← Ch.387 | Ch.389 → |
- Đương nhiên!
Dương Thiên Lôi đáp không chút do dự.
- Vậy còn ngươi?
- Nàng thối luyện thì không phải cũng như ta thối luyện sao?
Dương Thiên Lôi nói, nhìn thấy gương mặt tựa hồ như có chút cảm động của Lăng Hi thì ánh mắt nghiêm trang của hắn nháy mắt đã khôi phục lại bộ dạng hèn mọn bỉ ổi lúc đầu, lộ ra nụ cười, nắm lấy bản tay nhỏ nhắn của Lăng Hi nói:
- Hai người chúng ta như một, thực lực của nàng tăng lên cũng chính là thực lực của ta tăng lên, có gì khác nhau sao? Không hề có! Trước kia ca không cách nào giúp nàng, bây giờ có cơ hội thì đương nhiên phải giúp nàng hồi phục tu vi trước tiên! Ừm... Lăng Hi, nếu nàng vẫn còn băn khoăn thì.. hắc hắc... ca không ngại nữa, nàng thưởng cho ca một nụ hôn đi...
- Phi!
Gương mặt nhỏ nhắn của Lăng Hi đỏ bừng lên, nhìn về phía Dương Thiên Lôi khẽ bĩu môi, lại vô cùng thẹn thùng tránh né cánh tay của Dương Thiên Lôi.
Thần niệm của Lăng Hi khẽ động, liền hút nguyên thần của Tượng Trữ và Long Hùng tới chỗ Tượng Hầu, vội kết xuất hai đạo thủ ấn, thúc dục ngũ sắc quang mang bên trong Thanh tĩnh lưu ly bình, bao phủ thêm trên người cả hai.
Dương Thiên Lôi cười hắc hắc, không thất vọng chút nào, trực tiếp chui ra khỏi Thanh tĩnh lưu ly bình, bóp nát một cái thông tấn phù.
- Vương môn chủ, ba người Long Hùng không có ở lối vào, hiện tại không có ai thủ hộ cả.
Dương Thiên Lôi nói vậy với thông tấn phù.
Dương Thiên Lôi đã giết chết hết ba tên thủ hộ ở lối vào, đương nhiên không thể không liều mạng đi vào, dù sao thì Tinh Diệu thương nghiệp hiệp hội đối đãi với hắn cũng không tệ. Nhất là sau khi vào di tích này thì luôn được Chung Khuê giúp đỡ, lại thêm phó môn chủ nhà người ta ân cần hỏi thăm như thế.
Nếu Dương Thiên Lôi cứ thế mà rời đi thì thật sự có chút khó xử.
- Không thể nào? Đã nói hết rồi mà, sao bọn họ có thể từ tiện rời đi được? Thiên Lôi huynh đệ, ngươi có chắc là họ không ở đó không?
Vương Bán Nhàn lập tức hồi âm hỏi.
- Chắc chắn. Vương huynh, ta đã xem kết giới của các huynh bố trí rồi, không chống đỡ được bao lâu đâu. Không biết có phải cảm giác của ta sai hay không mà lại cảm thấy hình như trước khi ta tới thì ở đây đã xảy ra một trận đại chiến rồi, Vương huynh, huynh mau tranh thủ thời gian tới đây xem thử tình hình ra sao, sẵn tiện trông coi cửa ra vào.
Khóe miệng của Dương Thiên Lôi hơi nhếch lên thành một nụ cười gian, cách xưng hô cũng thay đổi theo cách Vương Bán Nhàn gọi mình, biến thành Vương huynh.
Một lần giết chết ba tên Thần đạo cường giả, chuyện này một khi bại lộ ra ngoài thì nhất định sẽ trở thành chuyện lớn đủ sức làm rung động cả giới tu luyện.
Dương Thiên Lôi cũng không muốn đối kháng với thực lực của Long Tượng Môn, tuy rằng Trảm không kiếm phái và Vu gia bảo nhất định sẽ che chở cho hắn, nhưng đây vẫn là một chuyện khá phiền phức. Nếu có thể không bại lộ là tốt nhất.
Hơn nữa, một khi vấn đề này bị bại lộ thì tin hắn tấn cấp Thần đạo tất nhiên sẽ được truyền đi khắp tu luyện giới. Dương Thiên Lôi tạm thời vẫn không muốn để chuyện mình tấn cấp thần đạo bị tiết lộ ra ngoài.
...
Trong đại sảnh của Tinh Diệu thương nghiệp hiệp hội, tất cả song khẩu chuyên môn về di tích được mở ra lúc này đã đóng lại, chỉ còn lại một cái.
Lúc này đây, đám người Trương Tử Hàm đã ra khỏi di tích được ba ngày, mắt thấy đã tới lúc di tích phải đóng cửa.
