← Ch.803 | Ch.805 → |
Nhìn Đoạn Ngọc Nhan ngây ngô, hai tròng mắt rất tự nhiên, cộng thêm thân hình trắng nõn, nuột nà động lòng người. Dương Thiên Lôi xác nhận, Đoạn Ngọc Nhan đúng là đã mất trí nhớ, hơn nữa rất nghiêm trọng.
- Nàng tên Đoạn Ngọc Nhan, còn ta là Dương Thiên Lôi, chúng ta là đạo lữ.
Dương Thiên Lôi hít một hơi thật sâu, có đè nén ý niệm không hay với Đoạn Ngọc Nhan, chậm rãi nói. Đồng thời, thần niệm, ánh mắt cũng nhìn về quanh thân mình, bắt đầu kiểm tra tình huống hiện trạng của bản thân.
Nhìn xung quanh đen như mực, lại chứng kiến thông đạo hẹp và dài nối thẳng ra phía ngoài, ánh mắt Dương Thiên Lôi dần hiện ra tia không thể tưởng tượng nổi, rồi lại cúi đầu nhìn tình trạng thân thể mình và Đoạn Ngọc Nhan vẫn hoàn hảo không chút tổn hại.
- Chuyện này thật khó tin được, hai người chúng ta đâm phải tinh cầu này rồi tạo thành thông đạo kia?
Sau khi một lần nữa cẩn thận cảm ứng thân thể mình, Dương Thiên Lôi tuyệt không thể tin được, nhưng cơ bản đã chứng thực suy đoán của mình, thông đạo này là do hắn và Đoạn Ngọc Nhan phi hành với tốc độ cao, đâm thẳng vào tinh cầu rồi tạo thành.
Bởi vì, lúc này thân thể hắn đã xảy ra biến hóa kinh người, mỗi một tế bào đều tỏa ra sinh mệnh lực nồng đậm, tựa như vừa mới được tân sinh, tuy rằng thân thể đã đủ cường hãn, hiện càng thêm cô đọng, càng thêm tinh thuần, không có mảy may tỳ vết nào, nhưng đó không phải khiến Dương Thiên Lôi kinh ngạc nhất. Khiến hắn kinh ngạc nhất chính là, khi hắn phát ra ý niệm muốn kiểm tra thân thể mình, trong nháy mắt mỗi một tế bào quanh thân dĩ nhiên tuôn ra một cỗ ý thức hoàn toàn tương xứng với thần niệm của hắn. -
Là ý thức của chính hắn!
Giờ khắc này, khiến Dương Thiên Lôi cảm giác, phảng phất như mỗi tế bào đều biến thành chính mình, đây không còn đơn giản là những tế bào, cao hơn là chúng đã sở hữu ý thức, ý thức của Dương Thiên Lôi!
Khi Dương Thiên Lôi còn đang phát mộng, Đoạn Ngọc Nhan có điểm ngây ngốc nhăn mày, trong miệng lẩm bẩm:
- Dương Thiên Lôi, Đoạn Ngọc Nhan, chúng ta là đạo lữ... Đạo lữ là gì đây?
- Dương Thiên Lôi, đạo lữ là gì?
Đoạn Ngọc Nhan cảm giác tên gọi hai người rất quen thuộc, thế nhưng chỉ nghĩ được đến đây lại ôm lấy Dương Thiên Lôi, đẩy đôi gò bồng cao vút của mình tự nhiên dán sát vào người Dương Thiên Lôi, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ hiếu kỳ hỏi.
- Ách... Điều này nàng cũng không biết sao?
- Ngươi còn không nó cho ta biết...
- Được rồi...
Sau một thoáng trầm ngâm, Dương Thiên Lôi mới khó khăn nói:
- Vậy ta nói cho nàng nghe, đạo lữ là cùng nhau ngủ, cùng nhau tu luyện, làm mọi thứ cùng nhau. Ta nói nàng là đạo lữ của ta, vậy nên ngoại trừ ta, nàng không thể cùng ngủ, cùng tu luyện hay làm chuyện gì đó tương tự với người khác, thân thể của nàng, ngoại trừ ta cũng không được cho bất luận kẻ nào nhìn thấy.
