← Ch.231 | Ch.233 → |
Trương Tử Hàm nghĩ không ra, bản thân mình bế quan có ba tháng, tự nhiên lại phát sinh biến hóa lớn như vậy. Lôi Hoành đã chết, Dương Thiên Lôi lại trở thành đệ tử thân truyền của Tiêu Như Mộng. Hơn nữa, nghĩ đến vừa rồi Dương Thiên Lôi thể hiện ra thực lực mạnh mẽ như vậy, càng khiến Trương Tử Hàm thêm kinh ngạc. Trong lòng vừa vui mừng, vừa hối hận. Vui mừng chính là, Thiên Lôi gặp cơ duyên, trở lên mạnh mẽ.
Hối hận chính là bản thân mình tiến bộ không nhanh bằng hắn. Xem ra muốn một lần nữa trở thành sư phụ của hắn, sợ rằng chỉ có thể trở thành một suy nghĩ xa vời.
- Ca sẽ từ từ nói lại với nàng sau!
Dương Thiên Lôi biết Nhan Uyên hẳn là đã bỏ đi, để mình và Trương Tử Hàm có chút riêng tư để thoả mãn sự nhớ nhung. Hắn không chút trách cứ nào đối với trò đùa của Nhan Uyên, trái lại cường giả Thần Đạo này còn khiến hắn nảy sinh ra một cảm giác thân thiết.
Dương Thiên Lôi chậm rãi đem chuyện đã xảy ra trong ba tháng qua, từng chuyện từng chuyện một kể lại rõ ràng cho Trương Tử Hàm. Bất quá không có đề cập đến khoảng thời gian mà hắn cảm thấy vô cùng phiền muộn kia, chỉ nói hắn đi ra ngoài du lịch một phen.
- Hai canh giờ rồi, vợ chồng son các ngươi đã thân thiết xong chưa? Xong rồi thì ra đi!
Khi Dương Thiên Lôi vừa mới nói xong, giọng nói sang sảng của Nhan Uyên vang lên, vọng vào bên tai hai người. Hiển nhiên Nhan Uyên hẳn là đã nghe trộm một hồi. Bằng không không có khả năng nào lại đúng lúc như vậy. Giọng nói của hắn chưa dứt, nhất thời ánh sáng tản mát ra toàn bộ không gian. Dạ tinh thạch vốn bị che khuất cũng chợt phát sáng. Một bậc thang đi lên cũng xuất hiện trong tầm mắt của hai người.
Sáng bất chợt như vậy khiến hai người liền nhìn rõ được đối phương. Trong bóng tói, tuy rằng hai người có thể nhìn được, cũng có thể thấy rõ bộ dáng của đối phương, nhưng so sánh với lúc này lại là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Làn da của Trương Tử Hàm trong suốt như ngọc, khuôn mặt mang theo một chút e thẹn mà đỏ ửng, trong nháy mắt lộ ra vẻ mỹ lệ, thật là kinh tâm động phách!
Ba tháng không gặp, nàng trở nên càng thêm xinh đẹp, khí chất quanh thân cũng có biến hóa tinh tế màu nhiệm tới mức không thể nói lên lời.
- Tiểu tử kia, nước miếng của ngươi đang chảy ra kìa.
Đúng lúc này, giọng nói của Nhan Uyên lại vang lên.
Dương Thiên Lôi không nói gì hồi lâu. Con mẹ nó, vì sao lại có một Cường giả Thần Đạo thô tục như vậy chứ?
Xấu hổ lau miệng, phiền muộn lôi kéo Trương Tử Hàm với khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lại buồn cười đi ra khỏi tầng hầm của Kiếm Tiên Tháp. Hai người thấy mình đứng giữa phòng khách, thấy được Nhan Uyên đang ngồi xếp bằng ngồi ngay ngắn trên tịch đoàn, hai mắt khép hờ, quanh thân tản ra khí tức cao chót vót.
- Ngồi đi.
Nhan Uyên chậm rãi mở mắt, hai mắt toả ra ánh sáng chói mắt. Sau khi liếc mắt nhìn Dương Thiên Lôi và Trương Tử Hàm, trầm giọng nói. Giống như giọng nói thô bỉ kia không có bất cứ quan hệ nào với hắn.
- Trong hai người các ngươi thì ai thắng? Bản tôn phải hỏi qua để còn trao giải thưởng cho chính xác!
Nhan Uyên nhếch miệng mỉm cười, nhìn hai người nói.
- Hắn...
- Chờ một chút!
Trương Tử Hàm đang muốn nói là Dương Thiên Lôi thắng, lại bị Dương Thiên Lôi trực tiếp cắt đứt. Dương Thiên Lôi quay sang nhìn Nhan Uyên cười hắc hắc, lại quay đầu nhìn Trương Tử Hàm nói:
- Tử Hàm, Nhan Phó chưởng môn đáp ứng thưởng cho muội cái gì?
