← Ch.249 | Ch.251 → |
Phong Vô Kỵ đang ngồi khoanh chân, bỗng nhiên mở mắt. Huyền Hoàng Kỳ truyền đến dao động khiến hắn hơi kinh ngạc:
- Kỳ quái, số lượng đan dược được đốt lên cũng đủ để chống đỡ được hai ngày, hiện tại mới một ngày đêm. Vì sao lại có hiện tượng suy kiệt như vậy? Chẳng lẽ là...
Dưới tình huống thông thường, đan dược được thiêu đốt sẽ cho năng lượng chia làm hai bộ phận. Trong đó, hơn phân nửa là tiêu hao để khởi động pháp tắc thời không, phần còn lại thì chuyển hóa thành linh khí thiên dày đặc nhập vào trong không gian, để người tu luyện hấp thu.
Năng lượng khởi động pháp tắc thời không là cố định. Cần bao nhiêu đan dược để chống đỡ một ngày đêm, căn bản sẽ không thay đổi. Điều duy nhất không cố định đó chính là người tu luyện hấp thu bao nhiêu năng lượng. Đây cũng là nguyên nhân mà khi khởi động Huyền Hoàng Kỳ, số người càng ít thì đan dược càng ít. Cho nên mới chỉ có một mình Dương Thiên Lôi khởi động. Mà không phải là các đệ tử cùng vào tu luyện. Nói vậy, cho dù là toàn bộ tài phú trong môn phái của Trảm Không Kiếm Phái cũng không chống đỡ được vài ngày.
Mà hiện tại, số đan dược mà Phong Vô Kỵ thiêu đốt trong một lần cùng với tốc độ hấp thu năng lượng dự đoán của Lôi Dương Thiên, hơn nữa suy xét tới tình hình tài phú của môn phái, bất luận như thế nào cũng chỉ đủ để chống đỡ trong hai ngày.
Nhưng hiện tại, chỉ mới một ngày, Huyền Hoàng Kỳ tự nhiên lại có hiện tượng suy kiệt!
Chỉ có một giải thích duy nhất, đó là tốc độ hấp thu năng lượng của Dương Thiên Lôi quá siêu việt vượt lên trên cả sự tưởng tượng của Phong Vô Kỵ!
Khi tâm thần Phong Vô Kỵ dung nhập vào Huyền Hoàng Kỳ, nháy mắt, hắn thấy được một cảnh tượng không thể tưởng tượng được!
Dương Thiên Lôi trần truồng ngồi khoanh chân, năng lượng thiên địa bàng bạc đang điên cuồng tập trung về phía thân thể hắn. Chỉ cần nhìn tốc độ hấp thu này cũng khiến Phong Vô Kỵ cảm thấy khiếp sợ, nhưng càng khiếp sợ hơn chính là thân thể Dương Thiên Lôi đã phồng to gấp ba lần bình thường rồi!
Dường như bất cứ lúc nào cũng có có nguy cơ nổ tung mà chết!
- Không tốt. Chẳng lẽ tiểu tử này đã tẩu hỏa nhập ma?
Trong lòng Phong Vô Kỵ cảm thấy vô cùng khiếp sợ. Nhất thời, thần niệm tiếp cận về phía Dương Thiên Lôi, muốn kiểm tra tình trạng bên trong cơ thể của Dương Thiên Lôi. Nếu như thật sự bị tẩu hỏa nhập ma, lúc này còn có thể cứu trị kịp, nếu như để Dương Thiên Lôi tiếp tục hấp thu như vậy, sẽ có một kết quả duy nhất đó là cơ thể nổ tung mà chết!
Chỉ là, sự biến đổi của Dương Thiên Lôi, khiến cho người khác vĩnh viễn ngoài khiếp sợ, chỉ có càng thêm khiếp sợ!
Bất luận thế nào, Phong Vô Kỵ đều nghĩ không ra được, với thần niệm Cường giả Thần Đạo của hắn chỉ mới tiến gần đến thân thể Dương Thiên Lôi, ngay lập tức, năng lượng kỳ lại trong đan điền của Dương Thiên bỗng nhiên ngừng chuyển động một chút. Trong nháy mắt, mi tâm hắn dần hiện ra một ánh sáng năm màu, trực tiếp bắn ngược thần niệm của Phong Vô Kỵ trở lại bản thể!
Hơn nữa, đúng lúc thần niệm bị bắn ngược trở lại, Phong Vô Kỵ dường như nhìn thấy một pho tượng ngồi khoanh chân, quanh thân tản ra hào quang năm màu!
Pho tượng nào khác thì Phong Vô Kỵ không nhận chứ pho tượng này sao hắn lại không nhận ra được? Đó không phải là hình vẽ kỳ lạ trên bình ngọc hay sao?
- Điều này sao có thể?
Phong Vô Kỵ khiếp sợ mở to hai mắt nhìn. Không có bất kỳ do dự nào, lại một lần nữa phát động thần niệm tiến vào trong Huyền Hoàng Kỳ.