- Ta hiểu được. Ngươi là đạo lữ của ta, ngươi chỉ có thể ngủ với ta, tu luyện với ta, thân thể ngươi cũng chỉ có ta nhìn thấy, không được cho người khác thấy, đúng không?
- Khụ khụ... Nàng sai rồi. Ta là nam nhân, nàng là nữ nhân, nam nhân có thể có rất nhiều đạo lữ, thế nhưng nữ nhân chỉ có thể có một đạo lữ, nàng hiểu chưa?
- Hiểu rồi!
Đoạn Ngọc Nhan nói.
- Hiểu là tốt rồi, chúng ta trước nhìn xem đây là nơi nào. Nàng dùng lực ngưng tụ ra y phục, như vậy sẽ không cho người khác thấy được.
Dương Thiên Lôi nói.
- Ngưng tụ thế nào?
Khiến Dương Thiên Lôi ngã ngửa chính là, Đoạn Ngọc Nhan dĩ nhiên hỏi như vậy.
- Như thế này...
Dương Thiên Lôi trực tiếp nắm lấy tay Đoạn Ngọc Nhan, căn bản không nhắc nhở gì thêm, Dương Thiên Lôi liền dùng thần niệm dễ dàng hòa làm một thể với Đoạn Ngọc Nhan vốn có tâm thức không chút phòng bị, đồng thời thôi động thần niệm, rất nhanh ngưng tụ thành nhuyễn giáp quanh thân mình.
- Dựa theo phương pháp của ta thử xem.
Dương Thiên Lôi nói.
Đoạn Ngọc Nhan gật đầu, lập tức thôi động thần niệm, pháp lực. Thế nhưng, Đoạn Ngọc Nhan dĩ nhiên ngưng tụ thêm một tầng nhuyễn giáp trên người Dương Thiên Lôi chứ không phải trên người mình.
Không biết làm sao hơn... Xem ra bệnh mất trí nhớ của nàng quá mức nghiêm trọng rồi. Tuy rằng Dương Thiên Lôi rất muốn lập tức rời khỏi đây, tìm hiểu tình hình hiện tại, thế nhưng trước mắt nếu không giải quyết vấn đề mất trí nhớ của Đoạn Ngọc Nhan, hiển nhiên không được rồi.
- Làm cách nào khôi phục lại trí nhớ cho nàng đây?
Dương Thiên Lôi ôm lấy thân hình trắng ngọc của Đoạn Ngọc Nhan, chậm rãi ngồi xuống, trong đầu thầm nghĩ.
Đoạn Ngọc Nhan thì ngoan ngoãn ghé vào lòng Dương Thiên Lôi, nhìn vào hắn. Giờ khắc này, trong lòng nàng, Dương Thiên Lôi là sở hữu của nàng, là chỗ dựa của nàng, là trời, là tất cả. Đó là một loại suy nghĩ rất tự nhiên, giống như đứa trẻ vừa mới sinh ra đã không muốn rời xa mẫu thân mình.
Dương Thiên Lôi trầm ngâm trong chốc lát, tuy rằng khôi phục ký ức rất khó, nhưng muốn cho Đoạn Ngọc Nhan khôi phục lại tư duy người bình thường thì không, có rất nhiều cách có thể làm được. Hắn chỉ cần đưa tâm thần của mình hoàn toàn liên kết với tâm thần Đoạn Ngọc Nhan, đồng thời dẫn tâm thần Đoạn Ngọc Nhan giao lưu với tâm cảnh của mình, rất nhanh liền có thể giúp Đoạn Ngọc Nhan biến thành "Người bình thường", tuy rằng vẫn là mất trí nhớ như trước, nhưng chung quy sẽ không còn "Ấu trĩ" nữa.
Dương Thiên Lôi bắt đầu cảm nhận thân thể ấm áp, xinh đẹp và mềm mại của Đoạn Ngọc Nhan, hắn rất vô sỉ, rất hèn mọn để chọn ra một loại biện pháp rất tốt.
Tuy rằng đối với Đoạn Ngọc Nhan có chút điểm không công bằng, còn với Dương Thiên Lôi mà nói, tự nhiên là lựa chọn tốt nhất.