Đại đa số tu luyện giả của Trảm Kkhông kiếm phái đã trở lại, chỉ còn có Trương Tử Hàm và Sở Hương Hương là ở lại Tinh Diệu thương nghiệp hiệp hội để chờ Dương Thiên Lôi ra. Còn Vu gia bảo thì có hai người Vu Thanh Nhã và Vu Tiểu Ức là ở lại.
Lúc này đâu, ánh mắt của cả bốn người đều dồn về cửa ra của thông đạo, tuy rằng họ đều tin là với thể chất biến thái của Dương Thiên Lôi thì nhất định sẽ không có vấn đề gì, nhưng đã tới lúc cần phải ra, vô luận là ai trong bốn người thì đều vô cùng khẩn trương, sợ Dương Thiên Lôi sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Cách đám người Trương Tử Hàm không xa là vài tên đệ tử của Long Tượng Cốc, cũng ngồi chờ ở đó với Long Tĩnh. Lúc này đây, Long Tĩnh bị hai nữ hài xinh đẹp quấn quít, sâu trong ánh mắt lóe ra tinh quang, thi thoảng lại nhìn về phía Trương Tử Hàm, Vu Thanh nhã và Sở Hương Hương.
- Tiểu tử này cũng có không ít diễm phúc đây, chiếm được phương tâm của Vu Thanh Nhã còn chưa nói, không ngờ được lại còn có thêm hai thiếu nữ thiên kiều bá mị như thế, hắn làm gì có phúc phận hưởng thụ như vậy...Chỉ cần tách các nàng ra khỏi Vu Thanh Nhã thì cái gì cũng dễ làm rồi, một người là Tiên thiên cấp bốn, một người là Tiên thiên cấp bảy, bọn ta ngay cả Thiên ma cũng đủ sức thu phục, thu vào trong hỏa long lô hắc hắc... sau đó phóng ra.
Long Tĩnh âm hiểm nghĩ tới đây thì trong cổng vào của thông đạo đột nhiên mở ra, ba vị Thần đạo cường giả của Tạo Hóa Môn bước ra đầu tiên. Ba người đều lộ vẻ vui sướng vì đạt được mục đích, chỉ trong ba ngày ngắn ngủi mà ba người đã giết sạch Thiên Ma, đủ để cho cả ba kiếm được một món hời lớn.
- Ra rồi, có người ra rồi, đại ca hẳn là cũng sắp ra rồi.
Vu Tiểu Ức lập tức hưng phấn hô to. Bộ dạng và thần sắc của người huynh đệ này còn hưng phấn hơn cả ba người TRương Tử Hàm.
Ngay sau đó, ba gã Thần đạo cường giả của Thương Huyền Phủ lập tức nối gót ba người của Tạo Hóa Môn đi ra.
Thế nhưng thẳng tới lúc cả sáu gã Thần đạo cường giả đều đã rời khỏi đại sảnh của Tinh Diệu cũng không còn bất kỳ ai đi ra nữa.
Điều này khiến trong lòng mấy người Trương Tử Hàm càng thêm lo lắng, hận không thể lập tức xông vào xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Bên Long Tĩnh cũng cảm thấy có chút kỳ quái như thế, bất quá so với mấy người TRương Tử Hàm thì tâm tình của bọn chúng bình thản hơn rất nhiều.
Qua mười phút, rốt cuộc cũng có một lão giả sắc mặt ngưng trọng xuất hiện trước mắt mọi người, đi cùng với hắn còn có Chung Khuê đang chờ đợi trong phòng, vẻ mặt cũng ngưng trọng như thế, mà người đi ở bên cạnh Chung Khuê vừa xuất hiện đã khiến cho Trương Tử Hàm, Sở Hương Hương, Vu Thanh Nhã và Vu Tiểu Ức lập tức đồng thanh hô lớn Dương Thiên Lôi.
Lúc này đây, trên mặt Dương Thiên Lôi vẫn giữ nụ cười mỉm thản nhiên, tinh thần cả người vô cùng phấn chấn, không có chút bất ổn nào. Thân hình nhoáng một cái đã bước tới trước mặt mấy người Trương Tử Hàm.
- Đại ca, rốt cuộc huynh cũng ra rồi, hại bọn đệ lo lắng muốn chết.
Vu Tiểu Ức dẫn đầu xông lên phía trước, nói với Dương Thiên Lôi đầy vẻ hưng phấn.
- Có gì đâu mà lo.