Trương Tử Hàm thoáng nhìn về phía Nhan Uyên, phát hiện cũng không có gì khác lạ, mới quay đầu sang nhìn Dương Thiên Lôi nói:
- Một bộ nhuyễn giáp linh khí thượng phẩm và một Càn Khôn giới.
- Hắc hắc, không tồi nha, Nhan Phó chưởng môn thực sự rất phóng khoáng!
Dương Thiên Lôi cười hắc hắc nói. Sau khi nói xong, bỗng nhiên lại quay đầu nhìn Nhan Uyên nói:
- Nhan Phó chưởng môn, có phải là chỉ cần thắng thì có thể lấy được phần thưởng mà người đã hứa hẹn hay không?
- Đương nhiên, thua sẽ không có.
- Hắc hắc, đây chính là lão nhân gia người nói đấy nhé. Thật ra, cả hai chúng ta hai đều là người thắng cuộc! Nhan Phó chưởng môn, người cũng biết... Người thua chỉ có một, ta sẽ không cần nói rõ ra chứ?
Trên mặt Dương Thiên Lôi hiện ra một nụ cười gian xảo, không thèm để ý đến khuôn mặt của Nhan Uyên đã thoáng đen lại.
- Lão nhân gia, ngài đường đường là Phó chưởng môn Trảm Không Kiếm Phái, là Cường giả Thần Đạo trong truyền thuyết, ta cảm thấy chưa từng có người nào khiến ta vô cùng kính ngưỡng, vô cùng tôn kính người tới như vậy... Ngay từ đầu, đệ tử đã nghĩ, chỉ có thể dùng năng lượng thuộc tính lôi mà thôi, cũng không thể có được tiếng tăm gì, mà...
- Dừng lại! Phần thưởng đều cho các ngươi.
Nhan Uyên vội vàng ngăn cản không để Dương Thiên Lôi nói tiếp, rất thẳng thắn đưa ra một bộ nhuyễn giáp bộ với linh khí thượng phẩm thuộc tính băng, một Càn Khôn giới và một bình ngọc toả ra ánh sáng êm dịu.
Khi Trương Tử Hàm thấy bình ngọc này được đưa ra, thì hơi sửng sốt, nói:
- Nhan Phó chưởng môn, vì sao ngài... Lại mang cái bình ngọc này ra? Ta không muốn cái này, chỉ cần nhuyễn giáp và Càn Khôn giới là được rồi!
Trương Tử Hàm nói xong liền vui vẻ cầm nhuyễn giáp và Càn Khôn giới lên.
Nhưng, trong nháy mắt lúc bình ngọc này vừa xuất hiện, mắt của Dương Thiên Lôi chợt nheo lại, yên lặng nhìn hình vẽ khắc trên bình ngọc! Nhan Uyên cũng không để ý đến những lời Trương Tử Hàm vừa nói. Ánh mắt của hắn sáng ngời nhìn Dương Thiên Lôi. Khi phát hiện vẻ mặt khác thường của Dương Thiên Lôi, đôi mắt Nhan Uyên nhất thời hiện ra luồng ánh sáng!
- Sao có thể?
Dương Thiên Lôi cảm thấy kinh hãi.
Không thể tưởng tượng được!
Bất kể như thế nào hắn cũng nghĩ không ra, hình vẽ trên bình ngọc này là hình Quan Thế Âm!
- Thứ này làm sao? Nếu như ngươi thích, coi như đây là phần thưởng của ngươi. Nếu như ngươi không thích, ta sẽ cho ngươi đổi thành linh khí và đan dược!
Ánh mắt sáng ngời của Nhan Uyên lấp nhìn chằm chằm vào khuôn mặt dường như rất kinh ngạc, rất khiếp sợ của Dương Thiên Lôi, mặc dù hắn là Cường giả Thần Đạo, vào lúc này, trong lòng đột nhiên xuất hiện một cảm giác chờ đợi đầy khẩn trương.
Bình ngọc này là do Chưởng giáo chí tôn Phong Vô Kỵ trước khi lịch huyệt hồng trần đã rất trịnh trọng đưa cho hắn. Ban đầu hắn còn tưởng là bảo bối cực phẩm gì, thế nhưng khi hắn cầm trong tay lại không có cảm giác được bất luận điều gì khác lạ. Pháp lực có thể dễ dàng nhập và trong đó, nhưng không phát sinh ra bất cứ biến hóa gì, nó giống như một vật phẩm bình thường vậy.
Nhưng Phong Vô Kỵ lại nói, đây là một dị bảo, chỉ người có duyến mới có thể tìm ra sự thần thông ở trong đó. Nếu như phát hiện đệ tử trong môn phái có người tài năng xuất chúng xuất hiện, thì đừng ngại mà cho bọn họ cầm thử.
← Ch. 231 | Ch. 233 → |