Yêu nghiệt cường đại đã khiến Dương Thiên Lôi mất đi toàn bộ ưu thế, nhất là không có Lăng Hi và bình ngọc lưu ly bên người, ngay cả lực phản kháng hắn cũng không có được.
Còn hiện tại, hắn căn bản không biết chính mình đang ở nơi nào, thậm chí có phải trong Tam Thập Tam Thiên hay không, Dương Thiên Lôi đều không rõ ràng, cũng không biết cách nào quay trở lại.
Quay trở về, chỉ với tu vi tam trọng thiên, hắn có thể làm gì? Chịu chết sao?
Lần này thoát khỏi tay yêu nghiệt, hoàn toàn là nhờ Thái Thượng lão quân lấy nghĩa liều mình, tiếp theo thì sao? Thái Thượng lão quân chỉ có một mà thôi.
Ngoại trừ nguyên nhân này ra, còn có hai nguyên nhân khác nữa.
Một là, tại trong tình huống kiều diễm như này, Dương Thiên Lôi phải nhẫn nại tới cùng cực, vốn bản tính hắn háo sắc, đối mặt với Đoạn Ngọc Nhan xinh đẹp không chút phòng bị, hắn đã sớm động tình, có thể chịu đựng tới giờ đã coi là định lực thâm hậu lắm rồi.
Nguyên nhân còn lại, Âm Dương Niết Bàn Kinh không hề nghi ngờ chính là một loại tâm linh giao hòa huyền ảo và triệt để nhất, chỉ cần hắn và Đoạn Ngọc Nhan khởi động Âm Dương Niết Bàn Kinh, cả thể xác và linh hồn hai người sẽ hoàn toàn giao hòa, dưới tình huống đó, Đoạn Ngọc Nhan có thể dùng thời gian ngắn nhất hấp thu rất nhiều tri thức từ tâm linh Dương Thiên Lôi.
Hơn nữa, Dương Thiên Lôi cũng có thể trực tiếp lĩnh ngộ chỗ ảo diệu các tầng bình cảnh Chí Cao Thần.
Dưới các loại nguyên nhân, mặc dù đúng là có điểm không công bằng với Đoạn Ngọc Nhan, nhưng Dương Thiên Lôi cũng không cố kỵ được nhiều như vậy. Dù sao đi nữa, Đoạn Ngọc Nhan từ lâu đã định trở thành một người trong hậu cung của mình, sớm muộn rồi sẽ thu vào, không cần phải bận tâm lắm tới vấn đề này. Coi như một quyết định đặc thù trong tình huống đặc thù.
- Ngọc Nhan, ta hiện tại sẽ làm chuyện đạo lữ với nàng, có được hay không?
Dương Thiên Lôi hít sâu một hơi, nhìn khuôn mặt cười không tỳ vết của Đoạn Ngọc Nhan, ánh mắt hiện thêm một tia hưng phấn, nói.
- Tốt, ngươi dạy ta!
Đoạn Ngọc Nhan không chút cảm khác không thích hợp, ngược lại biểu tình còn chờ mong hơn cả Dương Thiên Lôi.
- Ngô...
Thấy vậy, Dương Thiên Lôi đâu còn do dự? Trực tiếp nâng khuôn mặt Đoạn Ngọc Nhan lên, đưa miệng mình tới hôn lên đôi môi anh đào nhỏ nhắn của Đoạn Ngọc Nhan.
Ngay từ đầu, Đoạn Ngọc Nhan còn trừng mắt kêu lên mấy tiếng, nhưng dưới thế tiến công thành thạo của Dương Thiên Lôi, nàng tuy đã mất đi toàn bộ ký ức, nhưng vẫn còn đó nhưng bản năng cơ bản nhất không bị mất đi, rất nhanh liền nhắm hai mắt lại, từ chỗ ngượng nghịu ban đầu liền thành thạo hòa cùng đối phương.
Những ngón tay hèn mọn của Dương Thiên Lôi không ngừng mơn trớn trên thân thể như hoa như ngọc của Đoạn Ngọc Nhan, vòng eo nhỏ nhắn, đôi gò bồng đầy đặn, cặp đùi thon dài... Mỗi một tấc da thịt đều lưu lại dấu tay Dương Thiên Lôi...