Dương Thiên Lôi vỗ mạnh bả vai của Vu Tiểu Ức một cái, vỗ một cái thật mạnh đã trực tiếp đẩy tên tiểu tử không có mắt đó sang một bên, trực tiếp giơ hai tay lên, muốn để ba nữ tử ôm một cái. Đáng tiếc, vị huynh đệ này mới giơ tay ra thì ba nữ tử giống như đã hẹn trước mới nhau vậy, thân hình nhoáng một cái lập tức né ra xa, trừng mắt nhìn Dương Thiên Lôi. Đọc Truyện Kiếm Hiệp
- Làm sao có thể? Sao lại có thể xảy ra chuyện này?
Không giống với vẻ vui sướng của đám người Trương Tử Hàm, lúc nhìn thấy Dương Thiên Lôi xuất hiện thì Long Tĩnh thiếu chút nữa rớt cả tròng mắt xuống đất, nhưng càng khiến hắn khiếp sợ chính là sau khi ba người đi ra thì của chính lại chậm rãi khép lại, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
- Ngươi chính là Long Tĩnh của Long Tượng Cốc, Long tiên sinh sao?
Ngay lúc Long Tĩnh khiếp sợ tột điểm, thì Vương Bán Nhàn và Chung Khuê đã đi tới trước mặt hắn với thần sắc ngưng trọng, lên tiếng hỏi.
- NGười đâu? Hắn...
Long Tĩnh giơ tay chỉ về phía Dương Thiên Lôi, nhưng vừa vươn tay liền ý thcuws được mình đã thất thố nên vội vàng nói:
- Ba vị sư thúc của Long Tượng Cốc bọn ta đâu? Bọn họ còn chưa đi ra, sao các người lại đóng cửa?
- Long tiên sinh, thật xin lỗi, Long Hùng, Tượng Trữ và Tượng Hầu ba vị huynh đài dựa theo ước định, ngày thứ bas au khi tiến vào hẳn là nên thủ hộ ở cửa vào của di tích, chỉ là chẳng biết tại sao, ba người bọn họ lại rời đi, tiến vào chỗ sâu trong di tích. Thẳng tới lúc thông đạo của di tích đóng cửa mà bọn họ cũng chưa ra, bản tôn truyền tin mấy lần cũng không có ai đáp lại. Thật sự xin lỗi....
Vương Bán Nhàn nói với vẻ rất áy náy. Bất quá trong ngôn từ lại mơ hồ có chút bất mãn với đối phương. Rõ ràng rất khó chịu vì ba người đó đã tự ý vi phạm ước định ban đầu mà rời đi.
- Làm sao có thể? Chẳng elx bọn họ lại quên đi thời điểm đóng cửa của di tích?
- Nếu như bản tôn đoán không lầm thì rất có thể bọn họ đã gặp thiên ma cường đại hoặc là phát hiện ra gì đó ở bên trong di tích. Rốt cuộc thì cụ thể là bọn họ gặp phải chuyện gì thì không ai rõ. Tạo Hóa Môn, Thương Huyền Phủ và vị tiểu huynh đệ của Trảm Không Kiếm phái cũng không ai nhìn thấy bọn họ. Cho nên.... Thứ cho Tinh Diệu của bọn ta bất lực, thật xin lỗi.
Ánh mắt của Long Tĩnh lóng lánh tinh quang, phảng phất như không hề nghe thấy những gì Vương Bán Nhàn đã nói, ánh mắt dừng lại ở Dương Thiên Lôi đang nói đùa cùng với mấy người Trương Tử Hàm, trong lòng thầm nghĩ:
- Không thể nào, khí tức của tiểu tử này bất quá chỉ là Tiên thiên cấp tám, cho dù có biến thái hơn nữa thì đã sao? Đối phó với mình và Bộ Kinh Thiên thì còn có thể, chứ đối phó với Thần đạo thế nào được? Hơn nữa còn là ba gã Thần đạ, đừng nói hắn là Tiên thiên cấp tám, cho dù là Thần đạo cấp một đi nữa mà muốn đối phó với cả ba vị sư thúc cũng là chuyện không thể nào. Chẳng lẽ là mấy tên Thần đạo cường giả của Thương Huyền Phủ và Tạo Hóa Môn gây nên? Cũng chưa chắc.... Bọn họ không có lý do gì để liên thủ.
Chung Khuê nhìn thấy ánh mắt đầy vẻ tàn độc và hung ác của Long Tĩnh thì đột nhiên nhớ tới vừa rồi lúc đi ra, Dương Thiên Lôi cố ý nhắc nhở Vương Bán Nhàn là đừng nói ra việc hắn đã từng nhìn thấy Long Hùng tam nhân. Điều này khiến Chung Khuê lập tức ý thức được điều gì đó, chỉ là nhớ lại tu vi của Dương Thiên Lôi chỉ là Tiên thiên cấp tám, cảm thấy hoàn toàn không có khả năng nên đành giấu kín nghi vấn này ở trong lòng.
