?
Lăng Hi trầm giọng nói:
- Đúng, có thể ngưng tụ bên ngoài thân thể thành kết giới, vận chuyển không ngừng, liền có thể thăng cấp lên cảnh giới Tiên Thiên cấp hai Cương Khí Lưu Chuyển, nếu như có thể đồng thời bày ra chín tầng kết giới quanh thân, kéo dài đến ba thước ngoài, lưu chuyển không ngừng thì liền đạt được Tiên Thiên cấp hai Cương Khí Lưu Chuyển đỉnh phong! Chờ ngươi tu luyện đến mức đó, ta tự nhiên sẽ giải thích với ngươi, bây giờ, ngươi hãy tu luyện trước đã!
- Ừm!
Dương Thiên Lôi gật đầu, chậm rãi ngồi xếp bằng, thả lỏng tâm thần, liền tiến vào trạng thái tu luyện.
Đúng như lời Lăng Hi nói, trong nháy mắt Dương Thiên Lôi liền cảm thấy một cổ khí tức yên tĩnh và tường hoà, giống như một dòng suối trong gột rửa tâm hồn, tất cả tạp niệm liến biến mất sạch không, nội tâm cảm thấy vô cùng không minh, như gương sáng treo cao. Lỗ chân lông quanh thân trong thoáng chốc liền hoàn toàn mở rộng, kim quang nhàn nhạt chiếu xuống thân thể Dương Thiên Lôi, lúc này hắn lại có thể rõ ràng cảm ứng được, một tia lực lượng thiên địa đang chậm rãi bị hút vàp trong thân thể, tuy rằng rất ít, nhưng đối với tu vi chỉ đạt Tiên Thiên như hắn mà nói, lại có thể giúp hắn từ đó thu được lợi ích khó mà tưởng tượng được.
Tâm thần Dương Thiên Lôi dần dần hoàn toàn chìm đắm vào trong tu luyện, lẳng lặng cảm ngộ từng biến hoá nhỏ nhoi trong thân thể, hô hấp của hắn đã hoàn toàn biến mất, niệm lực và năng lượng quanh thân hoàn toàn dung hợp với nhau, tự động chậm rãi vận chuyển dọc theo kinh mạch trong thân thể, tiến vào cảnh giới vong ngã, vô pháp vô niệm.
Cốc cốc cốc... Nam mô a di... ?
Không biết trải qua bao lâu, trong não hải của Dương Thiên Lôi bỗng nhiên vang lên một tràng tiếng Phạn như âm thanh của tự nhiên vang thẳng vào sâu trong tâm linh hắn, chính trực, hoà nhã, thanh khiết, trong đầy, xoay chuyển vang xa, tiếng "cốc cốc" kia mỗi một lần vang lên thì dường như đang kích gõ vào sâu trong linh hồn hắn, nó giống như tiếng gõ mõ mà Dương Thiên Lôi nghe được trên địa cầu, còn tiếng cầu nguyện của hàng nghìn hàng vạn người kia không phải hòa thượng tụng kinh thì là gì?
Đồng thời, Dương Thiên Lôi "nhìn thấy" một vầng sáng ngũ sắc chiếu sáng vạn trượng, bên trong vầng sáng có một thân ảnh như ẩn như hiện lại càng khiến cho Dương Thiên Lôi ngạc nhiên!
Thân ảnh ấy lại chính là một nhân vật thần thoại ai cũng biết đến trên địa cầu!
Tay trái của nàng cầm một chiếc bình ngọc đặt trước ngực, tay phải kết ấn trước ngực, bạch y đạo bào trắng noãn như tuyết, đài sen mà nàng ta ngồi toả sáng tứ phía, không phải là thập Nhị Kim Tiên Từ Hàng Đạo Nhân, người đời sau gọi là Quan Âm đại sĩ, Quan Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn đấy sao? Còn vầng sáng ngũ sắc kia không phải là phật quang phổ chiếu trong truyền thuyết đấy sao?
Lúc này, âm thanh vốn mang đến sự an ủi, siêu độ và tịnh hoá linh, cùng với Phật quang vốn giúo Dương Thiên Lôi càng thêm tĩnh lặng tường hoà, tâm vô tạp niệm kia bỗng nhiên lại khiến Dương Thiên Lôi hoảng hốt mở mắt ra!
Tất cả Phạn âm và Phật quang liền biến mất không thấy tăm hơi!
- Thiên Lôi, ngươi làm sao vậy?
Lăng Hi và tiểu linh thú đều kỳ quái nhìn chằm chằm Dương Thiên Lôi. Một người một thú, đều rất kỳ quái, sao Dương Thiên Lôi vừa mới tiến vào trạng thái tu luyện liền như rất ngạc nhiên mà tỉnh lại.
... Bình lưu ly thanh tĩnh! Bình ngọc này chẳng lẽ là Bình lưu ly thanh tĩnh của Quan Âm đại sĩ? Trong lòng Dương Thiên Lôi chấn động, nhân vật thần thoại trên địa cầu sao lại xuất hiện ở đây? Lẽ nào thế giới này và Địa Cầu có quan hệ với nhau? Dương Thiên Lôi thoáng trầm ngâm một lúc, bỗng nhiên nhìn Lăng Hi hỏi:
- Lăng Hi, trong giới tu luyện có Phật môn không?
- Phật môn?
Lăng Hi khẽ nhíu mày trầm ngâm, dường như rất kỳ quái rằng tại sao Dương Thiên Lôi bỗng nhiên hỏi như vậy, trầm tư một lúc, nói rằng:
- Tuy ta đã đi qua không ít tinh vực, nhưng cũng không nghe nói qua Phật môn, hẳn là không tồn tại, cho dù có tồn tại, có thể chỉ là một môn phái nhỏ mà thôi. Sao ngươi đột nhiên hỏi việc này?
Chân mày Dương Thiên Lôi nhướng lên, dường như đang suy tư nói:
- Nếu như ta đoán không lầm, bình ngọc này là pháp bảo Phật môn!
Lăng Hi kinh ngạc hỏi:
- Pháp bảo Phật môn? Phật môn là môn phái nào? Sao ngươi lại biết?
Nghe Lăng Hi hỏi như vậy, Dương Thiên Lôi liền không giấu diếm mà cho tâm niệm chìm đắm vào những kinh lịch trên địa cầu của mình, để Lăng Hi có thể nắm bắt được ý nghĩ của mình, khi giao lưu với nàng, chỉ cần hắn suy nghĩ là Lăng Hi tự nhiên sẽ biết được.
Nhưng lần này Dương Thiên Lôi lại thấy kỳ quái, vốn tưởng rằng Lăng Hi sẽ lập tức hiểu rõ, nhưng ánh mắt Lăng Hi nhìn về phía mình dường như vẫn còn đang chờ đợi câu trả lời của mình, lẽ nào nàng không nắm bắt được ký ức về địa cầu của mình sao?
Dương Thiên Lôi ngơ ngác hỏi:
- Nàng không thấy được?
Lăng Hi có ngơ ngác hỏi lại:
- Không có, rốt cuộc là làm sao mà ngươi biết được?
Nghe Lăng Hi nói, Dương Thiên Lôi khẽ nhíu mày, thầm cảm thấy kỳ quái, lẽ nào Lăng Hi cảm ứng không được ý nghĩ của mình? Tâm niệm thay đổi thật nhanh, trên mặt hắn liền hiện lên một nụ cười dung tục, ánh mắt liền nhìn về phía khuôn mặt hoàn mỹ không hề tỳ vết của Lăng Hi, biểu tình hết sức nghiêm trang!
← Ch. 210 | Ch. 212 → |