Vốn cho rằng, Đoạn Ngọc Nhan bị mất đi trí nhớ sẽ cần mình chậm rãi dẫn dắt tiến hành, nhưng Dương Thiên Lôi liền phát hiện rất nhanh, loại bản năng nguyên thủy nhất này phảng phất như không hề liên hệ với chuyện mấy trí nhớ cũng như tư duy ngây ngốc, tất cả đều thông thuận như nước chảy thành sông, tự nhiên mà thành...
Rất tự nhiên đặt Đoạn Ngọc Nhan dưới thân mình, rất tự nhiên tiến nhập khu thần bí một cách chậm rãi.
Xuân thủy đã phủ đầy chốn đào nguyên...
Âm dương giao hòa, hai người không còn bất luận khoảng cách, tất cả đều hòa chung làm một thể!
Hai đạo hư ảnh linh hồn quấn bện vào nhau, tự nhiên ngưng tụ lại phía trên thân thể hai người, dưới tình huống Dương Thiên Lôi không cố ý khống chế, linh hồn Đoạn Ngọc Nhan không ngừng cảm ngộ các loại kinh lịch của Dương Thiên Lôi, nhất là khi hai người gặp nhau, cùng nhau chạy trốn chết, một vài khung cảnh chân thật và gần gũi đã dung nhập vào trong linh hồn Đoạn Ngọc Nhan...
Chỉ là, khác hoàn toàn với Dương Thiên Lôi dự liệt, lúc này Âm Dương Niết Bàn Kinh dĩ nhiên khác hẳn so với những lần thi triển cùng chúng nữ trước đó, Huyền Thiên Chân Kinh dĩ nhiên quỷ dị kết hợp với Âm Dương Niết Bàn Kinh, cùng nhau vận chuyển, càng khiến Dương Thiên Lôi kinh ngạc hơn chính là, Huyền Thiên Chân Kinh dĩ nhiên vận chuyển thông thuận tại trong cơ thể Đoạn Ngọc Nhan, giống hệt như tại cơ thể mình, không hề cách trở, phảng phất như Huyền Thiên Chân Kinh đã từng vận hành qua trăm ngàn lần tại cơ thể Đoạn Ngọc Nhan, ngay cả cỗ năng lượng thần bí kia trong thời khắc hai người giao hòa cũng tuần hoàn qua lại, không ngừng phát triển.
Đây là chuyện gì?
Đang suy nghĩ đến thân thể vừa được tân sinh của mình, cộng thêm cảm ứng thân thể Đoạn Ngọc Nhan, Dương Thiên Lôi mơ hồ đoán ra được điều gì đó.
Trọng tố kim thân!
Thân thể hắn và Đoạn Ngọc Nhan đều được trọng tố tân sinh!
Hơn nữa, trăm phần trăm là do Huyền Thiên Chân Kinh và năng lượng thần bí, tại thời điểm mình và Đoạn Ngọc Nhan mất đi tri giác đã lặng lẽ hoàn thành tình huống này.
Theo Âm Dương Niết Bàn Kinh vận chuyển, một tầng lại một tầng ảo diệu bình cảnh không ngừng dung nhập tâm thần Dương Thiên Lôi, hắn từ lâu đã đạt đến tam trọng thiên đỉnh, trong quá trình song tu liền thuận nước thành sông, phá tan bình cảnh tam trọng thiên, bước vào tứ trọng thiên.
Khi qua hết một vòng chu thiên, hai người liền mở mắt, mang theo một tia hưng phấn.
Dương Thiên Lôi đang chìm đắm trong niềm vui đột phá bình cảnh bước vào tứ trọng thiên, thế nhưng hắn không nghĩ tới chính là, chỉ chốc lát sau khi mở mắt, Đoạn Ngọc Nhan liều kéo hắn đặt xuống dưới thân, trực tiếp hành động như Dương Thiên Lôi lúc mới rồi...
Trong lúc mơ hồ, chỉ nghe tiếng không rõ:
- Thật thoải mái a, chúng ta tiếp tục...
← Ch. 803 | Ch. 805 → |