Giống như vậy, người già thành tinh, Vương Bán Nhàn đã có danh hiệu Vương Bán Tiên, đương nhiên cũng phát hiện điều dị thường này, hơn nữa còn hơn cả Chung Khuê. Chỉ là tu vi hiện tại của Dương Thiên Lôi lại khiến cho hắn nghĩ giống Chung Khuê, quyết đoán gạt đi suy tư của mình.
- Làm phiền ngài bẩm báo lại cho Chưởng giáo chí tôn của quý phái, lần sau di tích mở ra, Tinh Diệu bọn ta nhất định sẽ dốc toàn lực điều tra chân tướng. Nói không chừng ba vị huynh đài chỉ là bị nhốt ở đâu đó trong di tích mà thôi.
Chung Khuê trầm giọng nói. Nói xong liền cùng Vương Bán Nhàn chắp tay với Long Tĩnh rồi nhanh chóng rời khỏi.
Lúc hai người đi tới gần Dương Thiên Lôi thì Vương Bán Nhàn liền hướng về phía Dương Thiên Lôi gật nhẹ đầu, sau đó liền rời đi. Chung Khuê vốn muốn trực tiếp đi tới bên cạnh Dương Thiên Lôi, nhưng lại nhớ tới suy đoán vừa rồi, tuy rằng biết rõ không có khả năng, nhưng hắn vẫn không dám chắc lắm, bèn không lộ ra vẻ gì cả, gật nhẹ đầu với Dương Thiên Lôi, tuy không lộ ra vẻ thân quen gì, nhưng lại truyền âm nói:
- Lão đệ, chờ một lát nữa ngươi nhớ mang các vị đệ muội và Tiểu Ức tới văn phòng của lão ca một chút, lão ca chờ ngươi.
- Được.
Dương Thiên Lôi sảng khoái đáp.
Vừa rồi ra khỏi di tích quá nhanh nên Dương Thiên Lôi cũng không kịp hỏi Chung Khuê tình huống cụ thể, dù sao ba người kia cũng là do Tinh Diệu mời tới. Đối với người đối xử tử tế với mình như Chung Khuê, Dương Thiên Lôi không muốn tạo nên bất kỳ phiền toái gì cho Chung Khuê.
Hơn nữa vừa rồi Dương Thiên Lôi từ chỗ mấy người Trương Tử Hàm biết được, Chung Khuê vì lo lắng cho mình nên mới lấy thông tấn phù của Khương Kỳ, tiến vào di tích để thỉnh cầu phó môn chủ Vương Bán Nhàn giúp đỡ mình. Tuy rằng cũng không giúp được gì hết, nhưng Dương Thiên Lôi chung quy vẫn cảm thấy cảm kích.
Huống chi ba ngày nay, bốn người Trương Tử Hàm được hầu hạ như khách quý của Chung Khuê, đãi ngộ được hưởng thụ ở Tinh Diệu tuyệt đối còn hơn cả cấp S.
Chính mình cũng không thể vừa rời khỏi đã phủi mông bỏ đi được, làm vậy thì coi sao được.
.........
- Oa, đại ca, huynh thật lợi hại, thu hoạch được nhiều như vậy sao? Đây là TRường sinh quả trong truyền thuyết sao?
Vu Tiểu Ức liếng thoắng, nói với vẻ cực kỳ khoa trương, thanh âm rất lớn, hơn phân nửa là muốn nói cho tên Long Tĩnh bên kia nghe.
Vừa nói vừa cầm TRường Sinh Qủa mà Dương Thiên Lôi cho hắn lên, cắn một ngụm lớn không hề khách khí, lớn tiếng nói:
- Ăn ngon thật!
Trương Tử Hàm, Sở Hương Hương và Vu Thanh Nhã cũng cầm mỗi người một quả, chỉ là ba người tương đối văn nhã, cái miệng nhỏ nhắn chỉ nhẹ nhàng cắn một ngụm nhỏ mà thôi. Ba người nhìn thấy biểu tình có vẻ khoa trương của Vu Tiểu Ức thì không khỏi đều có chút kỳ quái.
- Đó là do đại ca ta thần thông quảng đại, pháp lực vô biên, một thân hạo nhiên chính khí nên mới khiến cho chư Thiên ma tránh né không kịp... Hắc hắc, đám Thiên ma đó chẳng những không gây nên bất kỳ ảnh hưởng gì cho ca, ngược lại còn giúp cho ca thông suốt được nhều việc lúc còn ở trogn di tích, đáng tiếc chính là chỉ tìm được một ít tiên thảo linh vật chứ không có thu hoạch lớn lao gì.
← Ch. 387 | Ch. 389 → |