Chỉ là, khi Phong Vô Kỵ lại nhìn thấy Dương Thiên Lôi. Hắn đã hoàn toàn dừng hấp thu năng lượng. Vừa mới tiến nhập vào Ngưng Tự Quyết!
- Bình ngọc... Bình ngọc thần kỳ kia... Lẽ nào lâị ẩn chứa tâm pháp tuyệt thế hay sao? Đúng, tất nhiên là như vậy! Bằng không, tiểu tử này sao có thể biến đổi tới như vậy? Tiên Thiên cấp một. Hắn chỉ có tu vi Tiên Thiên cấp một, thân thể bị năng lượng làm cho phồng lớn gấp ba lần... Ngay cả Thần Đạo cấp một cũng không thể làm được!
Đúng, khi nghĩ đến lai lịch thần kỳ của bình ngọc kia, trong mắt Phong Vô Kỵ tràn ngập vẻ vui mừng. Sau khi trở về bản thể, trực tiếp lần thứ hai đánh vào trong Huyền Hoàng Kỳ nghìn vạn viên Thuần Dương đan.
- Phù.
Nhẹ nhàng thở ra một tiếng. Dương Thiên Lôi chậm rãi mở mắt, quanh cơ thể trần truồng của hắn toả ra một làn hào quang bảy màu, giống như một quả cầu phát vậy, tự vận hành lưu chuyển theo một chu kỳ tuần hoàn bất diệt.
Bất ngờ chính là Tiên Thiên cấp hai Cương Khí Lưu Chuyển!
- Cuối cùng cũng đột phá được Tiên Thiên cấp một.
Trong ánh mắt Dương Thiên Lôi lấp lánh tinh quang:
- Biến thái. Chỉ có biến thái mới có thể hình dung được thể chất này! Choáng váng. Nếu như không phải năng lượng thiên địa trong Huyền Hoàng Kỳ dư thừa, ta phải mất bao nhiêu năm mới có thể ngưng tụ pháp lực dồi dào như vậy? Nếu như không khởi động pháp tắc thời không, thì việc ta cùng Tiểu Bạch Xà quyết đấu, chẳng phải là chờ chết hay sao?
Dương Thiên Lôi cảm ứng được rõ rằng, giờ phút này, tuy hắn vừa mới tấn cấp đến Tiên Thiên cấp hai. Chỉ có một tầng cương khí lưu chuyển. Nhưng pháp lực ẩn chứa trong thân thể hắn gấp 5 lần so với pháp lực lúc vừa mới tiến vào Huyền Hoàng Kỳ!
Pháp lực của bản thân hắn so với một người tu luyện Tiên Thiên cấp một bình thường phải nhiều hơn gấp mấy lần. Lúc này lại tăng gấp năm lần. Vậy phải nghĩ thế nào đây?
Cường đại. Chỉ có dùng sức mạnh lớn mới có thể hình dung được pháp lực hùng hồn của Dương Thiên Lôi!
"Một tầng cương khí mạnh cần nhiều pháp lực như vậy... Nếu cô đọng chín tầng cương khí. Đến Tiên Thiên cấp hai đỉnh phong, cần bao nhiêu nữa? Ngựa kéo sa mạc, thể chất biến thái. Đã định trước là ca phải nỗ lực hơn so với người khác gấp trăm lần mới có thể tấn cấp..."
Dương Thiên Lôi thầm nghĩ trong lòng, chậm rãi đứng lên. Nhìn thoáng qua thấy mình ngày càng khỏe mạnh, trong lòng không nhịn được mà có chút đắc ý. Đọc Truyện Kiếm Hiệp
Không có biện pháp. Ngưng Đan Thiên thật sự là quá biến thái. Bất kỳ y phục bình thường nào mặc ở trên người đều bị hoá thành rách rưới. Lúc tu luyện lần thứ hai, ngay cả nhuyễn giáp của mình, Dương Thiên Lôi cũng không dám mặc. Bằng không, ngay cả với tính co giãn của nhuyễn giáp cũng không có cách nào chịu đựng được, chỉ có thể bị rách nát mà thôi.
"Không biết đã qua bao nhiêu thời gian rồi. Mất hết cả cảm giác. Tu luyện trong này không rõ ngày tháng, chớp mắt liền mấy năm... , chắc phải hai năm rồi? Còn sớm, thừa dịp sư phụ chưa có vào, tu luyện Ngưng Đan Thiên thêm vài lần nữa!"
Nghĩ tới đây. Dương Thiên Lôi lại cuồng bạo thi triển các loại pháp thuật thần thông. Trảm Không Kiếm Quyết vừa đến tầng thứ bốn, Bát Quái Chưởng, Cầm Long Thủ, Vô Ảnh Quyền, Bát Hoang Lục Hợp Chưởng, Truy hồn đoạt mệnh cước, Kim Cương Quyền... Cùng lúc, hắn tự nghĩ ra ra Quyển Quyển Thần công và Kim Cương Toản!
← Ch. 249 | Ch. 251 → |